Hoàng Thái hậu ở tại Thọ Khang cung phía Tây Bắc nội cung, ngày thường thắp hương bái phật, không lộ mặt nhiều, bình thường trong điện cũng rất vắng vẻ, nhưng hôm nay không giống vậy, trong điện khắp nơi đều là người.

Hoàng thượng, Hoàng hậu, phi tần của Hoàng thượng, người Đông cung, hoàng tử, công chúa, đều vây quanh bên người bà.

Hoàng Thái hậu mặt đầy tươi cười.

Bà lớn lên có một gương mặt rất bình thường, cho dù là khi còn trẻ, nhìn ngũ quan, cũng không được coi là một mỹ nhân. Nhưng bà vẫn luôn rất được tiên đế sủng ái, sinh ba người con trai, Trưởng tử thuận lợi làm Hoàng đế, hai người con khác cũng giống vậy rất được tiên đế thích, lần lượt được phong Vương ở phủ phồn hoa giàu mỡ.

Đến lượt Thái tử chúc tết, Hoàng Thái hậu cười càng thêm hiền hòa, vẫy tay nói: “Đến, mau ngồi bên cạnh ai gia, nhìn xem, đều gầy. Dù là học, mùa đông cũng nên nghỉ ngơi một chút, nhớ lại phụ hoàng ngươi tầm tuổi này, lúc ấy còn chơi xấu ai gia, nói thời tiết như vậy nên nghỉ ngơi hai tháng đâu.”

Giọng điệu này, y như hoàng thượng vẫn là một đứa trẻ.

Tất cả mọi người cười theo, ai cũng không dám nói chen vào, Hoàng thượng sắc mặt có chút không vui, nhưng cũng không phát tác.

Thái tử ngồi vào phía bên cạnh Hoàng Thái hậu, cười nói: “Phụ hàng thông minh hơn tôn nhi, có thể dùng một phần nhỏ bản lĩnh. Có câu là người chậm cần bắt đầu sớm, tôn nhi tự nhiên không thể buông lỏng.”

“Thái tử quả thật là một khắc cũng không buông lỏng đâu.” Hồ quý phi nghe vậy, đối Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử nói: “Các ngươi cần phải học theo Thái tử ca ca đó.”

Hồ quý phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất trong cung, thân phận gần với Hoàng hậu, nhưng người lại đẹp hơn Hoàng hậu nhiều, dù đã sinh hai trai một gái, phong thái vẫn không khác năm xưa.

Lông mày Hoàng Thái hậu hơi nhướn lên, cũng không nói chuyện.

Tứ hoàng tử cũng đã chạy vội tới bên người Hoàng thượng, vui vẻ nói: “Phụ hoàng, con đã học thuộc Luận ngữ, con đọc cho phụ hoàng nghe nhé. Khắc (kiềm chế), phạt (khoe khoang), oán (oán hận), dục (ham muốn), dục bất hành yên, khả dĩ vi nhân hĩ?”. Tử nói: khả dĩ vi nan hĩ, nhân tắc ngô bất tri dã.*

(*) Nguyên văn đoạn này là: Nguyên Hiến hỏi về chữ sỉ (hổ thẹn). Khổng Tử nói: nước có đạo thì làm quan hưởng lộc; nước vô đạo cũng làm quan hưởng lộc - ấy là sự hổ thẹn. [Đây là mình tải eb luận ngữ về đọc, thấy cũng hay lắm, ai muốn thì có thể tải về xem].

Hắn chỉ có tám tuổi, mồm miệng lại lanh lợi.

Hoàng thượng rất vui vẻ, ôm hắn ngồi ở trên đùi, giọng điệu thân thiết hỏi: “Có hiểu ý là gì không?”

Tứ hoàng tử giòn giã nói: “Nguyên Hiến hỏi: nếu không hiếu thắng, phô trương, oán hận, tham lam thì xem là người nhân không?” Khổng tử nói: có thể coi là người làm được việc khó. Ta chưa biết người ấy có thể coi là người nhân không.” Hắn nghiêng đầu hỏi, “Phụ hoàng, đây xem như người nhân sao?”

Hoàng thượng cười nói: “Chờ ngươi trưởng thành, tinh tế suy xét một hồi, là có thể hiểu rõ.” Vừa nói vừa lấy trán mình cọ vào trán Tứ hoàng tử.

Hoàng thái hậu thấy thế, sắc mặt khẽ biến thành trầm.

Nhưng Hoàng thượng dường như đang chìm trong thiên luân chi nhạc (vui vẻ bên con cháu), một chút đều không chú ý tới.

Hồ quý phi cười đến phá lệ ngọt ngào.

Phùng Liên Dung nhịn không được ngoảnh mặt về phía Thái tử nhìn một cái.

Hắn yên lặng ngồi, khóe miệng cũng mang theo ý cười, giống như nhìn thấy một màn như vậy, là chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng là, hắn đời này đều không được Hoàng thượng đối đãi từ ái như đối Tứ hoàng tử.

Phùng Liên Dung nhớ tới đủ mọi chuyện trong kiếp trước, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng thay hắn.

Thái tử phi tâm tình cũng không tốt, ngón tay ở trong tay áo hơi nắm chặt, nhìn về phía Hoàng hậu.

Hoàng hậu sắc mặt lạnh nhạt, không giận không vui, hướng mấy người Phùng Liên Dung vẫy vẫy tay nói: “Các ngươi qua đây, để Thái hậu nương nương gặp một lần.

Ba người các nàng là Hoàng hậu nương nương tự mình chọn, lúc đó thân thể Hoàng thái hậu không được khỏe, cũng không tham dự, bây giờ đã qua hai tháng rồi.

Ba người vội vàng tiến lên.

Hoàng thái hậu gật đầu nói: “Được, được, đều là người trăm dặm mới tìm được một, ở trong cung đã quen chưa?” Ánh mắt bà dừng trên mặt Phùng Liên Dung.

Nàng mặc áo choàng đỏ thẫm, ngọt ngào kết hợp với váy vải bông, tóc bới hình con ốc, trang điểm điểm nhẹ nhàng hoạt bát, trong ba người, là dễ thấy nhất,

Phùng Liên Dung nói: “Hồi Thái hậu nương nương, thiếp thân từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, thật không có ở không quen, hơn nữa ở đây có Noãn các, còn có than, còn ấm hơn cả trong nhà thiếp.”

Nàng nói cực kỳ trôi chảy, không có gì sợ hãi, trên mặt còn mang theo nụ cười, hiện ra núm đồng tiền, ngọt ngào.

Hoàng thái hậu cảm thấy nàng làm người khác thích, cũng cười cười, lại nhìn mặt hai người khác, tùy theo nói: “Các ngươi đã vào cung, cái khác không cần, chỉ cần nhớ thân phận của bản thân, cẩn thận hầu hạ Thái tử, Thái tử phi, biết không?”

Ba người đều nói vâng.

Hoàng thái hậu liền thưởng cho các nàng mỗi người một cái hộp.

Bái kiến Hoàng thái hậu xong, cũng không còn chuyện của các nàng, không giống phi tần của Hoàng thượng, còn có thể ở lại cùng nhau hưởng dụng đồ ăn sáng mùng một đầu năm, ba người các nàng theo đường cũ trở về.

Nguyễn Nhược Lâm nhịn không được liền phát giận: “Sáng tinh mơ, ngay cả cơm cũng không cho ăn.”

Kỷ ma ma bị dọa, đè giọng nói: “Tiểu tổ tông, ngươi có chuyện cũng trở về rồi nói! Lại nói, sao lại không được ăn cơm, lát nữa tự nhiên sẽ có.”

Nguyễn Nhược Lâm hừ một tiếng: “Ta đây đều sắp chết đói.” Lại hỏi các nàng, “Các ngươi có đói bụng không?”

Tôn Tú không để ý nàng.

Phùng Liên Dung nói: “Nguyễn quý nhân, ngươi nên sửa đi, đừng tự hại mình.”

Nguyễn Nhược Lâm cười lạnh: “Sửa thế nào, hâm nóng lại chân giò đã ăn qua, phải không? Loại chuyện này ta làm không được!” Nàng ta vung tay áo, đạp đạp đạp đi về phía trước.

Cũng chỉ là xem trên phần cùng là quý nhân, muốn nhắc nhở nàng ta một phen, sao lại nói đến chuyện chân giò rồi. Phùng Liên Dung xấu hổ liếc mắt nhìn Chung ma ma một cái.

Chung ma ma cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói: “Nguyễn quý nhân là đang ghen tị với chủ tử thôi, đừng nói chân gì, dù là bông cải nàng ta cũng không được ăn.”

Phùng Liên Dung: ... ...... .......

Trở lại trong phòng, nàng cởi áo choàng, ngồi uống nước.

Bảo Lan lấy hộp nhỏ Hoàng Thái hậu thưởng mở ra cho nàng xem, liền thấy bên trong có hai đĩnh vàng nhỏ khắc bốn chữ cát tường như ý, còn có hai chiếc trâm cài khảm hạt châu to, nhìn thân phận của các nàng, thưởng không tính ít.

Trong ấn tượng, đời trước cũng thưởng những thứ này, Phùng Liên Dung bảo nàng cất vàng đi, lại bảo Châu Lan cài trâm lên đầu nàng thử xem.

“Đẹp mắt.” Châu Lan tán thưởng, “Thái hậu nương nương cho đúng là không giống với.”

Chung ma ma bổ sung kiến thức cho nhóm các nàng: “Đồ vật của Thái hậu nương nương, là đặc biệt từ một xưởng làm ra. Thợ thủ công bên trong, tùy tiện xách một người ra, thở thủ công có tiếng cả kinh thành này đều so ra kém.” Bà nhìn nhìn trâm cài, “A, tay nghề này xem như kém, sợ là thợ thủ công mới vào làm.”

Bao Lan, Châu Lan đều ca ngợi: “Ma ma biết thật nhiều!”

“Cũng không xem ta bao nhiêu tuổi, tưởng ta sống uổng chắc?” Chung ma ma nói, “Các ngươi về sau tự nhiên cũng sẽ biết, bày bát cho chủ tử, chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Hai người vội vàng đi làm.

Mùng một đầu năm đi qua, hôm nay tiết trời cũng bắt đầu có chút ấm, ít nhất là ít có tuyết rơi. Phùng Liên Dung mỗi lần thức dậy cũng không còn khó chịu như trước.

Ngày hôm đó buổi tối, Thái tử phái tiểu hoàng môn tới đón nàng.

Chung ma ma cố ý dặn dò bên tai Phùng Liên Dung vài câu, vui rạo rực tiễn nàng đi.

Lúc này, Thái tử không đang ăn cơm.

Sau khi Phùng Liên Dung đi vào Noãn các, mặt liền bắt đầu đỏ lên.

Thái tử cười nói: “Nóng hả, cởi áo choàng ra.”

Mặt Phùng Liên Dung càng đỏ hơn.

Nhưng nàng cũng không thể không cởi, dù Thái tử bảo nàng lõa thể, nàng cũng chỉ có thể nghe lời cởi ra.

Nàng tự mình thoát áo tháo dây, thật vất vả mới cởi được áo choàng ra, bên trong cũng chỉ mặc áo hai lớp màu xanh. Noãn các của Thái tử so với các nàng nóng hơn, chỉ mặc một áo váy mùa xuân cũng đã đủ.

Thái tử liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Vẫn là mùa xuân tốt, mùa đông mặc dầy, khó coi.”

Như vậy thật tốt, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Phùng Liên Dung cũng nhìn Thái tử: “Điện hạ cũng mặc ít, thật đẹp.”

Thái tử liền cười rộ lên: “Ta đây là anh tuấn, cái gì mà đẹp hả, đẹp là hình dung cô nương.” Hắn hất cằm ý bảo, “Qua đây ngồi.”

Phùng Liên Dung đi qua ngồi xuống ghế đối diện hắn.

“Bây giờ còn rất sớm.” Thái tử tùy ý hỏi, “Bình thường khi nào nàng ngủ?”

“Nếu là mùa đông, giờ Dậu, mùa xuân không sai biệt lắm là giờ Tuất, mùa hạ quá nóng, thiếp thân liền ngủ tương đối muộn, có lẽ phải tới giờ Hợi mới ngủ.” Phùng Liên Dung nhìn về phía án thư của hắn, phía trên bày nhiều này nọ, giấy và bút lông, sách, ngay cả cờ vua cũng có.

Thái tử nói: “Cùng ta cũng không khác lắm.” Lại thấy nàng đang nhìn bàn cờ, liền hỏi: “Biết chơi cái này sao?”

Phùng Liên Dung vui vẻ gật đầu: “biết, có điều chơi không tốt lắm.”

Thái tử cười: “Vậy chúng ta thử xem.”

Hắn gọi Phùng Liên Dung qua đó ngồi.

Lúc này Phùng Liên Dung mới thấy rõ bàn cờ, hóa ra không giống cái nàng dùng, mà là được làm từ bạch ngọc, nước cờ lại tráng vàng, quả thật là rất tráng lệ.

Sao trước kia nàng chưa thấy qua? Phùng Liên Dung đặt một con xuống, thanh âm giòn tan dễ nghe, không khỏi tò mò nhìn con cờ trong tay nói: “Hóa ra đây cũng làm từ ngọc, nhưng sao lại ấm vậy nhỉ.”

“Ấm, tự nhiên là làm từ noãn ngọc, bằng không thời tiết như này, cầm không phải bị lạnh rồi sao?”

Phùng Liên Dung yêu thích không buông tay sờ soạng: “Thiếp thân dùng được làm từ gỗ cây thu*, cũng không lạnh, làm rơi cũng không hỏng, có điều bàn cờ này của Điện hạ rất dễ nhìn, chính là quý chút.”

(*) Cây thu: gỗ dùng đóng bàn cờ đẹp, nên cuộc cờ cũng gọi là thu bình.

Nàng nói xong liền thả con ‘pháo’ xuống, hai con mắt nhìn chằm chằm quân cờ bên Thái tử, giống như một tiểu sư tử chờ săn bắn.

Nói là tiểu sư tử, tất nhiên là bởi vì không đáng sợ, ngược lại làm người buồn cười.

Kia là toàn bộ tâm tư đều để lên đầu, vốn Thái tử còn nghĩ lên bàn cờ lại nói hai câu, nhưng là cũng không có tâm tư nói, cùng nàng nghiêm túc đánh cờ.

Kết quả Phùng Liên Dung ở phương diện này chính là cái gối thêu hoa, xem khí thế rất đầy, lại thua liền ba bàn.

Thái tử thắng được cực kỳ khó chịu, trình độ của đối thủ thật sự quá kém rồi!

Bàn cuối cùng, Thái tử cũng không cẩn thận hạ xuống, chỉ nhìn chằm chằm xem nàng.

Chỉ thấy Phùng Liên Dung toàn thân tâm đều nhập vào, khi thì hưng phấn, khi thì hối hận, khi thì vui vẻ, khi thì tức giận, ngũ quan giống như đang nhảy múa.

Thái tử nhịn không được liền cười rộ lên, đáp quân cờ xuống: “Thôi, ván này xem như nàng thắng.”

Nhìn ra được, nàng là thật sự muốn thắng hắn, không phải nói cố ý, chính là không có năng lực bắt.

Phùng Liên Dung nhíu mi: “Sao có thể tính là thắng đây, Điện hạ lợi hại, thiếp thân tự biết không địch lại, có điều cũng không thể nói thua làm thắng.”

“A? Nghe qua rất có chí khí đấy.” Thái tử cười.

Phùng Liên Dung nắm tay nói: “Dù sao sẽ có một ngày thiếp thân trở lên lợi hại!”

Thái tử nói: “Ta chờ, lần tới nàng thắng ta.” Lại đẩy bàn cờ: “Cũng không còn sớm.”

Phùng Liên Dung không kịp phản ứng đã bị Thái tử kéo đến trong ngực.

Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, đầu vừa vặn để ở cằm hắn.

Trái tim Phùng Liên Dung nhảy thình thịch, ngay cả lỗ tai đều đỏ.

Hắn cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm ngát trên tóc nàng, mùi hương này có thể làm người ta thấy mùa xuân lá xanh vừa mọc đầu cành, rất kỳ lạ.

“Đây là mùi gì?” Hằn tò mò.

Phùng Liên Dung nói: “Là cây kim ngân hoa.”

“Cây kim ngân hoa? Cây đó không phải dùng làm thuốc sao?”

“Đúng vậy, có điều thiếp thân rất thích, ở ngoài cung liền thường dùng cây này, lúc này cũng mang theo một ít vào cung.” Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, mang theo chút kỳ vọng hỏi: “Điện hạ thích không?”

Thái tử không nói gì, cúi đầu đặt đáp án lên đôi môi nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện