So với phụ thân ruột của hắn, bây giờ mặt Lang Vương nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bô lão Giang Đông thấy thế nào cũng không liên quan đến hắn, quan trọng nhất là nhanh chóng phù chính mình, không có giấy hôn thư phù hộ, hắn cũng không đoán được Quỳnh Nương thận trọng gan lớn lại làm ra chuyện xấu gì.
Đương nhiên người đến tham dự hôn lễ chỉ thiếu cả nhà Sở Đắc Thắng.
Bởi vì Sở Đắc Thắng làm nhân chứng cho Nhị hoàng tử nên tính là đồng mưu của Nhị hoàng tử, lúc ấy bị Hoàng Thượng hạ lệnh, bí mật áp giải đưa đi hành hình.
Lúc thị vệ giáp vàng gọi người nhà Sở Đắc Thắng đến nhận thi thể, trực tiếp nói rõ, người này phạm phải tội tru di cửu tộc, nếu không phải Lang Vương cầu tình, cả nhà bị trảm. Vì vậy người nhà cũng không dám làm ầm lên, khóc sướt mướt nhận thi thể về.
Cũng là vì lần này hoàng đế đến Giang Đông sinh ra bao nhiêu biến cố, lời đồn Lang Vương là nhi tử hoàng đế tư sinh truyền khắp mọi nơi, nhưng không có nửa người Sở gia dám đến trước mặt Sở Tà chất vấn.
Thứ nhất là Sở Quy Nông trấn giữ, thứ hai là thế lực Sở Tà xây dựng ở đó, kẻ nào không sợ chết dám tìm hiểu cha ruột cùng chung huyết thống với hắn?
Vì vậy đến ngày hôn lễ, thân thích thúc công, tất cả như cũ, tiền biếu chiếu thu. Thậm chí quan viên ở kinh thành cũng đã nghe phong phanh cung biến ở Giang Đông, chủ động tặng quà từ vạn dặm xa xôi.
Thành hôn lần hai còn mệt hơn thành hôn lần đầu tiên. Không riêng gì phải bái lễ tiếp đón thân hữu, còn phải lo phân thân coi chừng hai đứa nhỏ.
Lăn lộn ba ngày, không còn cảm giác e lệ ngượng ngùng chờ mong, cũng không có loại cảm giác thấp thỏm bất an khẩn trương của tân nương nữa.
Quỳnh Nương mệt nằm liệt trên giường, duỗi chân trắng nhỏ để Lang Vương hạ đủ khí lực xoa bóp, nói sinh hài nhi xong rồi thành hôn, thật sự là không có sức.
Lang Vương bám vào người hung hăng cắn cổ nàng: “Biết mệt là tốt, sau này còn dám không chung sống yên bình với ta, ta lại mở yến hội bảy ngày.”
Bây giờ bí mật thân thế của Lang Vương đã được tháo bỏ, còn người bị cầm tù ở Hoàng Tự là Lưu Diệm, Quỳnh Nương thở phào một hơi.
Nàng cảm thấy cuộc sống này đúng là càng ngày càng có tương lai.
Tuy rằng tình hình tai nạn của Giang Đông đã giảm bớt nhưng nạn dân vẫn rất nhiều, cần được giúp đỡ, Quỳnh Nương bất tri bất giác lại muốn làm như kiếp trước, mở tiệm cháo và nơi chữa bệnh, trợ giúp nạn dân.
Nhưng nhớ lại kiếp trước mình bỏ bê chuyện làm phụ nhân, làm mẫu thân, nàng lại chần chờ.
Nói cho Lang Vương nghe, Lang Vương nhướng mày bảo: “Khi đó họ Thượng lấy cớ ăn vụng thì nàng lại để trong lòng, nếu muốn làm thì làm đi. Từ lúc gả cho ta tới nay, mỗi đêm nàng luôn tập trung tinh thần xem sổ sách nhưng lại không nhìn ta, ta có từng bởi vậy mà đi tìm nữ nhân vào trong chăn lăn lộn không?”
Kiếp trước bị trượng phu phản bội, đã từng đau tận xương cốt, không biết vì sao, bây giờ đã giảm được hơn phân nửa.
Quỳnh Nương lại có thể cười cho qua như nói về một đoạn chuyện cũ bình thản.
Nàng cười nhéo gương mặt tuấn tú của Lang Vương, hỏi hắn quyển sổ sách nào dễ nhìn, đáng giá ngắm lâu.
Lang Vương nghiêm trang dời tay nàng xuống: “Nơi này nàng chưa từng ngắm kỹ, hôm nay chúng ta cầm đuốc soi đêm nhìn được không?”
Quỳnh Nương vẫn không chống đỡ được loại lời thô tục này, nàng cười đùa bọc vào trong chăn với hắn.
Từ đó về sau, Quỳnh Nương kêu gọi phu nhân Giang Đông cứu tế người dân, làm lại nghề cũ.
Có điều khác với trước kia là chỉ nấu rồi phát cháo, Quỳnh Nương mua số lượng lớn hạt giống cây dâu về, phàm là người đến nhận cháo đều phải đến nơi hoang vu của các quận huyện liền nhau trồng cây, nếu cây sống thì một tháng sau quay lại nhận một đấu gạo.
Lúc đó, núi hoang cây dâu lay động.
Trước đó Quỳnh Nương đã mời người giỏi trồng cây xem qua, đất núi hoang đó cằn cỗi không thể trồng trọt, nhưng thích hợp gieo trồng cây dâu. Cho nên Quỳnh Nương mua nhiều giống cây, mời người giỏi trồng cây dẫn người đến đó dạy nạn dân nhận cháo trồng cây.
Không phải nàng bắt những nạn dân đó lao dịch, mà là không hy vọng bọn họ tạo thành thói quen hễ mất mùa là trông cậy người khác bố thí sống qua ngày.
Kiếp trước, có một số người bị lều cháo dưỡng ra tính trơ, dù cho tai nạn đã qua nhưng không muốn đi ra ngoài lao động, ban ngày chỉ ngủ gật phơi nắng, tới giờ cơm là đến lều cháo uống chút cháo loãng, không đói không no.
Quỳnh Nương làm bọn họ lấy công đổi cháo loãng để mọi người có việc mà làm, không đến mức thành tính ham ăn biếng làm, thuận tiện có thể nếm thử dâu.
Mà ý tưởng này cũng không phải vừa nghĩ ra.
Quỳnh Nương phát hiện hai bờ sông Giang Đông gieo trồng thu hoạch các loại lương thực trái cây là chính. Bình thường còn đỡ, một khi lương thực mất mùa, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho người dân Giang Đông, tay không có tiền bạc thì chỉ có thể trôi giạt khắp nơi.
Vì vậy Quỳnh Nương nghĩ, không bằng trồng cái khác, tuy hơi cố sức nhưng có thể tăng tiền vào sổ. Như vậy, dù gặp tai nạn, người dân cũng không đến mức bó tay không biện pháp, chỉ có thể dựa vào quận vương thi ân giúp đỡ.
Có thể nói cây dâu là vật quý. Lá cây có thể nuôi tằm. Còn gỗ cây trưởng thành cũng có thể làm đồ da dụng, vỏ dâu làm thành bột giấy, sọt làm từ cành rắn chắc dùng bền, quả dâu rất ngon, mà vỏ cũng có thể làm thuốc.
Có điều cây lớn rồi, nông gia bình thường không chỉ trồng một hay cây trước nhà sau nhà thôi đâu.
Quỳnh Nương muốn người dân trồng lên khắp núi. Nàng cũng phân phát tằm miễn phí cho người dân trong quận huyện, sau này kết ra kén tằm nàng sẽ mua lại với giá cao, dù sao nàng cũng đang chuẩn bị cửa hàng dệt may, mời sư phó dệt gấm Giang Nam đến dệt theo hoa văn nàng tự vẽ ra, những sợi tơ tằm này đều dùng được.
Ý tưởng của Quỳnh Nương rất đơn giản, đó là để Sở Tà từ Giang Đông Vương, trở thành phụ mẫu áo cơm của người dân Giang Đông. Như vậy mới có thể củng cố căn cơ của Sở Tà, bất kể tương lai triều đình có biến hoá gì, Giang Đông đều sẽ tự lập giàu có và đông đúc, không chịu hiếp bức.
Thuộc hạ phụ tá của Lang Vương nhìn thấy Vương phi của bọn họ hướng dẫn nạn dân trồng dâu nuôi tằm đâu vào đấy, sôi nổi gật đầu.
Nói thật, ban đầu bọn họ cho rằng Lang Vương không màng môn hộ cao thấp, lấy nữ tử thương nhân giàu nhất một vùng chỉ vì vì nữ tử này có nhan sắc khuynh quốc.
Nhưng bây giờ thấy vị Vương phi này làm việc vừa thận trọng mà lại nhìn xa trông rộng, Lang Vương có nàng thật sự là như hổ thêm cánh, bằng mấy hiền thê nhà người ta.
Người dân Giang Đông cũng coi Vương phi mạo mĩ như Luy Tổ(1) tái thế, Nữ Oa hạ phàm. Nghe nói có nơi còn tu sửa miếu nương nương, cung phụng Lang Vương Vương phi.
(1) Luy Tổ: người đầu tiên chế ra việc nuôi tằm.
(2) Nữ Oa nương nương: được tôn xưng là một vị nữ thần thủy tổ trong Thần thoại Trung Quốc, người sáng chế ra thế giới, vạn vật.
Mùa thu năm sau, gạo Giang Đông được mùa, thu hoạch tằm cũng không tồi. Trên phố không còn nạn dân ăn xin, khất cái tha hương đến Giang Đông ăn xin còn phải làm việc trồng cây, cũng không chịu đến, đến nơi khác để kiếm sống.
Các quận huyện an cư lạc nghiệp.
Mà Quỳnh Nương cũng sắp làm cô cô. Đại tẩu Trần Kiếm Thu của nàng đã mang thai hơn một tháng, Thôi gia luôn mang không khí vui mừng.
Nhưng đúng vào lúc này, Quỳnh Nương bỗng nhiên nhận được một phong thư Liễu gia ra roi thúc ngựa gửi tới từ kinh thành.
Quỳnh Nương vừa nhận thư đã có dự cảm không lành. Khác với với phu nhân Liễu thị, động một cái là muốn được cái tốt từ nàng, Liễu Mộng Đường vẫn muốn thể diện, dù có lòng này cũng sẽ không làm chuyện mất mặt, vì vậy rất ít khi liên lạc với nàng. Lần này viết thư cho mình, sợ là đã gặp chuyện khó.
Quả nhiên, trong thư viết đại ca nàng Liễu Tương Cư bị tiết độ sứ Mạc Bắc áp giải đến kinh thành, chờ đợi lệnh vua.
Lòng Quỳnh Nương lộp bộp, từ khi Công Tôn nhị cô nương và đại ca cùng đi đến Mạc Bắc, nàng cho rằng số mệnh của đại ca đã phát sinh thay đổi, có lẽ sẽ không táng thân Mạc Bắc, đợi đến chiến loạn năm ấy rồi nghĩ cách giải cứu đại ca sau.
Nào biết lại xảy ra chuyện mà kiếp trước chưa từng phát sinh.
Liễu Mộng Đường nói rõ chân tướng trong thư.
Hoá ra Mạc Bắc có một nhánh Hung nô, đầu lĩnh là Hách Liên Bột Bột. Hách Liên Bột Bột có một nữ nhi nhỏ, tên là Hách Liên Tuyết Mạn, rất được phụ vương sủng ái. Hách Liên Tuyết Mạn vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã theo các ca ca bắn tên vây săn, cũng có bản lĩnh.
Kết quả vị Hách Liên Tuyết Mạn này gặp Liễu Tương Cư trên đường, nàng ta đã quen nhìn những nam tử địa phương da đen tục tằng, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử trắng nõn tuấn mỹ như Liễu Tương Cư, tâm hồn thiếu nữ bừng bừng, vừa gặp sinh tình.
Lúc ấy Công Tôn nhị cô nương cũng có mặt, không thể nhìn một nữ tử câu dẫn nam nhân nhà mình, mở miệng trào phúng rồi động thủ. Hách Liên Tuyết Mạn thật sự không phải đối thủ của cô nương này, bất kể là bộ dáng, thân thủ hay là đối mắng cũng đều bại trận, bị Công Tôn nhị cô nương làm cho nhục nhã một trận.
Hách Liên Tuyết Mạn không thể chịu được nỗi nhục này, sau khi trở về thề phải báo thù, quyết tâm phải gả cho Liễu Tương Cư.
Hách Liên Bột Bột phái người tìm Liễu Tương Cư cầu hôn, hiển nhiên là uổng phí công phu. Bởi vì yêu con sốt ruột, Hách Liên Bột Bột xuất binh tấn công binh thủ Đại Nguyên, bức bách Liễu Tương Cư tòng mệnh.
Người Hung Nô xuất binh thần tốc, không hề báo trước. Đại Nguyên triều tổn binh hao tướng vô số, cuối cùng cũng đánh lui Hách Liên Bột Bột. Nhưng tiết độ sứ cho rằng gặp phải trận tai hoạ này là do Liễu Tương Cư, vì thế áp giải hắn về kinh thành để thánh thượng xử lý.
Liễu Mộng Đường đi lại nhiều nơi để cứu Liễu Tương Cư. Nhưng xưa đâu bằng nay, ông ta không còn thánh sủng, quan lại các bộ hoàn toàn không cho ông ta mặt mũi. Mà nữ nhi gả cho Đại hoàng tử, Đại hoàng tử bị phế; tái giá với Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử bị tù, kinh thành đồn đãi nữ nhi của ông ta là sao chổi chuyển thế, Liễu gia phúc mỏng bạc mệnh, không thắng nổi phản phệ của nữ nhi. Cái nhà xui xẻo này, tất nhiên là tránh không kịp, ai chịu vươn tay tương trợ?
Liễu Mộng Đường hết đường xoay xở, vạn bất đắc dĩ mới viết thư cho Quỳnh Nương, xin nàng cứu Liễu Tương Cư.
Quỳnh Nương đọc hết thư, nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhớ lại kiếp trước, lúc đó dưỡng phụ Liễu Mộng Đường đọc một phong thư ca ca gửi đến rồi nói, kiếp trước biên quan Mạc Bắc có một thủ tướng tên là Ngụy Bất Kỳ, cưới nữ nhi của thủ lĩnh Hung nô, hai bên bởi vậy hòa hảo, mười năm Hung nô không phạm biên cảnh. Chẳng lẽ là hắn cưới Hách Liên Tuyết Mạn?
Nhưng đời này, Quỳnh Nương nhớ rõ bởi vì án làm rối kỉ cương, Ngụy Bất Kỳ trộm chiếm dụng bài thi của Thượng Vân Thiên, đứng hạng nhất, kết quả sự việc bại lộ, bị cách công danh, cũng không đến biên quan Mạc Bắc.
Đúng là thế sự thay đổi, rút dây động rừng.
Đơn giản là kiếp này Sở Tà không quản lý khoa thi. Để Ngụy gia bám vào Thái Tử, biến một viên võ tướng thành Trạng Nguyên lang, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bỏ lỡ hành trình Mạc Bắc, không cưới công chúa điêu ngoa của Hung nô. Kết quả hại đại ca Liễu Tương Cư chịu họa bất ngờ, bị bắt vào tù.
Quỳnh Nương cảm thấy mình không thể thoái thác tội của mình.
Bô lão Giang Đông thấy thế nào cũng không liên quan đến hắn, quan trọng nhất là nhanh chóng phù chính mình, không có giấy hôn thư phù hộ, hắn cũng không đoán được Quỳnh Nương thận trọng gan lớn lại làm ra chuyện xấu gì.
Đương nhiên người đến tham dự hôn lễ chỉ thiếu cả nhà Sở Đắc Thắng.
Bởi vì Sở Đắc Thắng làm nhân chứng cho Nhị hoàng tử nên tính là đồng mưu của Nhị hoàng tử, lúc ấy bị Hoàng Thượng hạ lệnh, bí mật áp giải đưa đi hành hình.
Lúc thị vệ giáp vàng gọi người nhà Sở Đắc Thắng đến nhận thi thể, trực tiếp nói rõ, người này phạm phải tội tru di cửu tộc, nếu không phải Lang Vương cầu tình, cả nhà bị trảm. Vì vậy người nhà cũng không dám làm ầm lên, khóc sướt mướt nhận thi thể về.
Cũng là vì lần này hoàng đế đến Giang Đông sinh ra bao nhiêu biến cố, lời đồn Lang Vương là nhi tử hoàng đế tư sinh truyền khắp mọi nơi, nhưng không có nửa người Sở gia dám đến trước mặt Sở Tà chất vấn.
Thứ nhất là Sở Quy Nông trấn giữ, thứ hai là thế lực Sở Tà xây dựng ở đó, kẻ nào không sợ chết dám tìm hiểu cha ruột cùng chung huyết thống với hắn?
Vì vậy đến ngày hôn lễ, thân thích thúc công, tất cả như cũ, tiền biếu chiếu thu. Thậm chí quan viên ở kinh thành cũng đã nghe phong phanh cung biến ở Giang Đông, chủ động tặng quà từ vạn dặm xa xôi.
Thành hôn lần hai còn mệt hơn thành hôn lần đầu tiên. Không riêng gì phải bái lễ tiếp đón thân hữu, còn phải lo phân thân coi chừng hai đứa nhỏ.
Lăn lộn ba ngày, không còn cảm giác e lệ ngượng ngùng chờ mong, cũng không có loại cảm giác thấp thỏm bất an khẩn trương của tân nương nữa.
Quỳnh Nương mệt nằm liệt trên giường, duỗi chân trắng nhỏ để Lang Vương hạ đủ khí lực xoa bóp, nói sinh hài nhi xong rồi thành hôn, thật sự là không có sức.
Lang Vương bám vào người hung hăng cắn cổ nàng: “Biết mệt là tốt, sau này còn dám không chung sống yên bình với ta, ta lại mở yến hội bảy ngày.”
Bây giờ bí mật thân thế của Lang Vương đã được tháo bỏ, còn người bị cầm tù ở Hoàng Tự là Lưu Diệm, Quỳnh Nương thở phào một hơi.
Nàng cảm thấy cuộc sống này đúng là càng ngày càng có tương lai.
Tuy rằng tình hình tai nạn của Giang Đông đã giảm bớt nhưng nạn dân vẫn rất nhiều, cần được giúp đỡ, Quỳnh Nương bất tri bất giác lại muốn làm như kiếp trước, mở tiệm cháo và nơi chữa bệnh, trợ giúp nạn dân.
Nhưng nhớ lại kiếp trước mình bỏ bê chuyện làm phụ nhân, làm mẫu thân, nàng lại chần chờ.
Nói cho Lang Vương nghe, Lang Vương nhướng mày bảo: “Khi đó họ Thượng lấy cớ ăn vụng thì nàng lại để trong lòng, nếu muốn làm thì làm đi. Từ lúc gả cho ta tới nay, mỗi đêm nàng luôn tập trung tinh thần xem sổ sách nhưng lại không nhìn ta, ta có từng bởi vậy mà đi tìm nữ nhân vào trong chăn lăn lộn không?”
Kiếp trước bị trượng phu phản bội, đã từng đau tận xương cốt, không biết vì sao, bây giờ đã giảm được hơn phân nửa.
Quỳnh Nương lại có thể cười cho qua như nói về một đoạn chuyện cũ bình thản.
Nàng cười nhéo gương mặt tuấn tú của Lang Vương, hỏi hắn quyển sổ sách nào dễ nhìn, đáng giá ngắm lâu.
Lang Vương nghiêm trang dời tay nàng xuống: “Nơi này nàng chưa từng ngắm kỹ, hôm nay chúng ta cầm đuốc soi đêm nhìn được không?”
Quỳnh Nương vẫn không chống đỡ được loại lời thô tục này, nàng cười đùa bọc vào trong chăn với hắn.
Từ đó về sau, Quỳnh Nương kêu gọi phu nhân Giang Đông cứu tế người dân, làm lại nghề cũ.
Có điều khác với trước kia là chỉ nấu rồi phát cháo, Quỳnh Nương mua số lượng lớn hạt giống cây dâu về, phàm là người đến nhận cháo đều phải đến nơi hoang vu của các quận huyện liền nhau trồng cây, nếu cây sống thì một tháng sau quay lại nhận một đấu gạo.
Lúc đó, núi hoang cây dâu lay động.
Trước đó Quỳnh Nương đã mời người giỏi trồng cây xem qua, đất núi hoang đó cằn cỗi không thể trồng trọt, nhưng thích hợp gieo trồng cây dâu. Cho nên Quỳnh Nương mua nhiều giống cây, mời người giỏi trồng cây dẫn người đến đó dạy nạn dân nhận cháo trồng cây.
Không phải nàng bắt những nạn dân đó lao dịch, mà là không hy vọng bọn họ tạo thành thói quen hễ mất mùa là trông cậy người khác bố thí sống qua ngày.
Kiếp trước, có một số người bị lều cháo dưỡng ra tính trơ, dù cho tai nạn đã qua nhưng không muốn đi ra ngoài lao động, ban ngày chỉ ngủ gật phơi nắng, tới giờ cơm là đến lều cháo uống chút cháo loãng, không đói không no.
Quỳnh Nương làm bọn họ lấy công đổi cháo loãng để mọi người có việc mà làm, không đến mức thành tính ham ăn biếng làm, thuận tiện có thể nếm thử dâu.
Mà ý tưởng này cũng không phải vừa nghĩ ra.
Quỳnh Nương phát hiện hai bờ sông Giang Đông gieo trồng thu hoạch các loại lương thực trái cây là chính. Bình thường còn đỡ, một khi lương thực mất mùa, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho người dân Giang Đông, tay không có tiền bạc thì chỉ có thể trôi giạt khắp nơi.
Vì vậy Quỳnh Nương nghĩ, không bằng trồng cái khác, tuy hơi cố sức nhưng có thể tăng tiền vào sổ. Như vậy, dù gặp tai nạn, người dân cũng không đến mức bó tay không biện pháp, chỉ có thể dựa vào quận vương thi ân giúp đỡ.
Có thể nói cây dâu là vật quý. Lá cây có thể nuôi tằm. Còn gỗ cây trưởng thành cũng có thể làm đồ da dụng, vỏ dâu làm thành bột giấy, sọt làm từ cành rắn chắc dùng bền, quả dâu rất ngon, mà vỏ cũng có thể làm thuốc.
Có điều cây lớn rồi, nông gia bình thường không chỉ trồng một hay cây trước nhà sau nhà thôi đâu.
Quỳnh Nương muốn người dân trồng lên khắp núi. Nàng cũng phân phát tằm miễn phí cho người dân trong quận huyện, sau này kết ra kén tằm nàng sẽ mua lại với giá cao, dù sao nàng cũng đang chuẩn bị cửa hàng dệt may, mời sư phó dệt gấm Giang Nam đến dệt theo hoa văn nàng tự vẽ ra, những sợi tơ tằm này đều dùng được.
Ý tưởng của Quỳnh Nương rất đơn giản, đó là để Sở Tà từ Giang Đông Vương, trở thành phụ mẫu áo cơm của người dân Giang Đông. Như vậy mới có thể củng cố căn cơ của Sở Tà, bất kể tương lai triều đình có biến hoá gì, Giang Đông đều sẽ tự lập giàu có và đông đúc, không chịu hiếp bức.
Thuộc hạ phụ tá của Lang Vương nhìn thấy Vương phi của bọn họ hướng dẫn nạn dân trồng dâu nuôi tằm đâu vào đấy, sôi nổi gật đầu.
Nói thật, ban đầu bọn họ cho rằng Lang Vương không màng môn hộ cao thấp, lấy nữ tử thương nhân giàu nhất một vùng chỉ vì vì nữ tử này có nhan sắc khuynh quốc.
Nhưng bây giờ thấy vị Vương phi này làm việc vừa thận trọng mà lại nhìn xa trông rộng, Lang Vương có nàng thật sự là như hổ thêm cánh, bằng mấy hiền thê nhà người ta.
Người dân Giang Đông cũng coi Vương phi mạo mĩ như Luy Tổ(1) tái thế, Nữ Oa hạ phàm. Nghe nói có nơi còn tu sửa miếu nương nương, cung phụng Lang Vương Vương phi.
(1) Luy Tổ: người đầu tiên chế ra việc nuôi tằm.
(2) Nữ Oa nương nương: được tôn xưng là một vị nữ thần thủy tổ trong Thần thoại Trung Quốc, người sáng chế ra thế giới, vạn vật.
Mùa thu năm sau, gạo Giang Đông được mùa, thu hoạch tằm cũng không tồi. Trên phố không còn nạn dân ăn xin, khất cái tha hương đến Giang Đông ăn xin còn phải làm việc trồng cây, cũng không chịu đến, đến nơi khác để kiếm sống.
Các quận huyện an cư lạc nghiệp.
Mà Quỳnh Nương cũng sắp làm cô cô. Đại tẩu Trần Kiếm Thu của nàng đã mang thai hơn một tháng, Thôi gia luôn mang không khí vui mừng.
Nhưng đúng vào lúc này, Quỳnh Nương bỗng nhiên nhận được một phong thư Liễu gia ra roi thúc ngựa gửi tới từ kinh thành.
Quỳnh Nương vừa nhận thư đã có dự cảm không lành. Khác với với phu nhân Liễu thị, động một cái là muốn được cái tốt từ nàng, Liễu Mộng Đường vẫn muốn thể diện, dù có lòng này cũng sẽ không làm chuyện mất mặt, vì vậy rất ít khi liên lạc với nàng. Lần này viết thư cho mình, sợ là đã gặp chuyện khó.
Quả nhiên, trong thư viết đại ca nàng Liễu Tương Cư bị tiết độ sứ Mạc Bắc áp giải đến kinh thành, chờ đợi lệnh vua.
Lòng Quỳnh Nương lộp bộp, từ khi Công Tôn nhị cô nương và đại ca cùng đi đến Mạc Bắc, nàng cho rằng số mệnh của đại ca đã phát sinh thay đổi, có lẽ sẽ không táng thân Mạc Bắc, đợi đến chiến loạn năm ấy rồi nghĩ cách giải cứu đại ca sau.
Nào biết lại xảy ra chuyện mà kiếp trước chưa từng phát sinh.
Liễu Mộng Đường nói rõ chân tướng trong thư.
Hoá ra Mạc Bắc có một nhánh Hung nô, đầu lĩnh là Hách Liên Bột Bột. Hách Liên Bột Bột có một nữ nhi nhỏ, tên là Hách Liên Tuyết Mạn, rất được phụ vương sủng ái. Hách Liên Tuyết Mạn vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ đã theo các ca ca bắn tên vây săn, cũng có bản lĩnh.
Kết quả vị Hách Liên Tuyết Mạn này gặp Liễu Tương Cư trên đường, nàng ta đã quen nhìn những nam tử địa phương da đen tục tằng, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử trắng nõn tuấn mỹ như Liễu Tương Cư, tâm hồn thiếu nữ bừng bừng, vừa gặp sinh tình.
Lúc ấy Công Tôn nhị cô nương cũng có mặt, không thể nhìn một nữ tử câu dẫn nam nhân nhà mình, mở miệng trào phúng rồi động thủ. Hách Liên Tuyết Mạn thật sự không phải đối thủ của cô nương này, bất kể là bộ dáng, thân thủ hay là đối mắng cũng đều bại trận, bị Công Tôn nhị cô nương làm cho nhục nhã một trận.
Hách Liên Tuyết Mạn không thể chịu được nỗi nhục này, sau khi trở về thề phải báo thù, quyết tâm phải gả cho Liễu Tương Cư.
Hách Liên Bột Bột phái người tìm Liễu Tương Cư cầu hôn, hiển nhiên là uổng phí công phu. Bởi vì yêu con sốt ruột, Hách Liên Bột Bột xuất binh tấn công binh thủ Đại Nguyên, bức bách Liễu Tương Cư tòng mệnh.
Người Hung Nô xuất binh thần tốc, không hề báo trước. Đại Nguyên triều tổn binh hao tướng vô số, cuối cùng cũng đánh lui Hách Liên Bột Bột. Nhưng tiết độ sứ cho rằng gặp phải trận tai hoạ này là do Liễu Tương Cư, vì thế áp giải hắn về kinh thành để thánh thượng xử lý.
Liễu Mộng Đường đi lại nhiều nơi để cứu Liễu Tương Cư. Nhưng xưa đâu bằng nay, ông ta không còn thánh sủng, quan lại các bộ hoàn toàn không cho ông ta mặt mũi. Mà nữ nhi gả cho Đại hoàng tử, Đại hoàng tử bị phế; tái giá với Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử bị tù, kinh thành đồn đãi nữ nhi của ông ta là sao chổi chuyển thế, Liễu gia phúc mỏng bạc mệnh, không thắng nổi phản phệ của nữ nhi. Cái nhà xui xẻo này, tất nhiên là tránh không kịp, ai chịu vươn tay tương trợ?
Liễu Mộng Đường hết đường xoay xở, vạn bất đắc dĩ mới viết thư cho Quỳnh Nương, xin nàng cứu Liễu Tương Cư.
Quỳnh Nương đọc hết thư, nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhớ lại kiếp trước, lúc đó dưỡng phụ Liễu Mộng Đường đọc một phong thư ca ca gửi đến rồi nói, kiếp trước biên quan Mạc Bắc có một thủ tướng tên là Ngụy Bất Kỳ, cưới nữ nhi của thủ lĩnh Hung nô, hai bên bởi vậy hòa hảo, mười năm Hung nô không phạm biên cảnh. Chẳng lẽ là hắn cưới Hách Liên Tuyết Mạn?
Nhưng đời này, Quỳnh Nương nhớ rõ bởi vì án làm rối kỉ cương, Ngụy Bất Kỳ trộm chiếm dụng bài thi của Thượng Vân Thiên, đứng hạng nhất, kết quả sự việc bại lộ, bị cách công danh, cũng không đến biên quan Mạc Bắc.
Đúng là thế sự thay đổi, rút dây động rừng.
Đơn giản là kiếp này Sở Tà không quản lý khoa thi. Để Ngụy gia bám vào Thái Tử, biến một viên võ tướng thành Trạng Nguyên lang, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bỏ lỡ hành trình Mạc Bắc, không cưới công chúa điêu ngoa của Hung nô. Kết quả hại đại ca Liễu Tương Cư chịu họa bất ngờ, bị bắt vào tù.
Quỳnh Nương cảm thấy mình không thể thoái thác tội của mình.
Danh sách chương