Thật sự thì từ Kim đan cảnh thì hắn đã không cần ăn uống 1 tháng rồi, sau đó Nguyên anh cảnh thì chỉ cần hô hấp là đủ nhưng Thu Sơn hắn có 1 sở thích đó là tìm tòi những thứ mới lạ vậy nên hắn cũng được nếm thử rất nhiều món ăn khắp Ngạo Đế Quốc.

Chuẩn bị thì chỉ có hắn với Linh Tiên Cơ làm còn ngồi xuống bàn thì đều đủ cả, đặc biệt Lục trưởng lão lần này chuẩn bị rất nhiều rượu, chỉ cần ngươi có thể uống thì bao nhiêu cũng có.

- Oa, những thứ này đều do ngươi làm sao?

Yên Tử hỏi Thu Sơn nhưng mắt nàng không rời khỏi bàn tiệc.

- Mọi người đã đông đủ rồi, vậy...

- Khoan đã, chờ 1 chút nữa đi.

Thu Sơn chợt nói, hắn muốn đợi Diệp Băng Băng tới, thật ra hắn cũng không trông đợi nàng sẽ tới cho lắm.

Đợi được 1 lúc cũng không thấy nàng đâu, Thu Sơn cũng tính được trước kết quả này rồi vậy nên cũng không bất ngờ lắm.

- Vậy chúng ta...

Thu Sơn đang định nói từ "bắt đầu" thì hắn đột nhiên dừng lại.

Từ ngoài cửa Diệp Băng Băng bước vào, nàng đứng có chút khép nép hơn nữa mọi người đều nhìn về phía nàng khiến nàng cực kỳ xấu hổ.

- Ha, không mang theo kiếm làm sao ám toán ta đây?

Thu Sơn cười hỏi Diệp Băng Băng.

- Vậy... vậy không có nghĩa là không có cách nào để giết ngươi.

Diệp Băng Băng lúng túng phản kháng.

- Được rồi, cô còn định đứng đó tới bao giờ, Yên Tử sắp không chịu nổi rồi a.

Vậy là tối hôm đó lại 1 lần nữa biệt viện của Lục trưởng lão bị khuấy đảo, Thu Sơn cùng mọi người cùng nhau nâng chén, cùng nhau uống rượu, đây là những phút giây vui vẻ nhất đối với họ. Thu Sơn 6 năm qua chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ như vậy, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều tưởng tượng thấy cảnh Tiểu Thanh sống khổ cực khiến hắn càng muốn tìm thấy nàng nhanh hơn nữa. Nhưng Thu Sơn hắn lại không thể biết được nàng lại không muốn gặp hắn a.

Mọi người lần này đều uống đến say bí tỉ, Thu Sơn hắn lúc này đang ngồi dựa vào 1 gốc cây, hắn vẫn mân mê cái tượng gỗ mà hắn có được từ chỗ của Hân Hân.

- Bây giờ hẳn muội đã là 1 thiếu nữ rồi a, không biết liệu muội có thay đổi nhiều không, có cao lên nhiều không, gầy đi hay béo lên... Tiểu Thanh, muội đang ở đâu?

Thu Sơn nhìn cái tượng gỗ nói 1 mình.

- Ngươi không ngủ hay sao mà còn ngồi ở đây?

Diệp Băng Băng bỗng lên tiếng.

Nàng thực ra định đi về nhưng thấy Thu Sơn hắn ngồi lẩm bẩm 1 mình liền lại gần hỏi. Những năm qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng suy nghĩ về chuyện của ca ca nàng và nàng cũng hiểu rằng Thu Sơn hắn không hẳn là sai nhưng nàng vẫn hận hắn, hận hắn tại sao lúc ấy không nương tay 1 chút, nếu vậy thì nàng cũng đâu cần căm ghét hắn như vậy chứ?

- Ta tưởng cô đã về rồi chứ?

Thu Sơn cất cái tượng gỗ đi nói.

- Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi 1 câu... tại sao ngươi có thể mạnh như vậy? Thậm chí ta hằng ngày đều không ngừng rèn luyện nhưng khoảng cách lại càng ngày càng xa, tại sao chứ?

Diệp Băng Băng buồn bã nói.

Thu Sơn hắn không thể nói ra hắn có hệ thống được, nhưng có vẻ như hắn cần cho nàng 1 câu trả lời.

- Thù hận có thể khiến cô mạnh lên nhưng vậy thì sao chứ? Trong đầu cô luôn chỉ có thù hận, tại sao khi cô suy nghĩ cách nào có thể giết ta mà thay vào đó là tìm những điểm yếu kém của bản thân rồi tìm cách sửa đổi? Ta biết ta đã sai khi giết ca ca cô nhưng Diệp Hàn Phong hắn đúng sao?

Thu Sơn đáp.

Diệp Băng Băng cũng biết nàng đã sai rất nhiều nhưng chẳng lẽ để mọi chuyện trôi qua êm đềm, còn ca ca nàng thì sao chứ???

- Nếu như cô còn hận ta như vậy ta cũng không còn cách nào khác, tất nhiên ta không thể giao mạng cho cô trước khi tìm thấy Tiểu Thanh được, mà một khi ta tìm được Tiểu Thanh thì bằng mọi giá ta phải ở bên nàng, bảo vệ cho nàng. Vậy nên... Diệp Băng Băng, ta xin lỗi.

Thu Sơn quỳ xuống dập đầu với nàng.

Hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi, Diệp Băng Băng thấy Thu Sơn hành động như vậy khiến nắm đấm nàng siết lại, nàng bỗng dưng bật khóc.

- Ngươi có biết bao lâu nay ta phải khổ sở như thế nào hay không? Ở Diệp gia ta chỉ có ca ca là thương yêu ta nhất, nay ngươi chỉ nói xin lỗi là coi như xong chuyện sao?

Diệp Băng Băng ngẹn ngào nói.

- Ta biết cô bề ngoài tuy mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối, thời gian qua ta khiến cô phải chịu khổ nhiều rồi.

Thu Sơn đứng dậy giang rộng vòng tay ra.

Diệp Băng Băng liền lao vào ngực hắn mà khóc nức nở, Thu Sơn chỉ biết vỗ về nàng mà thôi, hắn cứ để mặc nàng khóc như vậy, nàng khóc càng nhiều sẽ càng thấy thoải mái, bao lâu nay nàng phải kìm nén rất nhiều rồi a.

- Thật ra không chỉ có Diệp Hàn Phong đối tốt với cô, mọi người đều muốn đối tối với cô nhưng cô lại không đón nhận tình cảm của họ. Hay là vậy đi, cô lớn hơn ta 3 tuổi, ta nhận cô làm tỷ tỷ, chịu không?

Thu Sơn chợt nói.

- Thật sự... có thể?

Diệp Băng Băng vừa lau nước mắt vừa hỏi.

- Tỷ tỷ tốt.

Thu Sơn cười đáp.

- Hức... Đệ đệ tốt...

Diệp Băng Băng lại òa khóc.

Thu Sơn thật không biết rằng người xung quanh hắn sao toàn mãi không chịu lớn như vậy, Yên Tử cũng vậy, nay đến cả Diệp Băng Băng cũng vậy, thật là...

Thu Sơn để nàng khóc 1 lát nữa đến khi nàng thiếp đi thì hắn liền mang nàng vào trong, sau đó là từng người 1 được hắn vác lên giường, tính ra biệt viện của Lục trưởng lão có khá nhiều phòng nên cũng đủ, nhưng Thu Sơn hắn vẫn cứ chỉ chia làm 2 phòng, 1 là nam 2 là nữ cứ vậy mà tiến hành, tuy có chút chật chội nhưng... ấm cúng a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện