Họ ăn sáng trễ, nên cũng chưa cần nấu cơm trưa vội. Cô tranh thủ đan xong giỏ, trồng hành vào rồi mới bảo con gái đi rửa tay.
Trong lúc không ai để ý, cô lén tưới một ít nước Linh tuyền lên phần đất trong giỏ, sau đó mới bắt tay nấu cơm.
Chiều còn nhiều việc lắm.
Lần này cô tự mình kéo xe đi nhặt củi. Hứa Tri Tình ngỏ ý muốn theo, nhưng nghĩ tới em trai còn yếu, không có ai trông nom, nên cô nhóc đành ở lại. Tuy vậy, cũng không chịu ngồi không. Nhìn mẹ đan giỏ thành thạo, cô bé cũng học theo, bắt đầu thử từ những đoạn cành liễu thừa lại.
Lần này Liễu Vân Sương phải đi xa hơn hôm trước. Củi gần nhà bị nhặt sạch từ lâu, mấy đoạn còn lại thì mục nát, không dùng được. Cô phải đi sâu vào rừng, nơi người ta ít lui tới.
Vất vả một lúc lâu, cuối cùng cũng gom được một xe đầy. Thấy trời vẫn còn sớm, cô tranh thủ kéo về, nghỉ tạm một chút, uống vài ngụm nước rồi bắt đầu chỉ dạy con gái đan giỏ.
Hứa Tri Tình tuy còn vụng về, nhưng thành quả không đến nỗi nào. Liễu Vân Sương khen ngợi vài câu, sau đó truyền lại vài mẹo nhỏ cô tự đúc kết được.
Nhìn con bé vừa nghiêm túc vừa háo hức, cô thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Hôm nay, cô còn định vào rừng sâu thêm một lần nữa.
Không chỉ nhặt củi – lần này, cô sẽ mang theo liềm.
Cành liễu trong nhà dùng gần hết rồi, mà cô thì vẫn còn rất nhiều việc cần tới chúng.
Dưới cái nắng hè oi ả, cây cối trên núi xanh mướt một màu, sinh khí dạt dào. Liễu Vân Sương tranh thủ chặt một đống cành liễu, gom lại thành bó rồi buộc chặt bằng chính những sợi liễu dẻo dai ấy. Xe đẩy nhỏ của cô không lớn, nhưng nhờ buộc chặt lại nên có thể chở thêm được kha khá cành khô. Nghĩ đến chuyện củi đốt đủ dùng vài ngày tới, cô cũng thấy yên tâm hơn.
"Mai mình lại lên núi thêm một chuyến nữa," cô thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy động lực.
Mộng Vân Thường

Thế nhưng, khi vừa kéo xe đẩy về đến sân, chưa kịp vui mừng thì cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân đã chạy ngược lên tận đỉnh đầu. Bầu không khí trong sân thật khác lạ—nặng nề và u ám. Cô liếc quanh, không thấy bóng dáng ba đứa nhỏ đâu cả.
"Tri Tình? Tri Lễ? Tri Ý? Các con có ở nhà không?" Cô lên tiếng gọi, giọng có chút lo lắng.
Từ trong nhà chính, Hứa Tri Tình bế em gái đi ra, mặt mày đầy căng thẳng.
"Mẹ... bố tới rồi... đang ngồi ở trong kia."
Nghe xong, tim cô như bị siết chặt. Người đàn ông đó lại mò đến đây làm gì?
Liễu Vân Sương không nói một lời, kéo xe củi vào sân, chưa vội dỡ. Rửa tay trước đã. Cô bước tới giếng nước, ra hiệu cho Tri Tình bơm nước.
Đúng lúc ấy, Hứa Lam Hà từ trong nhà bước ra.
"Anh đến làm gì?" Liễu Vân Sương lạnh giọng, mắt không thèm liếc lấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Lam Hà cau mày, rõ ràng đang bực bội: "Anh không đến, thì các người muốn làm gì thì làm à?"
Cô khựng lại, quay sang nhìn thẳng vào anh ta. Ánh mắt cô sắc như dao.
"Chúng tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh? Anh nghĩ anh là ai mà có quyền đến đây chỉ tay năm ngón?"
Hứa Lam Hà ngẩn người. Trước đây cô dịu dàng bao nhiêu, thì nay lại sắc sảo và lạnh lùng bấy nhiêu. Anh ta hạ giọng, ngập ngừng hỏi: "Vân Sương... em sao vậy? Em... như biến thành người khác rồi."
Cô bật cười khẩy, cười đến chua chát.
"Đúng, tôi đã khác rồi, không còn là con bé ngu ngốc ngày trước nữa. Hứa Lam Hà, anh nghe rõ đây: tôi không còn là kẻ chịu đựng để hầu hạ cả nhà các người như con sen nữa. Chúng ta đã ly hôn. Rất rõ ràng, trắng đen phân minh. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Đừng có tự tiện đến nhà tôi như vậy nữa!"
Hứa Lam Hà bắt đầu nổi nóng, giọng anh ta cao hơn, đầy bất mãn: "Em nói vậy mà nghe được à? Mẹ nói đúng, em không biết dạy con. Em—"
"Im ngay!" Liễu Vân Sương giơ tay ngăn lại, ánh mắt cô như ngọn lửa đang bốc cháy.
"Tôi có dạy được hay không, không đến lượt anh lên tiếng. Chúng là con tôi! Anh không cần chúng nữa thì hãy giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ. Anh còn nhớ không, là anh ấn tay ký giấy, đoạn tuyệt với mẹ con tôi!"
Hứa Tri Tình run rẩy, ôm chặt lấy Tri Ý, lùi lại sau lưng mẹ. Ánh mắt nó rưng rưng, chẳng dám nói lời nào.
Hứa Lam Hà gằn giọng, cố níu chút thể diện cuối cùng: "Nhưng tụi nhỏ vẫn mang dòng m.á.u của anh, anh có quyền—"
"Đúng, chúng là con ruột của anh. Nhưng cũng chính anh là người đã đẩy chúng ra khỏi đời mình. Đừng ở đây nói đạo lý nửa vời. Mấy tờ giấy ly hôn kia tôi còn giữ kỹ lắm, anh không chối được đâu!"
Liễu Vân Sương nói rồi, quay vào trong nhà, dường như không thèm phí thêm hơi sức cho một kẻ đã bị vứt ra khỏi cuộc đời cô.
Hứa Lam Hà đứng chết lặng một lúc rồi gằn giọng: "Được, em giỏi lắm. Đã vậy, nuôi đi! Nhưng mà, em không đi làm thì tính sống bằng gì? Ở nhà cả ngày, ăn bám ai hả?"
Liễu Vân Sương đứng lại, từ từ quay đầu, nở nụ cười khinh bỉ.
"Anh tưởng tôi còn là con bé ngu dại năm nào hả? Tôi ở nhà hay đi làm thì liên quan gì đến anh? Hay là anh lại muốn tôi quay về, nai lưng làm cật lực, đổi lấy cơm gạo nuôi cả cái nhà vô dụng kia?"
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hứa Lam Hà tái mét, ánh mắt trốn tránh. Một thoáng chột dạ lướt qua, không lọt khỏi mắt cô.
Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, không còn quan hệ gì nữa thì không còn quan hệ gì nữa, sao cứ không hiểu vậy?
“Sợ làm anh thất vọng rồi, công điểm tôi làm ra, chỉ thuộc về tôi. Quỷ hút máu nhà anh có đói thì cũng tự đi mà kiếm ăn, đừng hòng nhòm ngó đến nhà tôi!”
Liễu Vân Sương vừa nói dứt lời, sắc mặt Hứa Lam Hà liền sa sầm. Bị nói đến không còn đường lui, nhưng trong lòng anh ta vẫn nghẹn một bụng tức.
“Em không đi làm thì thôi, nhưng cũng đừng có mà đào hết khoai trong sân chứ! Còn chưa đến mùa thu hoạch, em đào thế khác gì vứt tiền xuống đất?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện