Hừ, đẹp thì thế nào? Không phải hiện tại cái gì cũng không làm ở nhà rúc váy mẹ hay sao? Triệu Diễm Tinh đó chỉ là một cái bình hoa di động, cái gì cũng không biết mà thôi. Đợi khi cô ta vào Hạo Tinh rồi, cô ta sẽ từng bước đá văng con nhỏ không được tích sự gì kia ra khỏi chiếc ghế tổng giám đốc. Một con nhỏ chỉ có thể ở nhà ăn bám, việc ở Hạo Tinh cũng quản không nổi thì làm sao có thể gánh vác được tránh nhiệm đó chứ. Chiếc ghế này sớm muộn cũng nên giao cho cô ta, hừ. Nghĩ đến đây mọi bực tức, ghen tị trong lòng Triệu Lâm Lam dần tan đi, thay vào đó là nụ cười tự tin có phần đắc ý.
Triệu lão gia sao không nhìn thấy ẩn ý trong ánh mắt của Triệu Lâm Lam. Biểu cảm của ông chợt tối đi vài phần.
Bữa cơm Tất niên làm rất đa dạng. Cả nhà quây quần bên bàn ăn, dù trong lòng có những suy tính gì thì hiện tại trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Diễm Tinh thấy Triệu Đức Hải cố gắng tỏ ra thân thiết với cha mình thì cười lạnh trong lòng. Bảo sao kiếp trước cha lại mắc bẫy dưới tay ông ta. Người này có một sự kiên nhẫn đáng nể. Rõ ràng ngồi trước mặt mình là người mình ghét cay ghét đắng nhưng có thể trưng ra bộ mặt anh em thân thiết như vậy, quả là nhân tài.
"Cha, hôm nay cũng là ngày vui của gia đình, con cũng muốn nói chuyện này." Khi đã cơm nước xong xuôi, mọi người ra phòng khách ngồi thì Triệu Đức Hải lên tiếng.
Triệu lão gia gật đầu ý bảo Triệu Đức Hải nói tiếp.
Thấy như vậy, Triệu Đức Hải liền cười, nhìn sang Triệu Lâm Lam đang thẹn thùng bên kia: "Chỉ là Lam Lam nhà chúng ta theo nghệ thuật, hôm vừa rồi con bé nói với con nó muốn tham gia giới giải trí. Con cảm thấy ý này cũng không tệ, suy đi tính lại chỉ có Hạo Tinh nhà ta là yên tâm để con bé vào đó nhất. Con không có ý gì khác, chỉ muốn được yên tâm một chút."
Triệu lão gia nghe thấy vậy cũng gật đầu sau đó nói với Triệu Đức Hải: "Cha đã giao Hạo Tinh cho A Tinh quản lý. Hiện tại Hạo Tinh đã thuộc tài sản riêng của con bé, phải nghe ý kiến của A Tinh xem thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ông nội, chị họ vào Hạo Tinh, là tốt nhất rồi. Dù sao thì hiện tại con cũng đã tiếp quản Hạo Tinh, có chuyện gì có thể nhờ chị họ rồi." Diễm Tinh cười duyên nói.
Cô vừa dứt lời thì cũng có tiếng dĩa cắm hoa quả bị rơi vang lên. Người tạo ra âm thanh này là Lục Khả Nhi. Thấy mình vó phần thất thố, bà ta cười gượng nói: "Con trượt tay." Bà ta nhìn Diễm Tinh với ánh mắt không thể tin, mà Triệu Lâm Lam cũng đồng dạng như vậy.
Chỉ có Triệu Đức Hải dù bất ngờ nhưng rất nhanh ông ta lấy lại bình tĩnh cười nhìn Diễm Tinh: "A Tinh về Hạo Tinh quản lý rồi sao? Chuyện tốt như vậy lại không nói với chú câu nào cả."
Diễm Tinh nhìn nụ cười của ông ta cũng đáp lại một nụ cười vô cùng vô hại: "Cháu cũng về Hạo Tinh được một thời gian rồi. Nhưng còn muốn rèn luyện thêm một thời gian nên chưa muốn công bố ra bên ngoài sớm. Sợ mọi người chê cười cháu. Nhưng vừa vặn hiện tại cháu cũng đã dần quen việc, sau tết sẽ chính thức công bố chuyện này ra bên ngoài ạ."
Triệu Đức Hải cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng, miễn cưỡng nói: "Vậy là tốt, A Tinh của chúng ta quả nhiên trưởng thành rồi." Ông ta vừa nói vừa liếc ánh mắt đến con gái.
Diễm Tinh cười nhẹ gật đầu không đáp lời.
Mà Triệu Lâm Lam nhận được ánh mắt của cha thì hiểu ý, cô ta trưng ra bộ mặt vui vẻ nói: "Như vậy chị em mình sẽ làm việc chung rồi."
"Có chị họ làm việc chung, A Tinh đương nhiên vui mừng. Với năng lực của chị họ, em nghĩ rằng chắc chắn sẽ kiếm không ít về cho Hạo Tinh đâu. Chị cũng biết Tiểu Vũ đó. Thằng bé cũng có hứng thú với nghệ thuật, đòi gia nhập vào Hạo Tinh. Nhưng em muốn cho thằng bé rèn luyện thêm một chút, chứ với năng lực hiện tại em sợ rằng khi gia nhập Hạo Tinh, người khổ sẽ là Tiểu Vũ. Nếu vào Hạo Tinh, em ưu ái Tiểu Vũ, vậy mọi người sẽ bảo em thiên vị người nhà. Còn không ưu ái thì mọi người lại bảo em đối xử tệ bạc với người nhà. Đường nào cũng sai cả. Cho nên đến hiện tại em vẫn phiền lòng với vấn đề này đây. Có điều chị họ lại khác nha, em tin tưởng năng lực của chị họ. Kể cả không ưu ái, chị chắc chắn sẽ làm thật tốt." Diễm Tinh ôn nhu nói, trên mặt là vẻ hân hoan không hề giả tạo.
Triệu lão gia sao không nhìn thấy ẩn ý trong ánh mắt của Triệu Lâm Lam. Biểu cảm của ông chợt tối đi vài phần.
Bữa cơm Tất niên làm rất đa dạng. Cả nhà quây quần bên bàn ăn, dù trong lòng có những suy tính gì thì hiện tại trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Diễm Tinh thấy Triệu Đức Hải cố gắng tỏ ra thân thiết với cha mình thì cười lạnh trong lòng. Bảo sao kiếp trước cha lại mắc bẫy dưới tay ông ta. Người này có một sự kiên nhẫn đáng nể. Rõ ràng ngồi trước mặt mình là người mình ghét cay ghét đắng nhưng có thể trưng ra bộ mặt anh em thân thiết như vậy, quả là nhân tài.
"Cha, hôm nay cũng là ngày vui của gia đình, con cũng muốn nói chuyện này." Khi đã cơm nước xong xuôi, mọi người ra phòng khách ngồi thì Triệu Đức Hải lên tiếng.
Triệu lão gia gật đầu ý bảo Triệu Đức Hải nói tiếp.
Thấy như vậy, Triệu Đức Hải liền cười, nhìn sang Triệu Lâm Lam đang thẹn thùng bên kia: "Chỉ là Lam Lam nhà chúng ta theo nghệ thuật, hôm vừa rồi con bé nói với con nó muốn tham gia giới giải trí. Con cảm thấy ý này cũng không tệ, suy đi tính lại chỉ có Hạo Tinh nhà ta là yên tâm để con bé vào đó nhất. Con không có ý gì khác, chỉ muốn được yên tâm một chút."
Triệu lão gia nghe thấy vậy cũng gật đầu sau đó nói với Triệu Đức Hải: "Cha đã giao Hạo Tinh cho A Tinh quản lý. Hiện tại Hạo Tinh đã thuộc tài sản riêng của con bé, phải nghe ý kiến của A Tinh xem thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ông nội, chị họ vào Hạo Tinh, là tốt nhất rồi. Dù sao thì hiện tại con cũng đã tiếp quản Hạo Tinh, có chuyện gì có thể nhờ chị họ rồi." Diễm Tinh cười duyên nói.
Cô vừa dứt lời thì cũng có tiếng dĩa cắm hoa quả bị rơi vang lên. Người tạo ra âm thanh này là Lục Khả Nhi. Thấy mình vó phần thất thố, bà ta cười gượng nói: "Con trượt tay." Bà ta nhìn Diễm Tinh với ánh mắt không thể tin, mà Triệu Lâm Lam cũng đồng dạng như vậy.
Chỉ có Triệu Đức Hải dù bất ngờ nhưng rất nhanh ông ta lấy lại bình tĩnh cười nhìn Diễm Tinh: "A Tinh về Hạo Tinh quản lý rồi sao? Chuyện tốt như vậy lại không nói với chú câu nào cả."
Diễm Tinh nhìn nụ cười của ông ta cũng đáp lại một nụ cười vô cùng vô hại: "Cháu cũng về Hạo Tinh được một thời gian rồi. Nhưng còn muốn rèn luyện thêm một thời gian nên chưa muốn công bố ra bên ngoài sớm. Sợ mọi người chê cười cháu. Nhưng vừa vặn hiện tại cháu cũng đã dần quen việc, sau tết sẽ chính thức công bố chuyện này ra bên ngoài ạ."
Triệu Đức Hải cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng, miễn cưỡng nói: "Vậy là tốt, A Tinh của chúng ta quả nhiên trưởng thành rồi." Ông ta vừa nói vừa liếc ánh mắt đến con gái.
Diễm Tinh cười nhẹ gật đầu không đáp lời.
Mà Triệu Lâm Lam nhận được ánh mắt của cha thì hiểu ý, cô ta trưng ra bộ mặt vui vẻ nói: "Như vậy chị em mình sẽ làm việc chung rồi."
"Có chị họ làm việc chung, A Tinh đương nhiên vui mừng. Với năng lực của chị họ, em nghĩ rằng chắc chắn sẽ kiếm không ít về cho Hạo Tinh đâu. Chị cũng biết Tiểu Vũ đó. Thằng bé cũng có hứng thú với nghệ thuật, đòi gia nhập vào Hạo Tinh. Nhưng em muốn cho thằng bé rèn luyện thêm một chút, chứ với năng lực hiện tại em sợ rằng khi gia nhập Hạo Tinh, người khổ sẽ là Tiểu Vũ. Nếu vào Hạo Tinh, em ưu ái Tiểu Vũ, vậy mọi người sẽ bảo em thiên vị người nhà. Còn không ưu ái thì mọi người lại bảo em đối xử tệ bạc với người nhà. Đường nào cũng sai cả. Cho nên đến hiện tại em vẫn phiền lòng với vấn đề này đây. Có điều chị họ lại khác nha, em tin tưởng năng lực của chị họ. Kể cả không ưu ái, chị chắc chắn sẽ làm thật tốt." Diễm Tinh ôn nhu nói, trên mặt là vẻ hân hoan không hề giả tạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương