Tuấn Khải sao có thể từ chối cô, ngay lập tức cúi người bế cô lên, để lại cho Thẩm Tử Mặc một câu rồi đi mất: "Vậy chúng tôi chờ ăn kẹo mừng của Thẩm thiếu!" Vệ sĩ mà cha mẹ Giản thuê tới bảo hộ cho Mạn Nhu giống như đã tập thành thói quen, sắc mặt vô cảm đẩy chiếc xe lăn đi theo Tuấn Khải và Mạn Nhu. Nói thật, cô cảm thấy vị Triệu thiếu gia này rất tốt, tốt hơn nhiều so với vị Thẩm thiếu kia. Rõ ràng đã có vị hôn thê nhưng còn tới đây ve vãn tiểu thư, đúng là mặt dày vô liêm sỉ.
Thẩm Tử Mặc bên này thấy vậy, dù tức giận cũng chẳng thể làm được gì, anh ta đứng một hồi rồi quay người đi mất. Mà bên Tuấn Khải cùng Mạn Nhu, khi đi được một đoạn, đằng sau hai người liền có tiếng nói kèm theo bất ngờ vang lên: "Nhu Nhi, Triệu nhị thiếu!"
Mạn Nhu nghe thấy giọng nói này giật mình quay lại. Thấy Diệu An ngây ra như phỗng đứng đó, biểu cảm trên mặt vô cùng ngạc nhiên, hai mắt mở to hết cỡ giống như không tin vào chuyện mình nhìn thấy trước mắt.
Mạn Nhu thấy mình đã bị lộ, hai má đỏ ửng lí nhí nói: "An An!"
Mà Tuấn Khải căn bản cũng không quá để tâm tới vấn đề này, anh lịch sự chào một câu: "Mã tiểu thư."
"Cậu...hai người...cái đó." Hiếm có khi Diệu An bị bất ngờ đến nói lắp bắp như vậy. Có thể thấy được sự việc trước mắt khiến cô có bao nhiêu kinh ngạc.
"Khải, thả em xuống đi." Mạn Nhu vỗ nhẹ lên vai Tuấn Khải nói.
Tuấn Khải nghe cô nói vậy, vốn không định đồng ý nhưng thấy cô kiên quyết đành chiều theo ý cô, cẩn thận đặt Mạn Nhu lại trên xe đẩy.
"Anh ra xe trước đi, em nói với An An mấy câu sẽ ra." Mạn Nhu nhìn Tuấn Khải cười nói.
Tuấn Khải gật đầu, trước khi đi còn đem Mạn Nhu bao bọc lại thật cẩn thận.
"Mau một chút, nếu không sẽ lạnh."
"Vâng."
Nhận được đảm bảo của Mạn Nhu, Tuấn Khải mới bằng lòng rời đi, để lại không gian riêng cho hai cô gái.
"An An, chúng tớ là một đôi. Tớ cũng không định giấu cậu với A Tinh đâu, nhưng vì ngại nên mới không biết mở lời thế nào." Mạn Nhu ngượng ngùng giải thích.
Diệu An lúc này cũng đã bình tĩnh lại phần nào. Không nhịn được hồi tưởng tới những ngày gần đây, mỗi khi nhắc đến Tuấn Khải thì cô bạn này của mình lại có biểu cảm khác lạ. Hóa ra là vì nguyên nhân này. Đến khi tiêu hóa hết chỗ tin tức vừa rồi, Diệu An mới cười cười nói: "Cậu thật là, chuyện tốt như vậy còn giấu bọn tớ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tớ chỉ là chưa biết phải nói sao thôi, dù sao anh ấy cũng là anh trai của A Tinh. Tớ cũng ngượng ngùng chứ."
"Trời ạ, cô bạn của tôi ơi. Nếu A Tinh biết chuyện này, khéo khi còn đốt pháo ăn mừng nữa ấy, cậu ngại cái gì mà ngại." Diệu An bất đắc dĩ nhìn bạn mình.
"À,thảo nào ngày cậu bị thương, cậu ấy lại có bộ dáng đó, còn công khai muốn đòi nợ Chu Thiên Ân. Lúc đó tớ còn tưởng Chu Thiên Ân đắc tội gì cậu ấy, hóa ra là như vậy." Diệu An ngẫm nghĩ lại. Quả thật đợt trước hai người này đã để lộ ra rất nhiều mờ ám, vậy mà cô với A Tinh lại gạt sang một bên.
"Cậu đừng nói nữa mà." Mạn Nhu bị bạn chọc cho mặt đỏ bừng, xoắn hai tay vào nhau nói.
"Nhu Nhi, tớ rất yên tâm khi cậu và Triệu nhị thiếu đến với nhau. Nhìn cách anh ấy quan tâm cậu là biết rồi. Cho nên không cần lo lắng về bọn tớ. Mà cô chú đã biết chuyện chưa?"
"Cha mẹ tớ cũng biết rồi. Họ rất tán thành." Mạn Nhu không nhịn được cười nhẹ.
"Cô chú đương nhiên tán thành rồi. Xem ra tớ sắp được mời làm phù dâu rồi đó, aida, phải mau chọn đồ thôi." Diệu An trêu chọc nói.
Thấy Mạn Nhu bắt đầu thẹn quá hóa giận, Diệu An cười chỉ chỉ về chiếc xe của Tuấn Khải bên kia. Anh không vào xe mà đứng bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mạn Nhu, trong mắt không hề che giấu tình ý.
"Cậu mau đi đi, nếu còn nói chuyện với cậu, vị kia nhà cậu sẽ tới bóp c.h.ế.t tớ mất."
"Được rồi, nhưng mà còn cậu, không phải nói chiều cậu mới cùng A Tinh tới sao? Hiện tại thế nào lại đến sớm vậy?" Mạn Nhu hỏi.
"Không có gì, cậu biết tớ và cha mẹ vốn không hợp nhau mà, tớ chỉ định tới chơi với cậu một lát rồi về thôi. Hiện tại tớ tới chỗ A Tinh đây." Diệu An nhắc tới chuyện này, đáy mắt ảm đạm đi vài phần.
"Vậy được rồi, cậu mau tới chỗ A Tinh đi, chiều nay chúng ta đi chơi." Mạn Nhu biết mối quan hệ của An An và gia đình không tốt lắm. Mẹ thì không sao, nhưng còn cha cậu ấy...haizzz
"Yên tâm, mau đi đi, tớ cũng đi đây." Nói xong Diệu An nhanh tay đẩy xe đẩy của Mạn Nhu tới chỗ Tuấn Khải.
"Trả cậu ấy cho anh này, mong anh chăm sóc tốt Nhu Nhi của chúng tôi." Diệu An cười nói.
"Được." Tuấn Khải gật đầu nói. Anh nhất định sẽ chăm sóc Nhu Nhi thật tốt.
"Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa." Diệu An cười cười vẫy tay với Tuấn Khải và Mạn Nhu rồi leo lên xe của mình, nhanh chóng lái đi.
Nhìn đôi nam nữ qua gương chiếu hậu, Diệu An bất giác cong môi. Cuối cùng thì Nhu Nhi cũng tìm được người phù hợp rồi, cô cũng mừng cho bạn mình. Nhưng ngẫm lại chính bản thân mình, cô lại thở dài. A Tinh và Tần Phong cũng đã là một đôi, cô căn bản không có ý định đến quấy rầy họ ngày hôm nay. Hiện tại Nhu Nhi cũng đã có người trong lòng rồi, cô không biết nên đi đâu giờ này. Suy nghĩ một hồi cô quyết đinh tới đường đua Cảnh Vân. Vậy là chiếc xe màu tìm phi như bay tới địa điểm mà chủ nhân nó muốn đến.
Thẩm Tử Mặc bên này thấy vậy, dù tức giận cũng chẳng thể làm được gì, anh ta đứng một hồi rồi quay người đi mất. Mà bên Tuấn Khải cùng Mạn Nhu, khi đi được một đoạn, đằng sau hai người liền có tiếng nói kèm theo bất ngờ vang lên: "Nhu Nhi, Triệu nhị thiếu!"
Mạn Nhu nghe thấy giọng nói này giật mình quay lại. Thấy Diệu An ngây ra như phỗng đứng đó, biểu cảm trên mặt vô cùng ngạc nhiên, hai mắt mở to hết cỡ giống như không tin vào chuyện mình nhìn thấy trước mắt.
Mạn Nhu thấy mình đã bị lộ, hai má đỏ ửng lí nhí nói: "An An!"
Mà Tuấn Khải căn bản cũng không quá để tâm tới vấn đề này, anh lịch sự chào một câu: "Mã tiểu thư."
"Cậu...hai người...cái đó." Hiếm có khi Diệu An bị bất ngờ đến nói lắp bắp như vậy. Có thể thấy được sự việc trước mắt khiến cô có bao nhiêu kinh ngạc.
"Khải, thả em xuống đi." Mạn Nhu vỗ nhẹ lên vai Tuấn Khải nói.
Tuấn Khải nghe cô nói vậy, vốn không định đồng ý nhưng thấy cô kiên quyết đành chiều theo ý cô, cẩn thận đặt Mạn Nhu lại trên xe đẩy.
"Anh ra xe trước đi, em nói với An An mấy câu sẽ ra." Mạn Nhu nhìn Tuấn Khải cười nói.
Tuấn Khải gật đầu, trước khi đi còn đem Mạn Nhu bao bọc lại thật cẩn thận.
"Mau một chút, nếu không sẽ lạnh."
"Vâng."
Nhận được đảm bảo của Mạn Nhu, Tuấn Khải mới bằng lòng rời đi, để lại không gian riêng cho hai cô gái.
"An An, chúng tớ là một đôi. Tớ cũng không định giấu cậu với A Tinh đâu, nhưng vì ngại nên mới không biết mở lời thế nào." Mạn Nhu ngượng ngùng giải thích.
Diệu An lúc này cũng đã bình tĩnh lại phần nào. Không nhịn được hồi tưởng tới những ngày gần đây, mỗi khi nhắc đến Tuấn Khải thì cô bạn này của mình lại có biểu cảm khác lạ. Hóa ra là vì nguyên nhân này. Đến khi tiêu hóa hết chỗ tin tức vừa rồi, Diệu An mới cười cười nói: "Cậu thật là, chuyện tốt như vậy còn giấu bọn tớ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tớ chỉ là chưa biết phải nói sao thôi, dù sao anh ấy cũng là anh trai của A Tinh. Tớ cũng ngượng ngùng chứ."
"Trời ạ, cô bạn của tôi ơi. Nếu A Tinh biết chuyện này, khéo khi còn đốt pháo ăn mừng nữa ấy, cậu ngại cái gì mà ngại." Diệu An bất đắc dĩ nhìn bạn mình.
"À,thảo nào ngày cậu bị thương, cậu ấy lại có bộ dáng đó, còn công khai muốn đòi nợ Chu Thiên Ân. Lúc đó tớ còn tưởng Chu Thiên Ân đắc tội gì cậu ấy, hóa ra là như vậy." Diệu An ngẫm nghĩ lại. Quả thật đợt trước hai người này đã để lộ ra rất nhiều mờ ám, vậy mà cô với A Tinh lại gạt sang một bên.
"Cậu đừng nói nữa mà." Mạn Nhu bị bạn chọc cho mặt đỏ bừng, xoắn hai tay vào nhau nói.
"Nhu Nhi, tớ rất yên tâm khi cậu và Triệu nhị thiếu đến với nhau. Nhìn cách anh ấy quan tâm cậu là biết rồi. Cho nên không cần lo lắng về bọn tớ. Mà cô chú đã biết chuyện chưa?"
"Cha mẹ tớ cũng biết rồi. Họ rất tán thành." Mạn Nhu không nhịn được cười nhẹ.
"Cô chú đương nhiên tán thành rồi. Xem ra tớ sắp được mời làm phù dâu rồi đó, aida, phải mau chọn đồ thôi." Diệu An trêu chọc nói.
Thấy Mạn Nhu bắt đầu thẹn quá hóa giận, Diệu An cười chỉ chỉ về chiếc xe của Tuấn Khải bên kia. Anh không vào xe mà đứng bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mạn Nhu, trong mắt không hề che giấu tình ý.
"Cậu mau đi đi, nếu còn nói chuyện với cậu, vị kia nhà cậu sẽ tới bóp c.h.ế.t tớ mất."
"Được rồi, nhưng mà còn cậu, không phải nói chiều cậu mới cùng A Tinh tới sao? Hiện tại thế nào lại đến sớm vậy?" Mạn Nhu hỏi.
"Không có gì, cậu biết tớ và cha mẹ vốn không hợp nhau mà, tớ chỉ định tới chơi với cậu một lát rồi về thôi. Hiện tại tớ tới chỗ A Tinh đây." Diệu An nhắc tới chuyện này, đáy mắt ảm đạm đi vài phần.
"Vậy được rồi, cậu mau tới chỗ A Tinh đi, chiều nay chúng ta đi chơi." Mạn Nhu biết mối quan hệ của An An và gia đình không tốt lắm. Mẹ thì không sao, nhưng còn cha cậu ấy...haizzz
"Yên tâm, mau đi đi, tớ cũng đi đây." Nói xong Diệu An nhanh tay đẩy xe đẩy của Mạn Nhu tới chỗ Tuấn Khải.
"Trả cậu ấy cho anh này, mong anh chăm sóc tốt Nhu Nhi của chúng tôi." Diệu An cười nói.
"Được." Tuấn Khải gật đầu nói. Anh nhất định sẽ chăm sóc Nhu Nhi thật tốt.
"Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa." Diệu An cười cười vẫy tay với Tuấn Khải và Mạn Nhu rồi leo lên xe của mình, nhanh chóng lái đi.
Nhìn đôi nam nữ qua gương chiếu hậu, Diệu An bất giác cong môi. Cuối cùng thì Nhu Nhi cũng tìm được người phù hợp rồi, cô cũng mừng cho bạn mình. Nhưng ngẫm lại chính bản thân mình, cô lại thở dài. A Tinh và Tần Phong cũng đã là một đôi, cô căn bản không có ý định đến quấy rầy họ ngày hôm nay. Hiện tại Nhu Nhi cũng đã có người trong lòng rồi, cô không biết nên đi đâu giờ này. Suy nghĩ một hồi cô quyết đinh tới đường đua Cảnh Vân. Vậy là chiếc xe màu tìm phi như bay tới địa điểm mà chủ nhân nó muốn đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương