Do nàng trước kia còn nhỏ, chỉ vội vàng học nói học đi, nào từng nghĩ qua nuôi cái gì, nhưng lớn rồi liền luôn cảm thấy buồn, lúc này nghe nói có thỏ con, giống nhũ danh của mình tự nhiên là rất vui mừng.

Nàng chạy thẳng ra ngoài, trong sân đặt một cái rương gỗ nhỏ, nàng đi qua thăm dò thì thấy bên trong có hai con thỏ nhỏ đang ngồi song song.

Một con cả người màu đen, một con màu trắng, trên người có một nhúm lông màu đen, lông của tụi nó đặc biệt dài, bóng loáng.

Triệu Huy Nghiên quay đầu hỏi Phùng Liên Dung: “Nương, vật nhỏ này thật là thỏ ạ, nhưng lại không giống như nương nói.”

Phùng Liên Dung nhìn một cái, cũng là kinh ngạc: “Đúng vậy, lông sao lại xù như vậy, khó trách vừa rồi Kim Lan nói giống mèo.” Nàng tuy là cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn xoay người ôm con đen nhánh ra.

Thỏ con rất là dịu ngoan, vẫn không nhúc nhích.

Tiểu hoàng môn đưa thỏ tới nói: “Hồi nương nương, thỏ này là Tổng binh Liêu Đông Ngô đại nhân thượng cống đến, vốn cũng không xuất từ Cảnh quốc, không biết thuộc giống gì, dân bản xứ nói là kêu sư tử thỏ, chỉ mong nương nương và công chúa thích.

“Thì ra là thế, trách không được bộ dáng không giống với thỏ mà chúng ta từng thấy.” Phùng Liên Dung đưa thỏ cho Triệu Huy Nghiên chơi, “Giờ thì con còn cảm thấy buồn chán nữa không.”

Triệu Huy Nghiên đưa tay sờ sờ thỏ con, cảm giác tựa như đang sờ lên tơ lụa, cười nói: “Vâng ạ, có thỏ chơi cùng rồi, con thỏ này xinh đẹp thật đấy, lông thật dài.” Nói rồi nháy mắt một cái, “Nương, lát nữa con ôm đến cho Đại hoàng huynh xem, rồi nói là giống huynh ấy.”

Phùng Liên Dung phì cười: “Đừng đi trêu Đại hoàng huynh con, hắn hiện tại ghét nhất người khác gọi hắn Tiểu Dương.”

Triệu Huy Nghiên cười hắc hắc, chốc lát lại la hét muốn đút thỏ ăn.

Tiểu hoàng môn nói: “Thỏ này chỉ thích ăn cỏ, hiện trời ấm, khắp nơi đều là cỏ tươi thì dễ, chờ trời lạnh liền ăn cỏ khô, mấy việc này cũng không cần nương nương và công chúa lo lắng.

Phùng Liên Dung nói: “Vậy ngươi đi lấy đến đây đi, mấy ngày đưa đến một lần, đỡ phải ngày ngày chạy tới chạy lui.

Tiểu hoàng môn nói vâng xong liền đi lấy, lát sau đã đẩy một cái xe nhỏ đến.

Hai mẹ con ngồi nhìn thỏ ăn cỏ, thấy thú vị.

Tiểu hoàng môn quay đầu liền đi bẩm báo với Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường đại khái cũng tưởng tượng ra được là tình cảnh gì, mỉm cười.

Đợi đến chạng vạng, ba đứa nhỏ từ Xuân Huy các trở về, Đại Lý nói: “Công chúa vừa phái người đến mời Thái tử điện hạ, các Hoàng tử đi, nói là Hoàng thượng tặng hai con thỏ rất ít gặp.”

Triệu Thừa Diễn cảm thấy mình đã là người lớn, nhíu mày nói: “Thỏ là để nữ hài xem, chúng ta có cái gì để xem chứ.”

Triệu Thừa Mô cười nói: “Muội muội đã có lời mời, tự nhiên là phải đi một chuyến, bồi mẫu hậu ăn bữa cơm, không phải rất tốt sao?” Lại nghiêng đầu nhìn Triệu Thừa Dục, “Nhị ca có đi cùng không?”

Bọn họ là một nhà đoàn tụ, chính mình đi luôn không hợp đoàn, Triệu Thừa Dục trong lòng không muốn đi, nhưng không thể không đi.

Phụ hoàng thường xuyên kêu huynh đệ bọn họ thân cận, hắn không thể để phụ hoàng cảm thấy hắn không thích huynh đệ, muội muội, thậm chí còn không thích mẫu hậu. Sự thật, hắn quả thật cũng không thích lắm, nhưng nếu nói đến chán ghét thì cũng chưa tới.

Chỉ là không thân nổi.

Bởi vì hắn không giống bọn họ, ở bên cạnh Phùng Liên Dung lớn lên.

Triệu Thừa Dục gật gật đầu: “Đi, tiện gặp mẫu thân.”

Ba người liền đi.

Nhìn thấy các ca ca đến, Triệu Huy Nghiên ôm con thỏ lông đen nhánh ra cho Triệu Thừa Diễn xem: “Đại hoàng huynh, nhìn mây đen này lông dài chưa, đáng yêu đúng không, mau ôm, Tiểu Dương và Tiểu Thỏ vốn giống nhau đấy.”

Triệu Thừa Diễn đen mặt: “Giống chỗ nào?”

“Đều ăn cỏ nha.” Triệu Huy Nghiên nháy mắt, “Tiểu Dương ca ca, huynh cũng thích thỏ đúng không.”

Triệu Thừa Diễn giơ tay véo má nàng: “Sớm nói rồi, không được nhắc đến Tiểu Dương, ta là Đại hoàng huynh của muội, Thỏ hư, xem ra trừng trị muội thế nào.”

Triệu Huy Nghiên nhanh chân chạy trốn.

“Muội chớ trốn.” Triệu Thừa Diễn đuổi theo nàng, hai người ở trong phòng đuổi tới đuổi lui, chỉ lát sau hắn liền đuổi theo được muội muội, giơ tay thọt lét nàng.

Triệu Huy Nghiên cười khanh khách, kém chút lăn lộn trên đất, liên tục xin tha thứ.

Phùng Liên Dung thấy nhưng không nói gì, dù sao huynh muội hai người thường đùa giỡn, có điều khó hiểu chính là, Triệu Huy Nghiên luôn ưa tìm Triệu Thừa Diễn, trước nay lại không dám chọc Triệu Thừa Mô.

Một hồi lâu, Triệu Thừa Diễn mới thu tay lại, sửa sang lại quần áo cho Triệu Huy Nghiên, hai người vui vẻ nói chuyện.

Triệu Thừa Mô ôm một con khác chơi: “Thỏ này đúng là lần đầu thấy.”

“Nghe nói là của nước khác, thật xa đưa tới.” Phùng Liên Dung nhìn Triệu Thừa Mô một cái, “Xem con kìa, chỉ thấy cao lên chứ không thấy dài mặt, làm sao vẫn gầy như vậy.”

Triệu Thừa Mô cười nói: “Đúng là chỉ dài cái đầu, mẫu thân, thỏ này từ đâu thượng cống đến vậy?”

“Tổng binh Liêu Đông.” Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ, “Hình như vừa rồi nói là Ngô đại nhân?”

Nàng đối những người này không quá nhớ rõ, hôm nay vừa có người nhắc tới, mấy hôm sau nàng đã quên.

Triệu Thừa Mô à một tiếng, người này hình như cữu cữu từng nhắc tới, hiện thời cữu cữu điều nhiệm Lại bộ, Lại bộ là quản quan viên lên chức, quyền cao chức trọng, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bộ, cữu cữu thường vào cung cùng cha thương nghị đại sự, gặp bọn họ đều sẽ nói nhiều mấy câu.

Mà Ngô đại nhân này trong miệng cữu cữu, lại không phải người có thể đảm nhiệm chức vụ lớn, tay hắn dừng một chút, đưa thỏ cho Triệu Thừa Dục, cười với hắn: “Nhị ca, huynh cũng ôm đi.”

Triệu Thừa Dục vốn không muốn ôm, nhưng đối diện với ánh mắt hắn, chỉ phải nhận, cùng Phùng Liên Dung nói mấy lời tốt lành.

Phùng Liên Dung nói: “Ta thấy ngươi thường mặc ít quần áo, nhớ phải chú ý đừng để bị lạnh.”

Triệu Thừa Dục gật gật đầu.

Buổi tối, mấy đứa nhỏ ở chỗ này ăn bữa cơm, trên đường trở về, Triệu Thừa Dục gặp được một tên tiểu hoàng môn, Tiễn Thân đang xách đèn lồng, trong tay cầm một bao thuốc.

Triệu Thừa Dục nhận biết người này, hắn là Tiễn Thân hầu hạ trong Trường An cung, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, dừng bước lại hỏi: “Ngươi thuốc này là gì vậy?”

Tiễn Thân nói: “Phương tiên cô bị bệnh, nô tài vừa đi lấy thuốc trở về.”

Triệu Thừa Dục vội hỏi: “Tiên cô, nàng bệnh có nghiêm trọng không?”

Đáng thương hắn ngay cả mẫu thân cũng không thể gọi.

Tiễn thân nói: “Có chút nặng, mấy ngày rồi vẫn chưa tốt lên.”

Triệu Thừa Dục nghĩ hắn cũng lâu rồi chưa đi gặp Phương Yên, lập tức muốn đi, Hoa Khi thấy thế vội ngăn đón Triệu Thừa Dục: “Điện hạ, hiện trời không còn sớm, không bằng chờ sáng mai lại nói?”

“Hôm nay với sáng mai có gì khác nhau?” Triệu Thừa Dục không nghe, đi theo Tiễn Thân.

Phương Yên bệnh ngược lại không giả, đã nằm trên giường mấy ngày, chỉ là nàng ta không nghĩ Triệu Thừa Dục sẽ đến, lập tức liền trừng mắt nhìn Tiễn Thân, Tiễn Thân rụt cổ lại lui về phía sau.

Triệu Thừa Dục nói: “Là ta hỏi hắn, chuyện không liên quan đến hắn.”

Phương Yên thán một tiếng: “Ta bệnh cũng không ngại, ngươi không cần đến xem ta đâu. “Lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn Triệu Thừa Dục không tha.

Dù sao Triệu Thừa Dục không thể thường đến, một năm có khả năng gặp được mấy lần? Triệu Thừa Dục nhìn chung quanh một cái, chỉ thấy thanh đăng ảm đạm, khắp Trường An cung đều lộ ra cảm giác suy bại, hắn nghĩ tới Khôn Ninh cung vừa rồi, đó lại là một cảnh tượng khác, hai nơi so sánh với nhau, trong lòng không khỏi chua xót.

Nhớ năm đó, mẫu thân hắn cũng là Hoàng hậu, nhưng hôm nay lại rơi xuống hoàn cảnh này.

Muốn trách ai được đây?

Nghe nói là chính mẫu thân làm sai, nhưng trừng phạt như vậy cũng thật sự quá nặng!

Đang nghĩ, lại nghe phía sau a một tiếng, vốn là Tiễn Thân muốn lấy lòng mấy tiểu hoàng môn bên cạnh Triệu Thừa Dục, rót trà đến, không cẩn thận lại hắn lên một người tên là Vạn Tư Thuận trong đó.

“Nô tài đáng chết, ta dẫn ngài đi lau.” Tiễn Thân vội dẫn Vạn Tư Thuận đi.

Vạn Tư Thuận trong miệng hùng hùng hổ hổ.

“Điện hạ, cũng cần phải trở về rồi.” Hoa Khi mày nhíu lại, nhắc nhở Triệu Thừa Dục.

Bất kể như thế nào, vậy cũng là Hoàng hậu bị phế, cho dù là thân sinh mẫu thân, lại cho Triệu Thừa Dục được cái gì? Hoa Khi cảm thấy, Triệu Thừa Dục nên cùng nàng hoàn toàn đoạn tuyệt tình thân mới tốt.

Dù sao tình cảnh đã rất lúng túng.

Triệu Thừa Dục lại vẫy vẫy tay: “Các ngươi đi ra ngoài, để tự ta đợi thêm lát nữa.”

Hoa Khi ngẩn ra.

Triệu Thừa Dục quát lên: “Cút đi!”

Hoa Khi nghiêng đầu nhìn một cái, thấy Triệu Thừa Dục ánh mắt đều có chút hồng, vội vàng liền cùng mọi người lui ra ngoài.

Phương Yên nói: “Thừa Dục...”

“Mẫu thân.” Triệu Thừa Dục nằm xuống bên cạnh nàng, “Con chỉ muốn an tĩnh một chút, mẫu thân trước kia thường nói con là Thái tử, là trong cung này trừ phụ hoàng ra, con là người cao quý nhất, mà bây giờ con chỉ muốn cùng mẫu thân nói mấy câu, bọn họ đều phải nhìn chằm chằm. Con làm cái gì, cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, sợ cái này, sợ cái kia, con, chỉ cảm thấy mệt...”

Giọng của hắn càng ngày càng thấp, hắn mới tuổi này, vốn không nên thừa nhận mấy cái này.

Phương Yên tự nhiên đau lòng, ôm lấy bả vai hắn nói: “Thừa Dục, con nhịn thêm chút nữa, con đừng chọc phụ hoàng con tức giận, trước kia là ta liên lụy con, mới làm hại con như thế.”

Triệu Thừa Dục khóc lên.

Hai người nói thêm lát nữa, Triệu Thừa Dục mới ra ngoài.

Hoa Khi thở dài, lại nhìn thoáng qua về phía Vạn Tư Thuận.

Vạn Tư Thuận này là hoàng môn Hoàng thượng điều tới, chuyên môn đi theo bên người Triệu Thừa Dục, nói là nô tài, nhưng trên thực tế, là chuyên nhìn chằm chằm Thái tử.

Hoa Khi đi tới gần nói: “Vạn tiểu đệ, tốt xấu gì tiên cô cũng là thân sinh mẫu thân của điện hạ, như vậy cũng là thói thường của con người đúng không? Vạn tiểu đệ ngươi từ trước đến nay thông minh, nhìn ra được, điện hạ là người biết nhớ tình cũ.”

Vạn Tư Thuận không nói chuyện.

Có điều trong lòng hắn nghĩ là, Thái tử như thế nào đi nữa cũng không phải Hoàng đế, lại nói, đồ tốt hắn lấy được tuyệt đối không nằm trên người Triệu Thừa Dục.

Cho nên, mấy ngày sau, hắn theo thường lệ đi bẩm báo Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường nghe xong nhíu nhíu mày: “Ngươi nói không nghe thấy mẹ con bọn họ nói chuyện gì?”

“Hồi Hoàng thượng, đúng vậy, vốn nô tài nên ở đó, nhưng bị tạt nước trà, cứng rắn bị kéo đi lau, chờ nô tài trở về, bọn họ cũng nói xong, nghe nói điện hạ còn lệnh tất cả mọi người lui ra.”

Triệu Hữu Đường sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Mấy năm nay, hắn sợ Triệu Thừa Dục bị Phương Yên ảnh hưởng, đúng là có quản hơi nghiêm, bây giờ xem ra, Triệu Thừa Dục căn bản không nên đi xem nàng.

Xem ra hắt trà chuyện này lại là chủ ý cùi bắp của nàng, ngược lại không biết nói cái gì với nhi tử!

Chỉ mong Triệu Thừa Dục đừng bị mê muội.

Triệu Hữu Đường cầm lên tấu chương tiếp tục xem, kết quả mới xem một cái, sắc mặt lập tức có biến hóa, kinh đô địa khu thế nhưng xảy ra nạn châu chấu!

Đây đối người nông dân mà nói, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt, bởi vì châu chấu rất khó đối phó, chúng ta lúc tới hùng hổ, khi đi nhà nhà ngay cả một lát thóc cũng không thu được.

Đây là một ác mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện