Editor: Linh
Trong phòng, tất cả mọi người vểnh tai lên.
Trần Việt giống như có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không thể không nói, gục đầu xuống nói: “Chính là Lưu Hành sai sử.”
“Nói bậy!” Hoàng thượng hét to một tiếng: “Lại đi tra khảo!”
Ông ta đột nhiên giận dữ không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng mọi người nghĩ lại mới phát hiện ra Lưu Hành là ai.
Lưu Hành này là người cung Trường Xuân, là thái giám quản sự trong cung Hồ quý phi.
Hắn bị lôi ra, Hồ quý phi còn xa sao? Cho nên Hoàng thượng theo bản năng phủ quyết.
Ông ta không tin Hồ quý phi sẽ làm ra loại chuyện như này, tuy rằng ông ta vẫn giận Hồ quý phi, không gặp nàng, nhưng ám sát Thái tử, ông ta không thể liên hệ Hồ quý phi và chuyện này vào chung một chỗ.
Nhưng mà, Hoàng thái hậu lại tin.
Muốn nói Thái tử chết, người nào được lợi, tự nhiên chính là Hồ quý phi. Hai nhi tử của nàng ta, một người trong đó nhất định là Thái tử.
Hoàng thái hậu nói: “Trần chỉ huy sứ và Dư thống lĩnh vất vả mới tra được, sao Hoàng thượng còn muốn bọn họ đi tra khảo lại?” Bà hướng về phía hai người này, “Hay là đi hỏi lại Lưu Hành này là bị ai sai sử, hắn một quản sự công công sẽ không phải luẩn quẩn trong lòng rồi đi tìm chết đấy chứ?”
Hoàng thượng chặn lại giận dữ nói: “Chính là vì là công công mới không đúng, đang êm đẹp sao lại muốn ám sát Thái tử? Ta thấy người ám sát đó nhất định là khai lung tung!”
Hoàng thái hậu nói: “Có phải khai lung tung hay không, hỏi chứng cớ là được rồi.”
“Hiện giờ hắn một mực khẳng định, còn không phải muốn nói gì đó?”
Hoàng thái hậu cười lạnh, hỏi Hoàng đế: “Vậy Hoàng thượng định làm thế nào? Là để mặc kệ? Thái tử bị thương, đây là chuyện lớn không thể qua loa, nếu là nuông chiều sinh hư, không tra cặn kẽ kêu văn võ bá quan, dân chúng trong thiên hạ đối đãi với Hoàng thượng như thế nào? Chúng ta ở trong cung này, chẳng phải là người người cảm thấy bất an?”
Hoàng thượng á khẩu không trả lời được.
Trên mặt hắn gân xanh giật giật, đột nhiên nhìn thoáng qua Hoài vương, hỏi Trần Việt: “Người ám sát này vì sao thế nào cũng phải ám sát Thái tử vào hôm nay?”
Những lời nay tự nhiên không phải bắn tên không đích.
Trần Việt nói: “Hạ thần cũng tra hỏi, là vì hôm nay Hoài vương đến kinh, vốn phạm nhân là muốn giá họa cho Hoài vương, nói ngài ấy sai sử.”
Trong phòng nhất thời im lặng.
Hoài vương lại tự giễu cười: “Xem ra bổn vương là hung thủ sau màn rồi.”
Hoàng thượng hỏi: “Vậy thì gạt bỏ thế nào?”
Lời này vừa ra, mặt Hoàng thái hậu trầm xuống.
Vì cứu Hồ quý phi, nhi tử này thế nhưng muốn đệ đệ của chính mình chịu tiếng xấu!
Trần Việt trả lời: “Thần còn hỏi những cung nhân khác, Cẩm y vệ, hoàng môn, có người nói phạm nhân thường cùng Lưu Hành gặp mặt, còn từng nhận bạc từ Lưu Hành. Về phần vu hãm Hoài vương, phạm nhân chỉ nói là Hoài vương sai sử, sau này mới thành thật khai báo ra Lưu Hành.”
Hoàng thượng không đạt được mục đích, lời này của Trần Việt hoàn toàn gạt Hoài vương ra khỏi hiềm nghi.
Hoàng thái hậu không thể nhịn được nữa, đối Trần Việt, Dư Thạch nói: “Các ngươi lại đi tra, Lưu Hành này nhất định không chỉ một mình, hắn một công công muốn ám sát Thái tử làm cái gì?”
Tam Hoàng tử lúc này sắc mặt đã trắng bệch, nhưng hắn không dám nói một câu.
Tứ hoàng tử tuy rằng tuổi còn nhỏ lại vô cùng thông minh, cũng hiểu rõ bọn họ đang nói cái gì, hắn sợ tới mức nắm chặt lấy tay Tam hoàng tử, cả người đều đang phát run.
Hoàng thượng không có biện pháp, chỉ phải để bọn họ đi thăm dò.
Lưu Hành bị tóm, Hồ quý phi nghe tin liền đến, quỳ gối ngoài cửa cầu kiến.
Ngoài trời tuyết đang rơi, chỉ một lát mặt bà ta đã bị đông lạnh biến tím.
Hoàng thái hậu thấy nàng ta liền cười lạnh, lần này Hồ quý phi không cần bà phải tự mình ra tay, nhất định cũng không còn đường sống, xem nhi tử của bà lần này có thể làm sao? Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử thấy mẫu thân quỳ xuống, cũng đều quỳ xuống.
Hoàng thượng để Hồ quý phi tiến vào.
Hồ quý phi khóc nói: “Hoàng thượng, Lưu công công là người thành thật bổn phận, hắn tuyệt sẽ không phái người đi ám sát Điện hạ, sở thích duy nhất của hắn là uống chút rượu, Cẩm y vệ đó là đang vu hãm hắn. Nếu nói bọn họ từng có lui tới cũng chỉ là lần trước Lưu công công uống say, ngã sấp xuống, Cẩm y vệ đó dìu hắn đứng lên, đưa hắn về phòng, Lưu công công cảm thấy người đó không sai, mới...” Bà ta quỳ gối tiến lên, “Không phải thiếp thân coi trọng nội thị bên người, muốn bao che khuyết điểm, mà là Lưu công công thật sự không phải người như vậy, thiếp thân là hi vọng đừng ra án oan.”
Bà ta nói lời này tình chân ý thiết, chân mày Hoàng thượng càng nhíu chặt hơn.
Hoàng thái hậu cười lạnh nói: “Vậy vì sao chỉ vu hãm hắn, không vu hãm người khác đây?”
Hồ quý phi cắn môi nói: “Thiếp thân cũng không biết, thiếp thân chỉ biết là, trong cung người muốn mạng thiếp thân cũng không ít.”
Hoàng thượng thuận theo cây thang đi xuống: “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Hoàng thái hậu chán nản.
Hoàng thượng nhìn Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, việc này liên quan đến sống chết của Hồ quý phi, ông ta quyết không thể thoái nhượng, dù sao Thái tử vẫn khỏe mạnh, cần gì phải người đền mạng?
Lại nói, ông ta rất hiểu Hồ quý phi, nàng không phải loại nữ nhân đó, mặc dù có đôi khi đùa giỡn chút tính tình, hoặc là vì nhi tử, sẽ tranh một chút.
Nhưng là, nàng sẽ không giết người, nhất là giết nhi tử của ông ta!
Nhưng mà, hiện Lưu Hành bị bắt, ông ta sủng ái Hồ quý phi, Hồ quý phi bị rất nhiều người ghen ghét, ai biết Lưu Hành có phải bị người thu mua hay không?
Hoàng thượng trầm tư một phen, chuyển ánh mắt hướng về phía Thái tử.
Ông ta hỏi một câu khiến mọi người thập phần ngoài ý muốn.
“Hữu Đường, ngươi thấy thế nào?”
Lời này tràn ngập nguy hiểm, cũng đẩy Thái tử lâm vào lưỡng nan.
Tất cả mọi chuyện đến nhanh như gió táp, Hoài vương đến kinh, hắn bị thương, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng giằng co, phạm nhân cung khai, Lưu Hành bị bắt, Hồ quý phi cầu tình, mà vào giờ khắc này, Hoàng thượng lại ném quyền lựa chọn lại cho hắn.
Thái tử cảm thấy bản thân đang đi trong sương mù, chính là, đi mỗi một bước, phía trước cũng càng thêm rõ ràng.
Hắn nói ra đáp án: “Nhi thần cảm thấy chuyện này cùng Hồ quý phi không có liên quan, Lưu công công có lẽ cũng bị người vu hãm.”
Trừ Hoàng thượng, Hồ quý phi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử ra, mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
Phải biết rằng Hồ quý phi và Thái tử, quả thực là thủy hỏa bất dung, hiện tại chỉ cần hắn nói một câu là có thể đả đảo Hồ quý phi, nhưng hắn không làm.
Hơn nữa người khác nhìn sắc mặt Thái tử, Thái tử nhất định là khuất phục dưới uy thế của Hoàng thượng, thật ra trong lòng hắn không nghĩ như vậy.
Hoàng thượng lại rất vừa lòng, nói: “Ngươi quả nhiên hiểu lí lẽ.”
Hoàng thái hậu tức đến không nhẹ, phất tay áo rời đi.
Hoàng hậu liếc nhìn Thái tử một cái, cũng rời khỏi.
Hoài vương thầm nghĩ, điệt nhi này xem tuổi trẻ tài cao, thì ra cũng chỉ là người nhát gan nịnh nọt, giống y ca ca này của ông, không làm được đại sự.
Chỉ tiếc trò hay này!
Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Thái tử bày tỏ an ủi.
Hồ quý phi đối phản ứng của Thái tử có kinh ngạc lại có đắc ý, kinh ngạc là Thái tử thế nhưng không bỏ đá xuống giếng, đắc ý là Thái tử chung quy là Thái tử, không phải Hoàng đế.
Có thể thấy được địa vị của bà ta không gì phá nổi.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều gửi đến ánh mắt cảm kích.
Mọi người lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình Thái tử phi.
Thái tử phi đã giận đến móng tay bấm vào tay ra máu, nàng ta thật không ngờ Thái tử lâm thời lùi bước, không ngờ rằng Thái tử sẽ sợ Hoàng thượng như vậy, rõ ràng chỉ kém một chút là có thể đánh Hồ quý phi vào chỗ vạn kiếp bất phục!
“Điện hạ, vừa rồi vì sao ngài...” Thái tử phi nhịn không được muốn chất vấn.
Thái tử thản nhiên nói: “Có gì sau này hãy nói.”
Hắn mệt mỏi.
Câu nói kia không phải hắn mong muốn, nhưng không thể không nói.
Mặc kệ là vì tương lai, vì hắn, vì Hoàng thái hậu, hắn nhất định phải nói ra.
Thái tử phi cắn răng: “Thiếp thân chính là không rõ.”
Thái tử không có trả lời nàng.
Thái tử phi tuy rằng lòng tràn đầy không cam, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ phải rời đi.
Thái tử ngồi ở đầu giường.
Nghiêm Chính, Hoàng Ích Tam và bốn hoàng môn đều không dám thở mạnh.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy thanh âm tuyết rơi xuống đất.
Nhưng mà, trái tim Thái tử nóng rực, giống như bị lửa đốt, hôm nay hắn ở trước mặt mọi người nhân nhượng vì lợi ích chung, nói ra câu khiến mọi người khinh thường, có lẽ vĩnh viễn sẽ không được người lý giải, cũng làm tổn thương lòng Hoàng thái hậu.
Nhưng là, hắn cũng không thể để người xấu đạt được mục đích.
Chỉ vì theo ý hắn, nếu một mũi tên muốn mạng của hắn, đắc lợi cũng không phải Hồ quý phi, mà là một người khác.
Đến lúc đó nếu hắn chết, Hồ quý phi nhất định sẽ bị vấn tội, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu triệt để trở mặt, nói không chừng Hoàng thượng sẽ vì cái chết của Hồ quý phi mà bệnh nặng không dậy nổi, hai hoàng tử tuổi còn nhỏ, ai tới giám quốc?
Đây là kế sách một mũi tên trúng ba con chim!
Thái tử đột nhiên đứng lên.
Hắn đi về phía bóng đêm.
Bất tri bất giác liền đi đến điện Phù Ngọc.
Chỉ thấy điện phù Ngọc đèn đuốc sáng trưng, Thái tử đứng một lát, yên lặng xuất thần.
Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam chỉ dám xa xa đi theo, ngay cả ô ô cũng không dám đi lên che.
Lúc này Phùng Liên Dung đang ngồi dưới ánh đèn xem hoa văn, tuy rằng cục thượng phục sẽ may quần áo cho đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm hai cái, nàng nghĩ đến ngày nàng còn nhỏ, quần áo cái nào không phải mẫu thân tự may.
Khi mẫu thân nhắc đến chuyện này, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đến lúc con lớn, sẽ lấy quần áo hổi nhỏ ra cho nó xem, nói: “Này, đây là nương làm cho con, con nhìn xem, mặc không nữa rồi, con đứa nhỏ này lớn nhanh thật!”
Nàng cũng muốn như vậy.
Nàng lật đến hoa văn năm con dơi, hỏi Chung ma ma: “Cái này không tệ này, còn trừ tà, bây giờ cũng chưa biết con là nam hay nữ, dùng cái này, đều có thể mặc.”
Chung ma ma thở dài, bà luôn lo lắng chính là tương lai Phùng Liên Dung sinh đứa nhỏ ra sẽ bị Thái tử phi ôm đi. Có điều bà không nói, hiện giờ Phùng Liên Dung còn muốn làm quần áo, bà thầm nghĩ, có phải có làm hay không đều giống nhau?
Bà nhìn Phùng Liên Dung, ánh mắt cũng có chút đồng tình.
Phùng Liên Dung khó hiểu: “Ma ma sao vậy, cảm thấy sẽ mệt ta?”
“Còn không phải là sẽ mệt sao, chủ tử cần gì phải làm cái này, quần áo của tiểu chủ tử sau này đều mặc không hết đâu.” Chung ma ma dời ánh mắt, gấp sách lại: “Chủ tử lúc này phải nghỉ ngơi thật tốt, cái khác không cần quan tâm.”
Phùng Liên Dung dẩu môi, lại mở sách ra: “Vậy không được, ta phải làm, cho dù là một bộ cũng phải làm.
Hai người đang nói, Ngân Quế ở ngoài cửa kinh ngạc nói: “Chủ tử, Điện hạ tới.”
Giọng của nàng có chút cao, bởi vì biết Thái tử bị thương, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đến đây vào giờ này.
Phùng Liên Dung đứng vọt dậy.
Nàng tốc độ quá nhanh, khiến Chung ma ma giật mình.
Thái tử đi tới cửa, liếc nhìn bụng nàng, vội nói: “Nàng ngồi đi, đừng qua đây.”
Phùng Liên Dung thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, cả người đều cảm thấy nhẹ bỗng.
Thái tử mấy bước liền đến trước mặt nàng.
Trên người hắn rất nhiều bông tuyết, trắng trắng, liếc mắt một cái giống như lông ngỗng vậy, Phùng Liên Dung nhận ra, vội kiễng chân, dùng tay phủi tuyết cho hắn: “Điện hạ sao ngay cả ô cũng không che, không sợ bị cảm lạnh à? Thương thế của ngài...”
Thái tử nhìn chằm chằm mặt nàng, cười cười nói: “Sợ nàng lo lắng, nên vội tới cho nàng xem.”
Phùng Liên Dung nghe vậy, nước mắt ào cái chảy ra.
Trong phòng, tất cả mọi người vểnh tai lên.
Trần Việt giống như có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không thể không nói, gục đầu xuống nói: “Chính là Lưu Hành sai sử.”
“Nói bậy!” Hoàng thượng hét to một tiếng: “Lại đi tra khảo!”
Ông ta đột nhiên giận dữ không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng mọi người nghĩ lại mới phát hiện ra Lưu Hành là ai.
Lưu Hành này là người cung Trường Xuân, là thái giám quản sự trong cung Hồ quý phi.
Hắn bị lôi ra, Hồ quý phi còn xa sao? Cho nên Hoàng thượng theo bản năng phủ quyết.
Ông ta không tin Hồ quý phi sẽ làm ra loại chuyện như này, tuy rằng ông ta vẫn giận Hồ quý phi, không gặp nàng, nhưng ám sát Thái tử, ông ta không thể liên hệ Hồ quý phi và chuyện này vào chung một chỗ.
Nhưng mà, Hoàng thái hậu lại tin.
Muốn nói Thái tử chết, người nào được lợi, tự nhiên chính là Hồ quý phi. Hai nhi tử của nàng ta, một người trong đó nhất định là Thái tử.
Hoàng thái hậu nói: “Trần chỉ huy sứ và Dư thống lĩnh vất vả mới tra được, sao Hoàng thượng còn muốn bọn họ đi tra khảo lại?” Bà hướng về phía hai người này, “Hay là đi hỏi lại Lưu Hành này là bị ai sai sử, hắn một quản sự công công sẽ không phải luẩn quẩn trong lòng rồi đi tìm chết đấy chứ?”
Hoàng thượng chặn lại giận dữ nói: “Chính là vì là công công mới không đúng, đang êm đẹp sao lại muốn ám sát Thái tử? Ta thấy người ám sát đó nhất định là khai lung tung!”
Hoàng thái hậu nói: “Có phải khai lung tung hay không, hỏi chứng cớ là được rồi.”
“Hiện giờ hắn một mực khẳng định, còn không phải muốn nói gì đó?”
Hoàng thái hậu cười lạnh, hỏi Hoàng đế: “Vậy Hoàng thượng định làm thế nào? Là để mặc kệ? Thái tử bị thương, đây là chuyện lớn không thể qua loa, nếu là nuông chiều sinh hư, không tra cặn kẽ kêu văn võ bá quan, dân chúng trong thiên hạ đối đãi với Hoàng thượng như thế nào? Chúng ta ở trong cung này, chẳng phải là người người cảm thấy bất an?”
Hoàng thượng á khẩu không trả lời được.
Trên mặt hắn gân xanh giật giật, đột nhiên nhìn thoáng qua Hoài vương, hỏi Trần Việt: “Người ám sát này vì sao thế nào cũng phải ám sát Thái tử vào hôm nay?”
Những lời nay tự nhiên không phải bắn tên không đích.
Trần Việt nói: “Hạ thần cũng tra hỏi, là vì hôm nay Hoài vương đến kinh, vốn phạm nhân là muốn giá họa cho Hoài vương, nói ngài ấy sai sử.”
Trong phòng nhất thời im lặng.
Hoài vương lại tự giễu cười: “Xem ra bổn vương là hung thủ sau màn rồi.”
Hoàng thượng hỏi: “Vậy thì gạt bỏ thế nào?”
Lời này vừa ra, mặt Hoàng thái hậu trầm xuống.
Vì cứu Hồ quý phi, nhi tử này thế nhưng muốn đệ đệ của chính mình chịu tiếng xấu!
Trần Việt trả lời: “Thần còn hỏi những cung nhân khác, Cẩm y vệ, hoàng môn, có người nói phạm nhân thường cùng Lưu Hành gặp mặt, còn từng nhận bạc từ Lưu Hành. Về phần vu hãm Hoài vương, phạm nhân chỉ nói là Hoài vương sai sử, sau này mới thành thật khai báo ra Lưu Hành.”
Hoàng thượng không đạt được mục đích, lời này của Trần Việt hoàn toàn gạt Hoài vương ra khỏi hiềm nghi.
Hoàng thái hậu không thể nhịn được nữa, đối Trần Việt, Dư Thạch nói: “Các ngươi lại đi tra, Lưu Hành này nhất định không chỉ một mình, hắn một công công muốn ám sát Thái tử làm cái gì?”
Tam Hoàng tử lúc này sắc mặt đã trắng bệch, nhưng hắn không dám nói một câu.
Tứ hoàng tử tuy rằng tuổi còn nhỏ lại vô cùng thông minh, cũng hiểu rõ bọn họ đang nói cái gì, hắn sợ tới mức nắm chặt lấy tay Tam hoàng tử, cả người đều đang phát run.
Hoàng thượng không có biện pháp, chỉ phải để bọn họ đi thăm dò.
Lưu Hành bị tóm, Hồ quý phi nghe tin liền đến, quỳ gối ngoài cửa cầu kiến.
Ngoài trời tuyết đang rơi, chỉ một lát mặt bà ta đã bị đông lạnh biến tím.
Hoàng thái hậu thấy nàng ta liền cười lạnh, lần này Hồ quý phi không cần bà phải tự mình ra tay, nhất định cũng không còn đường sống, xem nhi tử của bà lần này có thể làm sao? Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử thấy mẫu thân quỳ xuống, cũng đều quỳ xuống.
Hoàng thượng để Hồ quý phi tiến vào.
Hồ quý phi khóc nói: “Hoàng thượng, Lưu công công là người thành thật bổn phận, hắn tuyệt sẽ không phái người đi ám sát Điện hạ, sở thích duy nhất của hắn là uống chút rượu, Cẩm y vệ đó là đang vu hãm hắn. Nếu nói bọn họ từng có lui tới cũng chỉ là lần trước Lưu công công uống say, ngã sấp xuống, Cẩm y vệ đó dìu hắn đứng lên, đưa hắn về phòng, Lưu công công cảm thấy người đó không sai, mới...” Bà ta quỳ gối tiến lên, “Không phải thiếp thân coi trọng nội thị bên người, muốn bao che khuyết điểm, mà là Lưu công công thật sự không phải người như vậy, thiếp thân là hi vọng đừng ra án oan.”
Bà ta nói lời này tình chân ý thiết, chân mày Hoàng thượng càng nhíu chặt hơn.
Hoàng thái hậu cười lạnh nói: “Vậy vì sao chỉ vu hãm hắn, không vu hãm người khác đây?”
Hồ quý phi cắn môi nói: “Thiếp thân cũng không biết, thiếp thân chỉ biết là, trong cung người muốn mạng thiếp thân cũng không ít.”
Hoàng thượng thuận theo cây thang đi xuống: “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Hoàng thái hậu chán nản.
Hoàng thượng nhìn Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, việc này liên quan đến sống chết của Hồ quý phi, ông ta quyết không thể thoái nhượng, dù sao Thái tử vẫn khỏe mạnh, cần gì phải người đền mạng?
Lại nói, ông ta rất hiểu Hồ quý phi, nàng không phải loại nữ nhân đó, mặc dù có đôi khi đùa giỡn chút tính tình, hoặc là vì nhi tử, sẽ tranh một chút.
Nhưng là, nàng sẽ không giết người, nhất là giết nhi tử của ông ta!
Nhưng mà, hiện Lưu Hành bị bắt, ông ta sủng ái Hồ quý phi, Hồ quý phi bị rất nhiều người ghen ghét, ai biết Lưu Hành có phải bị người thu mua hay không?
Hoàng thượng trầm tư một phen, chuyển ánh mắt hướng về phía Thái tử.
Ông ta hỏi một câu khiến mọi người thập phần ngoài ý muốn.
“Hữu Đường, ngươi thấy thế nào?”
Lời này tràn ngập nguy hiểm, cũng đẩy Thái tử lâm vào lưỡng nan.
Tất cả mọi chuyện đến nhanh như gió táp, Hoài vương đến kinh, hắn bị thương, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng giằng co, phạm nhân cung khai, Lưu Hành bị bắt, Hồ quý phi cầu tình, mà vào giờ khắc này, Hoàng thượng lại ném quyền lựa chọn lại cho hắn.
Thái tử cảm thấy bản thân đang đi trong sương mù, chính là, đi mỗi một bước, phía trước cũng càng thêm rõ ràng.
Hắn nói ra đáp án: “Nhi thần cảm thấy chuyện này cùng Hồ quý phi không có liên quan, Lưu công công có lẽ cũng bị người vu hãm.”
Trừ Hoàng thượng, Hồ quý phi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử ra, mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
Phải biết rằng Hồ quý phi và Thái tử, quả thực là thủy hỏa bất dung, hiện tại chỉ cần hắn nói một câu là có thể đả đảo Hồ quý phi, nhưng hắn không làm.
Hơn nữa người khác nhìn sắc mặt Thái tử, Thái tử nhất định là khuất phục dưới uy thế của Hoàng thượng, thật ra trong lòng hắn không nghĩ như vậy.
Hoàng thượng lại rất vừa lòng, nói: “Ngươi quả nhiên hiểu lí lẽ.”
Hoàng thái hậu tức đến không nhẹ, phất tay áo rời đi.
Hoàng hậu liếc nhìn Thái tử một cái, cũng rời khỏi.
Hoài vương thầm nghĩ, điệt nhi này xem tuổi trẻ tài cao, thì ra cũng chỉ là người nhát gan nịnh nọt, giống y ca ca này của ông, không làm được đại sự.
Chỉ tiếc trò hay này!
Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Thái tử bày tỏ an ủi.
Hồ quý phi đối phản ứng của Thái tử có kinh ngạc lại có đắc ý, kinh ngạc là Thái tử thế nhưng không bỏ đá xuống giếng, đắc ý là Thái tử chung quy là Thái tử, không phải Hoàng đế.
Có thể thấy được địa vị của bà ta không gì phá nổi.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều gửi đến ánh mắt cảm kích.
Mọi người lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình Thái tử phi.
Thái tử phi đã giận đến móng tay bấm vào tay ra máu, nàng ta thật không ngờ Thái tử lâm thời lùi bước, không ngờ rằng Thái tử sẽ sợ Hoàng thượng như vậy, rõ ràng chỉ kém một chút là có thể đánh Hồ quý phi vào chỗ vạn kiếp bất phục!
“Điện hạ, vừa rồi vì sao ngài...” Thái tử phi nhịn không được muốn chất vấn.
Thái tử thản nhiên nói: “Có gì sau này hãy nói.”
Hắn mệt mỏi.
Câu nói kia không phải hắn mong muốn, nhưng không thể không nói.
Mặc kệ là vì tương lai, vì hắn, vì Hoàng thái hậu, hắn nhất định phải nói ra.
Thái tử phi cắn răng: “Thiếp thân chính là không rõ.”
Thái tử không có trả lời nàng.
Thái tử phi tuy rằng lòng tràn đầy không cam, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ phải rời đi.
Thái tử ngồi ở đầu giường.
Nghiêm Chính, Hoàng Ích Tam và bốn hoàng môn đều không dám thở mạnh.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy thanh âm tuyết rơi xuống đất.
Nhưng mà, trái tim Thái tử nóng rực, giống như bị lửa đốt, hôm nay hắn ở trước mặt mọi người nhân nhượng vì lợi ích chung, nói ra câu khiến mọi người khinh thường, có lẽ vĩnh viễn sẽ không được người lý giải, cũng làm tổn thương lòng Hoàng thái hậu.
Nhưng là, hắn cũng không thể để người xấu đạt được mục đích.
Chỉ vì theo ý hắn, nếu một mũi tên muốn mạng của hắn, đắc lợi cũng không phải Hồ quý phi, mà là một người khác.
Đến lúc đó nếu hắn chết, Hồ quý phi nhất định sẽ bị vấn tội, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu triệt để trở mặt, nói không chừng Hoàng thượng sẽ vì cái chết của Hồ quý phi mà bệnh nặng không dậy nổi, hai hoàng tử tuổi còn nhỏ, ai tới giám quốc?
Đây là kế sách một mũi tên trúng ba con chim!
Thái tử đột nhiên đứng lên.
Hắn đi về phía bóng đêm.
Bất tri bất giác liền đi đến điện Phù Ngọc.
Chỉ thấy điện phù Ngọc đèn đuốc sáng trưng, Thái tử đứng một lát, yên lặng xuất thần.
Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam chỉ dám xa xa đi theo, ngay cả ô ô cũng không dám đi lên che.
Lúc này Phùng Liên Dung đang ngồi dưới ánh đèn xem hoa văn, tuy rằng cục thượng phục sẽ may quần áo cho đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm hai cái, nàng nghĩ đến ngày nàng còn nhỏ, quần áo cái nào không phải mẫu thân tự may.
Khi mẫu thân nhắc đến chuyện này, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đến lúc con lớn, sẽ lấy quần áo hổi nhỏ ra cho nó xem, nói: “Này, đây là nương làm cho con, con nhìn xem, mặc không nữa rồi, con đứa nhỏ này lớn nhanh thật!”
Nàng cũng muốn như vậy.
Nàng lật đến hoa văn năm con dơi, hỏi Chung ma ma: “Cái này không tệ này, còn trừ tà, bây giờ cũng chưa biết con là nam hay nữ, dùng cái này, đều có thể mặc.”
Chung ma ma thở dài, bà luôn lo lắng chính là tương lai Phùng Liên Dung sinh đứa nhỏ ra sẽ bị Thái tử phi ôm đi. Có điều bà không nói, hiện giờ Phùng Liên Dung còn muốn làm quần áo, bà thầm nghĩ, có phải có làm hay không đều giống nhau?
Bà nhìn Phùng Liên Dung, ánh mắt cũng có chút đồng tình.
Phùng Liên Dung khó hiểu: “Ma ma sao vậy, cảm thấy sẽ mệt ta?”
“Còn không phải là sẽ mệt sao, chủ tử cần gì phải làm cái này, quần áo của tiểu chủ tử sau này đều mặc không hết đâu.” Chung ma ma dời ánh mắt, gấp sách lại: “Chủ tử lúc này phải nghỉ ngơi thật tốt, cái khác không cần quan tâm.”
Phùng Liên Dung dẩu môi, lại mở sách ra: “Vậy không được, ta phải làm, cho dù là một bộ cũng phải làm.
Hai người đang nói, Ngân Quế ở ngoài cửa kinh ngạc nói: “Chủ tử, Điện hạ tới.”
Giọng của nàng có chút cao, bởi vì biết Thái tử bị thương, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đến đây vào giờ này.
Phùng Liên Dung đứng vọt dậy.
Nàng tốc độ quá nhanh, khiến Chung ma ma giật mình.
Thái tử đi tới cửa, liếc nhìn bụng nàng, vội nói: “Nàng ngồi đi, đừng qua đây.”
Phùng Liên Dung thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, cả người đều cảm thấy nhẹ bỗng.
Thái tử mấy bước liền đến trước mặt nàng.
Trên người hắn rất nhiều bông tuyết, trắng trắng, liếc mắt một cái giống như lông ngỗng vậy, Phùng Liên Dung nhận ra, vội kiễng chân, dùng tay phủi tuyết cho hắn: “Điện hạ sao ngay cả ô cũng không che, không sợ bị cảm lạnh à? Thương thế của ngài...”
Thái tử nhìn chằm chằm mặt nàng, cười cười nói: “Sợ nàng lo lắng, nên vội tới cho nàng xem.”
Phùng Liên Dung nghe vậy, nước mắt ào cái chảy ra.
Danh sách chương