"Tri Tình, con chạy nhanh sang nhà bà Ba ở sân sau, mượn giúp mẹ cái cưa nhé. Tiện thể mượn luôn cái thang về, lát nữa chắc sẽ cần dùng đến."
Hứa Tri Lễ nghe vậy lập tức đặt đồ xuống:
"Chị ơi, để em đi cùng chị. Một mình chị mang hai thứ ấy về sao nổi."
"Được, đi nhanh rồi về giúp mẹ."
Hai chị em ríu rít ra ngoài, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Nhìn cảnh đó, lòng Liễu Vân Sương dịu hẳn lại. Đây mới là không khí của một gia đình—anh em thương nhau, đùm bọc lẫn nhau, không hơn thua, không toan tính.
Cô bế tiểu Tri Ý, con gái út, rồi tiếp tục công việc dang dở. Cô định dọn dẹp góc Đông Nam sân nhà, chỗ đó hiện đang trồng ít khoai lang. Muốn dựng lán thì phải đào hết số khoai ấy lên, nếu không giẫm nát thì phí của.
Quyết rồi, cô đi vào lấy xẻng. Từ ngày dọn ra khỏi nhà họ Hứa, trong nhà dần dần cũng sắm được ít đồ, tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng.
"Mẹ ơi, bà Ba tới kìa!"
Nghe tiếng con gọi, Liễu Vân Sương vội buông tay, quay ra.
"Bác Ba, sao bác lại sang đây? Vào nhà ngồi nghỉ một lát đi ạ."
Vừa nói, cô vừa đỡ lấy cái thang từ tay bà Ba.
"Không cần vào đâu," – bà Ba xua tay, "Nghe hai đứa nhỏ nói cháu định dựng lán hả?"
"Vâng ạ, cháu tính dựng một cái lán nhỏ ở góc sân này, để hết củi vào đó. Như vậy vừa sạch sẽ, lại đỡ lo có người trộm."
Bà Ba gật đầu đồng tình, vẻ mặt hiền hậu:
"Ừ, cũng nên thế. Để hết củi trong sân thì an tâm hơn. Thời buổi bây giờ, chẳng thể lơ là được."
Trong đội sản xuất, ai cũng biết nội quy nghiêm ngặt của Trương Trường Minh. Chỉ cần bị bắt trộm vặt, thái độ còn đỡ thì phải bồi thường gấp đôi. Còn dám cãi láo, bị tống thẳng lên công xã là chuyện thường. Vì vậy mà trong thôn hầu như không có ai dám làm liều.
Tuy thế, vẫn còn vài kẻ lười biếng, có khi chỉ cần thấy một cành củi cũng tiện tay nhặt về đun. Mọi người thường cũng chẳng nói gì, coi như của chung trên núi. Nhưng Liễu Vân Sương thì không thích như vậy. Thứ mình cực khổ mang về, ai muốn lấy cũng phải xin phép đàng hoàng.
"Cháu chỉ dựng lán nhỏ thôi, đủ dùng trong nhà là được, không cần gì cầu kỳ." – cô nói.
Bà Ba chỉ vào mấy cây khoai lang chưa nhổ:

"Tiếc mấy cây khoai này quá. Hay là đợi đến lúc thu hoạch rồi làm lán?"
"Không sao đâu ạ, khoai lang cũng gần đến mùa rồi. Cháu tranh thủ dựng lán trước, ổn định nhà cửa xong thì mới yên tâm đi làm mùa vụ."
Bà Ba gật đầu, rồi lại nhíu mày:
"Nhưng mà dựng lán đâu phải dễ như cháu nghĩ. Mấy mẹ con thôi đừng làm nữa. Chiều ông nhà bác về, để ông ấy giúp cho."
"Thôi, thế thì ngại lắm ạ. Ông Ba còn phải đi làm, không thể phiền ông ấy được đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không sao hết, sáng nay ông ấy không đi làm đâu. Vào rừng chặt chút củi, chắc cũng sắp về rồi."
Nói xong, bà Ba cũng không nán lại lâu, liền quay người về nhà.
Đến chiều, đúng như lời bà Ba nói, ông bà sang thật. Hai vợ chồng già mang theo bó cỏ tranh đã bó sẵn, vừa đến sân đã lên tiếng:
"Con gái, cháu có phúc lắm đấy. Cỏ tranh năm ngoái nhà bác còn thừa, bác đã bảo ông bó lại rồi, giờ để cho cháu dùng dựng mái lán cho tiện."
Ông Ba vừa nói, vừa đặt bó cỏ xuống nền sân. Liễu Vân Sương nhìn mà ngại đỏ mặt:
Mộng Vân Thường

"Hai bác, cháu ngại quá. Đã phiền hai bác giúp đỡ, giờ lại còn để hai bác hao tổn cả sức lẫn của thế này, cháu thật không biết cảm ơn sao cho phải."
Bà Ba xua tay cười:
"Nói gì thế không biết! Mau sang nhà bác, còn một đống cỏ tranh nữa, bê hết về mà dùng. Đừng khách sáo với bác làm gì!"
Liễu Vân Sương vội vàng đáp lời, rồi dẫn mấy đứa nhỏ đi lo công việc. Bên kia, ông Ba cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ của mình. Vừa nhìn thấy, cô hơi ngượng ngùng – trong nhà đến một cây đinh cũng không có, nói gì đến việc dựng lều, dựng lán. Cô chỉ biết trông cậy vào tấm lòng của người khác.
"Vân Sương, cháu san phẳng lại chỗ đất này giúp bác nhé." – ông Ba cất tiếng.
"Vâng ạ!" – cô đáp lời rồi cầm lấy cái xẻng.
Chỗ đất vừa đào khoai lang, đất còn tơi, chẳng thể nén chặt được. Cô đành vừa nén nhẹ, vừa dọn sạch từng tảng đất to. Phía bên kia, hai đứa nhỏ đang phụ ông Ba giữ mấy cây cọc gỗ. Ông chưa vội dựng, mà ghép các đoạn lại dưới đất trước. Làm vậy sẽ giảm được một nửa công việc trên cao – đỡ mệt, lại đỡ nguy hiểm.
Một lát sau, Hứa Tri Ý cũng bế chú chó con Đại Tráng đến. Con vật nhỏ này giờ đã quen hơi cả nhà, vừa thấy đông người là chạy nhảy tung tăng khắp sân.
"Nuôi chó cũng tốt đấy, nhà không có đàn ông, có nó cũng thêm phần an toàn." – bà Ba nhìn cảnh đó, thở dài xót xa.
"Bà Ba ơi, cháu là đàn ông mà! Bà đừng quên cháu chứ!" – Hứa Tri Lễ đứng cạnh nghe vậy, liền nói chen vào, làm mọi người bật cười.
"Haha, đúng rồi, Tri Lễ là trụ cột nhỏ của nhà mình, sau này mẹ và các chị còn trông vào cháu nữa đó."
Được khen, cậu bé mặt mày rạng rỡ, càng làm việc tích cực hơn.
Khi mấy thanh gỗ đã ghép xong, ông Ba bắt đầu chôn các cọc xuống đất. Thấy vậy, Liễu Vân Sương vội vã chạy tới giữ thang cho ông. Người ta đã có tuổi, lại lặn lội sang giúp, cô sao có thể lơ là cho được.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi dựng xong, phải lấp đất thật chắc, dẫm chân vòng quanh chân cọc cho chặt. Kế đó là lấy cỏ tranh – đã được bó gọn từ trước – đem ra chỉnh lại rồi bắt đầu lợp lên khung. Cách một đoạn, ông lại dùng dây buộc chặt để đảm bảo chắc chắn.
Liễu Vân Sương chưa từng làm việc này bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng thấy ông làm rất tỉ mỉ. Ông còn chọn hai thanh củi to, chắc chắn để làm xà ngang ở phía Bắc – những chỗ phải chịu lực nhiều nhất.
"Này, Vân Sương," – ông Ba quay lại gọi, "hai bên Đông Tây này dựa vào tường sẵn rồi, phía Tây khỏi cần làm nữa, để không gian đó mà kê đồ cho tiện."
"Vâng ạ. Bác vất vả quá rồi, nếu cháu tự làm chắc đến Tết cũng chưa xong nổi." – cô thật lòng biết ơn.
"Nói gì vậy, thôi, xong rồi, các cháu dọn dẹp nốt đi nhé."
Dứt lời, ông chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện