Liễu Vân Sương không thèm né tránh, quay sang nhìn bà cụ Hứa đang đứng một bên với vẻ mặt hống hách. Mắt cô lạnh như d.a.o cắt:

"Chị ta nói là chuyện của chị ta, tôi không nghe thì cũng vô dụng thôi. Với lại, tôi cũng đã nói rõ với nhà họ Hứa các người rồi – sau này, đừng có bén mảng tới nhà tôi nữa! Các người bị điếc hay đầu bị đá vào nên không nhớ lời tôi? Cút đi, đừng để tôi phải dùng cây chổi đuổi thẳng ra ngoài!"
Cô vừa dứt lời, không khí liền căng như dây đàn. Rõ ràng, đám người này đến không phải với ý tốt.
"Hừ! Cái nhà rách nát như ổ chuột này, bọn tao thèm vào chắc!" – Hứa Lam Xuân đảo mắt, giọng đầy mỉa mai.
"Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau mời tụi tao vào nhà, rót trà hầu hạ tử tế. Nếu không…" – cô ta nhếch mép, lườm sắc lẹm – "Cẩn thận lát nữa c.h.ế.t không toàn thây đấy!"
Bà cụ Hứa cũng không chịu kém, hất cằm ra dáng bề trên, dõng dạc chen vào:

"Phải đấy! Cái loại đàn bà bỏ chồng như mày, đáng lẽ phải biết điều mà cúi đầu xin lỗi bọn tao!"
Liễu Vân Sương cười lạnh, không nhún nhường nửa bước:

"Hừ, bảo cút là cút, còn muốn vênh váo như ở nhà mình à? Nhìn lại xem mình là loại người gì đã rồi hãy nói chuyện lớn tiếng!"
Cô dứt khoát không nhân nhượng, bởi cô thừa hiểu tính cách nhà họ Hứa – càng nhún nhường, họ càng lấn tới.
Hứa Lam Xuân tức đỏ mặt, giậm chân:

"Được rồi! Tao đã cho mày cơ hội, là mày không biết trân trọng. Vậy đừng trách tao! Hôm nay, chúng ta sẽ tính sổ cho rõ ràng một lần!"
Liễu Vân Sương nhíu mày. Gần một tháng nay cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa, rốt cuộc bọn họ còn định moi móc gì nữa đây?
Mộng Vân Thường

Lúc này, Hứa Tri Tình cũng bước ra sân, quay đầu bảo Hứa Tri Lễ trông em gái. Thằng bé còn nhăn nhó không muốn, phải để chị nó dỗ dành mãi mới chịu.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" – con bé hỏi, ánh mắt dè chừng nhìn đám người đối diện.
Liễu Vân Sương quay đầu lại, giọng dịu hơn:

"Không sao đâu, con vào nhà đi, mẹ xử lý được."
"Không, con ở lại giúp mẹ." – Hứa Tri Tình đứng thẳng, ánh mắt kiên quyết, dáng vẻ gan lì như một chú gà trống con vừa vỡ tiếng.
Liễu Vân Sương nhìn con gái, trong lòng có phần cảm động. Con bé mới mười tuổi, nhưng đã có gan đứng bên mẹ lúc khó khăn. Cô cũng không cản, để con ở lại xem chuyện đời cũng là một cách trưởng thành.
"Hừ! Liễu Vân Sương, mày không còn là con dâu nhà họ Hứa nữa rồi! Đồ của nhà tao, mày phải trả lại!" – bà cụ Hứa hùng hổ chỉ thẳng tay vào mặt cô.
Cô nhướng mày, giọng đầy châm chọc:

"Các người nói mê sảng gì đấy? Tôi lấy cái gì của nhà mấy người? Không tỉnh táo thì gọi Đại Tráng ra sủa một tiếng cho tỉnh!"
Con chó nghe đến tên, lập tức sủa hai tiếng vang dội, như phụ họa cho chủ.
Bà cụ Hứa giận đến tím mặt nhưng chưa kịp chửi tiếp thì Liễu Vân Sương đã cướp lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bà thử động vào tôi xem! Bà tưởng cái miệng thối của bà là pháp luật chắc? Giỏi thì lên công xã mà nói mấy lời đó đi, xem ai tin!"
Thấy cô cứng rắn như vậy, bà cụ hậm hực quay đầu, suýt nữa lăn đùng ra ngất vì tức. Hứa Lam Xuân phải vội kéo mẹ lại, thì thầm:

"Mẹ, đừng quên chuyện chính."
Nghe vậy, bà ta lại vênh mặt lên như thể thắng thế:

"Hừ, tao không chấp với mày. Hôm nay tụi tao đến lấy lại phần lương thực đáng lẽ thuộc về nhà tao!"
"Lương thực? Nhà ai có thì về mà lấy. Ở đây chẳng ai treo bảng phát chẩn cả!" – Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt sắc như dao.
"Trước kia mày ăn lương thực từ công của nhà tao, giờ phải trả lại! Còn cái sân đầy khoai lang, khoai tây kia nữa – đều là giống từ nhà tao đấy! Mau giao ra!"
Hứa Tri Tình nghe vậy liền bước tới, mặt đỏ bừng vì tức:

"Các người nói linh tinh! Mẹ tôi tự làm công lấy điểm, ai nợ nần gì ai? Còn mấy củ khoai với đám khoai lang kia là do mẹ tôi một tay trồng, một giọt nước cũng tự mình xách về tưới. Có liên quan gì đến các người?"
Lời con bé nói rành mạch, đúng lý, khiến Liễu Vân Sương cảm thấy vô cùng hài lòng. Một đứa bé chưa tròn mười tuổi mà đã có khí phách như thế, cô thật sự tự hào.
Hứa Lam Hà từ nãy vẫn đứng im như tượng, bỗng dưng trừng mắt quát lớn:

"Trẻ con thì biết gì mà xen vào chuyện người lớn? Vào nhà ngay!"
Hứa Tri Tình không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Liễu Vân Sương quát lên:
"Im mồm! Định lên mặt dạy dỗ ai? Thật buồn nôn, thứ vô tích sự, sống cũng chẳng có ích gì!"
Cô vừa quát xong liền "phụt" một cái, khinh bỉ nhổ xuống đất ngay trước mặt.
"Cô... quá vô lý!" – Hứa Lam Hà đứng nghẹn tại chỗ, mặt đỏ gay, nhưng không thể phản bác nổi.
"Vô lý à? Đừng để tôi nổi điên lên, tôi lấy đuốc đốt hết đám người các người bây giờ cũng chẳng ai dám nói nửa câu!" – Giọng cô đầy sát khí, không thèm che giấu sự khinh miệt trong mắt.
Bà cụ Hứa đứng một bên, thấy hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại thì gằn giọng chen vào:

"Đừng nói nhảm nữa, giao số lương thực nhà mày cất đi ra đây cho bà!"
Liễu Vân Sương hừ lạnh, không nói không rằng, giơ ngón giữa lên rồi phun thẳng một bãi nước bọt vào chân váy bà ta.
"Tôi khinh! Lương thực gì mà lương thực? Tôi ở nhà bà mười hai năm, đẻ con không được ở cữ, ngày nào cũng phải ra đồng như trâu bò! Không đòi bà đồng công nào, giờ bà còn dám mặt dày tới đòi ngược lại đồ nhà tôi? Bà già thúi hoắc, còn há mồm ra nữa là tôi đập bẹp đầu như quả dưa ấy!"
Cảm giác sảng khoái chưa từng có lan khắp người. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi tích tụ suốt bao năm, giờ phút này tuôn trào như lũ vỡ đê.
"Con ranh! Mày dám nguyền rủa tao? Hôm nay tao phải lột da mày!" – Bà cụ Hứa hét lên, mặt mũi méo xệch, xắn tay áo chuẩn bị lao vào.
Hứa Lam Xuân cũng trừng mắt, hận không thể uống m.á.u ăn thịt Liễu Vân Sương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện