Phùng Liên Dung ngây ngẩn cả người, cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Hoàng thượng vừa mới nói để thiếp thân đi Tĩnh Vương phủ?”

Triệu Hữu Đường ừ một tiếng: “Ừ, nàng đã sinh ba đứa, có kinh nghiệm, thứ hai chính là nàng và Kim thị cũng quen biết.”

“Nhưng, đó là phải xuất cung đấy.” Phùng Liê Dung ở trong cung đã bao nhiêu năm, tổng cộng ra cung mới chỉ hai lần, cũng đều là Triệu Hữu Đường mang đi ra. Nhưng là đi Tĩnh Vương phủ chiếu cố Kim thị, vậy khẳng định liền chỉ có một mình nàng đi.

“Nàng không phải là rất muốn xuất cung sao, Trẫm cho nàng cơ hội không tốt sao?” Triệu Hữu Đường biết mấy ngày nay Phùng Liên Dung áp lực rất lớn, cho nàng đi ra ngoài thuận tiện giải sầu. Ngoài ra hắn cũng thật coi trọng Triệu Hữu Trinh, Kim thị, hắn cũng thật sự không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, “Mang theo bà đỡ, Kim thái y cùng Chung ma ma đi cùng.”

Phùng Liên Dung tin tưởng đây là thật, mặt mày hớn hở: “Vậy ba đứa nhỏ cũng đi à?”

“Bọn họ đi cái gì.” Triệu Hữu Đường không cho, “Nàng đi, đứa nhỏ ở trong cung có thể có chuyện gì.”

Cũng không phải thật sự đi chơi, bên kia Kim thị sinh con, ba đứa nhỏ ở bên cạnh không phải thêm phiền.

Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng phải, cười gật đầu, một bên sai Chung ma ma bắt đầu thu thập.

Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, thật sự là khẩn cấp, đây không phải là vẫn còn vài ngày sao? “Đến rồi ở Tĩnh Vương phủ đợi, nàng đừng nghĩ còn được đi ra ngoài chơi.” Hắn biết tiểu tâm tư của Phùng Liên Dung, nàng không có yêu thích gì khác, chỉ thích hướng tới dân gian, mỗi lần đi ra ngoài đều vui vẻ như con nít, hắn sợ một mình nàng đi ra phố, hắn không ở bên cạnh sẽ lo lắng.

Phùng Liên Dung một lời đáp ứng: “Thiếp thân phải đi chiếu cố Phượng nương, nào có ở không.”

Triệu Hữu Đường thế này mới không nói nữa, còn đề ra việc này với Thái hậu.

Hoàng thái hậu cũng không phản đối.

Từ lúc Phương Yên bị phế, bà càng thêm không muốn quản sự.

Qua mấy ngày, Phùng Liên Dung phải đi Tĩnh Vương phủ, lúc gần đi dặn dò ba đứa nhỏ, chủ yếu là hai đứa con trai, Triệu Huy Nghiên vẫn còn chưa biết gì.

Triệu Thừa Diễn cười híp mắt nói: “Chờ Tam tẩu sinh con rồi, mẫu phi phải mang về cho con xem nha.”

Phùng Liên Dung buồn cười: “Em bé sinh ra rồi dù sao cũng phải mấy tháng mới có thể bế ra ngoài, con nhịn thêm chút đi.”

“Dạ.” Triệu Thừa Diễn gật đầu, “Mẫu phi yên tâm, con sẽ trông coi đệ đệ muội muội, còn có nhị đệ.”

Do Phương Yên bị phế, Triệu Thừa Dục bị đả kích nặng, gần nhất đều ủ rũ, Triệu Thừa Diễn nhắc qua mấy lần. Phùng Liên Dung bảo hắn làm đại ca tốt, đừng bắt nạt Triệu Thừa Dục, nhiều chơi cùng hắn, trên đời này, đứa nhỏ không có mẫu thân ở bên luôn đáng thương.

Thấy nhi tử hiểu chuyện, Phùng Liên Dung rất vui vẻ, sau đó lại đi Càn Thanh cung.

“Thiếp thân phải đi rồi, Hoàng thượng nhớ phải chú ý thân thể đó, cơm ăn đúng giờ, buổi tối cũng nên ngủ sớm.” Phùng Liên Dung lo lắng nhất ngược lại là Triệu Hữu Đường, hắn mặc dù là một người lớn, có thể chăm sóc tốt bản thân, nhưng trên thực tế, bị sự vụ quấn thân cũng là hắn.

Xưa nay làm minh quân đều phải trả giá rất lớn, cũng không phải nhàn rỗi là có thể thành.

Triệu Hữu Đường cười cười: “Trẫm biết, nàng đi sớm về sớm.”

