Editor: Linh
Nghe nói Thái hoàng thái hậu đến đây, Triệu Hữu Đường đứng dậy nhưng cũng không rời khỏi ngự án.
Hắn vẫn mặc long bào, mũ cánh thiện tơ vàng trên đầu bị ánh mặt trời tiến vào từ bên trái cửa sổ chiếu lên, lòe lòe tỏa sáng.
Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đi tới, người phía trước nói ngay:
- Hoàng thượng, mặc kệ Trịnh Tùy và Trần Việt phạm vào chuyện gì, ngài cũng không thể giết bọn họ! Vẫn là mời Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, áp giải bọn họ đến đây.
Nghiêm Chính vừa nghe, thân thể lập tức thẳng tắp.
Thái hoàng thái hậu quả là Thái hoàng thái hậu, cũng dám trực tiếp mệnh lệnh cho Hoàng đế.
Có điều hắn tin tưởng chủ tử nhà mình không phải quả hồng mềm.
Nếu giống như Tiên đế, căn bản sẽ không động đến hai người này, bây giờ đã động, tất nhiên không thể lùi bước.
Triệu Hữu Đường quả nhiên thờ ơ, giọng điệu thản nhiên nói:
- Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, đừng nói là hai người này. Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mời ngồi.
Hắn có vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Thái hoàng thái hậu một hơi không áp được xuống.
Hoàng thái hậu vội vàng đỡ bà xuống, hỏi:
- Hoàng thượng, không bằng ngài nói xem bọn họ phạm vào chuyện gì đi. Phải biết hai người này một người đã bảo vệ hoàng thành nhiều năm, một người là hầu hạ mẫu hậu, không giống bình thường.
Triệu Hữu Đường nói:
Trẫm cũng là bất đắc dĩ mới giết hai người bọn họ. Hai người này thật sự là tội ác tày trời, chết không hết tội.
Hắn chỉ một một chồng quyển trục, phân phó Nghiêm Chính:
- Ngươi đến đọc đi.
Nghiêm Chính vừa muốn mở miệng, Thái hoàng thái hậu quát to:
- Cho dù như vậy, vì sao Hoàng thượng không đến báo trước cho ai gia một tiếng? - Hoàng tổ mẫu tuổi rác đã cao, Trẫm cũng là sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, dù sao đây là việc thuộc bổn phận của Trẫm, làm sao có thể để Hoàng tổ mẫu bận tâm?
Hắn ngừng một lúc, sắc mặt lạnh lùng, xơ xác tiêu điều như cuối mùa thu,
- Còn nữa, hai người này mượn danh vọng của Hoàng tổ mẫu, giành tư lợi, làm hỏng thanh danh của tổ mẫu không nói, còn phụ Hoàng tổ mẫu tín nhiệm. Trẫm không giết bọn họ thì khó có thể giải mối hận trong lòng!
Thái hoàng thái hậu biến sắc:
- Lợi dụng ai gia như thế nào?
- Dùng tên của Tổ mẫu thu tiền quan viên, tự xưng là khơi thông giúp thăng quan, có quan viên bị lừa, do Trịnh Tùy là thái giám bên người Hoàng tổ mẫu nên không dám cáo hắn, chỉ một việc này đã có hơn mười người.
Thân thể Thái hoàng thái hậu hơi lung lay:
- Lại có việc này!
Bà cắn răng nói:
- Nhưng chỉ lừa gạt tiền tài cũng không đến tội chết!
Nghiêm Chính cầm quyển trục lên nói:
- Bẩm Thái hoàng thại hậu nương nương, dưới đây là lời khai của cung nhân hoàng môn. Thành Thái năm hai mươi lăm, Trịnh Tùy do Lưu Đại Nguyên đánh vỡ ấm trà của hắn nên đã sai người vu hãm Lưu Đại Nguyên trộm trang sức của Huệ phi, Lưu Đại Nguyên bị đánh chết. Thành Thái năm hai mươi ba, Trịnh Tùy nhìn trúng cung nhân Tiêu Uyên, muốn cùng nàng đối thực, Tiêu Uyên không chịu, Trịnh Tùy sai người đẩy nàng vào hồ nước chết đuối. Thành Thái năm mười lăm, Trần Việt giúp Trịnh Tùy xử trí hoàng môn Trương Hổ, Kim Lâm Khuê. Thành Thái năm hai mươi chín, cháu Trần Việt bị người đánh bên đường, Trần Việt phái người phóng hỏa, giết cả nhà họ.
Thái hoàng thái hậu nghe đến đây, tay cũng bắt đầu run rẩy.
Nghiêm Chính nhìn đến bên dưới, chần chờ một lát, nổi lên dũng khí nói:
- Thành Thái năm đầu, nhất án Thành quý phi bị hạ độc, Trịnh Tùy cũng tham dự trong đó....
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên trắng bệch, quát: - Đủ rồi!
Thành Thái năm đầu tiên, Tiên đế đăng cơ, Thành quý phi và ấu tử được ba tháng uống thuốc độc bỏ mình, đây là một nghi án.
Trong phòng lập tức yên tĩnh giống như nơi này không có một bóng người.
Qua một hồi lâu, Thái hoàng thái hậu mới thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Là ai gia nhìn lầm bọn họ rồi.
Triệu Hữu Đường im lặng nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lóe ra.
Cục diện như ngày hôm nay hắn vốn tưởng cả đời đều không cần xảy ra, nhưng mà cũng không thể không xảy ra. Chỉ vì hắn là Hoàng đế, chỉ vì trong lòng hắn có rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện.
Cho nên trên đời này, nếu nói hắn có lỗi với ai.
Chỉ có người trước mắt này.
Hoàng tổ mẫu của hắn!
Triệu Hữu Đường kiềm nén cảm xúc đang quay cuồng trong tim, ôn nhu nói:
- Làm Hoàng tổ mẫu thương tâm, là Trẫm sai.
Thái hoàng thái hậu nghe câu này, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Đường.
Cháu trai bà tận mắt nhìn lớn lên.
Tóm lại là không giống nhau.
Bà đứng lên:
- Hoàng thượng xử lý rất tốt, là bọn họ không đúng trước, phạm phải sai lầm lớn như thế, nên chém.
Triệu Hữu Đường im lặng.
Hoàng thái hậu thấy vậy, trong lòng thầm thở dài.
Thái hoàng thái hậu lại hỏi:
- Trần Việt bị chém, ai tiếp nhận?
- Trẫm đã thăng Hạ Bá Ngọc làm Chỉ huy sứ.
Đó là tâm phúc hắn đã bồi dưỡng tốt từ lâu, khóe miệng Thái hoàng thái hậu hơi mấp máy, gật đầu nói:
- Được, tốt lắm. Nói vậy ngài đã lo lắng chu đáo tất cả rồi, ai gia tuổi đã cao, có thể quản được cái gì.
Bà xoay người bước đi, nhưng cũng không cần người khác dìu, có vẻ hơi tập tễnh.
Triệu Hữu Đường nhìn bóng lưng bà, mũi bỗng có chút chua xót.
Hắn nhớ tới năm đó Thái hoàng thái hậu dạy hắn thế nào.
Thái hoàng thái hậu nói:
- Làm việc phải quyết đoán, không thể xử trí theo cảm tính.
- Quyết định nào cũng phải lấy xã tắc làm trọng.
- Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn.
Mấy lời bà nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Triệu Hữu Đường thở dài một tiếng, đứng lên.
Nhưng là, hắn rất nhanh lại ngồi xuống, lệnh Nghiêm Chính gọi Dương đại nhân, Vương đại nhân tới.
Hai người đều là rường cột quốc gia, Dương đại nhân trải qua ba triều không ngã, Vương đại nhân cũng là lão nhân hai triều.
Nghe nói Hoàng thượng muốn thực hành Kinh xét, hai người đều lắp bắp kinh hãi.
Kinh xét là chế độ thực hành sáu năm một lần, khảo hạch quan viên Lại bộ. Cái này không thể so với khảo hạch bình thường, Kinh xét là là Lễ bộ Thượng thư tự mình chủ trì, phạm vi khả hạch khắp cả nước, lấy quan viên dưới Ngũ phẩm làm chủ, mười phần nghiêm túc.
Vốn năm kia mới khảo hạch xong, bọn họ là đang kinh ngạc tại sao lại khảo trước thời gian.
Triệu Hữu Đường lạnh lùng nói:
- Trẫm từng đi qua Sơn Đông, chính là nơi bị hạn hán mà vẫn có quan viên tham ô chứ đừng nói nơi màu mỡ, Trẫm không biết năm đó các ngươi khảo sát kiểu gì!
Thiên tử tức giận.
Dương đại nhân dù là lão nhân cũng phải quỳ xuống:
- Là lỗi của thần.
Vương đại nhân cũng vội vàng quỳ xuống.
- Lần Kinh xét này, tháng sau thực hành. Vương đại nhân ông làm phụ tá, mong rằng đừng lại làm Trẫm thất vọng!
Hai người vội vàng cam đoan.
Triệu Hữu Đường lại nói chuyện thêm một hồi với hai người, hai vị cựu thần mới cáo lui.
Bất tri bất giác đã là chạng vạng.
Triệu Hữu Đường đứng lên, đứng ở cửa Đại điện một lúc sau mới đi về phía cung Diên Kỳ.
Phùng Liên Dung đang làm mũ cho Triệu Thừa Diễn.
Mùa đông rất nhanh sẽ đến, mũ này ắt không thể thiếu, trẻ con tóc cũng không nhiều, không thể ngăn được gió, nàng làm mũ đầu hổ cho đứa nhỏ.
Triệu Thừa Diễn tâp đi bên cạnh, Kim Quế Ngân Quế đứng ở hai đầu trông, ngừa hắn ngã sấp xuống.
Phùng Liên Dung làm một lát đã gọi Triệu Thừa Diễn đi qua, thử đội lên đầu hắn.
Vừa thấy vừa vặn, nàng cười rộ lên:
- Tiểu Dương đầu không nhỏ nha, nương còn sợ bị to, Tiểu Dương, con có biết đây là đầu gì không?
Triệu Thừa Diễn giơ tay chỉ chỉ đầu mình.
- Thật thông minh, Tiểu Dương, đây là mũ, đội ở trên đầu.
Nàng lại giải thích cho con, chỉ cần có cơ hội, cái gì nàng cũng giải thích cho Triệu Thừa Diễn hiểu.
Đứa nhỏ này năng lực nhận thức rất tốt.
Đang nói chuyện, Triệu Thừa Diễn bỗng nhiên quay đầu:
- Phụ thân, đến đây.
- Cái gì?
Phùng Liên Dung lần đầu tiên nghe hắn nói một câu dài như vậy, vừa mừng vừa sợ nói:
- Con nói cái gì, Tiểu Dương, con nói lại lần nữa nào.
- Phụ thân, đến đây.
Triệu Thừa Diễn nói xong liền đi về phía Triệu Hữu Đường.
Lúc này Phùng Liên Dung mới phát hiện Triệu Hữu Đường đến đây, nàng nhìn về phía tiểu hoàng môn hai bên, người người đều cúi đầu.
Những người này thật là, cũng không biết báo một tiếng, mỗi lần Triệu Hữu Đường đến đây đều im lặng tiến vào, bọn nàng không biết, lần này cũng vậy, có điều chỉ sợ cũng là hắn phân phó.
Triệu Hữu Đường thấy nhi tử đi đến, ngồi xổm xuống nói:
- Tiểu Dương, con đã đi được nhanh như vậy rồi.
- Phụ thân, bế.
Triệu Thừa Diễn vươn tay béo.
Phùng Liên Dung thấy nhi tử như vậy, đột nhiên có cảm xúc thất bại.
Nàng ngày ngày cùng Triệu Thừa Diễn ở cùng nhau, kết quả nhìn thấy phụ thân lại cao hứng như vậy, trái lại có chút thất lạc. Trách không được người khác nói xa thơm gần thối, xem dáng vẻ vui vẻ của hắn thì biết.
Nàng cũng đi qua gặp Triệu Hữu Đường.
- Vừa rồi con nói phụ thân đến đây.
Nàng cười nói với Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu con trai:
- A, học thật nhanh.
Nhưng trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu tươi cười.
Phùng Liên Dung ở chung với hắn không tính ngắn, lập tức liền biết hắn đây là có tâm sự, rất nhanh liền bế Triệu Thừa Diễn xuống dưới, kêu Du thị mang ra chỗ khác chơi.
Triệu Hữu Đường đi vào ngồi xuống giường La hán, tiện tay lật quyển sách nàng đang xem dở, nhìn thấy thmaj chí còn có một quyển Luận ngữ, trái lại ngạc nhiên hỏi:
- Nàng cũng xem cả quyển này?
- Học nhiều thêm chút học vấn cũng là chuyện tốt mà, bằng không sau này đứa nhỏ hỏi đến, thiếp thân không biết gì cũng không tốt.
Hắn cười cười, lại không nói chuyện, nửa nằm.
Phùng Liên Dung thấy vậy rất tự giác cũng không nói chuyện, chỉ dựa vào bên người hắn.
Qua một lát, chợt nghe Triệu Hữu Đường hỏi:
- Nàng có một bà ngoại?
- Vâng. Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Triệu Hữu Đường vươn tay vuốt tóc nàng:
- Vậy nàng hồi nhỏ đã từng chọc bà tức giận chưa?
Phùng Liên dung hơi hơi giật mình.
Xem ra Hoàng thượng là chọc Thái hoàng thái hậu tức giận rồi.
Giọng nói của nàng có chút nhẹ nhàng:
- Chuyện này có rất nhiều, hồi nhỏ thiếp thân cũng không ngoan lắm đâu, luôn làm bà ngoại tức giận. Thiếp nhớ hồi nhỏ có lần bướng bỉnh, thấy bà ngoại phơi cải củ, thiếp thân lấy rất nhiều, sau đó mang hết sang cho trẻ con nhà hàng xóm ăn, bà ngoại tức đến đuổi theo đánh thiếp thân.
Triệu Hữu Đường nghe chuyện cười rộ lên:
- Có bị đuổi tới không?
- Đuổi tới, bà ngoại lấy khăn tay vắt trên vai hung hăng đánh thiếp thân mấy cái, thiếp thân đều khóc.
Nàng dựa lại gần hơn, giơ khuôn mặt lên cho Triệu Hữu Đường xem:
- Ngài xem, chỗ này bị đánh đỏ lên này.
- Hửm, nhớ rõ vậy à, còn giận bà ngoại nàng không?
Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, giống như nơi đó thật sự bị thương vậy.
Phùng Liên dung lắc đầu:
- Đương nhiên không giận rồi, bởi vì biết là lỗi của thiếp, bà ngoại chỉ giận tí thôi. Bà ngoại là trưởng bối, tự nhiên sẽ biết vãn bối như chúng ta còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu:
- Đó là còn nhỏ, vậy lớn rồi thì sao?
- Lớn rồi vẫn vậy thôi, nương thiếp thân lớn như vậy vẫn còn cãi nhau với bà ngoại đấy. Nương gả cho phụ thân, bà ngoại mới đầu không chịu, hai người ầm ĩ rất lâu.
A?
Triệu Hữu Đường tò mò:
- Phùng đại nhân sao lại không được nhạc mẫu thích vậy?
- Nghèo quá.
Phùng Liên Dung nói,
- Cho nên sau này bà ngoại vẫn luôn đưa cá muối đến, trước kia nhà thiếp thân rất nghèo.
Triệu Hữu Đường thán một tiếng, xoa xoa đầu nàng:
- Thật sự là một nha đầu đáng thương.
Hắn lại không nói chuyện.
Phùng Liên Dung ngả đầu lên bả vai hắn, có lòng an ủi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chút chuyện nhỏ này trong nhà bọn họ làm sao có thể so với hoàng thất, trong lòng hắn buồn bực, ở nơi này của nàng, nàng có thể làm hắn cười một cái cũng coi như thỏa mãn.
Hắn thông minh như vậy, nếu thật sự có chuyện gì nghĩ không ra, như vậy dựa vào đầu óc của nàng cũng sẽ nghĩ không ra.
Nàng lén vươn tay, kéo chăn bên cạnh nhẹ phủ lên chân Triệu Hữu đường, hai người cứ như vậy dưỡng thần
Nghe nói Thái hoàng thái hậu đến đây, Triệu Hữu Đường đứng dậy nhưng cũng không rời khỏi ngự án.
Hắn vẫn mặc long bào, mũ cánh thiện tơ vàng trên đầu bị ánh mặt trời tiến vào từ bên trái cửa sổ chiếu lên, lòe lòe tỏa sáng.
Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu đi tới, người phía trước nói ngay:
- Hoàng thượng, mặc kệ Trịnh Tùy và Trần Việt phạm vào chuyện gì, ngài cũng không thể giết bọn họ! Vẫn là mời Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, áp giải bọn họ đến đây.
Nghiêm Chính vừa nghe, thân thể lập tức thẳng tắp.
Thái hoàng thái hậu quả là Thái hoàng thái hậu, cũng dám trực tiếp mệnh lệnh cho Hoàng đế.
Có điều hắn tin tưởng chủ tử nhà mình không phải quả hồng mềm.
Nếu giống như Tiên đế, căn bản sẽ không động đến hai người này, bây giờ đã động, tất nhiên không thể lùi bước.
Triệu Hữu Đường quả nhiên thờ ơ, giọng điệu thản nhiên nói:
- Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, đừng nói là hai người này. Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mời ngồi.
Hắn có vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Thái hoàng thái hậu một hơi không áp được xuống.
Hoàng thái hậu vội vàng đỡ bà xuống, hỏi:
- Hoàng thượng, không bằng ngài nói xem bọn họ phạm vào chuyện gì đi. Phải biết hai người này một người đã bảo vệ hoàng thành nhiều năm, một người là hầu hạ mẫu hậu, không giống bình thường.
Triệu Hữu Đường nói:
Trẫm cũng là bất đắc dĩ mới giết hai người bọn họ. Hai người này thật sự là tội ác tày trời, chết không hết tội.
Hắn chỉ một một chồng quyển trục, phân phó Nghiêm Chính:
- Ngươi đến đọc đi.
Nghiêm Chính vừa muốn mở miệng, Thái hoàng thái hậu quát to:
- Cho dù như vậy, vì sao Hoàng thượng không đến báo trước cho ai gia một tiếng? - Hoàng tổ mẫu tuổi rác đã cao, Trẫm cũng là sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, dù sao đây là việc thuộc bổn phận của Trẫm, làm sao có thể để Hoàng tổ mẫu bận tâm?
Hắn ngừng một lúc, sắc mặt lạnh lùng, xơ xác tiêu điều như cuối mùa thu,
- Còn nữa, hai người này mượn danh vọng của Hoàng tổ mẫu, giành tư lợi, làm hỏng thanh danh của tổ mẫu không nói, còn phụ Hoàng tổ mẫu tín nhiệm. Trẫm không giết bọn họ thì khó có thể giải mối hận trong lòng!
Thái hoàng thái hậu biến sắc:
- Lợi dụng ai gia như thế nào?
- Dùng tên của Tổ mẫu thu tiền quan viên, tự xưng là khơi thông giúp thăng quan, có quan viên bị lừa, do Trịnh Tùy là thái giám bên người Hoàng tổ mẫu nên không dám cáo hắn, chỉ một việc này đã có hơn mười người.
Thân thể Thái hoàng thái hậu hơi lung lay:
- Lại có việc này!
Bà cắn răng nói:
- Nhưng chỉ lừa gạt tiền tài cũng không đến tội chết!
Nghiêm Chính cầm quyển trục lên nói:
- Bẩm Thái hoàng thại hậu nương nương, dưới đây là lời khai của cung nhân hoàng môn. Thành Thái năm hai mươi lăm, Trịnh Tùy do Lưu Đại Nguyên đánh vỡ ấm trà của hắn nên đã sai người vu hãm Lưu Đại Nguyên trộm trang sức của Huệ phi, Lưu Đại Nguyên bị đánh chết. Thành Thái năm hai mươi ba, Trịnh Tùy nhìn trúng cung nhân Tiêu Uyên, muốn cùng nàng đối thực, Tiêu Uyên không chịu, Trịnh Tùy sai người đẩy nàng vào hồ nước chết đuối. Thành Thái năm mười lăm, Trần Việt giúp Trịnh Tùy xử trí hoàng môn Trương Hổ, Kim Lâm Khuê. Thành Thái năm hai mươi chín, cháu Trần Việt bị người đánh bên đường, Trần Việt phái người phóng hỏa, giết cả nhà họ.
Thái hoàng thái hậu nghe đến đây, tay cũng bắt đầu run rẩy.
Nghiêm Chính nhìn đến bên dưới, chần chờ một lát, nổi lên dũng khí nói:
- Thành Thái năm đầu, nhất án Thành quý phi bị hạ độc, Trịnh Tùy cũng tham dự trong đó....
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên trắng bệch, quát: - Đủ rồi!
Thành Thái năm đầu tiên, Tiên đế đăng cơ, Thành quý phi và ấu tử được ba tháng uống thuốc độc bỏ mình, đây là một nghi án.
Trong phòng lập tức yên tĩnh giống như nơi này không có một bóng người.
Qua một hồi lâu, Thái hoàng thái hậu mới thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Là ai gia nhìn lầm bọn họ rồi.
Triệu Hữu Đường im lặng nhìn Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lóe ra.
Cục diện như ngày hôm nay hắn vốn tưởng cả đời đều không cần xảy ra, nhưng mà cũng không thể không xảy ra. Chỉ vì hắn là Hoàng đế, chỉ vì trong lòng hắn có rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện.
Cho nên trên đời này, nếu nói hắn có lỗi với ai.
Chỉ có người trước mắt này.
Hoàng tổ mẫu của hắn!
Triệu Hữu Đường kiềm nén cảm xúc đang quay cuồng trong tim, ôn nhu nói:
- Làm Hoàng tổ mẫu thương tâm, là Trẫm sai.
Thái hoàng thái hậu nghe câu này, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Đường.
Cháu trai bà tận mắt nhìn lớn lên.
Tóm lại là không giống nhau.
Bà đứng lên:
- Hoàng thượng xử lý rất tốt, là bọn họ không đúng trước, phạm phải sai lầm lớn như thế, nên chém.
Triệu Hữu Đường im lặng.
Hoàng thái hậu thấy vậy, trong lòng thầm thở dài.
Thái hoàng thái hậu lại hỏi:
- Trần Việt bị chém, ai tiếp nhận?
- Trẫm đã thăng Hạ Bá Ngọc làm Chỉ huy sứ.
Đó là tâm phúc hắn đã bồi dưỡng tốt từ lâu, khóe miệng Thái hoàng thái hậu hơi mấp máy, gật đầu nói:
- Được, tốt lắm. Nói vậy ngài đã lo lắng chu đáo tất cả rồi, ai gia tuổi đã cao, có thể quản được cái gì.
Bà xoay người bước đi, nhưng cũng không cần người khác dìu, có vẻ hơi tập tễnh.
Triệu Hữu Đường nhìn bóng lưng bà, mũi bỗng có chút chua xót.
Hắn nhớ tới năm đó Thái hoàng thái hậu dạy hắn thế nào.
Thái hoàng thái hậu nói:
- Làm việc phải quyết đoán, không thể xử trí theo cảm tính.
- Quyết định nào cũng phải lấy xã tắc làm trọng.
- Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn.
Mấy lời bà nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Triệu Hữu Đường thở dài một tiếng, đứng lên.
Nhưng là, hắn rất nhanh lại ngồi xuống, lệnh Nghiêm Chính gọi Dương đại nhân, Vương đại nhân tới.
Hai người đều là rường cột quốc gia, Dương đại nhân trải qua ba triều không ngã, Vương đại nhân cũng là lão nhân hai triều.
Nghe nói Hoàng thượng muốn thực hành Kinh xét, hai người đều lắp bắp kinh hãi.
Kinh xét là chế độ thực hành sáu năm một lần, khảo hạch quan viên Lại bộ. Cái này không thể so với khảo hạch bình thường, Kinh xét là là Lễ bộ Thượng thư tự mình chủ trì, phạm vi khả hạch khắp cả nước, lấy quan viên dưới Ngũ phẩm làm chủ, mười phần nghiêm túc.
Vốn năm kia mới khảo hạch xong, bọn họ là đang kinh ngạc tại sao lại khảo trước thời gian.
Triệu Hữu Đường lạnh lùng nói:
- Trẫm từng đi qua Sơn Đông, chính là nơi bị hạn hán mà vẫn có quan viên tham ô chứ đừng nói nơi màu mỡ, Trẫm không biết năm đó các ngươi khảo sát kiểu gì!
Thiên tử tức giận.
Dương đại nhân dù là lão nhân cũng phải quỳ xuống:
- Là lỗi của thần.
Vương đại nhân cũng vội vàng quỳ xuống.
- Lần Kinh xét này, tháng sau thực hành. Vương đại nhân ông làm phụ tá, mong rằng đừng lại làm Trẫm thất vọng!
Hai người vội vàng cam đoan.
Triệu Hữu Đường lại nói chuyện thêm một hồi với hai người, hai vị cựu thần mới cáo lui.
Bất tri bất giác đã là chạng vạng.
Triệu Hữu Đường đứng lên, đứng ở cửa Đại điện một lúc sau mới đi về phía cung Diên Kỳ.
Phùng Liên Dung đang làm mũ cho Triệu Thừa Diễn.
Mùa đông rất nhanh sẽ đến, mũ này ắt không thể thiếu, trẻ con tóc cũng không nhiều, không thể ngăn được gió, nàng làm mũ đầu hổ cho đứa nhỏ.
Triệu Thừa Diễn tâp đi bên cạnh, Kim Quế Ngân Quế đứng ở hai đầu trông, ngừa hắn ngã sấp xuống.
Phùng Liên Dung làm một lát đã gọi Triệu Thừa Diễn đi qua, thử đội lên đầu hắn.
Vừa thấy vừa vặn, nàng cười rộ lên:
- Tiểu Dương đầu không nhỏ nha, nương còn sợ bị to, Tiểu Dương, con có biết đây là đầu gì không?
Triệu Thừa Diễn giơ tay chỉ chỉ đầu mình.
- Thật thông minh, Tiểu Dương, đây là mũ, đội ở trên đầu.
Nàng lại giải thích cho con, chỉ cần có cơ hội, cái gì nàng cũng giải thích cho Triệu Thừa Diễn hiểu.
Đứa nhỏ này năng lực nhận thức rất tốt.
Đang nói chuyện, Triệu Thừa Diễn bỗng nhiên quay đầu:
- Phụ thân, đến đây.
- Cái gì?
Phùng Liên Dung lần đầu tiên nghe hắn nói một câu dài như vậy, vừa mừng vừa sợ nói:
- Con nói cái gì, Tiểu Dương, con nói lại lần nữa nào.
- Phụ thân, đến đây.
Triệu Thừa Diễn nói xong liền đi về phía Triệu Hữu Đường.
Lúc này Phùng Liên Dung mới phát hiện Triệu Hữu Đường đến đây, nàng nhìn về phía tiểu hoàng môn hai bên, người người đều cúi đầu.
Những người này thật là, cũng không biết báo một tiếng, mỗi lần Triệu Hữu Đường đến đây đều im lặng tiến vào, bọn nàng không biết, lần này cũng vậy, có điều chỉ sợ cũng là hắn phân phó.
Triệu Hữu Đường thấy nhi tử đi đến, ngồi xổm xuống nói:
- Tiểu Dương, con đã đi được nhanh như vậy rồi.
- Phụ thân, bế.
Triệu Thừa Diễn vươn tay béo.
Phùng Liên Dung thấy nhi tử như vậy, đột nhiên có cảm xúc thất bại.
Nàng ngày ngày cùng Triệu Thừa Diễn ở cùng nhau, kết quả nhìn thấy phụ thân lại cao hứng như vậy, trái lại có chút thất lạc. Trách không được người khác nói xa thơm gần thối, xem dáng vẻ vui vẻ của hắn thì biết.
Nàng cũng đi qua gặp Triệu Hữu Đường.
- Vừa rồi con nói phụ thân đến đây.
Nàng cười nói với Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu con trai:
- A, học thật nhanh.
Nhưng trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu tươi cười.
Phùng Liên Dung ở chung với hắn không tính ngắn, lập tức liền biết hắn đây là có tâm sự, rất nhanh liền bế Triệu Thừa Diễn xuống dưới, kêu Du thị mang ra chỗ khác chơi.
Triệu Hữu Đường đi vào ngồi xuống giường La hán, tiện tay lật quyển sách nàng đang xem dở, nhìn thấy thmaj chí còn có một quyển Luận ngữ, trái lại ngạc nhiên hỏi:
- Nàng cũng xem cả quyển này?
- Học nhiều thêm chút học vấn cũng là chuyện tốt mà, bằng không sau này đứa nhỏ hỏi đến, thiếp thân không biết gì cũng không tốt.
Hắn cười cười, lại không nói chuyện, nửa nằm.
Phùng Liên Dung thấy vậy rất tự giác cũng không nói chuyện, chỉ dựa vào bên người hắn.
Qua một lát, chợt nghe Triệu Hữu Đường hỏi:
- Nàng có một bà ngoại?
- Vâng. Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Triệu Hữu Đường vươn tay vuốt tóc nàng:
- Vậy nàng hồi nhỏ đã từng chọc bà tức giận chưa?
Phùng Liên dung hơi hơi giật mình.
Xem ra Hoàng thượng là chọc Thái hoàng thái hậu tức giận rồi.
Giọng nói của nàng có chút nhẹ nhàng:
- Chuyện này có rất nhiều, hồi nhỏ thiếp thân cũng không ngoan lắm đâu, luôn làm bà ngoại tức giận. Thiếp nhớ hồi nhỏ có lần bướng bỉnh, thấy bà ngoại phơi cải củ, thiếp thân lấy rất nhiều, sau đó mang hết sang cho trẻ con nhà hàng xóm ăn, bà ngoại tức đến đuổi theo đánh thiếp thân.
Triệu Hữu Đường nghe chuyện cười rộ lên:
- Có bị đuổi tới không?
- Đuổi tới, bà ngoại lấy khăn tay vắt trên vai hung hăng đánh thiếp thân mấy cái, thiếp thân đều khóc.
Nàng dựa lại gần hơn, giơ khuôn mặt lên cho Triệu Hữu Đường xem:
- Ngài xem, chỗ này bị đánh đỏ lên này.
- Hửm, nhớ rõ vậy à, còn giận bà ngoại nàng không?
Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, giống như nơi đó thật sự bị thương vậy.
Phùng Liên dung lắc đầu:
- Đương nhiên không giận rồi, bởi vì biết là lỗi của thiếp, bà ngoại chỉ giận tí thôi. Bà ngoại là trưởng bối, tự nhiên sẽ biết vãn bối như chúng ta còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu:
- Đó là còn nhỏ, vậy lớn rồi thì sao?
- Lớn rồi vẫn vậy thôi, nương thiếp thân lớn như vậy vẫn còn cãi nhau với bà ngoại đấy. Nương gả cho phụ thân, bà ngoại mới đầu không chịu, hai người ầm ĩ rất lâu.
A?
Triệu Hữu Đường tò mò:
- Phùng đại nhân sao lại không được nhạc mẫu thích vậy?
- Nghèo quá.
Phùng Liên Dung nói,
- Cho nên sau này bà ngoại vẫn luôn đưa cá muối đến, trước kia nhà thiếp thân rất nghèo.
Triệu Hữu Đường thán một tiếng, xoa xoa đầu nàng:
- Thật sự là một nha đầu đáng thương.
Hắn lại không nói chuyện.
Phùng Liên Dung ngả đầu lên bả vai hắn, có lòng an ủi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chút chuyện nhỏ này trong nhà bọn họ làm sao có thể so với hoàng thất, trong lòng hắn buồn bực, ở nơi này của nàng, nàng có thể làm hắn cười một cái cũng coi như thỏa mãn.
Hắn thông minh như vậy, nếu thật sự có chuyện gì nghĩ không ra, như vậy dựa vào đầu óc của nàng cũng sẽ nghĩ không ra.
Nàng lén vươn tay, kéo chăn bên cạnh nhẹ phủ lên chân Triệu Hữu đường, hai người cứ như vậy dưỡng thần
Danh sách chương