Một giờ sau, một đoàn người đã ra khỏi thành phố Vân Châu.

Lại qua hai giờ, sau khi đi qua hơn hai cái thành phố, mọi người cũng đã bước vào địa giới thành phố Thiên Hải.

Chỉ có điều, xe cũng không có đi vào nội thành thành phố Thiên Hải, mà là đi vòng qua nội thành thành phố Thiên Hải, đi thẳng về phía bắc.

Sau nghi nghe Tào Khôn giải thích một phen, Diệp Trần mới biết được, bởi vì mỗi lần tổ chức đại hội võ lâm, cao thủ tụ hội, tử thương tự nhiên không thể tránh được, nếu như ở trong thành phố cử hành mà nói, sẽ có ảnh hưởng không tốt, hơn nữa tay chân cũng bị gò bó.

Cho nên, địa điểm của đợt đại hội võ lầm lần trước, đều chọn ở mặt phía bắc của thành phố Thiên Hải, tới gần một thị trấn nhỏ trên sông Trường Giang, thậm chí có khi ngẫu nhiên, để tránh động tĩnh quá lớn, tại nên sự chú ý của xã hội, nhiều đại lão còn leo lên du thuyền, ở vùng ven sông, trực tiếp lái trực tiếp ra tới vùng biển quốc tế.

Lại qua hơn nửa giờ nữa, rốt cuộc đã tới đích đến của chuyến này, đây là một cái bến cảng bị bỏ hoang.

Ở gần bến cảng bỏ hoang, còn có một số thôn xóm, tiểu trấn, bởi vì ở đây tương đối vắng vẻ, nhìn qua tương đối lạc hậu.

Tào Khôn chỉ vào những cái thôn xóm cũ nát kia, nói:

"Diệp tiên sinh, ngài đừng nhìn nơi này cũ nát, nơi này chính là nổi danh quê hương cổ võ, gần như mỗi người đều biết kỹ năng, hơn nữa ở đây còn đi ra không ít cao thủ võ đạo!"

Nói đến đây, Tào Khôn dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Phía trước bờ sông, có một cái thị trấn nhỏ, tên là thị trấn Thái Bình, các đại lão của mười thành phố lớn, thông thường trước tiên sẽ tập trung ở chỗ đó, còn về muốn ra biển hay không, phải do kế hoạch của Vũ gia!"

Vũ gia, là được tỉnh Thiên Nam cộng nhận là đệ nhất đại gia tộc, thực lực còn ở trên Mạc gia của thành phố Thiên Hải, hơn nữa còn là thế gia võ đạo truyền thừa mấy trăm năm! Mà toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Thiên Nam, trên danh nghĩa người nói chuyện, chính là Vũ Trường Không lão tổ tông của Vũ gia!

Nghe nói Vũ Trường Không này sớm ở hơn ba mươi năm trước, cũng đã là cảnh giới tông sư Hóa Kình, luận tư cách và sự từng trải, so với Mạc Tầm Hoan lão tổ của Mạc gia còn già hơn, tu vi bây giờ, khẳng định càng thêm sâu không lường được!

Cho nên mấy chục năm này cho đến nay, hầu như không có phóng đại chút nào, toàn bộ tỉnh Thiên Nam, lời nói của Vũ gia vẫn luôn là nặng nhất.

Bá chủ của mười thành phố lớn, ngay cả khi chiến đấu một lần nữa, nhưng cũng không có ai dám thách thức sự uy nghiêm của Vũ gia.

Nghe được điều này, lông mày Diệp Trần không thể không nhíu lại,

"Tào Tứ Gia, tôi nhớ được trước đây ông đã từng nói, người nói chuyện của mỗi một tỉnh, đều là dùng vũ lực mà lấy được, nếu như tôi giúp ông đánh bại Vũ Trường Không, để ông làm người nói chuyện cho tỉnh Thiên Nam, ý của ông như thế nào?"

Nghe được điều này, sắc mặt Tào Khôn lập tức thay đổi lớn, vội vàng khoát tay nói:

"Không được, không được! Việc này tuyệt đối không được! Không nói trước kia tu vi của Vũ Trường Không đã sâu không lường được, ta không thể để cho Diệp tiên sinh mạo hiểm, cho dù Diệp tiên sinh thực sự có thể đánh bại Vũ Trường Không, nhưng thế lực Vũ gia kia, đã là thâm căn cố đế ở trên tỉnh Thiên Nam, ta cũng không có tư cách đứng ra làm người nói chuyện a!"

Diệp Trần vốn chỉ thuận miệng nói, thấy Tào Khôn thất kinh như thế, thế là gật đầu, không nói thêm gì nữa.

...

Rất nhanh, đã đi tới bờ sông thị trấn nhỏ, xe dừng lai ở trước một cái lầu nhỏ bốn tầng, chắc là một cái khách sạn, nhìn qua quy mô cũng không nhỏ, chỉ có điều còn kém rất xa không có cách nào đánh đồng với những khách sạn trong thành thị kia.

Mọi người vừa mới xuống xe, một người đang ông trung niên có dáng người mập mạp, một đường đi nhanh như chạy chậm tiến lên đón, hướng về phía Tào Khôn cười nịnh nói:

"Ôi chao, Tào Tứ Gia, đã lâu không gặp ngài!"

Hóa ra người đàn ông trung niên này là ông chủ của cái khách sạn này, tên là Tống Bảo Đức, bởi vì mỗi một lần tổ chức đại hội võ lâm, đều cử hành ở nơi này, hơn nữa, hắn lại am hiểu giao thiệp, cho nên hết sức quen thuộc với các đại lão của mười thành phố lớn.

Hai người tùy ý hàn huyên vài câu, Tống Bảo Đức cười nói:

"Phòng đã vì các vị chuẩn bị xong, Tào Tứ Gia, mời vào bên trong đi!"

Tào Khôn nhẹ gật đầu, tuy niên cũng không có cất bước, mà hướng về phía Diệp Trần ở một bên cung kính nói:

"Diệp tiên sinh, trước hết mời ngài!"

Tống Bảo Đức thấy cảnh này, lập tức âm thầm kinh hãi, chờ đến khi Diệp Thần đi qua bên cạnh hắn, sau đó mới nghĩ tới điều gì, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ vị này chính là gầy đây danh chấn tỉnh Thiên Nam Vận Châu Diệp tiên sinh sao? Không nghĩ tới còn trẻ tuổi như thế!"

...

Ngoài khách sạn nhìn như rách nát, không nghĩ tới bên trọng thế mà trang trí rất xa hoa, không thua kém phòng tổng thống của những khách sạn lớn kia một chút nào.

Sau khi một đoàn người dàn xếp xong, chú cháu Tào Khôn và Tào Văn, lần nữa đi tới phòng của Diệp Trần,

"Diệp tiên sinh, tôi mướn đi trước gặp mặt với các đại lão khác, thuận tiện tìm hiểu tình huống đại hội lần này một chút, hay là để A Văn bồi ngài đi xung quanh chơi một chút a?"

Diệp Trần khoát tay áo,

"Không cần! Các ông làm chuyện của các ông đi thôi, nếu như tôi muốn đi ra ngoài, sẽ tự mình tùy tiện đi dạo chơi."

...

Sau khi chú cháu Tào Khôn rời khỏi, Diệp Trần nghỉ ngơi ở trong khách sạn một lúc, lập tức cảm thấy không có chút thú vị nào, thế là rời khỏi phòng, đi ra khỏi khách sạn.

Tuy rằng thị trấn Thái Bình không lớn, nhưng trên đường phố lại náo nhiệt khác thường, theo suy nghĩ của Diệp Trần, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì đợt đại hội võ lâm lần này.

Dù sao đại lão mười thành phố tập trung ở đây, hơn nữa còn có các cao thủ võ đạo tỷ thí, đối với những người yêu thích võ thuật mà nói, đây là một dịp mà tuyệt đối không cho phép bỏ qua.

Thậm chí, ở một chỗ trống trải ở ngoài thị trấn nhỏ, đã có một số người tốt, dựng lên lôi đài, chỉ có điều xung quanh dùng vải đỏ che chắn, chỉ có thể nghe được tiếng đánh nhau bên trong, cùng với tiếng khen của khán giả, muốn quan sát mà nói, cần phải mua vé vào cửa mới được.

Diệp Trần trong thời gian này đang nhàn rỗi cũng không có chuyện gì phải làm, thế nên lấy tiền mua một tấm vé vào cửa, chuẩn bị vào xem.

Ngay vào lúc một chân của Diệp Trần đã bước vào trong, trong lúc lơ đãng vừa quay đầu lại, lập tức thấy một gương mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc, nhưng lại có chút xa xôi!

"Chị Mạn..."

Hóa ra người này, lại là Tô Mạn, con gái của Tô Lam, chị gái của Diệp Trần!

Mà lấy tâm cảnh bây giờ của Diệp Trần, thời gian đã trôi qua tám trăm năm, lần nữa nhìn thấy bóng dáng vô cùng thân thiết này, trong lòng cũng không thể không kích động lên, suýt chút nữa khó mà tự kiếm chế.

Nhớ kỹ kiếm trước, đầu tiên là hắn bị Diệp Vô Thương và Mạc Trường Vân hãm hại, ở dưới giúp giúp đỡ của người bạn tốt là Ngô Lỗi, chạy trốn ra nước ngoài để tránh nạn, về sau Diệp Vô Thương vì muốn ép Diệp Trần xuất hiện, dám bắt Tô Lam, muốn lấy tính mạng của nàng để uy hiếp Diệp Trần, Tô Lam vì bảo vệ Diệp Trần, kiêm quyết lựa chọn tự vẫn...

Về sau, dường như là Diệp Thiên Ca cha của Diệp Trần biết được chuyện này, Diệp Vô Thương không còn giám tiếp tục đuổi giết Diệp Trần, Tô Mạn cũng may mắn thoái khỏi tai nạn.

Chỉ có điều, Tô Mạn đầu tiên là đứng trước hoàn cảnh mẹ chết thảm, em trai thì chạy trốn ra nước ngoài, bạn trai cũng lo ngại quyền thế của Diệp gia, nên vứt bỏ cô, tinh thần cả người đứng trước tan vỡ!

Diệp Trần đến nay vẫn nhớ rõ, khi mình trở thành sát thủ của Huyết Ảnh Thiên Phạt, lặng lẽ trở về trong nước, lúc nhìn thấy Tô Mạn, bộ dáng của cô ta điên điên khùng khùng...

Cho nên, từ một loại góc độ nào đó tới mà nói, người mà Diệp Trần ở kiếp trước mắc nợ nhiều nhất, không phải Tô Lam, cũng không phải là Đường Thanh Nhã, cũng không phải Ngô Lỗi, mà chính là người chị này của mình!

P/S: Ta thích nào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện