Buổi sáng, sau khi ăn điểm tâm, qua bên lão thái thái thỉnh an, bọn ta cùng nhau trở về trong vườn. Trên đường, Bảo Thoa khẽ kéo tay áo ta, ta biết nàng có chuyện muốn nói, liền đi chậm lại, đi cùng nàng đến Hành Vu uyển.
Đợi ta ngồi xuống, Bảo Thoa nói: “Muội muội, có một chuyện, tỷ muốn thương lượng với muội một chút.”
Thấy Bảo Thoa vẻ mặt nghiêm túc, bèn nói: “Chị em chúng ta xưa nay thân mật gần gũi, có chuyện gì Bảo tỷ cứ nói, muội nghe.”
Nàng gật gật đầu, đứng lên đi vài bước, sau đó quay đầu nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Tập Nhân vụng trộm đưa tỷ mấy quyển sách, nói là Bảo Ngọc gần đây cứ giấu giấu diếm diếm xem loại sách này, nhờ tỷ xem là sách gì, có phải sách tốt hay không.”
“Vậy tỷ thấy sao? Muội còn không biết hắn có đọc sách, chỉ thấy suốt ngày chạy chơi trong vườn.”
Bảo Thoa gật đầu: “Tỷ nhìn qua, cũng không phải sách chính phái gì. Không biết Bảo Ngọc lấy đâu ra mấy loại sách này, muốn nói cho dì, lại sợ khiến dì tức giận, phạt người hầu trong phòng Bảo Ngọc. Cho nên, mới thương lượng với em trước, em xem việc này phải làm thế nào mới tốt?”
Ta nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Nếu chuyện này đến tai mợ, lại đánh hắn, mắng hắn, đầu gỗ ấy nhất định không chịu nghe lời, ngược lại là không tốt. Không bằng chị em ta âm thầm sửa hắn, để hắn tự mang sách kia đốt đi. Tỷ thấy thế nào?”
Bảo Thoa gật đầu. “Nhà chúng ta cũng được coi như nhà thư hương, tổ phụ cũng yêu trữ sách. Trước kia cũng lén lút xem mấy loại sách này, sau người lớn trong nhà biết, đánh đánh, mắng mắng, còn đốt đi, mới yên. Cho nên, nếu đọc sách tạp nham, thà rằng không đọc cho xong. Ngay cả việc làm thơ, viết chữ, cũng không phải bổn phận của bọn nam nhân. Bọn họ đọc sách thánh hiền, để phụ quốc trị dân mới phải. Chỉ là giờ ít người như vậy, càng đọc sách lại càng tệ. Đây là đọc sai sách, rồi bọn họ cũng đem bôi nhọ sách đi, như thế thà đi buôn, đi cày còn hơn, thật không có gì hại bằng. Sợ nhất là Bảo Ngọc say mê cái loại sách không đứng đắn, hại đến tính tình, thì thật không thể cứu.”
Lời này khiến ta thật khâm phục, một tiểu thư khuê các, lại có kiến thức như vậy, không thể không cảm thán.
Ta gật đầu nói: “Bảo tỷ tỷ nói phải, chỉ là tính tình Bảo Ngọc như vậy không phải ngày một ngày hai mà đổi được, cần chậm rãi mà làm. Nay cậu đã không ở nhà, lão thái thái lại càng nuông chiều, cho nên hắn vô pháp vô thiên. Chúng ta có khuyên, nửa câu cũng không để tâm, cho nên muội mới không hay nhiều lời. Nay Bảo tỷ tỷ đã nói, đều là đạo lý cả, khiến muội cũng khâm phục, chỉ tiếc, tỷ tỷ không sinh ra làm nam tử.”
Bảo Thoa cười: “Tỷ cũng thường tiếc nuối, muội muội học thức trí tuệ, lại sinh lầm thân nữ nhi.”
Nghĩ đến kết cục của Bảo Thoa, ta lại thấy buồn: “Đã sinh phận nữ lưu, tương lai nhất định sẽ có nhiều chuyện bất đắc dĩ. Bất quá, tỷ muội chúng ta đều hiểu thế nào là an phận tuỳ duyên, tỷ tỷ có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Bảo Thoa sẽ mang thai đứa con của Bảo Ngọc, đây là hy vọng của nàng…
Kể cả sau này ta có thể mang lại cho nàng mối lương duyên thứ hai, thì nữ tử luôn đem trung hiếu lễ nghĩa đặt lên đầu này cũng không đồng ý.
Hai chúng ta nói thêm một lúc, rồi tan.
Mấy ngày sau là sinh nhật Phượng tỷ, đám chị em đều góp tiền làm tiệc rượu. Uống chút rượu, nàng thấy chuếnh choáng liền đi ra ngoài. Một lúc sau, đã thấy tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn chạy vào, nhào vào lòng lão thái thái khóc lóc, nói Giả Liễn muốn giết nàng. Lý Hoàn thấy thế, vội dẫn chúng ta lánh đi, lúc về Đại Quan Viên, liền gặp Bình Nhi đang khóc nức nở, trên mặt vẫn còn dấu tay. Phượng tỷ quả thật đủ nhẫn tâm, người vẫn đi theo bên mình, lại trung thành như vậy, thế mà cũng xuống tay được. Bình Nhi nghẹn ngào mãi không nín được, Bảo Thoa khuyên nhủ: “Chị là người hiểu biết, xưa nay mợ đối đãi với chị thế nào? Hôm nay mợ chị say rượu, không đem chị dằn vặt để hả giận, thì biết đem ai? Chị đừng để người ta cười mợ quá chén. Chị chỉ nghĩ cái oan lúc này, chẳng hoá ra những cái tốt trước đây của mình đều là giả dối hay sao?”
Ngay lúc ấy, Hổ Phách cũng đến, nói lại lời Giả Mẫu an ủi, Bình Nhi mới nguôi ngoai.
Các nàng còn muốn đến xem tình hình lão thái thái và Phượng tỷ, ta không có kiên nhẫn, liền lấy cớ không thoải mái, xin về, Lý Hoàn vội cho người dìu ta về quán Tiêu Tương.
Giả Liễn quá mức phong lưu, Phượng tỷ lại quá ác liệt, mấy chuyện ghen tuông đánh nhau này, ta theo chủ trương mắt không thấy, tâm không phiền.
Mấy hôm sau, không ngờ lại phát bệnh, so với lần trước nặng hơn rất nhiều, bọn tỷ muội vẫn thường đến thăm, nhưng thấy ta không mấy khi tỉnh táo, cũng không ngồi lâu. Chỉ có Bảo Thoa là thường xuyên đến, còn cho người đem tổ yến sang.
Lúc ta bệnh, lại xảy ra một chuyện. Đại cữu cữu Giả Xá của ta, vừa mắt nha đầu Uyên Ương trong phòng Giả Mẫu. Nha đầu này cũng có chí khí, là người được lão thái thái rất coi trọng, xưa nay làm người vô cùng tốt, đối với bọn chị em trong vườn rất chu đáo. Bị Giả Xá ép về làm thiếp, bèn quỳ trước mặt lão thái thái mà thề, nói vĩnh viễn không lấy chồng, quyết hầu hạ lão thái thái đến khi người quy tiên, lão thái thái mất rồi sẽ xuống tóc làm ni cô.
Trong nhà này, ngoài lão thái thái, lớn nhất đương nhiên là Giả Xá. Tương lai lão thái thái đi rồi, ai cũng không cứu được Uyên Ương, chính nàng cũng rõ, bất quá, tranh thủ vẫn còn lão thái thái, liền cố hưởng chút ngày thanh tĩnh.
Trận này ta hoàn toàn đứng ngoài, vốn dĩ cũng không xen vào nổi. Đợi sau này, đến khi nàng tự tử, kéo nàng đi cùng ta là được. Dù sao cũng là nha hoàn, không để nàng uỷ khuất là được, có ai muốn chết cơ chứ!
Chờ ta khỏi bệnh rồi, trong Giả phủ lại xuất hiện thêm một đoàn người, có cháu gái của Hình phu nhân, Hình Tụ Yên, thím của Lý Hoàn cũng mang hai cô con gái là Lý Văn và Lý Ỷ đến chơi, thêm cả em họ Tiết Bàn là Tiết Khoa và em gái là Tiết Bảo Cầm cũng đến.
Một nhà đông đủ, khiến cho Bảo Ngọc mừng rỡ nói:
“Ông trời, ông trời, ngài có bao nhiêu tinh hoa thanh tú, sinh ra những người tài hoa bực này!
Thế mới biết tôi là ếch ngồi đáy giếng, thường ngày cứ nói mấy người ở đây đẹp có một không hai, ngờ đâu không phải tìm đâu xa, chỉ ở trong vùng này đã mỗi người một vẻ.
Giờ tôi lại hiểu thêm một bậc nữa. Ngoài mấy người này ra, biết đâu còn chẳng có những người đẹp hơn nữa!”
Bởi vì Tương Vân mồ côi, lão thái thái cũng thương, cho người đến đón nàng sang chơi.
Cho nên lúc này, trong Đại Quan Viên, muốn bao nhiêu náo nhiệt liền có bấy nhiêu.
Lý Hoàn cầm đầu, dưới có Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Bảo Thoa, Tương Vân, Lý Văn, Lý Ỷ, Bảo Cầm, Tụ Yên, Bảo Ngọc và ta, tổng cộng là mười hai nhân mạng. Trừ Lý Hoàn là lớn nhất, Phượng Thư thứ hai, còn lại không ai quá mười sáu tuổi, cho nên mấy tiếng “ tỷ tỷ muội muội” kêu loạn cả lên.
Trong bọn họ, ta để ý nhất là Bảo Cầm, bởi vì trong Hồng Lâu Mộng, nói nàng còn đẹp hơn cả Bảo Thoa. Nhìn đến người thật, lại không so sánh nổi, dù là dung mạo hay khí độ, đều là mỗi người một vẻ, luận phẩm cách kiến thức, Bảo Cầm nhỏ tuổi hơn Bảo Thoa, tính trẻ con vẫn còn, cho nên không theo kịp Bảo Thoa.
Bất quá, bộ dáng Bảo Cầm vẫn là mượt mà xuân sắc, khó trách các vị trưởng bối đều yêu thích. Lão thái thái cũng có ý tác hợp cho nàng với Bảo Ngọc, đáng tiếc, nàng đã có nơi có chốn.
Tương Vân đến, đương nhiên nháo ra lắm trò vui, nàng và Bảo Ngọc xin ở chỗ lão thái thái mấy miếng thịt hươu, tự mình đem nướng. Ta thật thích Tương Vân a, lần nào đến cũng mang phúc lợi đến theo. Bèn ăn nhiều hơn mấy miếng thịt, lại uống thêm mấy chén rượu nóng. Tương Vân thấy ta hưng trí, lại càng huyên thuyên ầm ĩ.
Mở thi xã, đương nhiên vẫn là Bảo Ngọc chịu phạt, hắn bị bắt phải đến chỗ Diệu Ngọc xin hồng mai, lão thái thái cũng qua góp vui một hồi, vô cùng náo nhiệt.
Bảo Cầm tuy nhỏ tuổi, nhưng tài năng quả thực xuất chúng, huống hồ ta và Bảo Thoa trước giờ thân thiết, cho nên đối xử với nàng cũng ân cần hơn những người khác. Nàng có lẽ cũng biết, cho nên suốt ngày mấy tiếng “Lâm tỷ tỷ” gọi không ngừng.
Nàng làm được mười bài thơ hay, mọi người xem đều tán thưởng không ngớt. Bảo Thoa là tỷ tỷ nàng, đương nhiên không thể khen ngợi, nàng nhìn ta, thấy ta cũng tâm đắc với thi từ của nàng, liền cao hứng không thôi.
Qua năm mới vẫn theo lệ cũ, nghe hí kịch, uống rượu đón giao thừa, Phượng tỷ đột nhiên lâm bệnh, nằm liệt giường. Trước giờ mọi sự lớn nhỏ trong nhà đều là nàng quản, Vương phu nhân như nữ Bồ tát, hết thảy đều không nhìn, vì thế, đương nhiên Lý Hoàn phải ra mặt. Lý Hoàn hiền lành, không át nổi điêu nô, Phượng tỷ mới nhớ đến còn có Thám Xuân.
Thám Xuân là bậc anh thư, bình thường làm việc mau lẹ quyết đoán, kiến thức lại không tầm thường. Tiếp nhận gia vụ, liền làm rất nhiều cải cách. Bỏ đi mấy tiền lệ hoang phí, nguyên bản Giả phủ giống như một chiếc xe ngựa càng kéo càng nặng, quá nhiều người, qua nhiều cấp bậc, một việc nhỏ cũng trở thành khó xử lí, lại tốn nhiều tiền bạc. Thám Xuân cải biến không ít tệ nạn lâu nay, nhưng suy cho cùng cũng chỉ như muối bỏ bể, Giả phủ hiện giờ như một cái xe không phanh, kéo thế nào cũng không quay lại.
Lại qua mấy ngày, không ngờ trong cung có một vị lão thái phi qua đời. Những nhà tập tước nhân gia, trong một năm không được tổ chức hát xướng. Những con hát đã mua hồi trước, đều trả về nhà, còn những người muốn ở lại, thì sẽ an bài đến các phòng hầu hạ.
Bởi vì bọn họ là con hát, không giống như những nha hoàn trong phủ, ai nấy đều có chút tâm tính riêng. Đám bà tử trong phủ bực các nàng khó bảo, ngày nào cũng có cãi nhau, hại ta chẳng muốn ra ngoài.
Nhất thời, trong một thời gian ngắn sinh ra không biết bao nhiêu chuyện ầm ĩ, may mắn đã bớt được một Triệu di nương, nếu không mụ ta khéo cũng nhảy vào náo loạn theo.
Một ngày, chúng ta đang thỉnh an lão thái thái, Phượng tỷ dẫn một tức phụ trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào, hoá ra là Vưu Nhị Thư (thiếp của Giả Liễn). Lòng ta biết rõ là chuyện gì, không cần nói đã đọc từ trước, chỉ riêng xét theo tính tình Phượng tỷ, cũng nhất định không phải là người hiền lành đến thế. Ta và Bảo Thoa đưa mắt nhìn nhau, đều đọc thấy ý nghĩ không tốt.
Quả nhiên, Phượng tỷ chậm rãi âm thầm biến thành ngược đãi Vưu thị, nha hoàn đưa đồ ăn sang, đều là nuốt không nổi, lại khiến nàng chịu không ít uất ức. Bình Nhi tính tình khoan hậu hơn một chút, thỉnh thoảng có sang giúp đỡ.
Sau, Giả Xá lại cho Giả Liễn thêm một người thiếp tên Thu Đồng, người này ỷ mình là do Giả Xá tặng cho, liền ngang ngược không nói nổi, ngay cả Phượng tỷ cũng nín ba phần.
Mỗi khi Bình Nhi giúp đỡ Vưu Nhị Thư, Thu Đồng lại ra chỗ Phượng tỷ châm chọc, Phượng tỷ liền trách mắng Bình Nhi, khiến nàng không dám cùng Vưu Nhị Thư thân cận. Ta và Bảo Thoa đôi khi cũng trợ giúp nàng một ít, nhưng cũng là có hạn.
Lúc Giả Liễn cưới nàng, miệng toàn là lời ngon tiếng ngọt, thề thề thốt thốt. Nay có Thu Đồng, liền tham tân hoan, lạnh nhạt với Vưu thị, cuộc sống của nàng trong phủ cũng không nhìn tới.
Nàng nguyên đã thụ thai, được hơn tháng, thì bị ốm. Mời đại phu đến xem, cho uống thuốc, rốt cuộc lại biến thành sảy thai, cái thai đã thành hình, là một nam hài.
Ta và Bảo Thoa nghe tin, đều biết Phượng tỷ rất độc, ta biết nàng sẽ hoài thai, định tìm dịp nói cho nàng, không được uống thuốc bừa bãi. Nhưng không kịp.
Giả Liễn hiện tại vừa đau vừa hối, nhưng có thể cứu vãn được gì? Có thể thấy, ở đây, cái không đáng một đồng tiền, chính là tình yêu của nam tử.
Đợi ta ngồi xuống, Bảo Thoa nói: “Muội muội, có một chuyện, tỷ muốn thương lượng với muội một chút.”
Thấy Bảo Thoa vẻ mặt nghiêm túc, bèn nói: “Chị em chúng ta xưa nay thân mật gần gũi, có chuyện gì Bảo tỷ cứ nói, muội nghe.”
Nàng gật gật đầu, đứng lên đi vài bước, sau đó quay đầu nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Tập Nhân vụng trộm đưa tỷ mấy quyển sách, nói là Bảo Ngọc gần đây cứ giấu giấu diếm diếm xem loại sách này, nhờ tỷ xem là sách gì, có phải sách tốt hay không.”
“Vậy tỷ thấy sao? Muội còn không biết hắn có đọc sách, chỉ thấy suốt ngày chạy chơi trong vườn.”
Bảo Thoa gật đầu: “Tỷ nhìn qua, cũng không phải sách chính phái gì. Không biết Bảo Ngọc lấy đâu ra mấy loại sách này, muốn nói cho dì, lại sợ khiến dì tức giận, phạt người hầu trong phòng Bảo Ngọc. Cho nên, mới thương lượng với em trước, em xem việc này phải làm thế nào mới tốt?”
Ta nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Nếu chuyện này đến tai mợ, lại đánh hắn, mắng hắn, đầu gỗ ấy nhất định không chịu nghe lời, ngược lại là không tốt. Không bằng chị em ta âm thầm sửa hắn, để hắn tự mang sách kia đốt đi. Tỷ thấy thế nào?”
Bảo Thoa gật đầu. “Nhà chúng ta cũng được coi như nhà thư hương, tổ phụ cũng yêu trữ sách. Trước kia cũng lén lút xem mấy loại sách này, sau người lớn trong nhà biết, đánh đánh, mắng mắng, còn đốt đi, mới yên. Cho nên, nếu đọc sách tạp nham, thà rằng không đọc cho xong. Ngay cả việc làm thơ, viết chữ, cũng không phải bổn phận của bọn nam nhân. Bọn họ đọc sách thánh hiền, để phụ quốc trị dân mới phải. Chỉ là giờ ít người như vậy, càng đọc sách lại càng tệ. Đây là đọc sai sách, rồi bọn họ cũng đem bôi nhọ sách đi, như thế thà đi buôn, đi cày còn hơn, thật không có gì hại bằng. Sợ nhất là Bảo Ngọc say mê cái loại sách không đứng đắn, hại đến tính tình, thì thật không thể cứu.”
Lời này khiến ta thật khâm phục, một tiểu thư khuê các, lại có kiến thức như vậy, không thể không cảm thán.
Ta gật đầu nói: “Bảo tỷ tỷ nói phải, chỉ là tính tình Bảo Ngọc như vậy không phải ngày một ngày hai mà đổi được, cần chậm rãi mà làm. Nay cậu đã không ở nhà, lão thái thái lại càng nuông chiều, cho nên hắn vô pháp vô thiên. Chúng ta có khuyên, nửa câu cũng không để tâm, cho nên muội mới không hay nhiều lời. Nay Bảo tỷ tỷ đã nói, đều là đạo lý cả, khiến muội cũng khâm phục, chỉ tiếc, tỷ tỷ không sinh ra làm nam tử.”
Bảo Thoa cười: “Tỷ cũng thường tiếc nuối, muội muội học thức trí tuệ, lại sinh lầm thân nữ nhi.”
Nghĩ đến kết cục của Bảo Thoa, ta lại thấy buồn: “Đã sinh phận nữ lưu, tương lai nhất định sẽ có nhiều chuyện bất đắc dĩ. Bất quá, tỷ muội chúng ta đều hiểu thế nào là an phận tuỳ duyên, tỷ tỷ có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Bảo Thoa sẽ mang thai đứa con của Bảo Ngọc, đây là hy vọng của nàng…
Kể cả sau này ta có thể mang lại cho nàng mối lương duyên thứ hai, thì nữ tử luôn đem trung hiếu lễ nghĩa đặt lên đầu này cũng không đồng ý.
Hai chúng ta nói thêm một lúc, rồi tan.
Mấy ngày sau là sinh nhật Phượng tỷ, đám chị em đều góp tiền làm tiệc rượu. Uống chút rượu, nàng thấy chuếnh choáng liền đi ra ngoài. Một lúc sau, đã thấy tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn chạy vào, nhào vào lòng lão thái thái khóc lóc, nói Giả Liễn muốn giết nàng. Lý Hoàn thấy thế, vội dẫn chúng ta lánh đi, lúc về Đại Quan Viên, liền gặp Bình Nhi đang khóc nức nở, trên mặt vẫn còn dấu tay. Phượng tỷ quả thật đủ nhẫn tâm, người vẫn đi theo bên mình, lại trung thành như vậy, thế mà cũng xuống tay được. Bình Nhi nghẹn ngào mãi không nín được, Bảo Thoa khuyên nhủ: “Chị là người hiểu biết, xưa nay mợ đối đãi với chị thế nào? Hôm nay mợ chị say rượu, không đem chị dằn vặt để hả giận, thì biết đem ai? Chị đừng để người ta cười mợ quá chén. Chị chỉ nghĩ cái oan lúc này, chẳng hoá ra những cái tốt trước đây của mình đều là giả dối hay sao?”
Ngay lúc ấy, Hổ Phách cũng đến, nói lại lời Giả Mẫu an ủi, Bình Nhi mới nguôi ngoai.
Các nàng còn muốn đến xem tình hình lão thái thái và Phượng tỷ, ta không có kiên nhẫn, liền lấy cớ không thoải mái, xin về, Lý Hoàn vội cho người dìu ta về quán Tiêu Tương.
Giả Liễn quá mức phong lưu, Phượng tỷ lại quá ác liệt, mấy chuyện ghen tuông đánh nhau này, ta theo chủ trương mắt không thấy, tâm không phiền.
Mấy hôm sau, không ngờ lại phát bệnh, so với lần trước nặng hơn rất nhiều, bọn tỷ muội vẫn thường đến thăm, nhưng thấy ta không mấy khi tỉnh táo, cũng không ngồi lâu. Chỉ có Bảo Thoa là thường xuyên đến, còn cho người đem tổ yến sang.
Lúc ta bệnh, lại xảy ra một chuyện. Đại cữu cữu Giả Xá của ta, vừa mắt nha đầu Uyên Ương trong phòng Giả Mẫu. Nha đầu này cũng có chí khí, là người được lão thái thái rất coi trọng, xưa nay làm người vô cùng tốt, đối với bọn chị em trong vườn rất chu đáo. Bị Giả Xá ép về làm thiếp, bèn quỳ trước mặt lão thái thái mà thề, nói vĩnh viễn không lấy chồng, quyết hầu hạ lão thái thái đến khi người quy tiên, lão thái thái mất rồi sẽ xuống tóc làm ni cô.
Trong nhà này, ngoài lão thái thái, lớn nhất đương nhiên là Giả Xá. Tương lai lão thái thái đi rồi, ai cũng không cứu được Uyên Ương, chính nàng cũng rõ, bất quá, tranh thủ vẫn còn lão thái thái, liền cố hưởng chút ngày thanh tĩnh.
Trận này ta hoàn toàn đứng ngoài, vốn dĩ cũng không xen vào nổi. Đợi sau này, đến khi nàng tự tử, kéo nàng đi cùng ta là được. Dù sao cũng là nha hoàn, không để nàng uỷ khuất là được, có ai muốn chết cơ chứ!
Chờ ta khỏi bệnh rồi, trong Giả phủ lại xuất hiện thêm một đoàn người, có cháu gái của Hình phu nhân, Hình Tụ Yên, thím của Lý Hoàn cũng mang hai cô con gái là Lý Văn và Lý Ỷ đến chơi, thêm cả em họ Tiết Bàn là Tiết Khoa và em gái là Tiết Bảo Cầm cũng đến.
Một nhà đông đủ, khiến cho Bảo Ngọc mừng rỡ nói:
“Ông trời, ông trời, ngài có bao nhiêu tinh hoa thanh tú, sinh ra những người tài hoa bực này!
Thế mới biết tôi là ếch ngồi đáy giếng, thường ngày cứ nói mấy người ở đây đẹp có một không hai, ngờ đâu không phải tìm đâu xa, chỉ ở trong vùng này đã mỗi người một vẻ.
Giờ tôi lại hiểu thêm một bậc nữa. Ngoài mấy người này ra, biết đâu còn chẳng có những người đẹp hơn nữa!”
Bởi vì Tương Vân mồ côi, lão thái thái cũng thương, cho người đến đón nàng sang chơi.
Cho nên lúc này, trong Đại Quan Viên, muốn bao nhiêu náo nhiệt liền có bấy nhiêu.
Lý Hoàn cầm đầu, dưới có Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Bảo Thoa, Tương Vân, Lý Văn, Lý Ỷ, Bảo Cầm, Tụ Yên, Bảo Ngọc và ta, tổng cộng là mười hai nhân mạng. Trừ Lý Hoàn là lớn nhất, Phượng Thư thứ hai, còn lại không ai quá mười sáu tuổi, cho nên mấy tiếng “ tỷ tỷ muội muội” kêu loạn cả lên.
Trong bọn họ, ta để ý nhất là Bảo Cầm, bởi vì trong Hồng Lâu Mộng, nói nàng còn đẹp hơn cả Bảo Thoa. Nhìn đến người thật, lại không so sánh nổi, dù là dung mạo hay khí độ, đều là mỗi người một vẻ, luận phẩm cách kiến thức, Bảo Cầm nhỏ tuổi hơn Bảo Thoa, tính trẻ con vẫn còn, cho nên không theo kịp Bảo Thoa.
Bất quá, bộ dáng Bảo Cầm vẫn là mượt mà xuân sắc, khó trách các vị trưởng bối đều yêu thích. Lão thái thái cũng có ý tác hợp cho nàng với Bảo Ngọc, đáng tiếc, nàng đã có nơi có chốn.
Tương Vân đến, đương nhiên nháo ra lắm trò vui, nàng và Bảo Ngọc xin ở chỗ lão thái thái mấy miếng thịt hươu, tự mình đem nướng. Ta thật thích Tương Vân a, lần nào đến cũng mang phúc lợi đến theo. Bèn ăn nhiều hơn mấy miếng thịt, lại uống thêm mấy chén rượu nóng. Tương Vân thấy ta hưng trí, lại càng huyên thuyên ầm ĩ.
Mở thi xã, đương nhiên vẫn là Bảo Ngọc chịu phạt, hắn bị bắt phải đến chỗ Diệu Ngọc xin hồng mai, lão thái thái cũng qua góp vui một hồi, vô cùng náo nhiệt.
Bảo Cầm tuy nhỏ tuổi, nhưng tài năng quả thực xuất chúng, huống hồ ta và Bảo Thoa trước giờ thân thiết, cho nên đối xử với nàng cũng ân cần hơn những người khác. Nàng có lẽ cũng biết, cho nên suốt ngày mấy tiếng “Lâm tỷ tỷ” gọi không ngừng.
Nàng làm được mười bài thơ hay, mọi người xem đều tán thưởng không ngớt. Bảo Thoa là tỷ tỷ nàng, đương nhiên không thể khen ngợi, nàng nhìn ta, thấy ta cũng tâm đắc với thi từ của nàng, liền cao hứng không thôi.
Qua năm mới vẫn theo lệ cũ, nghe hí kịch, uống rượu đón giao thừa, Phượng tỷ đột nhiên lâm bệnh, nằm liệt giường. Trước giờ mọi sự lớn nhỏ trong nhà đều là nàng quản, Vương phu nhân như nữ Bồ tát, hết thảy đều không nhìn, vì thế, đương nhiên Lý Hoàn phải ra mặt. Lý Hoàn hiền lành, không át nổi điêu nô, Phượng tỷ mới nhớ đến còn có Thám Xuân.
Thám Xuân là bậc anh thư, bình thường làm việc mau lẹ quyết đoán, kiến thức lại không tầm thường. Tiếp nhận gia vụ, liền làm rất nhiều cải cách. Bỏ đi mấy tiền lệ hoang phí, nguyên bản Giả phủ giống như một chiếc xe ngựa càng kéo càng nặng, quá nhiều người, qua nhiều cấp bậc, một việc nhỏ cũng trở thành khó xử lí, lại tốn nhiều tiền bạc. Thám Xuân cải biến không ít tệ nạn lâu nay, nhưng suy cho cùng cũng chỉ như muối bỏ bể, Giả phủ hiện giờ như một cái xe không phanh, kéo thế nào cũng không quay lại.
Lại qua mấy ngày, không ngờ trong cung có một vị lão thái phi qua đời. Những nhà tập tước nhân gia, trong một năm không được tổ chức hát xướng. Những con hát đã mua hồi trước, đều trả về nhà, còn những người muốn ở lại, thì sẽ an bài đến các phòng hầu hạ.
Bởi vì bọn họ là con hát, không giống như những nha hoàn trong phủ, ai nấy đều có chút tâm tính riêng. Đám bà tử trong phủ bực các nàng khó bảo, ngày nào cũng có cãi nhau, hại ta chẳng muốn ra ngoài.
Nhất thời, trong một thời gian ngắn sinh ra không biết bao nhiêu chuyện ầm ĩ, may mắn đã bớt được một Triệu di nương, nếu không mụ ta khéo cũng nhảy vào náo loạn theo.
Một ngày, chúng ta đang thỉnh an lão thái thái, Phượng tỷ dẫn một tức phụ trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào, hoá ra là Vưu Nhị Thư (thiếp của Giả Liễn). Lòng ta biết rõ là chuyện gì, không cần nói đã đọc từ trước, chỉ riêng xét theo tính tình Phượng tỷ, cũng nhất định không phải là người hiền lành đến thế. Ta và Bảo Thoa đưa mắt nhìn nhau, đều đọc thấy ý nghĩ không tốt.
Quả nhiên, Phượng tỷ chậm rãi âm thầm biến thành ngược đãi Vưu thị, nha hoàn đưa đồ ăn sang, đều là nuốt không nổi, lại khiến nàng chịu không ít uất ức. Bình Nhi tính tình khoan hậu hơn một chút, thỉnh thoảng có sang giúp đỡ.
Sau, Giả Xá lại cho Giả Liễn thêm một người thiếp tên Thu Đồng, người này ỷ mình là do Giả Xá tặng cho, liền ngang ngược không nói nổi, ngay cả Phượng tỷ cũng nín ba phần.
Mỗi khi Bình Nhi giúp đỡ Vưu Nhị Thư, Thu Đồng lại ra chỗ Phượng tỷ châm chọc, Phượng tỷ liền trách mắng Bình Nhi, khiến nàng không dám cùng Vưu Nhị Thư thân cận. Ta và Bảo Thoa đôi khi cũng trợ giúp nàng một ít, nhưng cũng là có hạn.
Lúc Giả Liễn cưới nàng, miệng toàn là lời ngon tiếng ngọt, thề thề thốt thốt. Nay có Thu Đồng, liền tham tân hoan, lạnh nhạt với Vưu thị, cuộc sống của nàng trong phủ cũng không nhìn tới.
Nàng nguyên đã thụ thai, được hơn tháng, thì bị ốm. Mời đại phu đến xem, cho uống thuốc, rốt cuộc lại biến thành sảy thai, cái thai đã thành hình, là một nam hài.
Ta và Bảo Thoa nghe tin, đều biết Phượng tỷ rất độc, ta biết nàng sẽ hoài thai, định tìm dịp nói cho nàng, không được uống thuốc bừa bãi. Nhưng không kịp.
Giả Liễn hiện tại vừa đau vừa hối, nhưng có thể cứu vãn được gì? Có thể thấy, ở đây, cái không đáng một đồng tiền, chính là tình yêu của nam tử.
Danh sách chương