Ở dưới sự dụ dỗ của nhiều hơn hai cái lều trại đồ ăn, các chiến sĩ Tuyết Hổ tộc không có ý kiến gì khi mang những Địa Tinh này về cho bộ lạc.
Dọc theo đường đi, Địa Tinh cũng không dám chạy, bọn họ không hề có tự tin so thân thủ cùng với các chiến sĩ Tuyết Hổ tộc, đừng nói chiến sĩ Tuyết Hổ tộc, chỉ riêng đội ngũ ấu tể của Tuyết Hổ tộc này thôi cũng có thể bắt được bọn họ trở về để ấn ở trên mặt đất mà cọ xát.
Lại nói tiếp, bọn họ cũng khá thảm, từ lúc lưu lạc đến địa bàn của Tuyết Hổ tộc vẫn luôn trải qua những ngày kiếm cơm an toàn, vốn dĩ cho rằng chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể vẫn luôn như vậy, trăm triệu không nghĩ tới, hôm nay đội tuần tra Tuyết Hổ tộc đi rồi, vậy mà lại có người tới, còn bị bắt được tại trận, cứ thế chỉ một lần mà bắt được toàn bộ bọn họ.
Ngẫm lại, khi bị phát hiện thì bọn họ đang nhét đất của Tuyết Hổ tộc vào trong miệng, tính toán ăn nhiều một chút, đến khi đi thì xóa dấu vết cẩn thận, nhưng mà trong miệng còn chưa nuốt đất xuống thì từ rất xa chiến sĩ Tuyết Hổ tộc đã phát hiện ra bọn họ.
Thật là quá thảm……
Lão Khắc nước mắt lưng tròng bị Tuyết Hổ tộc xách ở trong tay, cũng không dám động một chút nào.
Tộc nhân của hắn vốn dĩ có hai trăm năm mươi người, chẳng qua trên đường lưu lạc từ Tây đại lục đến bên này đã bị chết cùng phân tán hết nên chỉ còn lại năm người, trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng năm người bọn họ còn bị Tuyết Hổ tộc bắt được.
Thật ra Tuyết Hổ tộc cũng không hung tàn, nếu không bọn họ cũng đã không cố ý chạy tới từ Tây đại lục ngàn dặm xa xôi đến địa bàn của Tuyết Hổ tộc để kiếm cơm, không hỏi thăm rõ ràng thì sao bọn họ dám tới.
Nhưng mà, bên trong truyền thừa từ thế hệ trước không phải nói Tuyết Hổ tộc chưa bao giờ nuôi nô lệ sao? Sao hiện giờ bọn họ lại bị bắt đi làm nô lệ?
Nhưng mà, có thể giữ được mạng đã là quá tốt rồi, dù sao thì Tuyết Hổ tộc còn tưởng rằng đây là lần đầu bọn họ trộm đất, nếu mà biết bọn họ đã ăn vụng ở chỗ này một tháng rồi, chỉ sợ là sẽ bị đánh chết đúng không?
Lão Khắc chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đã tự mình dọa chết chính mình rồi.
Những con Địa Tinh khác thì không bình tĩnh như vậy, một đám đều bị dọa đến sắp ngất đi.
Lúc này Tần Tiểu Ngư không nói chuyện với Địa Tinh, bị dọa mới tốt, sợ thì mới không có gan dám làm chuyện lớn, nàng âm thầm đánh giá những Địa Tinh này, trong lòng đã có tính toán tốt, có thể sử dụng thì giữ lại làm công, không thể dùng thì ném bọn họ ra khỏi lãnh địa Tuyết Hổ tộc là được.
Dù sao cũng không có một con Tuyết Hổ nào chịu đựng được việc ăn cơm ké mà không có lợi ích gì.
Nhưng mà đúng thật là cái chủng tộc này cũng hơi thảm, Địa Tinh, Chu Nho, Người Lùn, Nhân Ngư, Điểu Nhân trên cả cái đại lục này, ai bắt được thì chính là nô lệ của người đó, là cái loại có đánh chết cũng không ai quan tâm.
Địa Tinh còn tốt, sinh sản nhanh, còn có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên thế giới, Nhân Ngư đều đã bị dọa đến trốn vào biển sâu không ra, Điểu Nhân càng là không biết trốn đi đâu.
Muốn nói bọn họ có điểm gì giống nhau thì đó chính là sức chiến đấu nhỏ yếu.
Dọc theo đường đi, Địa Tinh cũng không dám chạy, bọn họ không hề có tự tin so thân thủ cùng với các chiến sĩ Tuyết Hổ tộc, đừng nói chiến sĩ Tuyết Hổ tộc, chỉ riêng đội ngũ ấu tể của Tuyết Hổ tộc này thôi cũng có thể bắt được bọn họ trở về để ấn ở trên mặt đất mà cọ xát.
Lại nói tiếp, bọn họ cũng khá thảm, từ lúc lưu lạc đến địa bàn của Tuyết Hổ tộc vẫn luôn trải qua những ngày kiếm cơm an toàn, vốn dĩ cho rằng chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể vẫn luôn như vậy, trăm triệu không nghĩ tới, hôm nay đội tuần tra Tuyết Hổ tộc đi rồi, vậy mà lại có người tới, còn bị bắt được tại trận, cứ thế chỉ một lần mà bắt được toàn bộ bọn họ.
Ngẫm lại, khi bị phát hiện thì bọn họ đang nhét đất của Tuyết Hổ tộc vào trong miệng, tính toán ăn nhiều một chút, đến khi đi thì xóa dấu vết cẩn thận, nhưng mà trong miệng còn chưa nuốt đất xuống thì từ rất xa chiến sĩ Tuyết Hổ tộc đã phát hiện ra bọn họ.
Thật là quá thảm……
Lão Khắc nước mắt lưng tròng bị Tuyết Hổ tộc xách ở trong tay, cũng không dám động một chút nào.
Tộc nhân của hắn vốn dĩ có hai trăm năm mươi người, chẳng qua trên đường lưu lạc từ Tây đại lục đến bên này đã bị chết cùng phân tán hết nên chỉ còn lại năm người, trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng năm người bọn họ còn bị Tuyết Hổ tộc bắt được.
Thật ra Tuyết Hổ tộc cũng không hung tàn, nếu không bọn họ cũng đã không cố ý chạy tới từ Tây đại lục ngàn dặm xa xôi đến địa bàn của Tuyết Hổ tộc để kiếm cơm, không hỏi thăm rõ ràng thì sao bọn họ dám tới.
Nhưng mà, bên trong truyền thừa từ thế hệ trước không phải nói Tuyết Hổ tộc chưa bao giờ nuôi nô lệ sao? Sao hiện giờ bọn họ lại bị bắt đi làm nô lệ?
Nhưng mà, có thể giữ được mạng đã là quá tốt rồi, dù sao thì Tuyết Hổ tộc còn tưởng rằng đây là lần đầu bọn họ trộm đất, nếu mà biết bọn họ đã ăn vụng ở chỗ này một tháng rồi, chỉ sợ là sẽ bị đánh chết đúng không?
Lão Khắc chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đã tự mình dọa chết chính mình rồi.
Những con Địa Tinh khác thì không bình tĩnh như vậy, một đám đều bị dọa đến sắp ngất đi.
Lúc này Tần Tiểu Ngư không nói chuyện với Địa Tinh, bị dọa mới tốt, sợ thì mới không có gan dám làm chuyện lớn, nàng âm thầm đánh giá những Địa Tinh này, trong lòng đã có tính toán tốt, có thể sử dụng thì giữ lại làm công, không thể dùng thì ném bọn họ ra khỏi lãnh địa Tuyết Hổ tộc là được.
Dù sao cũng không có một con Tuyết Hổ nào chịu đựng được việc ăn cơm ké mà không có lợi ích gì.
Nhưng mà đúng thật là cái chủng tộc này cũng hơi thảm, Địa Tinh, Chu Nho, Người Lùn, Nhân Ngư, Điểu Nhân trên cả cái đại lục này, ai bắt được thì chính là nô lệ của người đó, là cái loại có đánh chết cũng không ai quan tâm.
Địa Tinh còn tốt, sinh sản nhanh, còn có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên thế giới, Nhân Ngư đều đã bị dọa đến trốn vào biển sâu không ra, Điểu Nhân càng là không biết trốn đi đâu.
Muốn nói bọn họ có điểm gì giống nhau thì đó chính là sức chiến đấu nhỏ yếu.
Danh sách chương