2 ngày sau.

Thu Sơn bây giờ đã tới được địa phận của Hoa Nguyệt Cung, hắn từ trên cao đã nhìn thấy 1 cung điện khổng lồ phía xa, Thu Sơn chắc chắn đây là Hoa Nguyệt Cung a.

Thu Sơn chuyển qua sử dụng Tiêu Dao Ngự, hắn vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Hoa Nguyệt Cung nổi tiếng có phong cảnh đẹp mê hồn quả không sai, từng cành hoa ngọn cỏ đều chứa đựng trong nó những vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

- Thật thoải mái.

Thu Sơn nhắm mắt hít 1 hơi dài, khung cảnh xung quanh khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, trên hết nơi đây linh khí còn nồng đậm hơn cả ở Thiên Sơn Tông.

Thu Sơn tận hưởng 1 chút rồi nhanh chóng tiến lại gần Hoa Nguyệt Cung, càng lại gần Thu Sơn mới càng thấy rõ Hoa Nguyệt Cung này lớn cỡ nào, đặc biệt Hoa Nguyệt Cung này nằm dưới chân 1 ngọn núi đá, trên ngọn núi được khắc 3 chữ "Hoa Nguyệt Cung".

- Thật uy phong a.

Thu Sơn cũng tấm tắc khen Hoa Nguyệt Cung này, vừa nhìn đã thể hiện được uy phong, nhưng Thu Sơn hắn vẫn biết rõ 1 điều là... Hoa Nguyệt Cung thua kém Thiên Sơn Tông a. Không phải thua kém bởi vẻ uy phong mà là thua kém bởi cấp a, Thiên Sơn Tông được đánh giá là 1 môn phái cỡ lớn nhưng Hoa Nguyệt Cung chỉ là mức trung thôi, nhưng không có nghĩa là ở đây không có thiên tài. Nghe nói trước kia Cung chủ đời thứ 18 từng có 1 thời khiến cả giang hồ ai ai cũng biết đến, nàng không chỉ đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn mà thực lực càng là cường đại, Thu Sơn nhớ hình như nàng được gọi là... gì mà... Bạch Cung chủ gì đó thì phải.

- Sau đây có lẽ phải ứng xử cẩn thận mới được.

Thu Sơn nhìn trước mắt có mười mấy nữ thị vệ canh giữ liền chỉnh đốn lại y phục, hắn không muốn vừa đến đã gây ấn tượng xấu cho họ a.

Thu Sơn sau đó tiến lại gần, nhưng tràng cảnh sau đó thì hoàn toàn không nằm trong tượng tượng của hắn...

- Đây hẳn là Lan Yên tiểu thư, Trúc trưởng lão đang đợi cô bên trong, mời đi theo ta.

1 nữ thị vệ nói.

Thu Sơn ngơ ngác...

- Cô đang nói... ta?

Thu Sơn chỉ tay vào mặt mình hỏi.

- Chẳng lẽ...

- Tại hạ Thu Sơn, đến Hoa Nguyệt Cung có 1 chút chuyện, mong mấy vị dẫn đường.

Thu Sơn lập tức ôm quyền nói.

- Mau bẩm báo các trưởng lão, có kẻ xâm nhập Hoa Nguyệt Cung!

- Rõ!

Thu Sơn càng ngày càng khó hiểu, hắn đã làm gì kia chứ mà bị hiểu nhầm hết lần này đến lần khác???

- A, khoan đã...

Thu Sơn định giải thích nhưng giường như bọn họ không nghe Thu Sơn nói, chỉ 2 phút sau hắn lập tức bị bao vây bởi rất nhiều đệ tử Hoa Nguyệt Cung.

- Nói, ngươi đến Hoa Nguyệt Cung có mục đích gì?

Người dẫn đầu là 1 nữ nhân ăn mặc khác với toàn bộ đệ tử còn lại, Thu Sơn thấy nữ nhân này có cảnh giới Kim đan trung kỳ, có vẻ như đây là 1 người có chức vị ở Hoa Nguyệt Cung này.

- Thật ngại quá, ta từ rất xa tới đây, chỉ muốn hỏi tung tích về 1 người mà thôi.

Thu Sơn gãi đầu nói.

- Đừng ngụy biện... Khoan đã, ngươi là nam nhân???

Thu Sơn nghe người này hỏi thì càng muốn tức giận, chẳng lẽ ta là nữ nhân???

- Tất nhiên rồi, ta có chỗ nào giống nữ nhân chứ?

Thu Sơn bực tức đáp.

- Không... không thể nào...

Đệ tử Hoa Nguyệt Cung nghe xong liền mở lớn mắt nhìn Thu Sơn giống như nhìn quái vật vậy.

- Ở đây được Đại trưởng lão bày trí cấm chế, hễ là nam nhân sẽ không thể vào đây dù chỉ nửa bước, vậy tại sao...

- Mau, mau mời Đại trưởng lão tới đây.

- Nhưng... Trúc trưởng lão, Đại trưởng lão đã đi vắng gần nửa tháng rồi.

Thu Sơn nhìn mọi người nháo nhào hết cả lên thì lại thấy buồn cười, nhưng hắn cũng nhất thời không hiểu tại sao hắn có thể vượt qua được cấm chế nữa, chẳng lẽ do hệ thống?

- Hệ thống, chuyện này ngươi có thể cho ta 1 câu trả lời được không?

Thu Sơn hỏi.

- Đây là do ấn kí Thanh Long của kí chủ, mọi loại cấm chế đều không ảnh hưởng đến Long tộc, vậy nên kí chủ mới có thể dễ dàng đi qua cấm chế như vậy.

Hệ thống đáp.

Thu Sơn lại không ngờ Thanh Long ấn kí lại có tác dụng như vậy, hắn cũng không biết nhiều về ấn kí của Thanh Long có tác dụng gì a.

- Vậy ấn kí Thanh Long này còn có tác dụng gì khác không?

- Có, Thanh Long ấn kí có thể đưa kí chủ vào trạng thái Long Hóa 1 khoảng thời gian, ở trạng thái Long Hóa sức chiến đấu của kí chủ có thể tăng gấp nhiều lần, hơn nữa sức phòng ngự còn càng là khủng khiếp hơn nữa.

Thu Sơn lần này khiếp sợ thật rồi, hắn muốn thử ngay bây giờ nhưng không được a, hắn còn có việc phải làm.

- Thật xin lỗi, cũng không giấu gì các vị, tại hạ là đến từ Thiên Sơn Tông, thực sự chỉ đến hỏi thăm tin tức của 1 người không hề có ý xấu gì cả.

Thu Sơn ôm quyền nói.

- Ngươi muốn hỏi thăm tin tức của ai mà phải đến Hoa Nguyệt Cung ta để hỏi?

Trúc trưởng lão nói.

- Thật không giấu gì các vị, tại hạ chỉ muốn hỏi rằng 4-5 tháng trước Hoa Nguyệt Cung có cứu được 1 bé gái 8-9 tuổi cao từng này, đặc biệt còn bị đánh gãy hết chân tay hay không?

Thu Sơn vừa miêu tả dáng người Tiểu Thanh vừa nói.

- Hoa Nguyệt Cung đã rất lâu không tiếp xúc với bên ngoài rồi, việc này thật sự ta cũng không hề biết là có hay không, nhưng ta có thể khẳng định rằng Hoa Nguyệt Cung không có ai như ngươi nói cả.

Trúc trưởng lão chợt khựng người lại 1 lát sau đó liền lắc đầu đáp.

- Vậy sao...

Thu Sơn nghe Trúc trưởng lão nói xong giương mặt hắn liền xìu xuống.

Nhưng ngay lập tức Thu Sơn lấy lại tinh thần, hắn biết để tìm được Tiểu Thanh không phải 1-2 tháng là được, cho dù là 1 hay 2 năm hoặc là 10 năm 20 năm đi chăng nữa, nhất định hắn phải tìm cho bằng được Tiểu Thanh.

- Đã làm phiền các vị rồi, vậy tại hạ liền cáo từ.

Thu Sơn ôm quyền nói sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Thu Sơn đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người rồi Trúc trưởng lão chợt nói:

- Ta làm như vậy có quá đáng với cậu ấy quá hay không? Thật sự tiểu tử này thực sự quá coi trọng tình nghĩa rồi. Thanh Thanh, người tiểu tử này nói đến hẳn là con đúng không?

Theo lời của Trúc trưởng lão, 1 người lặng lẽ trốn sau cánh cửa cung điện từ từ bước ra, không ai khác chính là Tiểu Thanh mà Thu Sơn đang tìm kiếm. Nhưng bây giờ nàng cũng giống Thu Sơn, đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác, trên giương mặt nàng có 1 vết sẹo chéo từ trán qua sống mũi đến tận má phải nàng khiến vẻ dễ thương ngày nào biến mất hoàn toàn. Nhất là cơ thể nàng... tay trái nàng đã không còn nữa, ống tay áo chỉ là trống rỗng...

- Thu Sơn... hức... xin lỗi huynh...

Tiểu Thanh không muốn Thu Sơn nhìn thấy nàng trong tình trạng này, nàng muốn Thu Sơn quên nàng đi, bởi vậy nàng ban nãy mới ra hiệu cho Trúc trưởng lão nói dối hắn.

Trúc trưởng lão lại gần ôm lấy nàng, Trúc trưởng lão âm thầm mắng Tiểu Thanh ngốc nghếch, Thu Sơn hắn khẳng định chưa tìm được nàng chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc, nàng làm vậy chỉ càng làm khổ hắn thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện