Ông tỉ mỉ quan sát con gái thêm vài lần, giơ tay lên muôn vén mái tóc rủ xuống che khuất hai gò má của cô ra sau đầu, đang muốn đánh thức cô, đột nhiên trên tay cứng đờ, liền nhìn thấy trên hàng lông mi dày đặc thon dài của Trì Xu nhan run lên, phía trên đều là dấu vết bị nước mắt thấm ướt, giống như cánh bướm bị mưa gió làm ướt. Hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, gắt gao cắn môi, Trì Lăng Diễm trong lòng kinh hãi ở một bên nhìn không lên tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là vừa rồi bị dọa sợ, rơi vào ác mộng sao? "Được rồi, mày cái sao chổi này, khóc cái gì mà khóc, em tư còn không phải là do mày hại chết sao, giả bộ đáng thương cái gì, chúng ta nuôi mày lâu như vậy, coi như là đã tận tình tận nghĩa với mày rồi, về sau mặc kệ cho mày tự sinh tự diệt."
"Tao đã cho mày mặt mũi mà mày không cần, còn không biết xấu hổ, đây đã là nhà của tao, mau cút đi!"
Trì Xu Nhan nhìn thấy một cô gái giống mình y như đúc, nâng hũ tro cốt quỳ xuống trước mặt cả nhà Trì Quế Hoa, hèn mọn cầu xin cô ba cho ba cô nhập thổ vi an.
"Cháu có thể từ bỏ căn nhà này, cô ba cháu cầu xin người, trước kia là cháu không hiểu chuyện, hiện tại cháu chỉ cầu xin người hãy nể mặt ba cháu, để cho ông ấy có một phần mộ có thể yên nghỉ." Cô gái nhỏ yếu đuối cầu xin nói.
Hơn nữa còn dập đầu, quỳ rách đầu gối, khóc hết nước mắt.
Nhưng Trì Quế Hoa vẫn trưng khuôn xấu xí dữ tợn, một tay đoạt lấy hũ tro cốt trong tay cô gái, trực tiếp ném vào thùng rác. Cô gái đỏ hồng hai mắt, tứ chi vội vàng lao xuống mặt đất phía trước mặt, ngay trong nháy mắt cô muốn ôm lại hũ tro cốt kia, Cao Linh Tuyết đứng ở một bên liền động đậy, cô ta cười khinh miệt, xốc cái nắp lên, trở tay nghiêng đổ…
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con mau tỉnh lại, tỉnh lại." Trì Lăng Diễm nhẹ nhàng đẩy Trì Xu Nhan, nhẹ giọng gọi.
Trì Xu Nhan lập tức mở to mắt, liền thấy khuôn mặt Trì Lăng Diễm phóng đại trước mắt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng quan sát cô.
"Ba, về đến nhà rồi?" Trì Xu Nhan cười rạng rỡ nhìn về phía ông, nhưng Mà Trì Lăng Diễm không những không thu hồi lo lắng trên mặt, ngược lại lông mày đen rậm lại nhíu chặt. Trì Xu Nhan cảm giác trên gương mặt có chút xúc cảm lạnh lẽo, cô tiện tay lau một cái mới phát hiện ra là nước mắt.
Trì Xu Nhan hơi ngẩn ra, tuyến lệ của cơ thể này cũng quá phát triển đi, kiếp trước cô đều đã quên khóc là cảm giác gì.
"Gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì đó, lại bị dọa thành như vậy." Trì Lăng Diễm vội vàng lau nước mắt cho Trì Xu Nhan.
"Mơ thấy mình biến thành một con chuột, còn có một con mèo đáng sợ đuổi theo con, còn muốn nuốt con." Trì Xu Nhan nhếch miệng cười cười: "Con còn cho rằng mình sắp phải chết, ba còn không đến cứu con."
"Phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi." Lo lắng trên mặt Trì Lăng Diễm cũng tản đi một chút, gõ gõ đầu Trì Xu Nhan, bản thân ông cũng không phải quá tin tưởng điều này, nhưng mà nghe được Trì Xu Nhan nói như vậy, ông vẫn ôm thái độ thà tin còn hơn.
Hai người về đến nhà, cả căn nhà hoa lệ trống trải, trong trẻo lạnh lẽo không có chút nhân khí nào, trên đồ nội thất đều bị một tầng bụi bặm mỏng bao trùm.
"Niếp Niếp, con ngồi trên sô pha trước." Trì Lăng Diễm nhấc tấm vải dài che trên sô pha lên, may mắn là mặt trên còn coi như sạch sẽ, ông cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, một bên dặn dò: "Nếu thấy đói, thì trước tiên ngậm mấy viên kẹo trước."
Trì Xu Nhan gật đầu một cái, vừa hỏi: "Có cần con giúp đỡ không?"
"Không cần, không cần, đến lúc đó càng giúp càng lộn xộn hơn." Trì Lăng Diễm cười nhạo cô, xé kẹo ra đưa đến bên miệng cô, nhìn phòng khách và phòng bếp ở lầu một, hít sâu một hơi, bực bội cào cào tóc, sớm biết sẽ trở về đây ở, thì nên gọi một người dọn vệ sinh tới dọn dẹp.
"Ba ba, ông nội gọi điện thoại tới." Trì Xu Nhan nhìn điện thoại di động vang lên tiếng chuông trên bàn trà thủy tinh, liền hướng về phía phòng bếp hô lên.
Đây là vừa rồi bị dọa sợ, rơi vào ác mộng sao? "Được rồi, mày cái sao chổi này, khóc cái gì mà khóc, em tư còn không phải là do mày hại chết sao, giả bộ đáng thương cái gì, chúng ta nuôi mày lâu như vậy, coi như là đã tận tình tận nghĩa với mày rồi, về sau mặc kệ cho mày tự sinh tự diệt."
"Tao đã cho mày mặt mũi mà mày không cần, còn không biết xấu hổ, đây đã là nhà của tao, mau cút đi!"
Trì Xu Nhan nhìn thấy một cô gái giống mình y như đúc, nâng hũ tro cốt quỳ xuống trước mặt cả nhà Trì Quế Hoa, hèn mọn cầu xin cô ba cho ba cô nhập thổ vi an.
"Cháu có thể từ bỏ căn nhà này, cô ba cháu cầu xin người, trước kia là cháu không hiểu chuyện, hiện tại cháu chỉ cầu xin người hãy nể mặt ba cháu, để cho ông ấy có một phần mộ có thể yên nghỉ." Cô gái nhỏ yếu đuối cầu xin nói.
Hơn nữa còn dập đầu, quỳ rách đầu gối, khóc hết nước mắt.
Nhưng Trì Quế Hoa vẫn trưng khuôn xấu xí dữ tợn, một tay đoạt lấy hũ tro cốt trong tay cô gái, trực tiếp ném vào thùng rác. Cô gái đỏ hồng hai mắt, tứ chi vội vàng lao xuống mặt đất phía trước mặt, ngay trong nháy mắt cô muốn ôm lại hũ tro cốt kia, Cao Linh Tuyết đứng ở một bên liền động đậy, cô ta cười khinh miệt, xốc cái nắp lên, trở tay nghiêng đổ…
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con mau tỉnh lại, tỉnh lại." Trì Lăng Diễm nhẹ nhàng đẩy Trì Xu Nhan, nhẹ giọng gọi.
Trì Xu Nhan lập tức mở to mắt, liền thấy khuôn mặt Trì Lăng Diễm phóng đại trước mắt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng quan sát cô.
"Ba, về đến nhà rồi?" Trì Xu Nhan cười rạng rỡ nhìn về phía ông, nhưng Mà Trì Lăng Diễm không những không thu hồi lo lắng trên mặt, ngược lại lông mày đen rậm lại nhíu chặt. Trì Xu Nhan cảm giác trên gương mặt có chút xúc cảm lạnh lẽo, cô tiện tay lau một cái mới phát hiện ra là nước mắt.
Trì Xu Nhan hơi ngẩn ra, tuyến lệ của cơ thể này cũng quá phát triển đi, kiếp trước cô đều đã quên khóc là cảm giác gì.
"Gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì đó, lại bị dọa thành như vậy." Trì Lăng Diễm vội vàng lau nước mắt cho Trì Xu Nhan.
"Mơ thấy mình biến thành một con chuột, còn có một con mèo đáng sợ đuổi theo con, còn muốn nuốt con." Trì Xu Nhan nhếch miệng cười cười: "Con còn cho rằng mình sắp phải chết, ba còn không đến cứu con."
"Phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi." Lo lắng trên mặt Trì Lăng Diễm cũng tản đi một chút, gõ gõ đầu Trì Xu Nhan, bản thân ông cũng không phải quá tin tưởng điều này, nhưng mà nghe được Trì Xu Nhan nói như vậy, ông vẫn ôm thái độ thà tin còn hơn.
Hai người về đến nhà, cả căn nhà hoa lệ trống trải, trong trẻo lạnh lẽo không có chút nhân khí nào, trên đồ nội thất đều bị một tầng bụi bặm mỏng bao trùm.
"Niếp Niếp, con ngồi trên sô pha trước." Trì Lăng Diễm nhấc tấm vải dài che trên sô pha lên, may mắn là mặt trên còn coi như sạch sẽ, ông cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, một bên dặn dò: "Nếu thấy đói, thì trước tiên ngậm mấy viên kẹo trước."
Trì Xu Nhan gật đầu một cái, vừa hỏi: "Có cần con giúp đỡ không?"
"Không cần, không cần, đến lúc đó càng giúp càng lộn xộn hơn." Trì Lăng Diễm cười nhạo cô, xé kẹo ra đưa đến bên miệng cô, nhìn phòng khách và phòng bếp ở lầu một, hít sâu một hơi, bực bội cào cào tóc, sớm biết sẽ trở về đây ở, thì nên gọi một người dọn vệ sinh tới dọn dẹp.
"Ba ba, ông nội gọi điện thoại tới." Trì Xu Nhan nhìn điện thoại di động vang lên tiếng chuông trên bàn trà thủy tinh, liền hướng về phía phòng bếp hô lên.
Danh sách chương