Thám tử Thái Tử phái ra cũng coi như là tẫn trách, không riêng gì báo những người ra vào vương phủ, còn nói cả chuyện quản gia vương phủ nấu cháo nấu đồ ăn giúp đỡ thiện viện.
 
Lưu Hi cười lạnh: “Hắn không làm, chẳng lẽ còn chờ rượu thịt hỏng sao? Bản thân được bao nhiêu cân bao nhiêu lượng? Mới đến kinh thành mấy ngày đã học được cách mua danh chuộc tiếng!”
 
Thượng Vân Thiên lại cảm thấy chuyện giúp đỡ thiện viện chắc chắn là Quỳnh Nương thay Lang Vương nghĩ ra.

 
Nghĩ đến đây, lửa bùng lên trong lòng Thượng Vân Thiên, hắn cực kỳ hận Liễu Bình Xuyên sống lại trước, quấy rầy quỹ đạo nhân sinh của hắn và Quỳnh Nương.
 
Kiếp trước hắn thuận lợi nửa đời, không quan sát sự đáng quý của Quỳnh Nương. Nhưng bây giờ trở về lúc trẻ, thời kế khó khăn, nhớ đến sự trả giá của Quỳnh Nương cho hắn nhiều như thuỷ triều đánh vào bờ.
 
Lúc ấy nàng mới gả, túi hắn không có tiền, nhưng văn võ thân thích trong triều lại có thói quen tổ chức đi thiện viện quyên góp theo định kỳ. Nàng lấy lụa y hồi môn ra cho hắn được đầy đủ, nhưng về đến nhà, ngoài y phục ngày thường phải mặc lúc xã giao, chỉ có thể mặc áo vải...
 
Khi đó nàng nói với hắn, trong nhà có chút khốn đốn cũng chỉ là tạm thời, cứ giao hết cho nàng là được, hắn cứ việc xử lý công vụ thật tốt, đừng để những việc vặt này quấn thân…
 
Vì thế, hắn thật sự giao chuyện duy trì kế sinh nhai trong nhà cho Quỳnh Nương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, nàng là một thiên kim được nuông chiều từ nhỏ, nàng đã dựa vào của hồi môn nhà mẹ đẻ để gỡ vốn duy trì tôi tớ và nhân sự càng ngày càng nhiều của Thượng phủ như thế nào.
 
Dần dần, hắn oán trách Quỳnh Nương cả ngày bận rộn, cảm thấy ngay cả bổn phận của thê tử mà nàng cũng chưa làm tốt, cả ngày mua danh chuộc tiếng, cũng để Thôi Bình Nhi câu dẫn.
 
Cũng chưa từng nghĩ đến, nếu không phải Quỳnh Nương lo kinh doanh, cả kinh thành có mấy đồng liêu xuất thân khổ hàn có thể làm được vị trí trọng thần của hắn chứ.
 

Có rất nhiều chuyện làm xong rồi mới biết hối hận.
 
Mà bây giờ thanh danh của Lang Vương cũng tốt hơn kiếp trước nhiều, tuy Thượng Vân Thiên không biết tình hình cụ thể và chân tướng xác thực, nhưng luôn cảm thấy phương diện này nhất định có liên quan đến Quỳnh Nương.
 
Nghĩ đến đây, Thượng Vân Thiên chậm rãi uống một chén trà —— may mà xuất thân của Quỳnh Nương quá thấp, chắc là Lang Vương cũng chỉ chơi với Quỳnh Nương. Hắn luôn muốn cho Quỳnh Nương hiểu, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, xuất thân mới là quan trọng nhất.

 
Quỳnh Nương không nên cự tuyệt ý tốt của phu thê Liễu thị, từ chối trở về Liễu gia, lại càng không nên cự tuyệt lời sám hối của hắn.
 
Tóm lại, Liễu Bình Xuyên đảo loạn tất cả, hắn sẽ chậm rãi sửa lại, nhưng Quỳnh Nương cũng phải thu lại dã tâm, không nên gian díu với loại loạn thần tặc tử chú định sẽ không có kết cục tốt như Sở Tà.
 
Không tính toán ổn thoả tiền đồ gấm vóc như phu quân trước. Con đường phía trước Quỳnh Nương chuẩn bị cho bản thân, thật ra không liên quan đến nam nhân. Nàng nghĩ rất đơn giản, kiếm bạc thế nào vừa ổn vừa nhanh thì cứ vậy mà làm.
 
Mà mấy năm trong tương lai phải quản lý xuất bạc nhận công việc sửa chữa và chế tạo ở xưởng đóng tàu, vì thế, Quỳnh Nương thường xuyên chạy tới xưởng đóng tàu.
 
Nha hoàn Hỉ Thước oán giận: “Tiểu thư của ta! Nắng gay gắt như vậy, người lại chạy vài lần, phơi đen da thì làm sao bây giờ?”
 
Mấy ngày nữa hoàng cung sẽ mở tiệc hạ tuỷ, đến lúc đó quý nữ chưa xuất giá khắp kinh thành đều phải tham gia. Bây giờ tiểu thư của nàng là Thiều Dung công chúa, phải cùng tham gia với Ung Dương công chúa. Hỉ Thước nghe nói, những cửa hiệu son phấn lâu đời trong kinh thành đều tăng giá lên không ít, lúc mấu chốt này tiểu thư lại phơi đen thì dùng phấn che đi thế nào?
 
Nếu Hỉ Thước không nói, Quỳnh Nương cũng suýt thì quên chuyện tiệc hạ tuỷ này.
 
Bởi vì kiếp trước lúc này thân thế của nàng đã bị vạch trần, bữa tiệc hạ tủy này, nàng để Nghiêu thị trình báo cáo ốm, thoái thác.
 
Cái gọi là hạ tủy, chính là tập tục lúc đầu Nguyên Triều định quốc lưu lại.
 
Bởi vì kinh thành Nguyên Triều nóng bức, ngay cả Thái Hậu lão nhân gia tĩnh tu trên núi cũng không chịu được muỗi trên núi, trở lại Hạ Cung mát lạnh điều dưỡng thân thể.
 
Đến thời điểm nóng nhất mỗi năm, hoàng gia Hạ Cung sẽ mở hạ tủy trì để nhóm quý nữ trong kinh thành giải nhiệt.
 
Một đám tiểu thư quý tộc như hoa như ngọc, có thể ở Hạ Cung năm ngày, do Hoàng Hậu hợp tác khảo sát chấp chưởng với nữ quan lễ nghi, tuyển chọn nữ tử thích hợp, chọn lựa phi tần cho các hoàng tử cùng độ tuổi.
 
Tuy kiếp trước không trải qua nhưng Quỳnh Nương cũng am hiểu. Bởi vì hoàng tử chọn thê không thể như hoàng đế tuyển tú nữ, danh chính ngôn thuận mà vào cung nghiệm thân, cho nên phải khéo léo tìm con đường khác.

 
Một đám nữ tử cởi sạch sẽ, ngâm trong ao thành một nồi sủi cảo, để Hoàng Hậu chọn người xuất sắc cho các hoàng tử.
 
Mà bệnh của Thái Tử Phi không khỏi, thân mình ngày càng hao gầy, chuyện trữ quân một nước chọn lựa tân phi cũng tiến hành trong im lặng.
 
Ao Hạ Cung hôm nay, nhất định sẽ bị các vị quý nữ hùng tâm bừng bừng chen chúc đến chật ních.
 
Chẳng qua Quỳnh Nương đi chuyến này với cái danh nghĩa nữ của Thái Hậu. Kém bối phận với những hoàng tử đó, thêm nữa là nữ tử thương hộ, chỉ xuất thân hạng nhất đã bị chấn động trên chín tầng mây, có thể cười nhìn nồi đun nước sủi cảo, yên lặng xem diễn.
 
Làm cô cô là chân chính đi ngâm tắm giải nhiệt, thuận tiện mặc y phục rực rỡ tiêu khiển, làm tròn hiếu đạo trước mặt Thái Hậu lão nhân gia.
 
Từ khi nhận thiệp Thái Hậu sai người đưa tới, Quỳnh Nương đã dụng tâm chuẩn bị một rương sổ sách —— bấm tay tính toán, kênh đào sắp mở. Thuyền hàng cũng phải xuống nước chạy thử.
 
Kinh phí đầu tư chế tạo thuyền rất lớn, bây giờ ngoài tiền tiệm chay kinh doanh được, trong tay nàng cũng không có ngân lượng mấy để đồng vốn.
 
Bây giờ càng không mua nổi hàng hoá lẻ tẻ, chờ hàng hóa chuyển tới, nhanh chóng thu hồi khoản tiền hàng hóa thế nào đó là vấn đề.
 
Nhưng hành trình đến Hạ Cung lần này sẽ giải quyết hết trong một sớm!
 
Tựa như lời Hỉ Thước nói, gần đây son phấn trong kinh thành đều tăng giá. Nhưng theo Quỳnh Nương thấy, mặt hàng này không phải tốt nhất. Son phấn tốt nhất là hàng của nghi viên Khứu Hương Trai phía nam.
 
Đời trước, khi kênh đào mở, giao thông thuận lợi, phấn bột tổ truyền đặc chế của Khứu Hương Trai mới nổi tiếng khắp kinh thành.
 
Quỳnh Nương quyết định kiếm lấy tiền lãi từ lượng lớn phấn nước này.

 
Mà nhân cơ hội mua nguyên liệu hương liệu nấu ăn của Nam Di, nàng nhờ người tiện đường mang về nhiều hàng tốt, phấn nước cũng coi như là một thứ trong đó!
 
Chỉ đợi đến lúc nhóm quý nữ gặp nhau ở Hạ Cung, nàng sẽ bày ra, nhìn xem có tìm được nguồn tiêu thụ hay không.
 
Đã như thế, làn da của nàng đúng là phải tinh tế bảo dưỡng, nếu không, phơi đen rồi lại dùng phấn thơm, chẳng phải là phân lừa đánh cả rương phấn sao —— che cũng không che được!
 
Đến lúc đó hiệu quả của phấn nước không tốt, thuyền hàng nàng đặt sẽ hỏng mất!
 
Quỳnh Nương nghiêm túc tính toán chuyện kiếm tiền, vì thế mấy ngày nay nàng rất có nề nếp, đến xưởng đóng tàu cũng dùng mũ che kín mít, mà Lang Vương tới đón nàng vài lần nàng cũng thoái thác, chỉ ở nhà cho trắng.
 
Tới ngày vào Hạ Cung, trong cung phái xe ngựa tới sớm.
 
Quỳnh Nương tạm biệt cha nương, chỉ mang theo một nha hoàn và một rương lớn phấn nước, son, các loại hàng hoá rồi đến Hạ Cung Linh Long Sơn cách kinh thành hơi xa.
 
Lúc kiệu thạch dừng lại trước Hạ Cung, các loại xe ngựa đã dừng thành một dãy dài.
 
Bởi vì các hoàng tử đến giải nhiệt đều ra vào cửa phía tây là chủ yếu, nơi này tất cả đều là nhóm quý nữ đến tiệc hạ tủy.
 
Chỉ thấy một đám người tài đang lúc xuân xanh, thân thể thướt tha, mờ mịt nhìn quanh.
 
Quỳnh Nương quét qua một vòng quý nữ, thấy được vài hoàng tử phi ngày sau. Đặc biệt là Cận Vân Hi tiểu thư, Thái Tử Phi sau này.
 
Trong một đám tiểu thư, tính ra nàng ấy là xuất sắc nhất.
 
Chẳng qua Quỳnh Nương biết rõ, trắc phi thị thiếp của Thái Tử cũng nhiều đến nỗi người xem hoa mắt, tuy Vân Hi tiểu thư nổi danh hiền đức, nhưng lúc lén lút gặp nhau cùng với mấy hảo hữu cũng khó tránh khỏi sẽ biểu hiện chút mệt mỏi —— dâu hoàng gia, không dễ làm!
 
Đương nhiên ngoài đẹp mắt cũng có chướng mắt, Liễu Bình Xuyên xuống kiệu, chỉ là lúc thấy nàng cũng ở đó, ý cười khéo léo trên mặt hơi hơi lệch đi.
 
Lúc Quỳnh Nương đánh giá một đám quý nữ xuống kiệu, mười mấy hoàng tử đã sớm chen lên chỗ gác mái cao nhất của Hạ Cung, tranh nhau truyền lại mấy cái thấu kính Đại Tần tiến cống nhìn xung quanh trước cửa cung.

 
Trong đó một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi hưng phấn nhìn, sau đó hướng về phía gác mái hô lớn: “Nhị ca, tiểu thư tới lần này không tồi đâu, nhìn khí chất kia kìa, tiên tử lướt sóng Lạc Dương, thân thể mang theo sự phong lưu của thế gia vọng tộc!”
 
Nhị hoàng tử Lưu Diệm vừa uống trà vừa cười nói: “Thập đệ, đệ vẫn chưa đến tuổi đại hôn, đi theo góp vui làm gì? Lăng Ba tiên tử cái gì, làm như đệ thật sự nhìn thấy rồi vậy.”
 
Thập hoàng tử không phục lắm, giơ Tây Dương kính lên nói: “Không tin, mời Lang Vương đến xem, hắn vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng lớn, lại thiện phẩm nữ sắc, để hắn tới bình phẩm, người mặc váy lụa đỏ thẫm kia có tính là tuyệt sắc nhân gian hay không?”
 
Lưu Diệm buông chén trà, bật cười lắc đầu, nói với người bên cạnh: “Vong Sơn huynh, cái danh trộm hương trộm ngọc của ngươi rất vang dội trong hoàng cung, biểu đệ ngươi kêu ngươi giám mỹ, không thể thoái thác được!”
 
Lang Vương vốn không thích tới Hạ Cung náo nhiệt, nhưng Hoàng Thượng truyền chỉ muốn hắn bồi vương mấy ngày, cho nên hắn mới chuẩn bị để ứng phó.
 
Nghe thập hoàng tử nói vậy, các hoàng tử xung quanh đều ồn ào lên.
 
Ở đây không có chưởng sự lễ nghi, một đám hoàng tử đều là choai choai mao hài tử, nhất thời thật sự ầm ĩ.
 
Lang Vương lười biếng nhận thấu kính, thầm nghĩ: Một đám dung chi tục phấn có cái gì để khen ngợi? Người kiều mị nhất đang ở dưới chân Hoàng Sơn, địa bàn của hắn đấy!
 
Nhưng lúc giơ kính lên, theo hướng thập hoàng tử vừa nhìn, lửa giận của Lang Vương bỗng vọt lên cao!
 
Thập hoàng tử đúng là biết nói, còn không phải là trích tiên đạp sóng mà đi sao?
 
Một thân váy dài đỏ thẫm tôn lên vòng eo tinh tế của nàng, tóc đen đầy đầu vãn cao hiếm thấy, cây trâm trên đầu vô cùng tinh xảo. Làn da sáng trong, dưới ánh mặt trời như đồ sứ loang loáng, mặt mày phong tình, miệng nhỏ hơi nhếch lên, bao nhiêu ngày hắn chưa được tinh tế nhấm nháp rồi?
 
Trích tiên đẹp như vậy, không tu hành ở tiệm chay của nàng đi, chạy đến đây rêu rao là muốn làm gì?
 
Khoảnh khắc đó, Lang Vương cảm thấy tiểu nương này cố tình dấu diếm, nàng muốn leo cây cao? Cũng không biết trong đám hoàng tử còn chưa dứt sữa này, ai là lang quân như ý trong lòng nàng?
 
Hắn phải ngắt hoa, bẻ gãy hồng hạnh kiều tiếu muốn vượt tường này!
 
Tác giả có lời muốn nói: Miao~ đại hội tắm rửa sắp bắt đầu~~ 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện