Thu Sơn như 1 thói quen liền quay trở lại biệt viện của Lục trưởng lão, hắn giống như đã coi đây là nhà của hắn rồi a.
- Hm, có lẽ Lục trưởng lão lại đang Luyện đan rồi, hi vọng nàng không vứt đồ trong phòng của ta đi.
Thu Sơn mở cửa phòng hắn bước vào.
- ...
- ...
Thu Sơn vừa bước vào phòng hắn, cảnh tượng trước mặt hắn khiến hắn có chút hoang mang.
- Aaaaaa...
Thu Sơn còn đang ngơ ngẩn ra đấy thì 1 tiếng hét chói tai khiến hắn bừng tỉnh.
Trong phòng là 1 "nam nhân" đang thay đồ, Thu Sơn nhìn "nam nhân" này dáng người nhỏ con, hơn nữa gương mặt thon gọn cực kỳ anh tuấn nhưng... tại sao hắn lại xuất hiện ở đây??? Lí do chỉ có 1... hắn là tình nhân của Lục trưởng lão!!!
- Ngươi hét cái gì chứ?
Thu Sơn nhíu mày hỏi nam nhân trước mặt, đều là nam nhân với nhau có gì phải xấu hổ chứ? Hơn nữa Thu Sơn hắn cũng đâu có nhìn thấy gì đâu chứ???
- Có chuyện gì vậy???
Lục trưởng lão không biết từ đâu liền xuất hiện cạnh nam nhân trước mặt Thu Sơn.
- Ha, Lục trưởng lão thật sự quan tâm hắn tới vậy sao? Nhưng ngài cũng đâu thể để hắn ở trong phòng ta được chứ, ban nãy mở cửa thấy hắn đang thay đồ liền hét loạn lên, ngài cũng không sợ chuyện ngài có tình nhân bị bại lộ thì nên khuyên hắn lần sau bé bé cái miệng lại a.
Thu Sơn thản nhiên ngồi xuống rót chén trà vừa uống vừa nói.
- Vậy là ngươi đã nhìn thấy?
Lục trưởng lão bỗng nhiên đổi giọng nói.
Thu Sơn nhìn qua khiến hắn xuýt phun ngụm trà trong miệng, Lục trưởng lão đang tràn đầy sát khí nhìn hắn.
- Ta không thấy gì cả, mà cho dù có thấy thì sao chứ, hắn là nam nhân ta cũng là nam nhân, ngài đâu cần như vậy chứ?
Thu Sơn vội vàng nói.
- Nam nhân?
Lục trưởng lão đột nhiên cùng nam nhân kia bàn tán gì đó, họ truyền âm nên Thu Sơn cũng chẳng biết họ đang nói cái gì cả, chỉ thấy sau 1 lúc cả 2 liền gật đầu 1 cái.
- A, là ta quên chưa nói cho ngươi, đây là đệ đệ của ta, trước giờ ngươi cũng chưa từng gặp đệ ấy lần nào, đệ ấy tên Hiểu Kỳ.
Lục trưởng lão cười nói.
- Hiểu Kỳ? Nghe như tên nữ nhân...
- Ta là nam nhân!
Thu Sơn còn chưa nói xong Hiểu Kỳ liền hét lên.
- Được rồi, nếu đã vậy ta cũng tạ lỗi với ngươi, ta tên Thu Sơn, nếu ngươi đã thích ở đây thì ta sẽ qua phòng khác.
Thu Sơn ôm quyền nói sau đó tìm 1 phòng cạnh đó mở cửa bước vào, thật ra không phải Thu Sơn thích phòng của Hiểu Kỳ cho lắm, chỉ là nó cạnh lối ra vào nên hắn chọn mà thôi.
Thu Sơn đi rồi, lúc này Lục trưởng lão mới thở phào 1 hơi:
- Phù, may mà gặp tên ngốc này, chứ không người khác là tiêu rồi.
- Tỷ tỷ, hắn thật sự nghĩ muội là nam nhân sao?
Hiểu Kỳ ngồi xuống ghế hỏi Lục trưởng lão.
- Muội yên tâm, muội cải trang như vậy đến cả ta cũng còn không nhận ra huống gì tên ngốc Thu Sơn, muội cứ an tâm ở lại đây, lần này ta nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho muội.
Lục trưởng lão lại gần đặt tay nàng lên tay Hiểu Kỳ nói.
Thật ra Hiểu Kỳ không phải là nam nhân, nàng là nữ nhân a.
Thu Sơn thật ra cũng không có ngu ngốc đến nỗi không nhận ra nàng là nữ nhân, chỉ là hắn không muốn nàng bị bại lộ mà thôi.
Lúc đầu nhìn nàng Thu Sơn biết được 1 bí mật của nàng nên khiến hắn mới có chút đờ người ra như vậy, nàng là người có Hàn Băng Chi Thể.
Khi hệ thống cho Thu Sơn biết nàng có Hàn Băng Chi Thể thì lúc đó Thu Sơn đã biết nàng là nữ nhân rồi, không có nam nhân nào có thể có được Hàn Băng Chi Thể cả. Hàn Băng Chi Thể so với Thuần Âm Chi Thể còn đáng sợ hơn. Nhưng người màng Hàn Băng Chi Thể cứ mỗi đêm trăng tròn sẽ phải chỉ dày vò bởi hàn khí, Hàn Băng Chi Thể còn chưa thức tỉnh thì người mang nó còn phải chịu dày vò, hơn nữa là càng ngày càng nghiêm trọng đến khi 20 tuổi liền chết bởi hàn khí.
Hàn Băng Chi Thể đáng sợ như vậy nhưng nó còn đáng sợ hơn khi được thức tỉnh, người mang Hàn Băng Chi Thể sẽ lĩnh ngộ được thứ mà không ai có thể lĩnh ngộ được, đó chính là "Băng". "Băng" mà Thu Sơn muốn nói tới ở đây là Băng khí, thứ này nằm ngoài thuộc tính ngũ hành, chỉ cần tỏa ra 1 chút có thể khiến người bình thường đóng băng mà chết.
- Chẳng lẽ Lục trưởng lão để nàng chịu chết sao?
Thu Sơn lúc này đang nằm vắt tay lên trán nghĩ.
- Hm, có lẽ Lục trưởng lão lại đang Luyện đan rồi, hi vọng nàng không vứt đồ trong phòng của ta đi.
Thu Sơn mở cửa phòng hắn bước vào.
- ...
- ...
Thu Sơn vừa bước vào phòng hắn, cảnh tượng trước mặt hắn khiến hắn có chút hoang mang.
- Aaaaaa...
Thu Sơn còn đang ngơ ngẩn ra đấy thì 1 tiếng hét chói tai khiến hắn bừng tỉnh.
Trong phòng là 1 "nam nhân" đang thay đồ, Thu Sơn nhìn "nam nhân" này dáng người nhỏ con, hơn nữa gương mặt thon gọn cực kỳ anh tuấn nhưng... tại sao hắn lại xuất hiện ở đây??? Lí do chỉ có 1... hắn là tình nhân của Lục trưởng lão!!!
- Ngươi hét cái gì chứ?
Thu Sơn nhíu mày hỏi nam nhân trước mặt, đều là nam nhân với nhau có gì phải xấu hổ chứ? Hơn nữa Thu Sơn hắn cũng đâu có nhìn thấy gì đâu chứ???
- Có chuyện gì vậy???
Lục trưởng lão không biết từ đâu liền xuất hiện cạnh nam nhân trước mặt Thu Sơn.
- Ha, Lục trưởng lão thật sự quan tâm hắn tới vậy sao? Nhưng ngài cũng đâu thể để hắn ở trong phòng ta được chứ, ban nãy mở cửa thấy hắn đang thay đồ liền hét loạn lên, ngài cũng không sợ chuyện ngài có tình nhân bị bại lộ thì nên khuyên hắn lần sau bé bé cái miệng lại a.
Thu Sơn thản nhiên ngồi xuống rót chén trà vừa uống vừa nói.
- Vậy là ngươi đã nhìn thấy?
Lục trưởng lão bỗng nhiên đổi giọng nói.
Thu Sơn nhìn qua khiến hắn xuýt phun ngụm trà trong miệng, Lục trưởng lão đang tràn đầy sát khí nhìn hắn.
- Ta không thấy gì cả, mà cho dù có thấy thì sao chứ, hắn là nam nhân ta cũng là nam nhân, ngài đâu cần như vậy chứ?
Thu Sơn vội vàng nói.
- Nam nhân?
Lục trưởng lão đột nhiên cùng nam nhân kia bàn tán gì đó, họ truyền âm nên Thu Sơn cũng chẳng biết họ đang nói cái gì cả, chỉ thấy sau 1 lúc cả 2 liền gật đầu 1 cái.
- A, là ta quên chưa nói cho ngươi, đây là đệ đệ của ta, trước giờ ngươi cũng chưa từng gặp đệ ấy lần nào, đệ ấy tên Hiểu Kỳ.
Lục trưởng lão cười nói.
- Hiểu Kỳ? Nghe như tên nữ nhân...
- Ta là nam nhân!
Thu Sơn còn chưa nói xong Hiểu Kỳ liền hét lên.
- Được rồi, nếu đã vậy ta cũng tạ lỗi với ngươi, ta tên Thu Sơn, nếu ngươi đã thích ở đây thì ta sẽ qua phòng khác.
Thu Sơn ôm quyền nói sau đó tìm 1 phòng cạnh đó mở cửa bước vào, thật ra không phải Thu Sơn thích phòng của Hiểu Kỳ cho lắm, chỉ là nó cạnh lối ra vào nên hắn chọn mà thôi.
Thu Sơn đi rồi, lúc này Lục trưởng lão mới thở phào 1 hơi:
- Phù, may mà gặp tên ngốc này, chứ không người khác là tiêu rồi.
- Tỷ tỷ, hắn thật sự nghĩ muội là nam nhân sao?
Hiểu Kỳ ngồi xuống ghế hỏi Lục trưởng lão.
- Muội yên tâm, muội cải trang như vậy đến cả ta cũng còn không nhận ra huống gì tên ngốc Thu Sơn, muội cứ an tâm ở lại đây, lần này ta nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị cho muội.
Lục trưởng lão lại gần đặt tay nàng lên tay Hiểu Kỳ nói.
Thật ra Hiểu Kỳ không phải là nam nhân, nàng là nữ nhân a.
Thu Sơn thật ra cũng không có ngu ngốc đến nỗi không nhận ra nàng là nữ nhân, chỉ là hắn không muốn nàng bị bại lộ mà thôi.
Lúc đầu nhìn nàng Thu Sơn biết được 1 bí mật của nàng nên khiến hắn mới có chút đờ người ra như vậy, nàng là người có Hàn Băng Chi Thể.
Khi hệ thống cho Thu Sơn biết nàng có Hàn Băng Chi Thể thì lúc đó Thu Sơn đã biết nàng là nữ nhân rồi, không có nam nhân nào có thể có được Hàn Băng Chi Thể cả. Hàn Băng Chi Thể so với Thuần Âm Chi Thể còn đáng sợ hơn. Nhưng người màng Hàn Băng Chi Thể cứ mỗi đêm trăng tròn sẽ phải chỉ dày vò bởi hàn khí, Hàn Băng Chi Thể còn chưa thức tỉnh thì người mang nó còn phải chịu dày vò, hơn nữa là càng ngày càng nghiêm trọng đến khi 20 tuổi liền chết bởi hàn khí.
Hàn Băng Chi Thể đáng sợ như vậy nhưng nó còn đáng sợ hơn khi được thức tỉnh, người mang Hàn Băng Chi Thể sẽ lĩnh ngộ được thứ mà không ai có thể lĩnh ngộ được, đó chính là "Băng". "Băng" mà Thu Sơn muốn nói tới ở đây là Băng khí, thứ này nằm ngoài thuộc tính ngũ hành, chỉ cần tỏa ra 1 chút có thể khiến người bình thường đóng băng mà chết.
- Chẳng lẽ Lục trưởng lão để nàng chịu chết sao?
Thu Sơn lúc này đang nằm vắt tay lên trán nghĩ.
Danh sách chương