Bây giờ mười phần lửa giận của Sở Tà đã mai một hơn phân nửa, chỉ còn lại ba phần. Nhìn hông nàng sưng lên càng nhận ra lực đạo lúc hắn đẩy nàng rất nặng.
Vì thế hắn đè thấp giọng: “Nàng biết bổn vương vô tâm, nếu lúc ấy nói đụng vào góc bàn, gặp lang trung sớm thì đâu đến nỗi sưng như bây giờ?”
Lưu thị ở một bên nghe, biết Lang Vương không cố ý đánh nữ nhi, trái tim nhấc lên cũng buông xuống hơn phân nửa, vì thế bà ra khỏi phòng để cho hai phu thê nói chuyện.
Lang Vương thấy nhạc mẫu đi ra ngoài, dễ bề phát huy, hắn cúi người xuống dỗ dành Quỳnh Nương: “Hôm qua phát hỏa với nàng cũng là do nàng làm quá mức, nàng nói chuyện mềm với bổn vương, hiển nhiên bổn vương sẽ không tức giận, nàng động một cái là hòa li, lần này còn muốn đưa hưu thư cho Tông Nhân Phủ, đây chẳng phải là quá mức sao?”
Quỳnh Nương quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì, bởi vì nàng biết nếu bây giờ mình mở miệng, tất cả đều là lời đả thương người.
Hắn không phải nàng, sao biết hôm qua lúc vào thư phòng, thấy hắn dây dưa với diễm tì, trái tim nàng xé rách thế nào?
Tất cả giống như kiếp trước đều tái diễn lại ở kiếp này. Chẳng lẽ sau này phu thê phàm là cãi nhau, hoặc là nàng không thuận theo ý hắn, hắn liền thân cận với Điệp Y, hoặc là Luyến Hoa để trừng phạt nàng sao?
Nàng của kiếp trước, rõ ràng thấy trượng phu thay lòng đổi dạ, lại cố chấp tìm người đến chủ trì công đạo cho mình, cuối cùng chỉ đổi lấy vào giếng thành oan quỷ dưới nước.
Mà hôm qua ác mộng ngày xưa lại tái diễn, hoặc là nói, tình hình nàng nghĩ bấy lâu nay trong lòng cuối cùng cũng xảy ra, nàng lười không khóc nháo nữa, chỉ muốn rời xa tất cả những thứ làm nàng đau lòng.
Lang Vương thấy Quỳnh Nương không nói lời nào, hiển nhiên biết nàng vẫn đang giận hắn, bèn cẩn thận vòng qua chỗ hông bị thương, nhẹ nhàng bế nàng lên: “Hôm qua dữ với nàng là bổn vương không đúng, nhưng nếu nàng bởi vì cái gì Y kia mà tức giận với bổn vương thì oan cho bổn vương lắm. Quản gia điều tra rõ rồi, không phải hôm qua gã sai vặt để nàng ta vào, hoá ra núi giả sau thư phòng có một chỗ lõm, có lẽ là Điệp Y kia phát hiện lối tắt lúc đi dạo nên leo vào từ nơi đó, hơn nữa bổn vương say rượu nên mới để nàng ta khinh bạc, bây giờ bổn vương đã bắt nàng ta đến quan phủ xử trí theo tội hành thích rồi, nàng về đi, tuyệt đối sẽ không để nàng phiền lòng được không?”
Lúc này nước mắt bị đè nén hồi lâu của Quỳnh Nương không nhịn được mà chảy xuống: “Sao Vương gia lại không cố ý? Chàng biết rõ ta hận cái gì nhất, nhưng lại cứ phải dùng cái này làm ta ghê tởm. Hôm nay cát bay vào mắt phải để mỹ nhân phun hương tới thổi, ngày mai cãi cọ không thoải mái với ta lại có giai nhân trèo tường vào ngủ với chàng. Đúng là người phiền phức! Vương gia nghĩ ta đã gả đã sinh, không ra khỏi cửa lớn Sở gia của chàng được, mặc chàng tra tấn sao?”
Sở Tà thấy Quỳnh Nương rơi lệ, biết câu chuyện đã có cơ hội chuyển biến, hắn vội vàng nói: “Làm sao dám tra tấn nàng, nàng tra tấn bổn vương mới đúng. Dù sao lần này là bổn vương không đúng, nàng về với bổn vương đi, vừa nãy ca ca nàng Truyền Bảo không hoà nhã chút nào, ngày sau bổn vương sẽ làm tiệc rượu nhận lỗi với người nhà thân nương của nàng, đã mất mặt vậy rồi, sao nàng có thể nhẫn tâm trách móc bổn vương nặng nề chứ? Ngày mai ta sẽ dọn dẹp phủ trạch sạch sẽ, phàm là người có tư sắc thì tống cổ đi hết, sau này cũng chỉ chiêu loại như Đông Thi Vô Diệm vào phủ, nàng thấy được không?”
Hắn nói xong lời này, thấy Quỳnh Nương vẫn chưa dịu đi, cũng không nói lời nào, hắn nói tiếp: “Ta đã phái người chặn Tông Nhân Phủ rồi, chưa soát người kiểm tra sạch sẽ thì tuyệt đối không cho đi, nàng chết tâm tư hoà li với bổn vương đi.”
Vừa dứt lời, ngoại trạch liền có người đến nói chuyện với Lưu thị, vào sân, giọng còn lên cao: “Hồi bẩm phu nhân, hưu thư đã đưa lên rồi!”
Lang Vương bật dậy, vài bước ra ngoài, túm lấy tôi tớ trung niên kia: “Ngươi nói cái gì, nói lại một lần cho bổn vương!”
Tôi tớ này là người đánh xe cho Quỳnh Nương, bởi vì thường ra vào các nha môn phủ trạch lớn với Quỳnh Nương cho nên quen rất nhiều người gác cửa nha môn.
Hôm nay hắn nhận việc đi đưa hưu thư, từ xa nhìn thấy thị vệ trưởng Thường Tiến của vương phủ dẫn một đám thị vệ đang soát thân từng người rồi mới cho đi.
Phu xe cũng là người lanh lẹ, thấy vậy liền đoán ra tình hình đại khái nên không đi vào, ở bên ngoài băn khoăn, đi qua đi lại suy nghĩ tình hình thế này có nên trở về phục mệnh hay không.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một đại nhân phát quan sườn nghiêng, quan bào không chỉnh tề đi sang bên này, vừa đi vừa sửa sang lại quan bào, miệng không ngừng lẩm bẩm, để xe ngựa của mình đi theo sau, không định lên xe, dáng vẻ tức giận bất bình buồn bực khó có thể tiêu tán.
Phu xe là lão nhân đi theo Quỳnh Nương đã lâu, hiển nhiên nhận ra vị này là Hồ đại nhân, lập tức cười xoà tiến lên thi lễ thỉnh an Hồ đại nhân.
Hồ đại nhân nhìn thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là phủ nào.
Phu xe tự báo gia môn, nói mình là phu xe của Lang Vương phủ.
Hồ đại nhân nghe vậy lại tức giận, cười lạnh: “Thế nào? Vừa rồi Lang Vương phái người lục soát một lần vẫn chua tận hứng, Lang Vương phi cũng muốn phái người lục soát một lần nữa, cần bản quan cởi hết quan bào, lột ra cho ngươi kiểm tra?”
Phu xe vội vàng giải thích mình phụng mệnh Lang Vương phi đến Tông Nhân Phủ trình hưu thư, có điều trước đó Lang Vương phái người canh giữ ở cửa Tông Nhân Phủ nên mình không vào được, mong Hồ đại nhân giúp đưa hưu thư vào Tông Nhân Phủ được không?
Hồ đại nhân nghe vậy hai mắt tỏa sáng, thở phào một hơi, mặt mang sắc mừng gật đầu nói: “Cả Lang Vương phủ cũng chỉ có mình Lang Vương phi là hiểu lý lẽ. Bản quan vẫn luôn cảm thấy nghĩa muội của Liễu thị không giống cái đồ ngang ngược Giang Đông, nếu Vương phi có lòng thoát ly biển khổ, bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiển nhiên bản quan sẽ giúp người hoàn thành ước nguyện. Bản quan quen Thường đại nhân chủ quản hôn tịch của Tông Nhân Phủ, hiện nay Tông Nhân Phủ vẫn chưa ban sai, bản quan sẽ đến phủ Thường đại nhân đưa hưu thư lên.”
Phu xe cũng biết Hồ đại nhân là quân tử đáng tin cậy, hắn đồng ý rồi cảm ơn đại nhân, lấy hưu thư ra, Hồ đại nhân nhận hưu thư, vẻ mặt thư giãn, xoay người lên xe ngựa vội vã rời đi.
Cuối cùng phu xe cũng làm xong chuyện khó khăn này, trong lòng buông lỏng, trở về phục mệnh.
Nào ngờ đang nói chuyện với lão phu nhân, Vương gia từ buồng trong cộp cộp cộp chạy vội ra, xông thẳng đến trước mặt hắn, nhấc cổ cổ áo hắn lên nói: “Ngươi đưa hưu thư đi đâu? Nói lại một lần cho bổn vương!”
Phu xe không ngờ Vương gia đột nhiên nhảy ra, sợ tới mức cả người run rẩy, lắp bắp nói lại nguyên do chuyện này.
Lang Vương tức giận đến nỗi, nếu không phải sợ kinh hách đến nhạc mẫu, hắn sẽ giơ phu xe lên cao cho hắn sống sờ sờ mà ngã chết.
Loại chuyện lớn này siêng năng làm như vội vàng đầu thai để làm gì vậy?
Hơn nữa giao cho ai thì không giao, lại giao cho Hồ đại nhân thọc gậy bãi phân! Hắn lại phải phái người đi chặn, cướp phong hưu thư đòi mạng kia về.
Hắn cũng không dỗ kiều thê nhoẻn miệng cười nữa, bước nhanh ra khỏi cửa phủ, muốn đích thân đến phủ Thường đại nhân lấy lại hưu thư.
Lúc này người trên phố đi lại như mắc cửi, khoái mã bay nhanh chung quy là không được, Lang Vương dứt khoát bỏ ngựa chạy vội, đến phủ Thường đại nhân, dứt khoát lấy chân đá cửa.
Người gác cửa Thường gia vội vàng mở cửa, thấy là Lang Vương, còn chưa cúc lễ vấn an đã thấy Lang Vương muốn xông vào trong.
Người gác cổng vội vàng ngăn lại: “Đại nhân nhà ta đã đến Hộ Bộ, hay là ngày khác Vương gia lại đến?”
Lang Vương nào chờ được? Vừa thầm mắng sao hôm nay đám quan viên lão bất tử lại cần cù như vậy, mình đuổi nhanh đuổi chậm, rốt cuộc vẫn chậm một bước, hắn lại vội vàng chạy đến Hộ Bộ.
Lại nói về Thường đại nhân kia, nhận hưu thư Hồ đại nhân truyền đạt, nhìn ra đó là bút tích của Lang Vương, không khỏi cảm khái vị Vương gia trước khi thành hôn phong lưu phóng khoáng này vẫn không chịu đè lại bản tính phong lưu, không biết là coi trọng thiên kim nhà ai mà muốn hưu chính thê, sửa cung thú khác.
Không biết là đại nhân hâm mộ hay ghen ghét, đúng lúc cầm ấn về phê công văn nên đóng con dấu lên, cho vào tịch án Hộ Bộ trong sự thúc giục của Hồ đại nhân.
Hộ Bộ Thượng Thư nhìn hưu thư Thường đại nhân mới đưa đến, không khỏi đau đầu. Nếu là người thường thì không sao, nhưng lần này một vị là công chúa Thái Hậu sủng ái, một vị là Vương gia đang được thánh quyến, hưu thê lén lút như vậy, cũng quá không cho Thiều Dung công chúa thể diện rồi chứ? Tuy rằng vị Vương gia này kiêu ngạo ương ngạnh quen, nhưng hôn nhân ngự tứ không phải trò đùa đâu!
Nghĩ vậy, Hộ Bộ Thượng Thư chuẩn bị đưa hưu thư cho thánh thượng, để vạn tuế gia xử lý chuyện nhà mình cho thỏa đáng.
Vừa vặn hôm nay Nhị hoàng tử đến Hộ Bộ, ngồi ở một bên nhìn thấy thượng thư khó xử liền đòi phong hưu thư này đến đọc. Chỉ quét mắt một cái, hai mắt Nhị hoàng tử sáng ngời, lập tức tỉ mỉ đọc lại hưu thư một lần. Sau đó trầm tư, buông hưu thư hỏi: “Thượng thư định xử lý hưu thư này thế nào?”
Nghe thượng thư nói muốn trình đưa cho thánh thượng xử lý, hắn nói: “Thế lại không ổn. Tính Lang Vương bổn vương biết, đã viết hưu thư thì phải hòa li mới bằng lòng bỏ qua, mà Lang Vương phi cũng là người hiếu thắng, hiển nhiên sẽ không muốn gương vỡ lại lành. Thượng thư trình lên cho thánh thượng, tất nhiên thánh thượng sẽ triệu Lang Vương và công chúa đến gặp, đến lúc đó Vương gia và công chúa sẽ ồn ào túi bụi trước mặt thánh thượng, thậm chí có khả năng sẽ quấy nhiễu Thái Hậu. Có cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, bất kể là hoà hay ly đều sẽ làm phiền thánh tâm. Thánh thượng yêu quý thanh danh nhất, nếu chuyện này ồn ào lên, chẳng phải thánh thượng sẽ trách tội thượng thư sao?”
Thượng thư nghe xong cảm thấy đúng là có lý, hắn khó xử hỏi: “Vậy làm thế nào cho phải?”
Nhị hoàng tử cười: “Cái này lại không khó. Lang Vương đã viết hưu thư, Vương phi lại đưa đến Tông Nhân Phủ, có thể thấy hai vị đều đã hạ quyết tâm, thượng thư cứ vậy mà gạch hôn tịch của hai người bọn họ là được, ai cũng không nói được là ngươi không đúng.”
Cứ như vậy, một tờ hưu thư cho hộ tịch điển ấn, vào hộ tịch, vậy là có hiệu lực.
Từ đây về sau, hai bên biệt ly, ai nấy mạnh khỏe, nam thú nữ gả không liên quan đến nhau nữa.
Lang Vương đuổi đến Hộ Bộ đúng lúc Nhị hoàng tử vẫn chưa rời đi, Thượng Thư đại nhân thấy vậy, muốn lấy lòng Vương gia, lập tức ôm quyền chúc mừng Vương gia, may mà Nhị hoàng tử làm chủ cho hắn nên việc này mới suôn sẻ, từ đây về sau, Vương gia từ biệt thê tử tào khang, tiễn người xưa đi đón người mới về.
Nhưng Lang Vương tự tay viết hưu thư lại tức giận đến nỗi khuôn mặt tuấn tú biến hình, sát khí đầy người, nhìn Nhị hoàng tử ở bên cạnh mỉm cười không nói, trong câu nói ẩn chứa tiếng chúc mừng của Thượng Thư đại nhân, hắn giơ tay đánh một quyền qua.
Vì thế hắn đè thấp giọng: “Nàng biết bổn vương vô tâm, nếu lúc ấy nói đụng vào góc bàn, gặp lang trung sớm thì đâu đến nỗi sưng như bây giờ?”
Lưu thị ở một bên nghe, biết Lang Vương không cố ý đánh nữ nhi, trái tim nhấc lên cũng buông xuống hơn phân nửa, vì thế bà ra khỏi phòng để cho hai phu thê nói chuyện.
Lang Vương thấy nhạc mẫu đi ra ngoài, dễ bề phát huy, hắn cúi người xuống dỗ dành Quỳnh Nương: “Hôm qua phát hỏa với nàng cũng là do nàng làm quá mức, nàng nói chuyện mềm với bổn vương, hiển nhiên bổn vương sẽ không tức giận, nàng động một cái là hòa li, lần này còn muốn đưa hưu thư cho Tông Nhân Phủ, đây chẳng phải là quá mức sao?”
Quỳnh Nương quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì, bởi vì nàng biết nếu bây giờ mình mở miệng, tất cả đều là lời đả thương người.
Hắn không phải nàng, sao biết hôm qua lúc vào thư phòng, thấy hắn dây dưa với diễm tì, trái tim nàng xé rách thế nào?
Tất cả giống như kiếp trước đều tái diễn lại ở kiếp này. Chẳng lẽ sau này phu thê phàm là cãi nhau, hoặc là nàng không thuận theo ý hắn, hắn liền thân cận với Điệp Y, hoặc là Luyến Hoa để trừng phạt nàng sao?
Nàng của kiếp trước, rõ ràng thấy trượng phu thay lòng đổi dạ, lại cố chấp tìm người đến chủ trì công đạo cho mình, cuối cùng chỉ đổi lấy vào giếng thành oan quỷ dưới nước.
Mà hôm qua ác mộng ngày xưa lại tái diễn, hoặc là nói, tình hình nàng nghĩ bấy lâu nay trong lòng cuối cùng cũng xảy ra, nàng lười không khóc nháo nữa, chỉ muốn rời xa tất cả những thứ làm nàng đau lòng.
Lang Vương thấy Quỳnh Nương không nói lời nào, hiển nhiên biết nàng vẫn đang giận hắn, bèn cẩn thận vòng qua chỗ hông bị thương, nhẹ nhàng bế nàng lên: “Hôm qua dữ với nàng là bổn vương không đúng, nhưng nếu nàng bởi vì cái gì Y kia mà tức giận với bổn vương thì oan cho bổn vương lắm. Quản gia điều tra rõ rồi, không phải hôm qua gã sai vặt để nàng ta vào, hoá ra núi giả sau thư phòng có một chỗ lõm, có lẽ là Điệp Y kia phát hiện lối tắt lúc đi dạo nên leo vào từ nơi đó, hơn nữa bổn vương say rượu nên mới để nàng ta khinh bạc, bây giờ bổn vương đã bắt nàng ta đến quan phủ xử trí theo tội hành thích rồi, nàng về đi, tuyệt đối sẽ không để nàng phiền lòng được không?”
Lúc này nước mắt bị đè nén hồi lâu của Quỳnh Nương không nhịn được mà chảy xuống: “Sao Vương gia lại không cố ý? Chàng biết rõ ta hận cái gì nhất, nhưng lại cứ phải dùng cái này làm ta ghê tởm. Hôm nay cát bay vào mắt phải để mỹ nhân phun hương tới thổi, ngày mai cãi cọ không thoải mái với ta lại có giai nhân trèo tường vào ngủ với chàng. Đúng là người phiền phức! Vương gia nghĩ ta đã gả đã sinh, không ra khỏi cửa lớn Sở gia của chàng được, mặc chàng tra tấn sao?”
Sở Tà thấy Quỳnh Nương rơi lệ, biết câu chuyện đã có cơ hội chuyển biến, hắn vội vàng nói: “Làm sao dám tra tấn nàng, nàng tra tấn bổn vương mới đúng. Dù sao lần này là bổn vương không đúng, nàng về với bổn vương đi, vừa nãy ca ca nàng Truyền Bảo không hoà nhã chút nào, ngày sau bổn vương sẽ làm tiệc rượu nhận lỗi với người nhà thân nương của nàng, đã mất mặt vậy rồi, sao nàng có thể nhẫn tâm trách móc bổn vương nặng nề chứ? Ngày mai ta sẽ dọn dẹp phủ trạch sạch sẽ, phàm là người có tư sắc thì tống cổ đi hết, sau này cũng chỉ chiêu loại như Đông Thi Vô Diệm vào phủ, nàng thấy được không?”
Hắn nói xong lời này, thấy Quỳnh Nương vẫn chưa dịu đi, cũng không nói lời nào, hắn nói tiếp: “Ta đã phái người chặn Tông Nhân Phủ rồi, chưa soát người kiểm tra sạch sẽ thì tuyệt đối không cho đi, nàng chết tâm tư hoà li với bổn vương đi.”
Vừa dứt lời, ngoại trạch liền có người đến nói chuyện với Lưu thị, vào sân, giọng còn lên cao: “Hồi bẩm phu nhân, hưu thư đã đưa lên rồi!”
Lang Vương bật dậy, vài bước ra ngoài, túm lấy tôi tớ trung niên kia: “Ngươi nói cái gì, nói lại một lần cho bổn vương!”
Tôi tớ này là người đánh xe cho Quỳnh Nương, bởi vì thường ra vào các nha môn phủ trạch lớn với Quỳnh Nương cho nên quen rất nhiều người gác cửa nha môn.
Hôm nay hắn nhận việc đi đưa hưu thư, từ xa nhìn thấy thị vệ trưởng Thường Tiến của vương phủ dẫn một đám thị vệ đang soát thân từng người rồi mới cho đi.
Phu xe cũng là người lanh lẹ, thấy vậy liền đoán ra tình hình đại khái nên không đi vào, ở bên ngoài băn khoăn, đi qua đi lại suy nghĩ tình hình thế này có nên trở về phục mệnh hay không.
Không lâu sau hắn nhìn thấy một đại nhân phát quan sườn nghiêng, quan bào không chỉnh tề đi sang bên này, vừa đi vừa sửa sang lại quan bào, miệng không ngừng lẩm bẩm, để xe ngựa của mình đi theo sau, không định lên xe, dáng vẻ tức giận bất bình buồn bực khó có thể tiêu tán.
Phu xe là lão nhân đi theo Quỳnh Nương đã lâu, hiển nhiên nhận ra vị này là Hồ đại nhân, lập tức cười xoà tiến lên thi lễ thỉnh an Hồ đại nhân.
Hồ đại nhân nhìn thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là phủ nào.
Phu xe tự báo gia môn, nói mình là phu xe của Lang Vương phủ.
Hồ đại nhân nghe vậy lại tức giận, cười lạnh: “Thế nào? Vừa rồi Lang Vương phái người lục soát một lần vẫn chua tận hứng, Lang Vương phi cũng muốn phái người lục soát một lần nữa, cần bản quan cởi hết quan bào, lột ra cho ngươi kiểm tra?”
Phu xe vội vàng giải thích mình phụng mệnh Lang Vương phi đến Tông Nhân Phủ trình hưu thư, có điều trước đó Lang Vương phái người canh giữ ở cửa Tông Nhân Phủ nên mình không vào được, mong Hồ đại nhân giúp đưa hưu thư vào Tông Nhân Phủ được không?
Hồ đại nhân nghe vậy hai mắt tỏa sáng, thở phào một hơi, mặt mang sắc mừng gật đầu nói: “Cả Lang Vương phủ cũng chỉ có mình Lang Vương phi là hiểu lý lẽ. Bản quan vẫn luôn cảm thấy nghĩa muội của Liễu thị không giống cái đồ ngang ngược Giang Đông, nếu Vương phi có lòng thoát ly biển khổ, bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiển nhiên bản quan sẽ giúp người hoàn thành ước nguyện. Bản quan quen Thường đại nhân chủ quản hôn tịch của Tông Nhân Phủ, hiện nay Tông Nhân Phủ vẫn chưa ban sai, bản quan sẽ đến phủ Thường đại nhân đưa hưu thư lên.”
Phu xe cũng biết Hồ đại nhân là quân tử đáng tin cậy, hắn đồng ý rồi cảm ơn đại nhân, lấy hưu thư ra, Hồ đại nhân nhận hưu thư, vẻ mặt thư giãn, xoay người lên xe ngựa vội vã rời đi.
Cuối cùng phu xe cũng làm xong chuyện khó khăn này, trong lòng buông lỏng, trở về phục mệnh.
Nào ngờ đang nói chuyện với lão phu nhân, Vương gia từ buồng trong cộp cộp cộp chạy vội ra, xông thẳng đến trước mặt hắn, nhấc cổ cổ áo hắn lên nói: “Ngươi đưa hưu thư đi đâu? Nói lại một lần cho bổn vương!”
Phu xe không ngờ Vương gia đột nhiên nhảy ra, sợ tới mức cả người run rẩy, lắp bắp nói lại nguyên do chuyện này.
Lang Vương tức giận đến nỗi, nếu không phải sợ kinh hách đến nhạc mẫu, hắn sẽ giơ phu xe lên cao cho hắn sống sờ sờ mà ngã chết.
Loại chuyện lớn này siêng năng làm như vội vàng đầu thai để làm gì vậy?
Hơn nữa giao cho ai thì không giao, lại giao cho Hồ đại nhân thọc gậy bãi phân! Hắn lại phải phái người đi chặn, cướp phong hưu thư đòi mạng kia về.
Hắn cũng không dỗ kiều thê nhoẻn miệng cười nữa, bước nhanh ra khỏi cửa phủ, muốn đích thân đến phủ Thường đại nhân lấy lại hưu thư.
Lúc này người trên phố đi lại như mắc cửi, khoái mã bay nhanh chung quy là không được, Lang Vương dứt khoát bỏ ngựa chạy vội, đến phủ Thường đại nhân, dứt khoát lấy chân đá cửa.
Người gác cửa Thường gia vội vàng mở cửa, thấy là Lang Vương, còn chưa cúc lễ vấn an đã thấy Lang Vương muốn xông vào trong.
Người gác cổng vội vàng ngăn lại: “Đại nhân nhà ta đã đến Hộ Bộ, hay là ngày khác Vương gia lại đến?”
Lang Vương nào chờ được? Vừa thầm mắng sao hôm nay đám quan viên lão bất tử lại cần cù như vậy, mình đuổi nhanh đuổi chậm, rốt cuộc vẫn chậm một bước, hắn lại vội vàng chạy đến Hộ Bộ.
Lại nói về Thường đại nhân kia, nhận hưu thư Hồ đại nhân truyền đạt, nhìn ra đó là bút tích của Lang Vương, không khỏi cảm khái vị Vương gia trước khi thành hôn phong lưu phóng khoáng này vẫn không chịu đè lại bản tính phong lưu, không biết là coi trọng thiên kim nhà ai mà muốn hưu chính thê, sửa cung thú khác.
Không biết là đại nhân hâm mộ hay ghen ghét, đúng lúc cầm ấn về phê công văn nên đóng con dấu lên, cho vào tịch án Hộ Bộ trong sự thúc giục của Hồ đại nhân.
Hộ Bộ Thượng Thư nhìn hưu thư Thường đại nhân mới đưa đến, không khỏi đau đầu. Nếu là người thường thì không sao, nhưng lần này một vị là công chúa Thái Hậu sủng ái, một vị là Vương gia đang được thánh quyến, hưu thê lén lút như vậy, cũng quá không cho Thiều Dung công chúa thể diện rồi chứ? Tuy rằng vị Vương gia này kiêu ngạo ương ngạnh quen, nhưng hôn nhân ngự tứ không phải trò đùa đâu!
Nghĩ vậy, Hộ Bộ Thượng Thư chuẩn bị đưa hưu thư cho thánh thượng, để vạn tuế gia xử lý chuyện nhà mình cho thỏa đáng.
Vừa vặn hôm nay Nhị hoàng tử đến Hộ Bộ, ngồi ở một bên nhìn thấy thượng thư khó xử liền đòi phong hưu thư này đến đọc. Chỉ quét mắt một cái, hai mắt Nhị hoàng tử sáng ngời, lập tức tỉ mỉ đọc lại hưu thư một lần. Sau đó trầm tư, buông hưu thư hỏi: “Thượng thư định xử lý hưu thư này thế nào?”
Nghe thượng thư nói muốn trình đưa cho thánh thượng xử lý, hắn nói: “Thế lại không ổn. Tính Lang Vương bổn vương biết, đã viết hưu thư thì phải hòa li mới bằng lòng bỏ qua, mà Lang Vương phi cũng là người hiếu thắng, hiển nhiên sẽ không muốn gương vỡ lại lành. Thượng thư trình lên cho thánh thượng, tất nhiên thánh thượng sẽ triệu Lang Vương và công chúa đến gặp, đến lúc đó Vương gia và công chúa sẽ ồn ào túi bụi trước mặt thánh thượng, thậm chí có khả năng sẽ quấy nhiễu Thái Hậu. Có cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, bất kể là hoà hay ly đều sẽ làm phiền thánh tâm. Thánh thượng yêu quý thanh danh nhất, nếu chuyện này ồn ào lên, chẳng phải thánh thượng sẽ trách tội thượng thư sao?”
Thượng thư nghe xong cảm thấy đúng là có lý, hắn khó xử hỏi: “Vậy làm thế nào cho phải?”
Nhị hoàng tử cười: “Cái này lại không khó. Lang Vương đã viết hưu thư, Vương phi lại đưa đến Tông Nhân Phủ, có thể thấy hai vị đều đã hạ quyết tâm, thượng thư cứ vậy mà gạch hôn tịch của hai người bọn họ là được, ai cũng không nói được là ngươi không đúng.”
Cứ như vậy, một tờ hưu thư cho hộ tịch điển ấn, vào hộ tịch, vậy là có hiệu lực.
Từ đây về sau, hai bên biệt ly, ai nấy mạnh khỏe, nam thú nữ gả không liên quan đến nhau nữa.
Lang Vương đuổi đến Hộ Bộ đúng lúc Nhị hoàng tử vẫn chưa rời đi, Thượng Thư đại nhân thấy vậy, muốn lấy lòng Vương gia, lập tức ôm quyền chúc mừng Vương gia, may mà Nhị hoàng tử làm chủ cho hắn nên việc này mới suôn sẻ, từ đây về sau, Vương gia từ biệt thê tử tào khang, tiễn người xưa đi đón người mới về.
Nhưng Lang Vương tự tay viết hưu thư lại tức giận đến nỗi khuôn mặt tuấn tú biến hình, sát khí đầy người, nhìn Nhị hoàng tử ở bên cạnh mỉm cười không nói, trong câu nói ẩn chứa tiếng chúc mừng của Thượng Thư đại nhân, hắn giơ tay đánh một quyền qua.
Danh sách chương