Dừng lại một lát, Thượng Vân Thiên tiếp tục nói: “Nhưng một khi hắn trở lại Giang Đông, đó là rồng bay trên trời. Ở Giang Đông, hắn có binh tướng, áo giáp đầy đủ, mà uy danh của Sở gia ở Giang Đông rất lớn, vung tay hô hào Giang Đông. Đời trước hắn khởi binh từ Giang Đông, một đường công thành hạ đất, cuối cùng đánh tới kinh thành. Cho dù bây giờ điện hạ đã biết tiên cơ, dù cho lần này hắn thật sự phản loạn cũng đánh thắng được, nhưng tất nhiên thảm hoạ chiến tranh mấy năm liên tục sẽ bất lợi với giang sơn của điện hạ.”
 
Nhị hoàng tử không nói gì, có điều hiển nhiên lời của Thượng Vân Thiên nói đến tim hắn. Sở Tà ở kinh, không tạo nổi sóng gió quá lớn, nếu trở về Giang Đông, chỉ sợ nuôi hổ vì hoạn.
 
Thượng Vân Thiên nói tiếp: “Ngày mai ti chức phải quay lại phủ nha, nhưng mà bây giờ Lang Vương coi ti chức như cái đinh trong mắt, chỉ sợ…”

 
Nhị hoàng tử biết ý Thượng Vân Thiên, chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi trung tâm với bổn vương, hiển nhiên sẽ có ám vệ bảo hộ ngươi chu toàn, Thượng đại nhân cũng phải lưu tâm đừng đến chỗ nhiều người, đây là kinh thành, Sở Tà có cả gan làm loạn đi chăng nữa cũng không thể không có điều cố kỵ. Có điều… vì sao Thượng đại nhân lại vội vã trở về như vậy?”
 
Thượng Vân Thiên vội vàng ôm quyền: “Chỉ là muốn nhanh chóng về triều, giúp bệ hạ một tay.”
 
Nhị hoàng tử cười gật đầu, nhưng trong lòng lại như gương sáng, Thượng Vân Thiên này không sợ chết xuất hiện trước mặt người khác, chỉ sợ cũng liên quan đến Quỳnh Nương bị hưu. Chỉ tiếc Thượng đại nhân khuyết thiếu tính tự hiểu, chẳng lẽ hắn ta cho rằng Quỳnh Nương bị hưu rồi sẽ gả lại cho quan tép riu như hắn ta sao?
 
Theo hắn thấy, Quỳnh Nương trong miêu tả của Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên kiếp trước là một nữ tử theo đuổi vạn sự.
 
Nữ tử như vậy bị hưu ly về nhà, tất nhiên có kiêu ngạo tự tôn, sao có thể không rửa mối nhục xưa?
 
Gả cho Lang Vương làm Vương phi rồi, chỉ sợ chính thất của quan gia bình thường cũng khó như ý nàng ta!
 
Nhưng nếu mình hứa lấy nàng với vị trí trắc phi, nhận lời tương lai vừa kế thừa ngôi vị sẽ phong nàng làm hậu, hắn chẳng sợ nữ tử này không động tâm.
 

Sở Tà đối xử với nữ nhân rất ngạo mạn vô lễ, hắn và Sở Tà cũng coi như là quen biết từ khi còn nhỏ, há không biết đức hạnh của hắn? Mình dịu dàng đối xử với Quỳnh Nương, để nàng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người, không lo không thắng được trái tim linh nữ chuyển thế này.

 
Nghĩ vậy, trái tim Lưu Diệm nhảy nhót như lúc niên thiếu theo đuổi nữ tử ái mộ.
 
Hắn muốn có được Quỳnh Nương, không riêng gì lời Đại Di pháp sư, càng bởi vì hắn cũng dần dần có hứng thú với nữ tử này.
 
Cũng khó trách nàng có thể mê hoặc Sở Tà thần hồn điên đảo, quả thực đúng là trên thân nữ tử này có chỗ hơn người, tuy đã từng gả, sinh hai nhi nữ, nhưng mị lực mảy may không giảm, nếu có thể được nữ tử này làm bạn, hắn sẽ có thêm không ít niềm vui trên đời. Khẳng định sẽ có tình có ý hơn phụ nhân ngu xuẩn chính thê Vệ thị của mình.
 
Không nói về bàn tính của hai người này nữa, mấy ngày nay quả thực cả triều văn võ ai nấy cũng cảm thấy bất an.
 
Không biết vì sao, chuyện cũ năm xưa của vài đại nhân trong triều bị tung hết ra, thí dụ như Lại Bộ tả thị lang Quách đại nhân, năm đó nuốt hết của hồi môn của vong thê, nuôi ba ngoại thất ở ngoại ô kinh thành, nghe nói một người trong đó vẫn có trượng phu, có điều hàng năm làm việc bên ngoài, không được về kinh, lúc dâng hương ở chùa miếu bèn gian díu với Quách đại nhân.
 
Đây rõ là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.
 
Ngày thường Quách đại nhân hay ngâm thơ thương tiếc vong thê, lúc không có việc gì sẽ đến tiểu viện ngoại ô kinh thành vụng trộm với phụ nhân nông thôn, đúng là sinh động.
 
Kết quả mấy ngày trước, trượng phu của nhân tình tìm tới cửa, đuổi đánh Quách đại nhân, nghe nói dẫn người đến giúp quá dũng mãnh, như là xuất thân từ lính, đánh Quách đại nhân tè ra quần, mông trắng lộ hết ra ngoài, quan uy không còn, trí thức quét rác.
 
Không riêng gì Quách đại nhân đạo đức đồi bại bị cho bại lộ ra ngoài ánh sáng, trong triều còn có vài vị đại nhân cũng ào ào ngã ngựa, không phải tham ô nhận hối lộ thì là làm rối kỉ cương khoa thi năm đó, nếu không nữa thì là chuyện đánh chửi thê nhi từ xưa bị ghi lại…
 
Trong khoảng thời gian đó, trên bàn cơm của quý trạch kinh thành đều không an tĩnh nổi, bê bối ăn với cơm đúng là hết chuyện này đến chuyện khác.
 
Vừa khéo là, mấy đại nhân này không phải vong thê bệnh chết thì là đã hòa li với thê tử. Ngay cả vạn tuế gia cũng cảm khái, có cái gọi là nam nhân phải lập thất, vị trí chính thê bỏ trống, không có ai giám sát, khó tránh đạo đức xuống dốc, mấy đại nhân này tất cả đều đi trên cùng một vết xe đổ.

 
Vì vậy vạn tuế lén lút đốc xúc Vong Sơn mau cưới tân thê, để tránh bước vào vết xe đổ của mấy vị kia.
 
Bây giờ cứ nhìn thấy vạn tuế gia là tâm trạng của Sở Tà rất phức tạp. Tuy rằng Quỳnh Nương đã ân cần dạy bảo hắn, lúc này phải làm tròn đạo quân thần.
 
Nhưng mỗi khi nghĩ đến mẫu thân bị bắt đi xa để sinh mình ra, trong lòng lại hụt hẫng.
 
Lúc nhỏ hắn hy vọng phụ thân vẫn còn ở nhân thế, bây giờ đã biết hoá ra cha ruột vẫn luôn khoẻ mạnh, không vui vẻ nổi.
 
Cho nên lúc vạn tuế gia thúc giục hắn cưới, mặt mày không vui vẻ lắm, hắn lạnh lùng nói: “Người xưa chưa quên, tại sao phải cưới?”
 
Gia Khang Đế không cảm thấy lời này đang ám chỉ mình, ông không tán đồng: “Nghe nói tuy hưu thư là ngươi viết nhưng lại là Thiều Dung công chúa trình ra ngoài. Loại phụ nhân này tuy có tài học nhưng tính tình quá mức xằng bậy. Dù Vong Sơn muốn gương vỡ lại lành với nữ tử này cũng phải uốn tính tình kiêu ngạo của Thiều Dung lại, nếu không sau này nội viện không ổn, sao Vong Sơn có thể an tâm quốc sự?”
 
Nếu lời này là người khác nói, Sở Tà nhất định sẽ đồng tình. Nhưng lại từ trong miệng cha ruột bí ẩn của mình ra, tất cả đều là ngôn luận hoang đường sai nhịp.
 
Hắn không mặn không nhạt mà bác bỏ: “Công chúa như vậy tất nhiên là thần làm không tốt, nếu làm tốt thì sao nàng lại mang theo nhi nữ bỏ đi rời khỏi bổn vương chứ? Nếu đến nông nỗi nữ tử liều mạng không cần danh tiết cũng phải mang thê nhi rời đi thì nhất định là nam tử không tốt, không cần cũng đúng!”
 
Lời này nghe như Lang Vương tự trách, nhưng vào tai vạn tuế lại kích động đến vết sẹo cũ năm xưa.
 
Năm đó không phải biểu tỷ Tình Nhu liều mạng không cần danh tiết cũng phải mang hài nhi của bọn họ đi xa sao? Nghĩ vậy, đủ loại hối hận năm đó tức khắc lại nhảy lên trong lòng.
 

Đúng vào lúc này, Uyển tần rót rượu hầu hạ bên cạnh vạn tuế cười nói: “Sao Lang Vương lại trách móc bản thân nặng nề nhưng vậy? Nếu nàng ta đã có thai rồi còn nhẫn tâm rời đi thì lòng dạ lạnh nhạt thế nào chứ? Chỉ sợ tương lai nàng ta sẽ hối hận, cô phụ nam nhi tốt trên thế gian!”
 
Sở Tà nhìn nữ nhân giống mẫu thân này, lửa giận trong lòng càng cao, hắn lạnh nhạt nói: “Tước điểu hiểu hồng nhạn, Uyển tần ở trong cung an nhàn tự tại, nhận được thánh sủng, đương nhiên không thể hiểu được sự thương tâm của một nữ tử cương nghị tổn thương vì tình, một mình rời đi nuôi nấng hài nhi.”
 
Lời này trào phúng lộ rõ mồn một, bây giờ một mình Uyển tần được hoàng đế thịnh sủng, người nào trong cung lại không nịnh nọt? Chợt nghe lời trào phúng bực này, quả thực là biếm mình làm chim sẻ, thô tục đến cực điểm!
 
Mày liễu nhăn lại, khóe mắt đỏ ửng nhìn vạn tuế.
 
Nhưng Gia Khang Đế nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nhi tử giống hệt biểu tỷ, lại nghe hắn nói, phảng phất như đêm trước khi biểu tỷ rời đi, vẻ mặt lúc nhìn ông rất quyết tuyệt, trái tim lại chợt đau xót.
 
Vẻ mặt tủi thân muốn trách cứ hắn của Uyển tần, ông cũng thấy được. Trong đầu lại nghĩ, nữ tử này giống biểu tỷ nhưng lại không có nửa phần khí khái của Tình Nhu.
 
Nếu Tình Nhu chịu thiệt, nàng sẽ không cần ai đến chống lưng, năm đó ở ngự thư phòng, nàng bị mấy hoàng tử châm chọc không phụ không mẫu, là cô nhi khất cái được Thái Hậu giúp đỡ, hắn muốn đi tìm Hoàng tổ mẫu cáo trạng. Nhưng Tình Nhu kéo hắn lại, nghiền mực ra đầy nửa chậu, đặt trên ván cửa thư phòng, hoàng tử cầm đầu đi vào, mực đổ thẳng lên đầu, oa oa khóc lớn, lại chọc nàng cười ha ha.
 
Tuy rằng sau đó hắn chịu tội nhận phạt thay Tình Nhu, Tình Nhu tự trách cũng quỳ ở Phật đường một canh giờ với hắn, nhưng nàng nói tư vị đích thân trả thù này mới là tuyệt nhất…
 
Trong phút chốc, ký ức thanh mai trúc mã với Tình Nhu hiện lên trong đầu. Bây giờ ông ngồi ôm giang sơn, nhưng vinh hoa vô song này, người kia lại không thể tiếp nhận.
 
Đúng vậy, lúc nàng lên thuyền rời đi, lòng có thê lương…
 
So sánh như vậy, nữ tử bên cạnh uổng có nhan sắc lại không có nửa phần linh khí của Tình Nhu không còn thú vị nữa, vẻ mặt tủi thân trông mong chờ người đến chống lưng kia làm ông phiền chán.
 
Ông làm bộ không nghe thấy, chỉ rầu rĩ nhận chén uống rượu, thẫn thờ ngẫm lại khuyết điểm cả đời này của mình…
 
Lúc nói lời này là trên một cung yến, nữ quyến các phủ rất nhiều. Tuy rằng thánh thượng lén lút nói chuyện với Lang Vương nhưng rốt cuộc vẫn bị truyền ra.
 

Lúc trước mọi người đều đồn là Lang Vương quá hoa tâm, đến nỗi hưu ly chính thê vừa mới sinh xong. Lòng dạ lạnh lẽo thế này, nghĩ đến, quả thực khiến người giận sôi.
 
Nhưng bây giờ nghe được đối thoại của vạn tuế với hắn, lại nhìn Lang Vương trách phạt bản thân không lưu tình chút nào, đây đâu phải là hán tử phụ lòng vứt bỏ chính thê? Rõ ràng là nam nhi trên thế gian thật lòng nuông chiều thê tử, một lòng nén giận, không phải bị vứt bỏ!
 
Những nữ tử chưa gả đó tim lại đập thình thịch, tuy Lang Vương không phải là thiếu niên lang chưa lập gia đình nhưng lại là tình lang hiểu tình hiểu tính.
 
Nghĩ kỹ thì đúng là đáng giá gả đi!
 
Có điều Lang Vương lười quan tâm những cái liếc mắt đưa tình đó.
 
Tuy vạn tuế không chịu gật đầu để hắn về Giang Đông, nhưng nếu hắn quyết tâm trở về, có ai có thể ngăn được?
 
Nhưng trước mắt còn có một chuyện, đó là phải khuyên Quỳnh Nương mang theo đôi nhi nữ trở về với hắn.
 
Nếu không, những người không cưới được lão bà khắp kinh thành, ai nấy cũng nhìn chằm chằm tảng thịt mỡ thơm nức Quỳnh Nương nhà hắn, thật sự khiến hắn vô cùng sốt ruột.
 
Hắn trở về từ cung yến rồi nhắc đến chuyện về Giang Đông với Quỳnh Nương, không ngờ Quỳnh Nương lại đồng ý: “Hy Hoà và Nhược Hoa dần lớn, nếu chịu được ngựa xe thì về Giang Đông, đến trước mộ công công bà bà, cũng nói cho bọn họ biết, Sở gia có tôn nhi rồi.”
 
Thấy Quỳnh Nương gật đầu, Sở Tà nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị cho việc rời khỏi kinh thành.
 
Còn Quỳnh Nương cũng chuẩn bị mua đồ dự phòng cho trẻ mới sinh, tránh cho về đến Giang Đông, ở nơi hẻo lánh cách xa trấn lớn, mua đồ không tiện lắm.
 
Có điều vừa ra khỏi cửa, nàng đụng phải oan gia kiếp trước lâu rồi chưa gặp.
 
Thượng Vân Thiên đứng trước cửa hàng, chắp tay thi lễ nói với Quỳnh Nương: “Quỳnh Nương, đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện