Chương 60: Gọi video

Editor: Viên Đường

---

Sau khi về nhà, Quan Sư chỉ ăn qua loa vài thứ rồi gửi mấy bức ảnh của con mèo tai cụp cho Bạch Vị Hi.

Nàng ôm điện thoại một hồi lâu vẫn không thấy Bạch Vị Hi trả lời. Thế là trong lòng nàng thấp thỏm không thôi, rồi lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Bỗng dưng, điện thoại vang lên chuông báo gọi video, Quan Sư cúi đầu nhìn thì mới nhận ra nàng vừa lỡ tay bấm gọi. Nàng vội vàng muốn cúp máy, nhưng khi gần chạm vào biểu tượng dừng cuộc gọi thì lại chững lại.

Quan Sư cắn môi, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi một cách hồi hộp.

Khi cuộc gọi gần bị ngắt thì bên kia đã bắt máy. Tim Quan Sư đập một cách căng thẳng, nàng vô thức che camera lại.

"Quan tiểu thư, sao màn hình bên em lại đen vậy." Giọng nói đầy nghi hoặc của Bạch Vị Hi vang lên.

Quan Sư nghe vậy bèn hít sâu vài hơi, nàng bình tĩnh lại rồi thả tay ra, cười tươi nói, "Chị Hi đã xem ảnh chụp của Coca chưa? Em chụp có đẹp không?"

"Ảnh chụp sao?" Bạch Vị Hi càng khó hiểu, cô thoát ra ngoài mới thấy ảnh của con mèo tai cụp, cùng với đó là những tin nhắn mà Quan Sư đã gửi cho cô.

Bạch Vị Hi nhìn vào thời gian gửi, khóe môi không khỏi cong lên.

Trong thời gian này WeChat của cô có quá nhiều tin nhắn nên tin nhắn của Quan Sư đã bị đẩy xuống dưới, khiến cho cô không thể thấy được tin nhắn của nàng.

Thật ra mấy ngày trước cô vẫn thường mở hộp thoại của Quan Sư ra để xem nàng có nhắn gì hay không. Nhưng điều khiến cô thất vọng là hộp thoại trống rỗng.

Ban nãy, khi nhận được cuộc gọi từ nàng, tay chân cô đã run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại, cũng may là cô đã kịp thời nhận cuộc gọi trước khi nó bị tắt.

"Rất đẹp, cảm ơn Quan tiểu thư." Bạch Vị Hi trở lại giao diện gọi video, cô vui vẻ cười rộ.

Quan Sư nghe vậy, trong lòng cũng đỡ hồi hộp một chút, nàng cười rồi ôm con mèo tai cụp vào trong lòng ngực.

Con mèo tai cụp thấy Bạch Vị Hi trong màn hình thì tò mò giơ móng vuốt lên, "meo" một tiếng. Tức khắc, Bạch Vị Hi đã bị đánh gục trước sự đáng yêu này, cô duỗi tay ra, cách màn hình làm động tác nắm lấy chân con mèo tai cụp.

Một người một mèo bắt đầu chơi đùa qua video, còn Quan Sư yên lặng nhìn cả hai.

Lúc này, nàng mới có thời gian nhìn thấy không gian phía sau Bạch Vị Hi.

Thông qua màn hình, nàng có thể cảm nhận được sự tinh xảo và quý báu từ mỗi đồ vật ở đó, đầy rẫy những bộ quần áo hay túi xách bản giới hạn, thậm chí còn có những vật quý mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ.

Giờ khắc này, nàng càng nhận thức rõ hơn về sự chênh lệch giữa hai người.

Bạch Vị Hi thật sự là một thiên kim nhà hào môn, còn nàng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Khoảng cách này khiến nàng có chút khổ sở.

Nhìn thấy sắc mặt Quan Sư biến đổi, Bạch Vị Hi ngừng việc chơi đùa với mèo lại, quan tâm hỏi, "Có chuyện gì thế Quan tiểu thư? Em phiền não về chuyện ở chỗ làm sao?"

"Không phải." Quan Sư sực tỉnh, nàng lắc đầu, sau đó lảng sang đề tài khác, "Nhà chị Hi lớn thật đấy, còn đẹp nữa."

Bạch Vị Hi có chút vui vẻ khi nghe nàng nói vậy, bèn giới thiệu với nàng, "Bên này có nhiều biệt thự lắm, còn có biển và núi bao quanh nữa, tính cả sân thì diện tích khoảng một nghìn hecta..."

Bạch Vị Hi nói không ít thứ cho Quan Sư nghe, nàng càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa nhà họ Bạch và nàng.

"Nhà chị Hi lợi hại thật đó, mà chỗ này không phải trong thành phố đúng không?" Quan Sư nén sự tự ti xuống, cười hỏi.

"Ừm, đây là thành phố kế bên, cách ba giờ lái xe." Bạch Vị Hi cười khẽ rồi đáp, cô xòe ba ngón tay ra.

Cô duỗi thẳng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái, đồng thời ngón áp út và ngón út cong lên, tạo thành một góc gần bằng chín mươi độ. Cái động tác này có chút khó, Quan Sư thử một chút nhưng tay trái của nàng không làm vậy được.

"Chị Hi, cái động tác này khó quá." Quan Sư thử đi thử lại cho đến khi bàn tay trái run rẩy nhưng vẫn không làm được.

Bạch Vị Hi không khỏi cười rộ khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của Quan Sư, cô làm lại thêm lần nữa, "Như vậy nè, đơn giản lắm."

"Đơn giản gì chứ, rõ ràng chỉ có chị Hi làm được thôi." Quan Sư phồng má, nhỏ giọng phát ra âm thanh hờn dỗi, tay phải hỗ trợ động tác của tay trái.

Bạch Vị Hi nhìn hành động trẻ con của người kia, khuôn mặt vô thức trở nên dịu dàng hơn. Chỉ cần cùng nhau gọi video, nói những chuyện nhỏ nhặt tùy ý cũng có thể khiến cô vui vẻ. Mà đúng hơn, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của người kia thì dù nàng có ngồi yên đi chăng nữa thì cô vẫn cảm thấy vui rồi.

"Quan tiểu thư càng ngày càng đáng yêu đấy." Bạch Vị Hi nhịn không được mà nói, ánh mắt có chút lấp lánh.

Quan Sư vẫn đang cố gắng làm động tác kia thì nghe được lời này, trái tim của nàng đập một cách căng thẳng, nàng đỏ mặt ngượng ngùng, "Thật vậy sao?"

"Ừm..." Bạch Vị Hi đang chuẩn bị khen tiếp thì phía sau xuất hiện giọng của một người đàn ông.

"Chị gọi video với ai thế?" Người kia hỏi.

"Không, không có gì." Bạch Vị Hi kinh hoảng tắt cuộc gọi, cô gượng gạo giải thích, "Nói chuyện công việc thôi."

Nói xong, cô thấy đối phương rõ ràng không tin bèn vội vàng lảng sang chuyện khác, "Tử Tấn, sao em đến đây thế?"

"Ở nhà thì gọi tên thật của em đi, đừng gọi bằng nghệ danh." Phạm Tử Tấn khẽ nhíu mày, hắn không vừa lòng với cách xưng hô của cô.

"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu, cô đi đến cửa rồi hỏi, "Tiểu Hạo, có chuyện gì sao?"

"Em nghe nói chị mới về nhà nên tới đây nhìn xem." Bạch Khải Hạo cười, hắn nhướng mày với Bạch Vị Hi, "Bố mẹ đã biết chuyện chị chia tay với cô ta nên họ muốn tổ chức tiệc để giới thiệu đối tượng cho chị."

Bạch Vị Hi nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, cô cúi xuống, biểu lộ sự cự tuyệt, "Không cần đâu, chị chỉ về một đêm thôi, ngày mai chị sẽ đi."

Thật ra vì đã một năm không về nhà nên cô mới muốn về thăm. Nhưng những người khác không ở nhà vậy nên cô cũng không ở đây lâu làm gì.

"Chị vẫn còn ảo tưởng về cô ta sao? Mọi người đều đã thấy mấy bức ảnh kia rồi đấy." Vẻ mặt của Bạch Khải Hạo biến đổi, hắn tức giận nói, trong lời có chút hận ý.

Khi Bạch Vị Hi vì người phụ nữ kia mà cắt đứt mối quan hệ với gia đình thì bố mẹ họ đã coi như không có người con như cô. Hắn và anh trai đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến họ chấp nhận Bạch Vị Hi, mà bữa tiệc tối nay chính là để thông báo với mọi người rằng thiên kim của nhà họ Bạch đã trở lại.

Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy thì lần sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Bạch Vị Hi bình tĩnh lắc đầu, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía trước, "Chị hiểu ý của em, nhưng chị trở về không phải vì thân phận thiên kim của Bạch gia mà chỉ đơn thuần muốn thăm bố mẹ mà thôi."

"Chị, sao chị lại dại dột như thế chứ?" Bạch Khải Hạo đấm vào khung cửa, vẻ mặt hắn vừa tức giận lại vừa bất lực.

Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô nhón chân lên, xoa đầu Bạch Khải Hạo, "Cảm ơn em và anh hai đã quan tâm, bây giờ chị đang sống rất tốt."

"Tốt sao? Bị người ta đánh đến mức cả người bầm tím mà chị còn bảo là tốt ấy hả?" Bạch Khải Hạo kinh ngạc hỏi lại, hắn buột miệng nói ra chuyện hot search lúc trước.

Vốn dĩ hắn đã hạ quyết tâm không nhắc đến chuyện đó để tránh làm Bạch Vị Hi khó xử, nhưng sau khi nghe lời của Bạch Vị Hi thì hắn nhịn không nổi nữa.

Bạch Vị Hi nghe vậy, mặt có chút biến sắc nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, cô cười nói, "Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu."

"Em sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa." Bạch Khải Hạo lạnh lùng đáp, sự tàn nhẫn ánh lên trong mắt hắn, hắn nhìn Bạch Vị Hi một chút rồi nghiêm túc hỏi, "Chị thật sự không trở lại sao?"

Bạch Vị Hi không hề do dự mà lắc đầu.

Bạch Khải Hạo có chút sốt ruột trước vẻ mặt kiên định của cô, "Bố mẹ không cần chị nhận sai mà chỉ cần chị đồng ý tham gia tiệc tối mà thôi, cho dù chị xuất hiện một chút cũng được."

Bạch Vị Hi tiếp tục lắc đầu, cô cười gượng, ánh mắt có chút chua xót, "Bọn họ biết rõ chị thích phụ nữ, vậy mà lại muốn chị kết hôn với một người đàn ông, họ muốn lừa dối chính mình hay lừa dối người khác đây?"

Đối mặt với câu hỏi này, Bạch Khải Hạo sững sờ. Hắn hoàn toàn không biết nên trả lời như nào, bởi hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hắn chỉ cho rằng quay lại với thân phận con gái nhà họ Bạch mới là quyết định đúng đắn nhất.

"Chị có thể thử thích đàn ông xem sao." Qua một lúc lâu, Bạch Khải Hạo mới thốt ra một câu.

Giọng của hắn có chút vô lực, thậm chí còn không đủ để thuyết phục chính bản thân hắn.

"Chị không nghĩ đến chuyện đó, chị đã có người trong lòng rồi." Khóe môi Bạch Vị Hi nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt không thể che dấu sự vui sướng.

Bạch Khải Hạo nhớ rõ, khi chị hắn và người phụ nữ kia ở bên nhau thì chị cũng đã cười như thế.

"Chị này, nếu như chị sai lầm một lần nữa thì chị sẽ không bao giờ quay lại Bạch gia được đâu. Nếu lại gặp trúng người không tốt thì không ai có thể giúp được chị." Bạch Khải Hạo nghiêm nghị nói.

Hắn cố ý nói những lời thật phũ phàng, hy vọng Bạch Vị Hi có thể hồi tâm chuyển ý.

Tuy nhiên, Bạch Vị Hi không hề lay chuyển.

"Không còn sớm nữa, chị muốn nghỉ ngơi." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô chủ động kết thúc cuộc nói chuyện rồi làm bộ muốn đóng cửa.

Khuôn mặt của Bạch Khải Hạo dần biến mất qua khe cửa.

Không còn áp lực từ em trai nữa khiến Bạch Vị Hi thở phào nhẹ nhõm. Cô biết em trai quan tâm cô nên không muốn cô dẫm lại vết xe đổ, nhưng cô cảm thấy em trai mình lo lắng quá mức rồi, hiện tại cô chỉ đang tương tư người ta mà thôi.

Bạch Vị Hi ủ rũ cúi đầu, sau một lúc cô mới mở WeChat ra.

Hiện tại đã là mười giờ, nếu theo thói quen lúc trước thì người kia đã ngủ rồi.

Tức khắc, Bạch Vị Hi cảm thấy tiếc nuối, cô vẫn muốn gọi video với Quan Sư tiếp nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng.

Sau khi do dự một hồi lâu, Bạch Vị Hi hạ quyết tâm rồi gửi hai chữ "ngủ ngon" cho người kia.

Hai chữ "ngủ ngon" đột nhiên xuất hiện khiến Quan Sư có chút khó xử. Nàng muốn gọi cho cô nhưng lại sợ quấy rầy cô nên đành phải gửi lời chúc "ngủ ngon" sang, nhưng nàng còn dùng thêm mấy cái biểu tượng nên so với câu "ngủ ngon" của Bạch Vị Hi thì đáng yêu hơn nhiều.

Bạch Vị Hi nhìn tin nhắn của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, cô nằm trên giường xem ảnh

Đó là một bức ảnh cô gái chibi với đôi mắt lấp lánh và nụ cười tươi, nhìn qua đã cảm thấy tràn ngập nhựa sống của tuổi thanh xuân, hệt như một bản sao của Quan Sư vậy.

Sau khi xem ảnh xong, Bạch Vị Hi lại mở vòng bạn bè của Quan Sư ra. Quan Sư chưa ẩn bài trong vòng bạn bè nên cô có thể xem được những bài đăng của nàng trong mấy năm gần đây.

Bạch Vị Hi chậm rãi lướt xuống, độ cong trên khóe môi ngày càng rõ.

Khi cô chưa rời khỏi giới giải trí thì hầu hết những bài đăng của Quan Sư đều là về cô. Chỉ cần cô đóng một bộ phim hay có hoạt động gì thì nàng đều chia sẻ trên vòng bạn bè, còn không quên thêm một câu "Yêu nữ thần nhất".

Mấy chữ này khiến mặt Bạch Vị Hi đỏ ửng, sau đó cô nhấn thích một vài bài đăng trong vòng bạn bè của nàng.

Quan Sư vẫn cầm điện thoại nên Bạch Vị Hi vừa nhấn thích thì nàng đã nhận được thông báo.

Nữ thần chúc nàng ngủ ngon rồi lại nhấn thích bài đăng của nàng, hàng loạt hành động này khiến Quan Sư có chút mê man. Nàng ngẫm nghĩ một hồi lâu vẫn không thông suốt nhưng lại chẳng dám hỏi thẳng Bạch Vị Hi, thế là đành phải nhờ đến các cư dân mạng toàn năng giúp đỡ.

"Người tôi thích chúc tôi ngủ ngon rồi đi nhấn thích những bài đăng lúc trước của tôi thì có phải là dấu hiệu cho thấy cô ấy thích tôi không?" Quan Sư thấp thỏm đăng bài.

Trong lúc chờ đợi câu trả lời thì Quan Sư như ngồi trên đống lửa vậy, cảm giác nôn nóng và bất an chiếm lấy nàng.

"Không phải đâu, chắc cô ấy trượt tay thôi." Lầu một đáp, còn chèn một biểu tượng buồn cười vào.

"Không phải nhé, chắc chắn là bấm nhầm thôi." Rất nhanh sau đó lầu hai đã xuất hiện, thêm một biểu tượng đầu chó vào cuối câu.

"Theo kinh nghiệm của tôi thì có khi cô ấy coi cô là lốp dự phòng đó." Lầu ba nói.

"Chị ấy không phải loại người như thế đâu." Quan Sư lập tức phản bác lầu ba, vẻ mặt nàng có chút tức giận.

"Chắc là cô ấy trượt tay thôi, mà chủ top ngây thơ quá, cô ấy nhấn thích bài đăng trong vòng bạn bè cô đâu có nghĩa là cô ấy thích cô đâu." Lầu bốn nói, nghe cũng có vẻ hợp lý.

Quan Sư nhìn những câu trả lời này, trái tim nàng dần nguội lạnh, nàng lập tức xóa bài rồi buồn bực đi ngủ.

Nàng biết rằng đối với nữ thần thì nàng chỉ là một người xa lạ mà thôi, nếu không có vụ tai nạn xe cộ kia thì nàng sẽ không có cơ hội đến gần người mình thích. Hơn nữa nàng còn dùng thân thể và gương mặt của người khác trong khi sống với cô thì nữ thần không thích nàng là chuyện đương nhiên rồi.

Quan Sư càng nghĩ càng khó chịu, nàng bĩu môi rầm rì.

Đột nhiên, nàng mở to mắt rồi ngồi dậy, nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Nếu nữ thần không quen biết nàng thì tại sao cô ấy lại tìm được nơi ở của nàng, rồi còn xin ở nhờ nữa chứ? Chẳng lẽ là vì tên của nàng và tên cặn bã kia giống nhau sao?

Nghĩ đến đây, cảm giác hoảng sợ dấy lên trong lòng Quan Sư khiến nàng không muốn ngủ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện