Cả người đang giơ d.a.o là Liễu Vân Sương cũng khựng lại, quay đầu nhìn. Là Trương Trường Minh cùng Trần Sở Nga, phía sau còn có vài người trong đội sản xuất đi theo. Tin tức lan nhanh, có người tốt bụng đã chạy đi báo từ sớm.
Tiếc là… đến vẫn hơi muộn.
Vừa thấy người đến, Hứa Lam Xuân như phát điên, không hề ngừng tay mà còn giáng thêm một cái nữa – lần này, lại trúng ngay Hứa Tri Ý đang khóc nức nở.
Mộng Vân Thường
"Này cô kia, tôi đang nói cô đấy! Không nghe thấy à?" – Trương Trường Minh quát lớn, gương mặt tối sầm lại vì tức giận.
Trần Sở Nga không nói lời nào, lập tức nhào tới bế đứa bé vào lòng, vỗ về như che chắn cả thế giới cho nó.
Liễu Vân Sương đứng đó, nước mắt tuôn rơi. Nhưng cô chưa kịp mở lời thì bà cụ Hứa đã nhào ra, hét ầm lên như vừa mất cả gia sản:
"Đội trưởng ơi! Cậu phải làm chủ cho tôi! Con khốn Liễu Vân Sương này chiếm đoạt lương thực nhà chúng tôi, giờ còn cầm d.a.o c.h.é.m người! Nó muốn g.i.ế.c con trai tôi đấy! Trời ơi, tôi biết sống sao đây!"
"Mẹ, mẹ bớt nói lại đi, ngồi xuống đã!" – Hứa Lam Giang vừa đến, vội vàng đỡ mụ ta dậy.
Người nhà họ Hứa kéo đến đông đủ như mở hội. Trong đám đông, Liễu Vân Sương nhận ra một cán bộ xã đi cùng đội trưởng. Người này cô biết rõ, xem ra chuyện hôm nay không thể dẹp qua được rồi.
Cô ôm lấy Hứa Tri Ý, còn Hứa Tri Tình thì đỡ em trai đứng dậy. Mặt mũi thằng bé lấm lem, tóc tai rối bù, ánh mắt uất ức đỏ hoe.
Bà cụ Hứa vẫn chưa dừng lại, vừa khóc vừa lảm nhảm như sắp xỉu:
"Đội trưởng ơi, cậu nhìn đi! Liễu Vân Sương này không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, lẽ ra phải trả lại số lương thực ấy chứ! Vậy mà nó không những không trả, lại còn ra tay với con trai tôi, cầm d.a.o đòi g.i.ế.c người! Thật vô pháp vô thiên mà!"
Giọng điệu bà ta như thể sắp đổ m.á.u tại chỗ, chỉ thiếu mỗi lăn ra đất ăn vạ.
Hứa Lam Xuân đứng sau khẽ liếc mụ ta, ánh mắt mang theo sự nhắc nhở ngầm – rõ ràng đã được dặn kỹ trước đó để đổi cách tấn công.
Hứa Lam Hải cũng chen lên, hô to:
"Đội trưởng, anh xem đi! Anh hai em bị thương thế kia!"
Trương Trường Minh bước tới, nhíu mày: "Sao rồi, có nghiêm trọng không?"
"Không, không sao đâu, chỉ là bị xước da thôi!" – Hứa Lam Hà đáp, nhưng giọng có phần yếu ớt.
Dù miệng nói vậy, nhưng vết thương trên vai vẫn rỉ máu, rõ ràng không hề nhẹ.
"Đưa cậu ấy đi băng bó đi!" – đội trưởng ra lệnh, hai người lập tức dìu anh ta rời đi.
Bà cụ Hứa thấy vậy thì như có thêm chỗ dựa, đứng thẳng dậy, mặt mày đầy đắc ý.
Trương Trường Minh quay sang nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt phức tạp. Anh không phải không hiểu chuyện, nhưng hôm nay có người của xã ở đây, mọi việc đâu còn đơn giản.
"Đồng chí Liễu Vân Sương," – anh cất giọng nghiêm nghị – "Chuyện động d.a.o không phải trò đùa. Cô nhất định phải cho tôi, và cả mọi người ở đây, một lời giải thích rõ ràng!"
Lời nói vừa rồi của đội trưởng như một hồi chuông cảnh tỉnh, Liễu Vân Sương sao lại không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hít sâu một hơi, giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe:
"Đội trưởng, các đội viên, chuyện động tay đánh người, đúng là lỗi của tôi."
Vừa nói, nước mắt đã lưng tròng, giọng nghèn nghẹn như cố nhịn uất ức.
Cô học theo Hứa Lam Xuân, cũng biết lúc này phải lấy lòng đám đông, phải làm cho người ta thấy thương chứ không phải thấy ghét.
"Nhưng nếu lúc đó tôi không làm thế... thì giờ các người nhìn thấy không phải là tôi đang đứng đây đâu—mà là xác của bốn mẹ con tôi rồi!"
Lời nói như d.a.o cứa vào tai người nghe. Những người ban nãy còn có phần nghiêng về phía nhà họ Hứa, nay cũng bắt đầu lộ vẻ lưỡng lự. Rõ ràng… chuyện này không đơn giản.
"Chúng tôi đang ngồi ăn cơm trong nhà, ba người kia đùng đùng xông vào, không hỏi không rằng, bắt tôi chia ngô, chia khoai lang, khoai tây – toàn bộ đều là do nhà tôi tự trồng, tự để dành. Tôi không đồng ý, họ liền muốn ra tay đánh người."
Giọng Liễu Vân Sương càng nói càng tức, tay siết chặt, giọng bắt đầu run lên:
"Hứa Lam Hà còn đạp cửa! Tôi sợ quá, ba đứa nhỏ phải nhảy cửa sổ trốn đi, tôi hết đường rồi, mới phải cầm d.a.o tự vệ!"
Lời vừa dứt, cả sân xôn xao. Ai cũng hiểu – tự vệ và cố ý gây thương tích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
"Chị nói dối! Là chị đánh mẹ tôi trước, anh hai tôi mới đạp cửa!" – Hứa Lam Xuân lập tức nhảy ra, không để dư luận nghiêng hẳn về một phía.
Liễu Vân Sương nhìn cô ta, cười nhạt:
"Vậy là cô thừa nhận Hứa Lam Hà có đạp cửa rồi?"
Cô từng bước ép sát, ép đến mức Hứa Lam Xuân nghẹn lời. Không đợi đối phương trả lời, cô quay sang nhìn Trương Trường Minh, giọng dõng dạc:
"Đại đội trưởng, anh cũng nghe rồi đấy. Tôi ly hôn với anh ta rồi, vốn không còn gì dính líu. Nhưng mấy đứa nhỏ này—dù sao cũng là con ruột của anh ta. Vậy mà đám người họ đến tận nhà, ép chúng phải nhảy cửa sổ, còn dọa g.i.ế.c cả nhà tôi... Tôi không cầm d.a.o thì chờ c.h.ế.t à?"
Giọng cô vừa dứt, hàng loạt tiếng mắng vang lên.
"Tôi khinh! Giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung? Không có pháp luật nữa sao?" – Bà Ba lớn tiếng.
"Đúng đấy, nhà họ Hứa đúng là không có đạo lý. Người ta ly hôn rồi, sao còn đuổi cùng g.i.ế.c tận thế chứ!"
"Thật mất mặt, nói ra chẳng ai tin là người đội sản xuất Hồng Tinh!" – Một cô gái trẻ khinh khỉnh nói, giọng đầy khinh miệt.
Bà cụ Hứa nghe những lời bàn tán ấy mà nóng ran mặt, cảm giác như từng câu nói đang tát thẳng vào mặt mình. Bà ta biết rõ—bây giờ mà gây chuyện, chuyện đi xem mắt của Hứa Lam Xuân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!
Bà cụ gắt lên:
"Chúng tôi đến là để lấy lại thứ thuộc về mình! Đừng có mà giở cái chiêu nước mắt cá sấu ra nữa, tưởng ai cũng bị lừa à?"
Rồi bà ta quay sang đội trưởng, nghiến răng ken két:
"Đại đội trưởng, cậu xem xét giùm. Lần chia ngô này là dựa trên công điểm của cả năm. Con nhỏ này ly hôn rồi, chẳng ra đồng lần nào. Còn đất trồng khoai, khoai tây cũng là của nhà họ Hứa tôi, đương nhiên phải là của tôi!"
Nói đến đây, đám người xung quanh bắt đầu xì xào. Có người lắc đầu, người khác khịt mũi, rõ ràng không ai nuốt nổi lời lẽ ngang ngược ấy.
Tiếc là… đến vẫn hơi muộn.
Vừa thấy người đến, Hứa Lam Xuân như phát điên, không hề ngừng tay mà còn giáng thêm một cái nữa – lần này, lại trúng ngay Hứa Tri Ý đang khóc nức nở.
Mộng Vân Thường
"Này cô kia, tôi đang nói cô đấy! Không nghe thấy à?" – Trương Trường Minh quát lớn, gương mặt tối sầm lại vì tức giận.
Trần Sở Nga không nói lời nào, lập tức nhào tới bế đứa bé vào lòng, vỗ về như che chắn cả thế giới cho nó.
Liễu Vân Sương đứng đó, nước mắt tuôn rơi. Nhưng cô chưa kịp mở lời thì bà cụ Hứa đã nhào ra, hét ầm lên như vừa mất cả gia sản:
"Đội trưởng ơi! Cậu phải làm chủ cho tôi! Con khốn Liễu Vân Sương này chiếm đoạt lương thực nhà chúng tôi, giờ còn cầm d.a.o c.h.é.m người! Nó muốn g.i.ế.c con trai tôi đấy! Trời ơi, tôi biết sống sao đây!"
"Mẹ, mẹ bớt nói lại đi, ngồi xuống đã!" – Hứa Lam Giang vừa đến, vội vàng đỡ mụ ta dậy.
Người nhà họ Hứa kéo đến đông đủ như mở hội. Trong đám đông, Liễu Vân Sương nhận ra một cán bộ xã đi cùng đội trưởng. Người này cô biết rõ, xem ra chuyện hôm nay không thể dẹp qua được rồi.
Cô ôm lấy Hứa Tri Ý, còn Hứa Tri Tình thì đỡ em trai đứng dậy. Mặt mũi thằng bé lấm lem, tóc tai rối bù, ánh mắt uất ức đỏ hoe.
Bà cụ Hứa vẫn chưa dừng lại, vừa khóc vừa lảm nhảm như sắp xỉu:
"Đội trưởng ơi, cậu nhìn đi! Liễu Vân Sương này không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, lẽ ra phải trả lại số lương thực ấy chứ! Vậy mà nó không những không trả, lại còn ra tay với con trai tôi, cầm d.a.o đòi g.i.ế.c người! Thật vô pháp vô thiên mà!"
Giọng điệu bà ta như thể sắp đổ m.á.u tại chỗ, chỉ thiếu mỗi lăn ra đất ăn vạ.
Hứa Lam Xuân đứng sau khẽ liếc mụ ta, ánh mắt mang theo sự nhắc nhở ngầm – rõ ràng đã được dặn kỹ trước đó để đổi cách tấn công.
Hứa Lam Hải cũng chen lên, hô to:
"Đội trưởng, anh xem đi! Anh hai em bị thương thế kia!"
Trương Trường Minh bước tới, nhíu mày: "Sao rồi, có nghiêm trọng không?"
"Không, không sao đâu, chỉ là bị xước da thôi!" – Hứa Lam Hà đáp, nhưng giọng có phần yếu ớt.
Dù miệng nói vậy, nhưng vết thương trên vai vẫn rỉ máu, rõ ràng không hề nhẹ.
"Đưa cậu ấy đi băng bó đi!" – đội trưởng ra lệnh, hai người lập tức dìu anh ta rời đi.
Bà cụ Hứa thấy vậy thì như có thêm chỗ dựa, đứng thẳng dậy, mặt mày đầy đắc ý.
Trương Trường Minh quay sang nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt phức tạp. Anh không phải không hiểu chuyện, nhưng hôm nay có người của xã ở đây, mọi việc đâu còn đơn giản.
"Đồng chí Liễu Vân Sương," – anh cất giọng nghiêm nghị – "Chuyện động d.a.o không phải trò đùa. Cô nhất định phải cho tôi, và cả mọi người ở đây, một lời giải thích rõ ràng!"
Lời nói vừa rồi của đội trưởng như một hồi chuông cảnh tỉnh, Liễu Vân Sương sao lại không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hít sâu một hơi, giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe:
"Đội trưởng, các đội viên, chuyện động tay đánh người, đúng là lỗi của tôi."
Vừa nói, nước mắt đã lưng tròng, giọng nghèn nghẹn như cố nhịn uất ức.
Cô học theo Hứa Lam Xuân, cũng biết lúc này phải lấy lòng đám đông, phải làm cho người ta thấy thương chứ không phải thấy ghét.
"Nhưng nếu lúc đó tôi không làm thế... thì giờ các người nhìn thấy không phải là tôi đang đứng đây đâu—mà là xác của bốn mẹ con tôi rồi!"
Lời nói như d.a.o cứa vào tai người nghe. Những người ban nãy còn có phần nghiêng về phía nhà họ Hứa, nay cũng bắt đầu lộ vẻ lưỡng lự. Rõ ràng… chuyện này không đơn giản.
"Chúng tôi đang ngồi ăn cơm trong nhà, ba người kia đùng đùng xông vào, không hỏi không rằng, bắt tôi chia ngô, chia khoai lang, khoai tây – toàn bộ đều là do nhà tôi tự trồng, tự để dành. Tôi không đồng ý, họ liền muốn ra tay đánh người."
Giọng Liễu Vân Sương càng nói càng tức, tay siết chặt, giọng bắt đầu run lên:
"Hứa Lam Hà còn đạp cửa! Tôi sợ quá, ba đứa nhỏ phải nhảy cửa sổ trốn đi, tôi hết đường rồi, mới phải cầm d.a.o tự vệ!"
Lời vừa dứt, cả sân xôn xao. Ai cũng hiểu – tự vệ và cố ý gây thương tích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
"Chị nói dối! Là chị đánh mẹ tôi trước, anh hai tôi mới đạp cửa!" – Hứa Lam Xuân lập tức nhảy ra, không để dư luận nghiêng hẳn về một phía.
Liễu Vân Sương nhìn cô ta, cười nhạt:
"Vậy là cô thừa nhận Hứa Lam Hà có đạp cửa rồi?"
Cô từng bước ép sát, ép đến mức Hứa Lam Xuân nghẹn lời. Không đợi đối phương trả lời, cô quay sang nhìn Trương Trường Minh, giọng dõng dạc:
"Đại đội trưởng, anh cũng nghe rồi đấy. Tôi ly hôn với anh ta rồi, vốn không còn gì dính líu. Nhưng mấy đứa nhỏ này—dù sao cũng là con ruột của anh ta. Vậy mà đám người họ đến tận nhà, ép chúng phải nhảy cửa sổ, còn dọa g.i.ế.c cả nhà tôi... Tôi không cầm d.a.o thì chờ c.h.ế.t à?"
Giọng cô vừa dứt, hàng loạt tiếng mắng vang lên.
"Tôi khinh! Giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung? Không có pháp luật nữa sao?" – Bà Ba lớn tiếng.
"Đúng đấy, nhà họ Hứa đúng là không có đạo lý. Người ta ly hôn rồi, sao còn đuổi cùng g.i.ế.c tận thế chứ!"
"Thật mất mặt, nói ra chẳng ai tin là người đội sản xuất Hồng Tinh!" – Một cô gái trẻ khinh khỉnh nói, giọng đầy khinh miệt.
Bà cụ Hứa nghe những lời bàn tán ấy mà nóng ran mặt, cảm giác như từng câu nói đang tát thẳng vào mặt mình. Bà ta biết rõ—bây giờ mà gây chuyện, chuyện đi xem mắt của Hứa Lam Xuân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!
Bà cụ gắt lên:
"Chúng tôi đến là để lấy lại thứ thuộc về mình! Đừng có mà giở cái chiêu nước mắt cá sấu ra nữa, tưởng ai cũng bị lừa à?"
Rồi bà ta quay sang đội trưởng, nghiến răng ken két:
"Đại đội trưởng, cậu xem xét giùm. Lần chia ngô này là dựa trên công điểm của cả năm. Con nhỏ này ly hôn rồi, chẳng ra đồng lần nào. Còn đất trồng khoai, khoai tây cũng là của nhà họ Hứa tôi, đương nhiên phải là của tôi!"
Nói đến đây, đám người xung quanh bắt đầu xì xào. Có người lắc đầu, người khác khịt mũi, rõ ràng không ai nuốt nổi lời lẽ ngang ngược ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương