Editor: Linh

Phùng Liên Dung tròn tâm nguyện về nhà ngoại, không qua nửa năm liền lại có thai, Triệu Huy Nghiên cười an ủi nàng: "Mẫu hậu, ngài không cần lo lắng đệ đệ, dưỡng thai cho tốt."

Ý là trọng trách trông em trai liền giao cho nàng.

"Có điều phải sinh muội muội cho con!" Nàng mãnh liệt yêu cầu.

Nàng có ba vị huynh đệ, thật sự là đủ, chỉ muốn thêm một muội muội, hai người có thể nói chút tâm sự nho nhỏ của thiếu nữ.

Phùng Liên Dung cười nói: "Hơn phân nửa là vậy, vi nương cũng muốn nữ nhi mà, làm bạn với con nữa."

Triệu Thừa Diễn trêu ghẹo nói: "Nhiều muội muội là tốt, còn sinh để thâm bạn, con thấy chưa chắc, chờ tiểu muội lớn lên, Huy Nghiên đều đã lập gia đình, đợi không kịp."

Triệu Huy Nghiên mặt đỏ lên, nói lại: "Ai lập gia đình, ta mới không gả đâu, nhưng là huynh muốn cưới thê, mẫu thân còn phải quan tâm."

"Quan tâm cái gì?" Triệu Thừa Diễn không phải người dễ xấu hổ, "Không tệ lắm là được."

Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật: "Chuyện lớn cả đời há có thể qua loa? Cha con nói mấy vị đại nhân kia làm quan là không tệ, nhưng nữ nhi của bọn họ dạng gì, dù sao cũng không biết rõ."

Triệu Thừa Diễn cười cười: "Không phải là sợ mẫu hậu mệt nhọc sao, con thấy Tam thẩm, Tứ thẩm đều là phụ hoàng chỉ, không có gì không tốt. Tam thúc Tứ thúc phu thê ân ái, sở thích hợp nhau kìa."

"Vậy cũng đúng." Phùng Liên Dung gật gật đầu, có điều nhi tử nàng dù sao cũng khác, nàng nhất định phải dùng nhiều chút tâm tư.

Thấy nàng trầm tư, Triệu Thừa Mô nói: "Hôn sự của Đại ca, con thấy mẫu hậu vẫn là chờ sinh xong rồi lại nói, cũng không gấp ngay lúc này." Hắn sợ mẫu thân phân tâm, càng thêm mệt mỏi.

Triệu Thừa Diễn nghe xong cười một tiếng: "Đúng vậy, chờ sau này, lo liệu cho ta và Tam đệ luôn."

"Nói vậy." Phùng Liên Dung trừng mắt: "Con đấy, càng lớn càng không đứng đắn, chuyện như thế có thể làm chung sao? Còn Nhị đệ con nữa, lại nói, hắn nhưng là còn chưa muốn trở về?"

"Năm nay có lẽ phải về." Triệu Thừa Diễn nói: "Hắn là vui đến quên cả trời đất, chờ ta thành thân rồi, dọn ra ngoài, ta cũng phải đi ra ngoài xem một chút."

Phùng Liên Dung liếc nhìn hắn, có chút ai oán.

Triệu Thừa Diễn vội nói: "Tự nhiên sẽ thường trở về."

Mấy người đang nói thì Triệu Hữu Đường tới, ba người kia thức thời, hành lễ xong liền cáo từ, chỉ có Đông Lang còn nhỏ, vươn tay muốn Triệu Hữu Đường ôm.

Tính tình của hắn vừa không tùy tiện giống Triệu Thừa Diễn, cũng không trầm ổn nội liễm như Triệu Thừa Mô, lớn hơn chút ngược lại rất dính người, mỗi lần cha nương ôm hắn liền không rời được tay, có đôi khi cũng dựa vào rồi ngủ mất, cho nên ngay từ đầu Phùng Liên Dung mới lo lắng, sợ bản thân không rảnh chiếu cố Đông Lang.

May mắn Triệu Huy Nghiên từ nhỏ đã trông đệ đệ này, Đông Lang vẫn rất là thích nàng.

Triệu Hữu Đường ôm lấy Đông Lang, cười nói: "Đã ăn cơm chưa?"

Đông Lang gật gật đầu, đặt đầu lên vai phụ thân, Triệu Hữu Đường một bàn tay vuốt đầu hắn, vừa nói chuyện với Phùng Liên Dung.

Cũng chỉ là mấy lời ngày xưa đã nói, phải cẩn thận thân thể, thẳng đến ba đứa nhỏ đi rồi hắn mới nhắc đến lập Thái tử.

Do Triệu Thừa Diễn cũng đã lớn, không hai năm phải thành thân, nếu còn không định ra, không thiếu được sẽ ảnh hưởng triều đình, Phùng Liên Dung nói: "Giống như Hoàng thượng nghĩ, lập Thừa Mô đi."

Triệu Hữu Đường khó hiểu: "Trẫm nghĩ như thế nào, nàng biết?"

"Đương nhiên, nếu là muốn lập Thừa Diễn, hắn là Trưởng tử danh chính ngôn thuận, sao cần phải suy nghĩ nhiều." Nàng ít nhiều biết tâm tư của hắn, trên chuyện lập Thái tử, vẫn là từng do dự qua.

Triệu Hữu Đường cười cười, đưa tay sờ đầu nàng: "Hoàng hậu vẫn rất là thông minh đấy, chỉ là...."

Phùng Liên Dung nói: "Thừa Diễn không muốn làm Thái tử đâu, vừa rồi còn ở đây nói chờ thành thânl liền chuyển ra ngoài ở, nghe ra là hắn đã sớm suy nghĩ xong."

Nếu không phải sợ Triệu Hữu Đường, nhất định đã sớm đề cập với hắn, chỉ là Triệu Thừa Dục thường nói với hắn, loại chuyện này không phải bọn hắn có thể làm chủ, cho nên cũng chỉ ở trước mặt Phùng Liên Dung lộ ra ý này.

Về phần Triệu Thừa Mô, hắn chưa từng từ chối, có thể thấy được là muốn làm Thái tử, một cái muốn làm, một cái không muốn làm, một cái thích hợp, một cái không thích hợp, như vậy, còn cái gì phải do dự? Thật ra cho tới bây giờ Phùng Liên Dung cũng không coi đây là chuyện lớn, dù sao đều là con nàng, chỉ cần mấy huynh đệ tình cảm tốt là được.

Triệu Hữu Đường thấy nàng nói được tùy tiện có chút không biết nói gì, thế nhưng nghĩ lại cũng thấy chuyện chính là như vậy, thật ra hắn đã sớm chọn xong, đã Triệu Thừa Diễn không có gì không vui, lập liền lập.

Cách hai ngày hắn liền mời quan viên Bộ lễ, tuyên cáo thiên hạ, lập Triệu Thừa Mô làm Thái tử.

Kết quả trong và ngoài cung gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không có, có thể thấy được những người đó cũng sớm đoán được, không có ai không phục, Triệu Thừa Diễn còn nhẹ nhàng thở ra.

Trong lòng hắn sao không biết tầm quan trọng của Thái tử, nhưng những năm này, hắn đã sớm nhìn ra, Tam đệ thông minh hơn hắn nhiều lắm, tương lai nước Cảnh giao đến trong tay hắn, ai cũng yên tâm.

Như vậy là chuyện tất cả đều vui vẻ.

Tới giữa tháng mười, Phùng Liên Dung sinh hai con, một nam một nữ, làm Triệu Hữu Đường vui mừng hỏng rồi, trong ấn tượng của hắn, bản triều hình như chưa từng có chuyện vui bực này.

"Bụng này của nàng càng lúc càng lợi hại, một lần là hai đứa." Triệu Hữu Đường mỗi tay ôm một đứa cho nàng xem, "Giống nhau như đúc, chính là một cái có chút béo, một cái có chút gầy."

Vừa rồi Phùng Liên Dung ở bên trong sinh con, hắn từ lúc bắt đầu đã chờ, sợ xảy ra chuyện gì, nàng bình an hắn mới yên tâm, vội vã tiến vào, ngay cả quần áo trên người hai con đều là hắn tự mình mặc lên.

Phùng Liên Dung vội hỏi: "Đứa nào gầy vậy?"

"Nữ nhi gầy." Triệu Hữu Đường nói, "Nàng đừng lo lắng, Trẫm sẽ sai người nhiều để ý nàng, thấy vẫn rất tốt."

Phùng Liên Dung ló đầu, quả nhiên thấy hai đứa nhỏ đều an ổn liền thầm nhẹ thở ra.

Triệu Hữu Đường vươn tay dùng khăn thấm mồ hôi cho nàng, mắt thấy nàng mệt mỏi, mất không biết bao sức lực, hơi hơi thở dài, nắm lấy tay nàng nói: "Lần này sinh hai đứa Trẫm cũng thấy đủ, sau này nàng đừng sinh nữa."

Phùng Liên Dung nửa khép hai mắt: "Sao vậy, vậy chàng không tìm ta nữa?"

Đến giờ rồi còn ăn dấm chua nữa, Triệu Hữu Đường buồn cười: "Ngủ một lát đi, đợi lát nữa dậy ăn chút gì." Hắn thấy mấy đứa nhỏ muốn vào, khoát tay kêu bọn hắn đi ra ngoài, đỡ lại quấy rầy Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung cũng thật sự mệt mỏi, nói xong câu kia liền ngủ mất.

Triệu Hữu Đường ôm hai đứa nhỏ ra cho mấy đứa xem, bốn người đều mở to mắt, vạn phần cao hứng, Triệu Huy Nghiên cướp lời nói: "Về sau tiểu muội đều là ta quản, nàng là muội muội ta, thuộc về ta quản."

Đông Lang ngẩng đầu nhìn nàng.

"Yên tâm, tỷ tỷ không quên đệ đâu, đệ cũng giúp trông muội muội."

Đông Lang có thế mới vui mừng gật đầu.

Bốn đứa nhỏ vây quanh liền không đi, Triệu Hữu Đường nói: "Đệ đệ muội muội muốn nghỉ ngơi, mấy đứa đều tự đi làm việc đi, muộn chút lại qua."

Hắn gọi hai bà vú đến, mỗi người ôm một đứa.

Phùng Liên Dung ngủ một lát rồi dậy, nhìn qua hai đứa nhỏ xong liền cùng Triệu Hữu Đường ăn cơm, nàng còn nhớ thương chuyện lớn cả đời của Triệu Thừa Diễn.

"Trước đó cũng đã nói, chờ sinh xong sẽ lo chuyện của hắn."

Triệu hữu Đường nói: "Không phải Trẫm đã bảo nàng chọn sao, sao vậy, mấy người đó không ai hợp mắt?"

"Cũng không phải vậy, chỉ là chưa thấy người." Phùng Liên Dung chớp mắt: "Năm sau tết thượng tị*, không phải Hoàng thượng vốn định cùng những đại thần đó đi du xuân sao, thiếp thân thấy không bằng chọn mấy nhà đó đi cùng."

(*) Tết thượng tị: Người Hán thì gọi ngày tết 3 tháng 3 là “Thượng Tỵ tiết” (上巳節, tỵ = chi thứ sáu trong thập nhị địa chi), bắt đầu trở thành lễ hội tắm gội rũ bỏ bệnh tật, tà ác từ thời Hán (có ghi trong Hậu Hán Thư, thiên Lễ Nghi Chí Thượng). Về sau tổ chức thêm các hoạt động đi chơi ngoài đồng (đạp thanh), ăn uống yến tiệc bên bờ sông v.

Triệu Hữu Đường cười ha ha, chế nhạo nói: "Là chính nàng muốn đi ra ngoài đúng không, còn lấy con làm cớ."

"Nào có, đi ra ngoài thì đúng là muốn đi." Phùng Liên Dung lắc lắc ống tay áo Triệu Hữu Đường, "Nhưng cũng là đẹp cả đôi đường, con dâu ta, ta phải chọn tốt. Ngoài ra, nếu chính hắn thích ta cũng không ngăn cản."

Nhìn khuôn mặt tròn thêm một vòng thịt của nàng, giống cái bánh bao, Triệu Hữu Đường nói: "Nàng cứ như vậy đi ra ngoài, còn ở cữ mà."

"Sinh nhiều, ở cữ không cần ở lâu." Phùng Liên Dung vội nói, thấy hắn nhìn mặt mình chằm chằm, vội vàng che mặt la lên, "Qua một thời gian nữa sẽ gầy, chàng đừng xem!"

Triệu Hữu Đường nói: "Sau này không sinh nữa, muốn nhìn thấy mặt béo còn không có mà xem đâu, mau bỏ tay ra."

Phùng Liên Dung sống chết không bỏ, nhưng nàng ngồi trên giường ăn, có thể trốn đi đâu, bị Triệu Hữu Đường bắt được, cưỡng chế xem kỹ một hồi.

Phùng Liên Dung nước mắt như mưa.

Sắp đến tết thượng tị, Triệu Hữu Đường cũng vẫn là theo nàng, điểm mấy quan viên cùng với nữ quyến, lúc ấy Phùng Liên Dung đương nhiên đã khôi phục lại, cùng Triệu Huy Nghiên như hai tỷ muội, ríu ra ríu rít, nói đi du xuân mặc cái gì tốt, mang cái gì ăn, hai người thương lượng xong liền phân phó.

Triệu Huy Nghiên nói: "Có mang theo Đông Lang không?"

"Đương nhiên là có, đứa nhỏ đáng thương, tương lai đều phải ở trong cung không được đi ra ngoài, thừa dịp còn nhỏ không hiểu chuyện, dẫn hắn đi xem chút."

Triệu Hữu Đường quản con rất nghiêm, không dễ cho ra cung, Phùng Liên Dung đang đau lòng Đông Lang.

Triệu Huy Nghiên liền chọn quần áo cho Đông Lang.

Phùng Liên Dung thấy nàng rất cẩn thận, cười nói: "Tương lai con nhất định là người mẫu thân tốt."

Triệu Huy Nghiên mặt đỏ lên: "Nương nói cái gì vậy, ta mới không gả, bồi nương trong cung cả đời."

"Trong cung có cái gì tốt, bên ngoài chơi mới vui, nếu không phải phụ hoàng con, ta đã nói với con, ta đã sớm chạy ra ngoài." Phùng Liên Dung nói: "Tương lai con gả ra ngoài, nương cũng có thể thường xuyên ra ngoài thăm nom con."

Triệu Huy Nghiên lập tức phì cười.

Nàng cảm thấy mẫu thân ngày càng giống trẻ con, từ lúc Phùng Liên Dung mang thai đều là nàng giúp xử lý sự vụ trong cung, không có gì nàng làm không tốt.

Nàng còn rất lo lắng nàng xuất giá rồi mẫu thân sẽ mệt.

"Nương à, nữ nhi chỉ thích ở trong cung, bên ngoài dù như thế nào cũng luôn cách phụ hoàng mẫu hậu, ca ca đệ đệ." Triệu Huy Nghiêm ôm lấy eo Phùng Liên Dung, mặt dán ở ngực nàng.

Phùng Liên Dung cười cười vuốt đầu nàng.

Nữ nhi tốt như vậy, chọn phò mã như nào mới xứng đây... Phùng Liên Dung thở dài một tiếng.

Đến ngày ấy, tất cả đều chuẩn bị tốt, mọi người chậm rãi đi ra ngoài chơi, lần này không tránh dân chúng, dẫn tới kinh đô ngã tư đường kín hết chỗ, người người tất cả đều đi ra ngoài xem Hoàng đế Hoàng hậu, còn có công chúa hoàng tử.

Phùng Liên Dung nhàn nhã ngồi chung trên long liễn của Triệu Hữu Đường, hơi có chút căng thẳng, từ lúc làm Hoàng hậu, vẫn là lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh này.

"Cũng không biết được không." Phùng Liên Dung kêu Triệu Hữu Đường xem, "Có chỗ nào không ổn không?"

Triệu Hữu Đường cười nói: "Xa như vậy, bọn họ nào thấy rõ, nàng ngồi thẳng là được, hơn nữa, đến gần rồi ai mà không quỳ, nàng sợ cái gì? Còn sợ dân chúng cảm thấy nàng không đủ đẹp, không thể làm Hoàng hậu?"

Phùng Liên Dung lén đánh hắn một cái, khẽ nói: "Đáng ghét, làm sao lại không đủ đẹp chứ, phải là rất đẹp."

Thấy nàng nói xong rồi tự cười, khóe miệng vểnh lên, lúm đồng tiền đọng trên mặt, còn mang theo ngây thơ của cô gái nhỏ, Triệu Hữu Đường nói: "Nghiêm túc chút, phải có chút dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ chứ."

Phùng Liên Dung lập tức không dám lại cười.

Một đường tới ngoài cung nàng mới thả lỏng cơ mặt, Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô chạy qua, cười nói: "Mẫu hậu, bọn họ đều khen ngài đẹp đấy."

Phùng Liên Dung cười đến vui vẻ.

Thấy vậy huynh đệ hai người cũng cười.

Phùng Liên Dung nói với Triệu Thừa Diễn: "Lát nữa ta gọi mấy cô nương cùng ta đi dạo, con tìm cơ hộ xem một cái, thích thì thích, không thích cũng được."

Triệu Thừa Diễn ngược lại ngại phiền toái, lập tức đồng ý.

Lát sau, phu thê Triệu Hữu Ngô cũng tới, Triệu Hữu Trinh không ở kinh đô, thê tử hắn năm trước mang theo đứa nhỏ đi nhìn hắn, một nhà đoàn tụ, lúc này vẫn chưa quay về.

Phùng Liên Dung bước xuống khỏi long liễn, cùng Triệu Hữu Ngô thê tử Trương thị, còn có Triệu Huy Nghiên ngồi chung một chỗ, Trương thị cũng là vừa sinh đứa nhỏ chưa được bao lâu, Phùng Liên Dung liền cùng nàng nói chuyện con cái.

Một thoáng sau, Triệu Hữu Ngô đã đến gõ cửa xe, hỏi Trương thị có khó chịu không.

Hóa ra Trương thị ngồi xe đôi khi sẽ không thoải mái, hắn sợ nàng lại bị, tùy thân đều mang theo thuốc.

Phùng Liên Dung thầm nghĩ hai người này tình cảm thật sự là tốt, nói: "Sớm biết ngươi bị vậy liền sẽ không gọi ngươi, còn nhọc Tứ đệ lo lắng."

Trương thị hé miệng cười: "Nghe nói là chọn thê cho Thừa Diễn, tướng công cả ngày đều nhắc, nói là nhất định phải chọn một người thích hợp." Triệu Hữu Ngô vẫn luôn thích Triệu Thừa Diễn.

Phùng Liên Dung cười rộ lên, cầm lấy tay nàng: "Được, vậy ngươi cùng ta nhìn xem."

Xe ngựa đi thêm một lát, tới nơi cỏ xanh như đệm, chậm rãi ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện