Chương 63: Khảo vấn

Editor: Viên Đường

---

Khi hai người về nhà thì con mèo tai cụp đang ngủ.

Nhân tiện, Quan Sư cũng đã mua một ít thức ăn để nấu cơm. Lần này những thứ mà nàng mua đều là những đồ mà Bạch Vị Hi tương đối thích ăn.

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, nàng phát hiện Bạch Vị Hi không có yêu cầu gì với mấy món ăn, hầu hết những món mà nàng làm thì Bạch Vị Hi đều ăn hết, nhưng cô chưa từng có biểu hiện đặc biệt thích món nào cả. Điều này khác hẳn với nàng – tuýp người không có thịt trên bàn là ăn không vô.

"Chị Hi ngồi đi, em đi nấu cơm đây, chỉ một chút là xong thôi." Quan Sư cười nói.

Bạch Vị Hi vốn muốn giúp đỡ nhưng vì nàng nói vậy nên cô đành phải ngồi yên. Khi nàng đang nấu cơm, Bạch Vị Hi tranh thủ xem cách bài trí nhà cửa của nàng, nơi nơi đều có thể nhìn thấy một ít đồ vật liên quan đến phim hoạt hình.

Có thể thấy nhìn ra Quan Sư rất thích phim hoạt hình. Thậm chí nhiều bộ quần áo của nàng cũng có họa tiết hoạt hình trông rất trẻ con.

Bạch Vị Hi nhẹ nhàng cười rộ, cô thầm nghĩ nếu sau này mua quà tặng Quan Sư thì sẽ mua những thứ liên quan đến hoạt hình vậy.

Chỉ một lát, Quan Sư đã nấu cơm xong, nàng vừa bước ra đã thấy Bạch Vị Hi đang nhìn chằm chằm vào con gấu bông trên bàn, nàng cười hỏi, "Chị Hi thích cái này ạ?"

"Chị..." Bạch Vị Hi vừa định giải thích, nhưng rồi cô dừng một lúc rồi nói tiếp, "Rất đáng yêu."

"Nếu chị Hi thích thì em tặng chị nhé." Quan Sư nói rồi đưa gấu bông cho Bạch Vị Hi, "Nhân vật này là công chúa đấy ạ."

"Hèn gì trang phục trên người cô ấy lại đẹp thế." Bạch Vị Hi suиɠ sướиɠ nhận quà, cô cẩn thận cất nó đi.

Có thể nói thú bông này là món quà đầu tiên mà Quan Sư tặng cô, rất có ý nghĩa về mặt kỷ niệm nên cô phải giữ gìn thật kỹ mới được.

Vẻ thích thú của Bạch Vị Hi khiến Quan Sư hưng phấn không thôi.

Khi ăn cơm, nàng luôn thúc giục Bạch Vị Hi ăn nhiều một chút. So với một tháng trước thì sắc mặt Bạch Vị Hi đã tốt hơn rất nhiều nhưng cô vẫn còn rất gầy. Tuy rằng nhiều người cho rằng gầy như thế này mới đẹp, nhưng Quan Sư lại hy vọng Bạch Vị Hi có thể béo thêm một chút.

"Chị Hi này, em thấy chị muốn quay lại giới giải trí bằng bộ phim của công ty người kia quay, chị có còn quay không ạ?" Ăn cơm xong, Quan Sư hỏi. Nàng cố ý nói mình xem tin tức để tránh bị nữ thần phát hiện ra bí mật.

Bạch Vị Hi nghe vậy, cô cười cười rồi lắc đầu, "Chị và cô ấy đã như thế này rồi, sau này sẽ không có chuyện hợp tác nữa đâu."

Bên kia đã bội ước trước, cô cũng sảng khoái đáp ứng họ. Sau đó Tạ Quỳnh đã căn cứ vào hợp đồng và đưa ra rất nhiều mức bồi thường nhưng cô cự tuyệt tất cả. Không phải là vì cô nhớ thương tình cũ, mà là cô không muốn liên quan đến người kia chút nào.

Hoàn toàn cắt đứt mới là thứ cô muốn.

"Vậy là tốt rồi." Quan Sư vui vẻ cười rộ.

Bạch Vị Hi thấy thế bèn dò hỏi, "Tiểu Sư này, em không tò mò về mối quan hệ giữa chị và cô ấy sao?"

Tức khắc, Quan Sư có hơi sửng sốt, nhưng nàng cũng phối hợp với Bạch Vị Hi mà bày ra vẻ mặt tò mò, ngoan ngoãn hỏi, "Chị và cô ấy là gì của nhau thế?"

"Đó là bạn gái cũ của chị." Bạch Vị Hi bình tĩnh đáp.

Dù đã biết trước đáp án nhưng khi nghe từ chính miệng Bạch Vị Hi nói ra thì nàng vẫn cảm thấy ghen ghét.

"Tại sao cô ta lại đối xử với chị như vậy thế?" Quan Sư dằn sự ghen tuông trong lòng xuống, thận trọng hỏi. Vì sợ đụng phải vết sẹo của Bạch Vị Hi nên nàng cố ý nói nhẹ nhàng nhất có thể.

Bạch Vị Hi cũng nhận ra hành động này của Quan Sư, cô nở một nụ cười tỏ ý "không sao" rồi chậm rãi nói, "Có lẽ cô ấy không thật sự thích chị, việc theo đuổi chị phần nhiều chỉ là do cảm giác muốn chinh phục mà thôi."

Nói xong, Bạch Vị Hi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường. Cô không vì nhìn thấu mọi chuyện mà tự giễu, cũng không vì quá khứ mà tỏ thái độ căm ghét với đối phương. Cách cô bình tĩnh kể chuyện hệt như một người ngoài cuộc đang nói về chuyện của người khác vậy.

"Chị Hi này, em rất vui khi chị có thể hoàn toàn buông bỏ." Quan Sư cười nói, nàng vươn tay nắm lấy tay Bạch Vị Hi.

Nếu chuyện như vậy rơi trúng đầu nàng thì với tính tình của nàng sẽ không bình tĩnh thoải mái như Bạch Vị Hi, mà chắc chắn nàng sẽ muốn trả thù đối phương. Nhưng dường như nữ thần là một người thiện lương Phật hệ, dù không còn đối tốt với người kia nhưng cũng không để bụng chuyện cũ.

Với tính tình như vậy thì rất dễ bị người khác gây chuyện, điển hình như vụ xích mích với Đường Thiên hôm nay vậy.

"Cảm ơn em, Tiểu Sư." Bạch Vị Hi nhìn Quan Sư, ánh mắt tràn ngập sự cảm kích và tình yêu giấu kín của cô giành cho nàng. Nếu không nhờ Quan Sư thì có lẽ cô đã không thể thoát khỏi cuộc sống u tối trong quá khứ rồi.

"Chị Hi đừng nản chí, chị ưu tú như vậy mà, em tin rằng sau này chị sẽ gặp được người thật lòng yêu thương chị." Quan Sư an ủi.

Nhưng nghĩ đến chuyện sau này Bạch Vị Hi sẽ ở bên người khác, trái tim nàng có chút thắt lại.

Bạch Vị Hi nghe vậy, sắc mặt cô dần ửng đỏ, cô quay đầu đi rồi nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Sư đã từng yêu ai hay chưa?"

"Em sao?" Đề tài đột ngột chuyển hướng đến bản thân nên Quan Sư hơi ngơ ngác, nàng lắc lắc đầu.

Mối tình đầu của nàng không ai khác chính là Bạch Vị Hi, mà tình cảm này thậm chí không phai mờ theo thời gian mà ngày càng sâu đậm hơn.

Sau khi Bạch Vị Hi tuyên bố ẩn khỏi giới giải trí, nàng đã quyết định sẽ chuyên tâm làm việc chứ không nghĩ đến chuyện tình cảm. Giờ đây, khi nữ thần đang ngồi đối diện nàng, cái cảm xúc ấy vẫn còn đó, nhưng nàng lại không có gan để nói ra.

Bạch Vị Hi có vẻ rất vui khi nghe câu trả lời của nàng, cô đỏ mặt, tiếp tục hỏi, "Tiểu Sư có thích ai không?"

"Thích sao?" Quan Sư thong thả lặp lại, ánh mắt nàng dán chặt vào Bạch Vị Hi.

Một từ "chị" suýt nữa đã thoát ra từ môi nàng, nhưng cuối cùng nàng quyết định không nói.

Bạch Vị Hi cúi đầu nên không nhìn thấy biểu hiện của Quan Sư. Cô đợi một hồi lâu nhưng không thấy Quan Sư đáp lại, bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng, đập vào mắt cô là bộ dáng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa số của Quan Sư.

Sau một lúc lâu, Quan Sư lắc đầu.

Giờ nàng không có dũng khí thổ lộ với Bạch Vị Hi, không chỉ vì chênh lệch về địa vị mà bây giờ còn chưa phải thời điểm đúng. Dù sao nàng và nữ thần mới biết nhau có mấy ngày, nếu nàng nói ra thì đối phương sẽ cho rằng đấy chỉ là tình cảm của fans đối với idol mà thôi.

Dù sao nàng cũng là fan trung thành của cô.

Ngay cả khi tình cảm của nàng với cô thật sự là tình yêu thì trông nó cũng quá tùy tiện và không đủ nghiêm túc. Bởi thời gian ở chung của hai người quá ngắn, mà nàng lại không thể nói ra bí mật ấy.

Nghe Quan Sư trả lời như thế, Bạch Vị Hi càng vui vẻ, cô tươi cười hỏi, "Tại sao Tiểu Sư lại không yêu đương thế?"

"Bởi vì......" Quan Sư nhìn Bạch Vị Hi, nàng tạm dừng một giây rồi nói, "Trước kia thì vì bận học, sau khi tốt nghiệp lại phải bận rộn với công việc, vậy nên em không có thời gian."

"Chị sẽ cho Tiểu Sư nhiều thời gian rảnh hơn, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của em đâu." Bạch Vị Hi vội vàng nói, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Sư thích người như thế nào vậy?"

"Em thích..." Quan Sư chống cằm, một từ "chị" ngừng trên môi rồi lại mất hút.

Bạch Vị Hi đợi một hồi vẫn không thấy Quan Sư nói tiếp, cô căng thẳng hỏi, "Yêu cầu của Tiểu Sư cao lắm sao?"

Quan Sư lập tức lắc đầu.

Không phải yêu cầu của nàng cao, mà là vì người mà nàng thích quá ưu tú, khiến nàng cảm thấy tự ti.

"Chị Hi, em chưa yêu đương bao giờ mà, vậy nên chị hỏi thế thì em cũng không biết trả lời như thế nào." Quan Sư cười nói, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.

"Ngại quá, chị nói nhiều rồi." Bạch Vị Hi vội vàng xin lỗi, cô cúi đầu, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Quan Sư nhìn Bạch Vị Hi thật lâu, sau đó nở một nụ cười dịu dàng.

Chờ đến lúc thích hợp nàng sẽ thổ lộ với nữ thần.

Cuối cùng nàng đã có cơ hội tới gần nữ thần, vậy nên nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nữ thần bị người ta cướp mất nữa.

"Chị Hi, sau này chị có đóng phim nữa không?" Quan Sư quan tâm hỏi.

Người kia không chỉ tổn thương nữ thần về mặt tình cảm mà còn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của nữ thần, thật là đáng giận. Phải nói chuyện vừa quay lại đóng phim đã bị chấm dứt hợp đồng mà bị truyền ra ngoài thì sẽ gây bất lợi cho nữ thần.

Nàng chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm lý của cô.

"Chị ấy hả?" Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô hỏi ngược lại Quan Sư, "Giờ Tiểu Sư là trợ lý của chị rồi, em nghĩ chị có nên tiếp tục đóng phim không?"

"Em?" Quan Sư sửng sốt, nàng không ngờ cô sẽ ném vấn đề về phía nàng như thế.

Đối với một người làm fan thì tất nhiên nàng hy vọng nữ thần có thể tiếp tục đóng phim. Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến đường tương lai của cô nên nàng vẫn hy vọng Bạch Vị Hi sẽ tự quyết định.

"Nếu chị Hi thích thì hãy tiếp tục con đường diễn xuất." Quan Sư cười nói, thể hiện sự tôn trọng với đối phương.

Trong lòng Bạch Vị càng ấm áp, cô vui vẻ nói, "Giờ chắc chị vẫn đóng phim, khi nào yêu đương rồi ngừng vậy."

Nghe đến đây, Quan Sư cảm thấy không thoải mái, nàng phải nắm chặt tay mới có thể dằn sự ghen ghét trong lòng xuống, sau đó khó hiểu hỏi, "Yêu đương thì vẫn đóng phim được mà, đâu cần phải vì tình yêu mà ngừng diễn chứ."

Nói xong, nàng mới ý thức được mình đã lỡ vạch trần vết sẹo của nữ thần.

Nhưng Bạch Vị Hi không thèm để ý đến vẻ mặt hối hận của Quan Sư, "Đóng phim ấy mà, khi đó gần người yêu thì ít mà xa thì nhiều. So với sự nghiệp thì chị lại muốn giành thời gian cho người mình yêu hơn."

Khi nói những lời này, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc của Bạch Vị Hi vẫn luôn đặt trên người Quan Sư. Trái ngược với cô, lòng Quan Sư càng ê ẩm khi nghe vậy.

Không biết ai sẽ là người may mắn được làm người yêu của nữ thần nữa.

"Vậy cũng tốt, có thể có bạn gái như chị Hi quả là một điều hạnh phúc." Quan Sư kìm sự ghen tuông trong lòng rồi mở lời chúc phúc.

Mặt Bạch Vị Hi ửng đỏ khi nghe lời khích lệ của nàng, cô ngượng ngùng hỏi, "Tiểu Sư cảm thấy chị rất tốt sao?"

"Đương nhiên, chị Hi là người tốt nhất trên đời. Đóng phim hay, xinh đẹp, tính cách lại rất tốt, rất đáng để người khác yêu thích." Quan Sư lớn tiếng đáp, vẻ mặt tự hào.

Lời này giống hệt lời của fans nói với thần tượng vậy.

Nhất thời, Bạch Vị Hi không biết mình nên vui hay thất vọng nữa, nhưng chỉ một lúc cô đã nghĩ thông suốt, mặc kệ có phải là fan hay không thì ít nhất Quan Sư có thích cô, sau này có thể từ từ tiến đến mối quan hệ yêu đương mà.

"Cảm ơn Tiểu Sư, chị rất vui." Bạch Vị Hi cười nhẹ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Cô rất thích những cuộc trò chuyện với Quan Sư, tuy rằng đôi khi trái tim cô sẽ không kiểm soát được, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ trạng thái này.

Ở trước mặt Quan Sư, cô có thể cười rất nhiều, cũng có thể mở lòng ra, tinh thần thì trở nên phấn chấn hơn, chẳng giống người đã từng mắc bệnh trầm cảm chút nào.

Hiện tại, bệnh trầm cảm của cô cơ bản đã khỏi nhưng chứng mất ngủ vẫn còn đấy, cũng may là cô không còn phụ thuộc vào thuốc nữa.

"Tiểu Sư, có bộ phim này khiến chị hơi phân vân xem nên đóng hay không, tối nay chúng ta cùng nhau thảo luận nhé." Bạch Vị Hi mím môi, cô lo lắng hỏi.

Quan Sư lập tức gật đầu.

Một lát sau nàng mới nhận ra ẩn ý trong lời của nữ thần, tức khắc cả mặt trở nên nóng ran.

Nếu nàng không hiểu sai thì hẳn ý của nữ thần là cô ấy sẽ qua đêm ở đây.

"Chị Hi có mang quần áo để tắm rửa không?" Quan Sư quan tâm hỏi.

"Trong cốp xe của chị ấy." Bạch Vị Hi ngượng ngùng đáp.

Lời này nghe như thể cô đã có ý định ở lại đây từ trước vậy, mặc dù sự thật chính là thế.

Thế nhưng Quan Sư lại không nhận ra sự kỳ lạ này, nàng đứng lên rồi nói, "Để em xuống lấy quần áo cho chị nhé."

"Được, làm phiền em rồi." Bạch Vị Hi gật đầu, cô ngượng ngùng đưa chìa khóa cho Quan Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện