Đêm đó Hoàng thượng ngủ tại cung Trường Xuân.

Hoàng thái hậu biết chuyện, đầu lại bắt đầu đau.

Mới bao lâu, Hồ quý phi đã dỗ được nhi tử này của bà quay lại.

Có điều cũng đúng, có một Hoàng hậu cọc gỗ làm nền, Hồ quý phi phong tình vạn chủng, không cần đoán cũng biết ai thắng. Trong cung này cũng không có một người nào có bộ dáng đẹp hơn Hồ quý phi, buổi sáng Hoàng thái hậu uống một bát sữa, mấy cái nhũ bánh liền không muốn ăn nữa.

Hoàng thượng đến thỉnh an bà.

Hoàng thái hậu nhìn ông cực không vừa mắt, lúc này Hoài vương còn ở đây, Hoàng thái hậu không khỏi nghĩ rằng, nếu năm đó cho Hoài vương làm Hoàng đế, ở đâu ra có chuyện hư hỏng như vậy? Hoài vương làm việc chắc chắn hơn Hoàng đế nhiều.

Chỉ tiếc, Hoàng thượng là Trưởng tử, bất luận như thế nào đều phải do hắn làm Thái tử, lại nói tiếp, là có chút ủy khuất Hoài vương, luận đến tài cán, hắn vốn là người thích hợp làm Hoàng đế nhất.

Hoàng thái hậu nói: “Tam đệ ngươi sắp phải đi về rồi.”

Hoàng thượng nhìn Hoài vương một cái: “Sao không ở đây thêm mấy ngày nữa? Có ngươi ở đây, nơi này của mẫu hậu cũng náo nhiệt chút.”

Hoài vương cười nói: “Trong phủ còn có chút chuyện phải xử lý, cũng không thể ở bên ngoài lâu dài, loạn mất.”

Nhưng Triệu Thục ỷ vào trong lòng Hoàng thái hậu không chịu đứng lên, làm nũng nói: “Hoàng tổ mẫu, Thục nhi không muốn đi đâu, có thể ở đây không ạ? Giống như hồi nhỏ đó, ở một thời gian ngắn, mẫu thân sẽ đón Thục nhi về, được không ạ?”

Hoài vương sẵng giọng: “Nói bậy bạ gì đấy, đừng làm phiền Hoàng tổ mẫu con!”

Hoàng thái hậu ngược lại rất thích Triệu Thục.

Trong cung này quả thật thiếu đứa nhỏ, cũng chỉ có một mình Tam công chúa tuổi nhỏ nhất, nhưng là Tam công chúa tính cách buông, không thích nói chuyện. Mỗi lần về nàng đều ngồi yên một chỗ ngẩn người, hỏi nàng cái gì nàng mới trả lời cái đó, không giống Triệu Thục, đặc biệt thiên chân khả ái.

Thấy Hoàng thái hậu do dự, Hoàng thượng nói: “Không bằng để Thục nhi ở đây đi, khi nào nhớ nhà Trẫm lại phái người đưa con bé trở về.”

Hoài vương phi vội nói, “Thục nhi tùy hứng lắm, sợ mệt mẫu hậu.”

Hoàng thái hậu lúc này cũng hạ quyết định: “Cứ như vậy đi, hoặc là, các ngươi không bỏ được Thục nhi, thôi vậy.”

“Làm sao có thể, mẫu hậu thích đó là phúc khí của Thục nhi.” Hoài vương phi đương nhiên đồng ý.

Triệu Thục cũng rất cao hứng, ôm cổ Hoàng thái hậu không buông.

Hoài vương đến gần khuyên nhủ Hoàng thượng: “Hữu Đường tuy còn trẻ nhưng giỏi văn giỏi võ, lòng dạ lại rộng rãi, chỉ cần học hỏi kinh nghiệm, Hoàng thượng nên càng tin tưởng hắn hơn chút.”

Hoàng thượng nghe xong, gật gật đầu: “Ngươi đều nói như vậy, Hữu Đường tự nhiên là tốt.”

Hoàng thái hậu thật vừa lòng.

Nếu Hoài vương có thể ở Kinh thành thì tốt rồi, Hoàng thái hậu nghĩ, cố gắng thường xuyên khuyên nhủ Hoàng thượng, chuyện gì cũng đều có thể thuận lợi hơn chút. Có điều đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của bà, dù sao đất phong của Hoài vương ở Hoa Tân phủ, không phải nói muốn sửa liền sửa.

Chốc lát sau cả nhà Hoài vương liền cáo từ rời kinh.

Lúc này, rượu Phùng Liên Dung ngâm cũng đã được uống rồi.

Như là tâm ý tương thông, đêm đó Thái tử triệu nàng đến chính điện.

Phùng Liên Dung kêu tiểu hoàng môn xách theo vò rượu này liền đi.

Thái tử vừa nhìn thấy nàng liền hỏi: “Nàng xách gì vậy?”

Phùng Liên Dung ngây ngẩn cả người, hắn không phải là đã biết rõ nhất thanh nhị sở rồi sao, sao còn hỏi nữa? Nhưng sau khi hiểu rõ lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ, đây là rượu thiếp thân tự mình ngâm đấy, uống vào có thể sáng mắt giải trừ mệt nhọc, bên trong có chút dược liệu, Điện hạ mỗi ngày uống hai lần, nhất định thoải mái.”

Thái tử lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng: “Không nghĩ tới tiểu quý nhân của ta còn biết làm cái này đấy, ta nếm thử xem nào.”

Hoàng Ích Tam vội mở miệng vò ra.

Mùi rượu nồng đậm tỏa ra, xen lẫn chút vị thuốc.

Hoàng Ích Tam lấy một bình, rót đầy một chén.

Thái tử cũng không chờ người thử, trực tiếp cầm uống hết.

Hoàng Ích Tam và Phùng Liên Dung đều bị dọa.

Phùng Liên Dung còn bị kinh hách, tuy nàng chiếu theo cách làm của mẫu thân nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng không nghĩ tới Thái tử không đợi cho người thử đã uống. Nàng vội vã rót đầy một chén, rót vào mồm, kết quả đây là rượu nguyên chất, nàng vừa uống được nửa chén, mặt liền nhăn lại, cảm thấy cổ họng bỏng rát.

Thái tử phụt nở nụ cười.

Cô nương ngốc này!

“Cho ta.” Hắn một tay đặt sau gáy nàng, cúi đầu ngăn trên miệng nàng.

Phùng Liên Dung còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi hắn đã cậy vào được.

Rượu trong miệng nàng chậm rãi chảy vào trong miệng hắn.

Hắn uống hết tất cả, thuận tiện hung hăng hôn nàng một lát.

Đến khi hắn buông ra, nhìn Phùng Liên Dung, thấy mặt nàng đều đã đỏ bừng như vải nhuộm.

Đỏ này, hận không thể nhỏ ra máu.

Lại quay đầu thì thấy, tiểu hoàng môn và cung nữ đã tránh ra xa.

“Thế nào, không phải chỉ hôn một cái thôi sao, choáng váng à?” Thái tử vươn tay ôm lấy mặt nàng.

Phùng Liên Dung không dám nhìn hắn.

Vừa rồi nàng thế nhưng đút rượu cho hắn!

Lúc này trái tim Phùng Liên Dung đều muốn nhảy ra ngoài.

Nàng chịu không nổi kích thích này.

Thái tử bản thân ở nơi đó vui vẻ.

Một lát lâu sau Phùng Liên Dung mới có dũng khí nói chuyện, nhưng khi nàng đang muốn mở miệng, Thái tử lại rót một chén đặt trước mặt nàng: “Uống đi.”

“Uống?” Phùng Liên Dung há hốc mồm.

Thái tử lại nói: “Giống như vừa rồi vậy.”

Mặt Phùng Liên Dung xoẹt cái lại đỏ lên, tuy rằng đỏ này đã không nhìn ra được.

Thái tử chờ nàng.

Phùng Liên Dung giọng khẽ run nói: “Điện hạ, thích uống rượu như vậy?”

“Đúng vậy, đến đi.” Thái tử cười tủm tỉm.

Phùng Liên Dung chỉ phải cầm chén lên uống ngậm trong miệng.

Thái tử lại tiến đến gần.

Chơi như vậy mấy lần, chân Phùng Liên Dung cũng không còn khí lực, đã nghĩ bản thân hóa thành rượu tưới lên trên người hắn, thấm vào da hắn, không cần ra ngoài.

Thái tử thấy nàng cả người mềm nhũn, ngồi cũng ngồi không vững, tự nhiên ôm nàng vào buồng trong.

Đêm đó, hai người đều mang theo mùi rượu, đầu choáng váng mơ màng. Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy bản thân liên tục phiêu bạt trên trời, tỉnh lại cũng không nhớ đã làm những gì, chính là trong phòng rối một nùi, quần áo vương vãi khắp nơi, còn có cái bị xé rách.

Phùng Liên Dung hồi tưởng lại, hình như Thái tử rất cuồng dã.

Nàng cảm giác một chút, khó trách cả người đều đau.

Thái tử đến gần ôm nàng: “Hôm nay cũng đừng đi.”

Phùng Liên Dung đương nhiên cao hứng, nhưng dạo này Thái tử đối nàng rất tốt, nàng lại mơ hồ có chút lo lắng.

Nàng nghĩ nghĩ nói: “Thiếp thân vẫn nên trở về thôi, bây giờ trời cũng không lạnh.”

Thái tử hơi híp mắt, liếc mắt nhìn kỹ nàng một cái: “Thế nào, nàng không muốn ở lại đây?”

Phùng Liên Dung không có lên tiếng.

Muốn nói có nguyện ý hay không, cho dù mỗi ngày đều ngủ bên cạnh hắn, cùng hắn cùng nhau tỉnh lại, nàng há lại sẽ không đồng ý.

Nhưng nàng thủy chung chỉ là một quý nhân.

Trong bóng tối, dường như có thể nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ nội tâm của nàng.

Tuy rằng thân thể nàng quyến luyến bản thân, khi thái tử ở cùng nàng, có thể cảm giác được loại khát vọng này, nàng luôn gắt gao ôm hắn, như là chết cũng không nguyện ý buông ra, nhưng là, lúc này lại muốn đi.

Hắn ấn đầu nàng trở về lại trong lòng mình: “Ngủ đi, đừng nghĩ chuyện khác nữa.”

Nháy mắt ấm áp liền bao vây lấy nàng, đầu Phùng Liên Dung lại bắt đầu mơ hồ.

Đúng vậy, nghĩ chuyện gì nữa đây, giờ khắc này, hắn ở bên người là đủ rồi, chẳng sợ tương lai có nhiều chuyện xấu như vậy.

Nàng vươn tay ôm hắn, không còn do dự liền ngủ.

Tới ngày hôm sau tỉnh lại, Thái tử thế nhưng không đi nghe giảng bài, Phùng Liên Dung mở to mắt liền nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: “Điện hạ, sao ngài vẫn còn ở đây?”

Thái tử buồn cười: “Nàng muốn mệt chết ta à, nghe giảng bài cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”

Phùng Liên Dung a một tiếng.

Hóa ra là ngày nghỉ.

Nàng lại cao hứng, nói như vậy, không phải là có thể cùng Thái tử ăn điểm tâm sao/.

Thấy nàng người ngốc nghếch, Thái tử nhíu mày: “Đang nghĩ cái gì?”

“Nghĩ Ngự Thiện phòng làm bánh bao hấp nhân tôm thịt ăn thật ngon.”

“Con mèo tham.” Thái tử nằm ngửa, ôm nàng vào trong ngực nói, “Còn muốn ăn cái gì, đợi lát nữa kêu liền một thể.”

Phùng Liên Dung giơ tay lên đếm đếm.

Đợi đến khi hai người rời giường, nàng gọi đủ 12 dạng.

Thái tử thầm nghĩ, rất có thể ăn a, có điều lại rất thích, vì bên trong có tám món đều là ngày thường hắn thích ăn.

Hai người dùng cơm xong, Phùng Liên Dung trở về, nàng lại làm đến chuyện mà đời trước mơ cũng không dám mơ, cả người tinh thần sảng khoái.

Chung ma ma cũng thay nàng cao hứng.

Lúc này, hôn sự của An Khánh công chúa đã được định.

Lần trước Hoàng hậu nói chưa xong, Hoàng thái hậu liền tìm Hoàng đế nói chuyện này.

Kết quả nghe xong, Hoàng đế sửa miệng, thế nhưng muốn gả An Khánh công chúa cho Dương Thái Phục – cháu ruột của Lại Bộ Thượng Thư Dương đại nhân.

Dương đại nhân là người nào, hiện nay Hoàng đế cũng phải ngày nào cũng vào triều, đại sự trong triều, rất nhiều đều là Dương đại nhân quyết định. Sau đó lại do Hoàng thượng làm quyết định cuối cùng, nhưng mà, kết quả cuối cùng đó cơ bản đều không có gì thay đổi, vẫn là quyết định lúc đầu Dương đại nhân đưa ra.

Một người như vậy, tay tự nhiên cầm quyền cao.

Dương Thái Phục cháu ruột của Dương đại nhân cũng là một người tuổi trẻ tài cao, Dương đại nhân nhi tử không có tiền đồ gì, chỉ có Dương Thái Phục được coi là người thừa kế của hắn.

Không cần phải nói, đây nhất định là ý của Hồ quý phi.

Hoàng thái hậu giữ vững bình tĩnh, không có quăng một cái tát lên mặt Hoàng thượng, mà là sắc mặt hòa nhã nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng vẫn luôn yêu thương An Khánh, ai gia biết, lần này cũng không thể tùy tiện gả. Tuy rằng lệnh của cha mẹ, nhưng An Khánh cũng là ta nhìn lớn lên, dù sao cũng không thể không hỏi ý kiến con bé đúng không?”

Hoàng thượng cũng nghĩ vậy, lần trước Vĩnh Gia công chúa cũng là cùng phò mã gặp mặt một lần, có chút vừa lòng, thế này mới nguyện ý gả cho, lần này cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

“Vẫn là mẫu hậu nghĩ chu đáo, Trẫm sẽ tìm một cơ hội để An Khánh nhìn xem.”

Hoàng thái hậu liền cười rộ lên, lại ôn nhu nói: “Hồ quý phi thân thể đã tốt hơn chưa? Nếu vẫn vậy, lại để Chu thái y nhìn xem, đáng thương, nằm nhiều ngày như vậy.”

Hoàng thượng biết Hồ quý phi giả vờ bệnh, ngược lại có chút chột dạ, cảm thấy có lỗi với phần quan tâm này của Hoàng thái hậu, hơi thấp giọng nói: “Đã khỏi hẳn, làm mẫu hậu lo lắng, thật ra cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là chút cảm lạnh thôi.”

Hoàng thái hậu gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, Hoàng thượng cũng phải chú ý thân thể, dạo này thời tiết thoáng lạnh thoáng nóng.”

Mẫu tử hai người nhàn thoại chốc lát, Hoàng thượng cáo từ.

Hoàng thái hậu bưng cốc trà lên, cười lạnh một cái, nghĩ, Hồ quý phi thật biết đánh bàn tính, cũng không biết nữ nhi nàng ta nuông chiều lớn lên, có thể có bực đó tâm tư không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện