Mọi người nghe đến đây liền xôn xao, lần này là xác nhận từ người trong cuộc. Hứa Lam Xuân mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ta luôn cho rằng mình đẹp hơn khối cô trong thôn, nhưng lại chẳng ai đến hỏi cưới – giờ thì đã rõ.
Liễu Vân Sương quay sang Trương Trường Minh.
"Đại đội trưởng, tôi muốn lấy lại đồ của nhà tôi."
Trương Trường Minh vốn chỉ định hòa giải cho êm, nào ngờ lại đào ra cả đống chuyện động trời. Ông gật đầu.
"Đã nói là đồ người ta thì phải trả lại. Hứa Lam Giang, các anh tự xử lý đi."
Nhà Hứa Lam Giang đương nhiên không phản đối, tủ đâu có nằm trong phần của họ.
"Được rồi, vậy lấy đi."
Mộng Vân Thường

Bà cụ Hứa còn định bật lại, nhưng bị Hứa Lão Tam kéo tuột vào phòng chính. Bà ta giãy giụa, gào mấy câu, rồi im hẳn.
Lưu Tú Trân liếc mắt một vòng, sau đó dặn mấy chị em dâu:
"Vân Sương, sáu cái vại cô nói là cái nào, lại đây chỉ đi, để bọn tôi giúp."
Liễu Vân Sương gật đầu:
"Được, cảm ơn mọi người."
Liễu Vân Sương chỉ vào mấy thứ còn lại trong sân: "Ngoài cái lu nước này ra, còn cái chum đựng bột ngô kia cũng phải mang đi. Mấy món còn lại để trong nhà kho, Nhược Hồng, đi theo tôi thu dọn một lượt."
Đỗ Nhược Hồng dạ khẽ, bước nhanh theo sau cô, giúp gom từng món đồ lặt vặt. Trương Trường Minh ban đầu vốn định không can dự, chuyện nhà người ta, can thiệp vào cũng chẳng hay ho gì. Nhưng vợ anh ta cứ đứng bên cạnh nhăn mày cau mặt, chẳng nói gì mà nhìn anh như muốn đốt người.
Cuối cùng anh đành nhượng bộ, quay sang mấy người vẫn đang tụ tập hóng chuyện nãy giờ: "Mấy người đứng coi nãy giờ cũng đủ rồi, giúp một tay khiêng đồ qua nhà họ Liễu đi."
Cả đám người ban đầu còn chần chừ, nhưng thấy cũng chẳng có lý do gì để từ chối, liền bắt tay vào khiêng từng món đồ một.
Liễu Vân Sương quay vào phòng cũ, lấy một chiếc áo khoác đã cũ sờn, buộc quanh hông Hứa Tri Lễ. Cái áo vừa vặn che kín phần m.ô.n.g đang tím bầm của thằng bé. Sau đó cô cúi người, nhẹ nhàng cõng con trai lên lưng.
"Tri Tình, con ôm lấy chăn đi, cái này là của nhà mình, không để người ta lấy mất."

"Dạ vâng ạ." – Tri Tình ngoan ngoãn gật đầu, cúi xuống gom lại chiếc chăn, hai tay siết chặt.
Ngay cả Hứa Tri Ý cũng cố hết sức ôm lấy chiếc gối của anh trai, bước chân nhỏ bé lon ton theo sau mẹ và chị.
Khi bốn mẹ con chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm, Hứa Tri Vi lại đứng chắn ngay dưới cửa sổ. Gương mặt lạnh tanh, ánh mắt phức tạp.
"Mẹ... tại sao mẹ lại nói như thế với con?"
Liễu Vân Sương khẽ khựng lại một chút. Đối diện với cô gái này, trong lòng cô vẫn còn một nỗi e dè khó tả. Cô biết, Hứa Tri Vi không đơn giản – nếu giống như kiếp trước, có lẽ sau này còn quay lại trả thù cô cũng nên.
"Hứa Tri Vi, tôi không xứng để cô gọi một tiếng 'mẹ'. Mẹ ruột của cô là Hứa Lam Xuân, tôi chỉ là mợ cô. Mà giờ đây, đến làm mợ cũng chẳng còn tư cách nữa rồi."
Nghe đến đó, Hứa Tri Vi cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy nên, mẹ nói vậy trước mặt bao người, là muốn cả làng chê cười con sao?"
Liễu Vân Sương không tránh ánh mắt cô ta, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

"Cô nghĩ nhiều rồi. Cô cũng đứng đó, thấy hết mọi chuyện. Là Hứa Lam Xuân cố tình gây chuyện, vu khống tôi, muốn dựng chuyện bôi nhọ danh dự tôi.
Nếu trong lòng cô thực sự coi tôi là người thân, sao không đứng ra nói một lời? Hôm qua, Tri Lễ bị đánh, cô cũng không ngăn cản. Thằng bé có cái gì ngon cũng mang đến chia cho cô. Chị cả cô bị bà nội đánh, cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết?
Cô không làm được điều nên làm, lại còn trách người khác. Tôi không nợ cô gì cả. Ngược lại, cô b.ú sữa của tôi mà lớn lên đấy."
Từng lời nói ra rắn rỏi, không chút nể nang. Hứa Tri Vi im lặng. Không phản bác, cũng chẳng đồng tình.
"Con không phải con ruột của mẹ, mẹ tự nhiên chẳng cần quan tâm đến con."
"Nếu cô đã nghĩ như thế, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Trời cao có mắt, tôi, Liễu Vân Sương sống không thẹn với lòng."
Cô không chờ thêm lời nào, tiếp tục đi thẳng. Sau lưng vang lên tiếng nói khẽ đầy tức giận:
"Hệ thống, giờ phải làm sao đây? Tất cả mọi người đều biết tôi là con gái của Hứa Lam Xuân rồi! Liễu Vân Sương, sao bà ta lại độc ác như vậy chứ!"
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô gái:

"Ký chủ không cần quá tức giận. Việc này không phải chuyện lớn. Ở lại nhà họ Hứa đối với cô là có lợi. Chưa chắc sống với bà ta đã là lựa chọn tốt."
Mấy câu về sau Liễu Vân Sương không nghe được. Nhưng cô cũng lờ mờ đoán ra hệ thống không phải toàn năng như cô tưởng, nó chỉ có thể căn cứ sự tình cụ thể để phân tích lợi hại mà thôi.
Đến cửa, lại gặp Hứa Lam Xuân lao ra chặn đường. Ánh mắt cô ta ấy đầy hận ý, nhưng lại gắng gượng nén lại.
"Liễu Vân Sương, chuyện năm đó... chị biết được bao nhiêu?"
Thì ra, từ nãy đến giờ cô ta cứ im lặng là vì lo lắng chuyện cũ bị phanh phui.
Liễu Vân Sương cười lạnh: "Hừ, những chuyện cô không muốn người ta biết, tôi đều rõ cả. Nếu biết điều thì tránh xa chúng tôi ra, còn không, tôi không đảm bảo mình sẽ giữ im lặng được mãi đâu."
Câu nói như lưỡi dao, khiến mặt mày Hứa Lam Xuân trắng bệch.
"Tôi không tin, có bản lĩnh thì chị nói ra đi!" – Cô ta cố chấp gào lên.
Liễu Vân Sương quay đầu liếc nhìn cô ta:

"Cô bảo tôi nói là tôi phải nói à? Cô tưởng cô là ai hả?" – Nói xong, không thèm nhìn thêm lần nào nữa, cô rảo bước rời đi.
Hứa Lam Xuân tức đến đỏ mặt tía tai, dậm chân tại chỗ, trong lòng rít lên:

"Con đàn bà c.h.ế.t tiệt này, lại dám lừa ta lần nữa!"

Từ nhà cũ họ Hứa đến nhà họ Liễu không gần, nhưng cũng không đến mức xa lắm. Nhờ có mọi người giúp sức, nên đống đồ đạc chẳng mấy chốc đã được khiêng đến nơi.
Liễu Vân Sương đặt Hứa Tri Lễ nằm lên giường đất trong phòng phía tây, lấy gối kê cho con rồi xoay người định đi nấu nước cảm ơn mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện