Kế Xuân Mai nói tiếp:
- Chuyện về sau thật đơn giản, dù tôi hận tên cầm thú đó nhưng nhờ có hắn mà vài ngày sau hai cô gái kia bị nghỉ việc, ngay cả tên giám đốc thấy tôi cũng như thấy mẹ hắn. Sau này tôi mới biết, tối đó tôi kêu cứu tên giám đốc nghe thấy nhưng hắn không vào cứu tôi mà lại nói với người khác đó là tiếng ti vi trong phòng. Càng hận hơn dù hắn biết mà không xấu hổ đòi công lao với tôi, thật sự là không biết xấu hổ. Tôi làm thêm một năm phục vụ ở khách sạn rồi thành phó giám đốc khách sạn, sau đó là giám đốc. Trước khi tên cầm thú lên tỉnh làm việc đã an bài tôi tới làm phó chủ tịch ở xã Nhị Đạo.
- Vậy chị còn hận hắn không? Cha mẹ chị biết không?
- Tám năm rồi giờ nói hận thì thật sự hận không được, theo hắn một thời gian tôi đã không còn cảm giác gì. Cha mẹ tôi đến giờ cũng không biết chuyện này, họ chỉ biết tôi nhận tên đó làm cha nuôi, hơn nữa họ còn thường xuyên bảo tôi phải báo đáp cho cha nuôi này nhưng họ không biết tôi cũng lên giường với hắn rồi. Chẳng qua nói đi nói lại, với nhà tôi hắn là ân nhân, cha mẹ tôi vốn là công nhân của một xưởng sản xuất tư nhân bình thường bây giờ đều có đã được điều vào đơn vị sản nghiệp nhà nước, lúc nghỉ cũng có lương hưu. Em trai tôi sau khi tốt nghiệp hắn cũng an bài đi làm một ngân hàng trong huyện. Đổi hạnh phúc một đời của tôi để người nhà hạnh phúc, tôi muốn hận cũng không hận được.
Hứa Lập hiểu tâm trạng của Kế Xuân Mai, có thể đổi một cuộc sống cực khổ để lấy hạnh phúc cho cả nhà. Hứa Lập rốt cục cũng không biết nói gì.
- Nhưng tôi vẫn thấy ấm ức. Cậu nói nếu lúc đầu không có chuyện kia có lẽ tôi vẫn là một cô gái hồn nhiên nhưng lại bị hắn làm hỏng hết.
Ghé vào lòng Hứa Lập, Kế Xuân Mai thấy tủi thân không ngừng khóc.
Lúc này Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là ôm nhẹ Kế Xuân Mai vào lòng nhẹ nhàng an ủi:
- Mọi chuyện đã là quá khứ, giờ tốt hơn rồi.
- Nếu như không có chuyện đó, có lẽ tôi bây giờ đã tìm một người tốt nghiệp đại học mà lập gia đình, nhưng giờ thì xong rồi, xong hết rồi.
Kế Xuân Mai ôm Hứa Lập khóc.
Kế Xuân Mai khóc khiến Hứa Lập cũng thông cảm. Một phần có cảm giác đồng tình, một phần đang ôm cô vào trong lòng khi trong căn phòng này chỉ có hai người, tim Hứa Lập đập loạn nhịp, hơn nữa bên dưới cũng đồng tình.
Kế Xuân Mai như lại không biết mình hấp dẫn đến mức nào, cô càng khóc lại càng ôm Hứa Lập chặt hơn, hai người dán chặt vào nhau, ngực cô chạm vào càng khiến Hứa Lập sắp không kiềm chế được.
Hứa Lập cũng ngạc nhiên sao hôm nay mình lại thế, hơn nữa cậu nhỏ cũng không nghe theo mình, nó đã sớm dựng lên chạm vào người Kế Xuân Mai. Hứa Lập thậm chí có khi còn không tự chủ dùng tiểu Hứa Lập cọ xát vài cái vào người Kế Xuân Mai mới thấy dễ chịu.
Kế Xuân Mai khóc một lúc rồi dần dần nhỏ tiếng nhưng đôi mắt to của cô đang nhìn chằm chằm Hứa Lập làm Hứa Lập cũng phát hoảng. Bàn tay Kế Xuân Mai đột nhiện đưa xuống dưới đụng vào cậu nhỏ của Hứa Lập, cái đụng này làm cho Hứa Lập lạnh run người.
- Tôi…
Hứa Lập đỏ mặt không biết giải thích với Kế Xuân Mai thế nào.
Kế Xuân Mai ngược lại còn cười:
- Tiểu đệ đệ? Đây là cái gì hả?
Hứa Lập biết Kế Xuân Mai biết rồi còn hỏi nên càng không dám nói, trên mặt càng đỏ hơn. Nhưng tay Kế Xuân Mai lại nhẹ nhàng vuốt ve khiến bên dưới lại càng cương cứng.
- Tôi, tôi đi vệ sinh.
Hứa Lập nói xong định đứng lên.
- Đừng đi.
Kế Xuân Mai kéo Hứa Lập lại, cả hai cùng ngã xuống giường, Kế Xuân Mai thoáng cái ngồi trên người Hứa Lập:
- Đừng đi, ở lại với tôi được không?
Kế Xuân Mai vừa nói tay vừa vuốt ve chạy khắp người Hứa Lập.
Hứa Lập được Kế Xuân Mai kich thích, cả người như nằm trong lò lửa nhiệt độ cao, Kế Xuân Mai lại như một khối băng, chỉ có thể ôm chặt khối băng này thì mình mới dễ chịu một chút.
Nhìn Hứa Lập hai mắt đỏ bừng, đôi tay to đang ôm cmình, Kế Xuân Mai cười ghé tai nhỏ giọng nói với Hứa Lập:
- Cậu muốn làm gì thì làm đi, hôm nay chị là của cậu đó.
Nói xong cô dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai Hứa Lập.
Hứa Lập thoáng cái như bị điện giật, đôi tay đưa vào trong áo ngủ Kế Xuân Mai, hai tay để trước ngực Kế Xuân Mai hung hăng đè ép. Kế Xuân Mai cười hưởng thụ, cô càng dựa sát người vào Hứa Lập.
Hứa Lập không chịu được, hắn nghiêng người đè Kế Xuân Mai, bên dưới hai người hòa làm một……..
Sáng sớm hôm sau, Hứa Lập tỉnh dậy thấy mình đang ôm cơ thể trần truồng trắng nõn của Kế Xuân Mai, cả hai không mặc gì, bên dưới càng là một mảnh hỗn độn. Hứa Lập nhẹ nhàng động thì Kế Xuân Mai cũng mở mắt như còn buồn ngủ, mặt Hứa Lập lại đỏ. Không biết sao hôm qua mình lại làm vậy, mình xúc động khi nghe Kế Xuân Mai tâm sự nhưng cuối cùng mình lại không khác gì tên hạ lưu kia? Chẳng nhẽ mình cũng là tên cầm thú? Mình đã có lỗi với Lữ Tĩnh phải không? Đây đều là rượu rồi sinh họa.
Hứa Lập cúi đầu chờ Kế Xuân Mai nổi giận nhưng Kế Xuân Mai không hề giận lại có ý nhích người gần tới Hứa Lập, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực Hứa Lập, bàn tay đó không ngừng vẽ vẽ trên ngực hắn.
- Tôi…
Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai không nói gì nên muốn giải thích nhưng bàn tay Kế Xuân Mai ngăn ngoài miệng không cho nói.
- Đều là tôi tự nguyện, không trách cậu. Ôm chặt tôi đi, dù là cậu ra ngoài không để ý đến tôi nữa thì tôi cũng xin cậu ôm chặt tôi được không?
Nghe Kế Xuân Mai nói nhẹ nhàng bên tai, nhìn cặp mắt to đen nhánh của cô sợ rằng không có người đàn ông nào có thể từ chối được yêu cầu này. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng ôm chặt Kế Xuân Mai, hai người ôm nhau cảm nhận sự yên tĩnh này.