Năm tháng đã in dấu vết lên mặt hắn, người đã trung niên, ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm nội liễm, chỉ là nụ cười đó, phảng phất vẫn là vị Thái tử trước kia, ôn hòa tuấn nhã. Phùng Liên Dung cúi người, vươn tay ôm lấy bả vai hắn, in một nụ hôn lên môi hắn.

Tay hắn lập tức buông bút son xuống, kéo nàng ngồi lên đùi hôn trả.

Hai người quá một lát mới tách ra, Phùng Liên Dung lưu luyến không rời cáo từ.

Nhìn bóng lưng nàng, Triệu Hữu Đường bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Kim thị lẻ loi một mình, nàng sẽ phải ở lâu thêm mấy ngày, cộng thêm đi trước mấy ngàu, đó là rất lâu...

Đây là lần đầu tiên, hắn ở trong cung, nàng không ở.

Mà lúc này hối hận cũng đã muộn, Phùng Liên Dung đã ngồi xe ngựa đi Tĩnh Vương phủ.

Có điều lần này điệu thấp làm việc, trừ Triệu Hữu Đường cùng Hoàng thái hậu, Diên Kỳ cung, còn có những người đi theo mới biết được.

Tĩnh Vương phủ cũng không xa, lần này là do Hạ Bá Ngọc chính mình hộ tống, hắn cũng phá lệ cẩn thận, xuống xe ngựa đầu tiên là dò xét một phen mới mời Phùng Liên Dung xuống. Vào phủ lại cho hộ vệ dò xét khắp nơi, cần phải bảo toàn an nguy của Phùng Liên Dung.

Kim thị lúc này đang ngồi trong phòng, nghe nói Phùng quý phi đến, lập tức phát hoảng.

Phùng Liên Dung tiến vào cười nói: “Ngươi đừng sợ, là do Hoàng thượng lo lắng nên cho ta đến đây.”

Kim thị cảm kích nói: “Đa tạ Hoàng thượng, Quý phi nương nương.”

Trong khoảng thời gian này nàng qua không tốt lắm, chủ yếu là Triệu Hữu Trinh vẫn không trở về, mà nàng lại là lần đầu tiên sinh con, sợ không thuận lợi, hợp mới mấy ngày gặp ác mộng, lúc này thấy Phùng Liên Dung dẫn theo bà đỡ, thái y đến đây, lòng mới định lại.

Phùng Liên Dung nói: “Tam điện hạ thật ra đã về rồi, chỉ là gặp phải hồng thủy, dù là thuyền lớn cũng không đi được, luẩn quẩn đường xa thế này mới chậm.”

“Thiếp thân cũng biết.” Kim thị rơi nước mắt, “Chỉ là nhịn không được lo lắng, suy nghĩ lung tung.”

Phùng Liên Dung vỗ vỗ tay nàng: “Như vậy đối với con không tốt, ngươi bây giờ chỉ cần nghĩ đến sinh con, chuyện có lớn bằng trời cũng phải hoãn lại sau hãy nói, đợi đến Tam điện hạ trở về, nhìn thấy đứa nhỏ không phải sẽ cao hứng sao? Chỉ là đoàn tụ muộn hơn chút mà thôi.”

“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng căng thẳng.” Chung ma ma cũng nói, “Đây là tối kỵ, Vương phi ngài thả lỏng chút.”

Bà đỡ cũng nói như vậy.

Mọi người đều rất quan tâm nàng.

Kim thị trong lòng ấm áp, gật đầu nói: “Thiếp thân đã biết, sẽ tận lực không nghĩ những chuyện đó.”

Phùng Liên Dung cười nói: “Lát nữa ăn cơm trưa ngươi cũng ăn nhiều chút.”

Kim thị lại nói được.

Chung ma ma liền đi phân phó.

Phụ nhân có thai nên ăn gì bà rõ ràng nhất.

Kim thị ở đây vẫn luôn là một mình, tuy rằng trong cung thường phái người qua xem nhưng vẫn cô đơn, hôm nay Phùng Liên Dung đến, nói cười với nàng, khắp nơi an bày thỏa đáng, nàng tâm tình cũng khoái trá, bữa cơm này ăn nhiều hơn chút so với ngày thường.

Nha hoàn phục vụ cười nói với Phùng Liên Dung: “Vương phi khó được ăn như vậy.”

Phùng Liên Dung nói: “Chờ sau này Tam điện hạ trở lại, đều sẽ như thế.”

Kim thị nghe, hai má đỏ lên.

Phùng Liên Dung lại cho nàng uống thêm chút canh: “Canh này là khi ta có thai thường hay uống, hương vị đặc biệt tươi ngon, thời tiết này nấm cũng tốt, mới hái từ dưới chân núi xuống, trong veo như nước, ta cảm thấy ngon hơn mấy trân hào hải vị kia nhiều.”

Nàng mặt mày hớn hở, thanh âm êm dịu, nghe cũng gọi người có cảm giác thèm ăn.

Kim thị uống một ngụm, cũng tán thưởng, liên tục uống hơn nửa bát.

Nàng ngẩng đầu nhìn Phùng Liên Dung, cảm thấy nàng thân thiết, không hề bưng giá, nói chuyện, giống như là bạn tốt khuê phòng, nàng đối Phùng Liên Dung nhiều hơn một phần thích.

May mắn là người như vậy, bằng không qua đây chiếu khán, chỉ sợ nàng càng thêm căng thẳng.

Hai người nói chuyện phiếm một lát, Kim thị mệt nhọc liền đi nghỉ ngơi.

Chung ma ma đã phái người thu thập xong mổ phòng khách.

Tĩnh Vương phủ này rất rộng, trừ chính điện bên ngoài ra, hai bên còn các đại viện, bên trong cùng còn có vườn, lúc này cũng nở đầy hoa, chỉ là khi nào Triệu Hữu Trinh vẫn chưa con cháu đầy một sảnh đường, tất nhiên là có vẻ vắng lạnh chút.

Phùng Liên Dung nhìn xem chung quanh, khi đi đến cửa lớn, Hạ Bá Ngọc cũng không biết từ đâu đi ra, khom người nói: “Hoàng thượng phân phó qua, nương nương không được tự mình xuất môn.”

Phùng Liên Dung nhíu nhíu mày, nàng như có điều suy nghĩ hai mắt nhìn ra bên ngoài, có điều Hạ Bá Ngọc nói như vậy, nàng ngược lại hỏi: “Nếu ta nhất định phải xuất môn thì sao?”

Hạ Bá Ngọc cũng không do dự: “Vậy hạ quan chỉ có thể ngăn trở nương nương, mời nương nương hồi cung.”

Thánh chỉ nơi tay, quả nhiên là thiên hạ vô địch, Phùng Liên dung đành phải đi trở về.

Chung ma ma nhìn sắc mặt nàng, an ủi: “Bên ngoài cũng chỉ là đường phố, có gì đẹp đâu mà nhìn, đường phố chỉ dành cho người đi bộ, còn hai bên. Vừa rồi nô tì nhìn, cũng không có sạp gì, nơi này phần nhiều là nhà giàu sang, lúc nào nhiệt nhất cũng chỉ có khách nhân đến thăm nhà nhiều.”

Phùng Liên Dung nói: “Ta cũng không nghĩ ra.”

Chỉ là Triệu Hữu Đường rất đáng ghét, lúc trước dặn dò qua không nói, còn truyền thủ dụ cho Hạ Bá Ngọc, căn bản là không muốn cho nàng xuất môn.

Nàng hừ một tiếng: “Quỷ hẹp hòi.”

Chung ma ma vội nói: “Nương nương.”

Phùng Liên Dung do hiện được sủng ái, có mấy lời cũng chỉ có nàng dám nói.

Phùng Liên Dung bĩu môi: “Không đi thì không đi.”

Dù có ở tại Tĩnh Vương phủ này cũng tốt hơn ở trong cung, nàng tuy rằng thích Triệu Hữu Đường, nhưng do quan hệ với kiếp trước, chỉ riêng không thích hoàng cung kia, nơi đó luôn dễ khiến người đè nén, nào có thoải mái bằng bên ngoài. Chính là, nàng hiện tại có nhiều vướng bận, Triệu Hữu Đường, đứa nhỏ, một mình nàng không cách được.

Ba ngày sau Kim thị liền sinh, bà đỡ, bà vú đều đi vào, Chung ma ma ở phòng kế bên chờ.

“Cũng không biết có sao không.” Phùng Liên Dung lúc này cũng rất căng thẳng, tuy rằng nàng đã sinh ba đứa, nhưng là chờ người khác sinh vẫn là lần đầu tiên.

“Chắc là tốt, vừa rồi Vương phi tương đối bình tĩnh, chỉ cần nàng dùng nhiều sức, đừng hốt hoảng là được.”

Phùng Liên Dung gật đầu: “Hi vọng nàng bình an.”

Có điều sinh con cũng không phải trong một thời gian ngắn, lại là thai đầu, hai người chờ thật lâu Kim thị cũng chưa sinh xong, Phùng Liên Dung cũng ngồi không yên, một lát đi đông, một lát đi tây, bất thình lình nàng dừng chân lại hỏi Chung ma ma: “Lúc ta sinh con, Hoàng thượng có phải cũng như vậy không?”

Chung ma ma cười: “Đúng vậy, đứng ngồi không yên, đáng tiếc nương nương không nhìn thấy.

Phùng Liên Dung trong lòng nghĩ thầm, ngọt ngào.

Hoàng cung kia nàng có không thích thế nào, nhưng là vì hắn ở đó, nàng ở thế nào cũng đều cam tâm.

Nàng đi tới đi lui, vừa muốn ngồi xuống thì Hạ Bá Ngọc dẫn Triệu Hữu Ngô đến.

“Tứ điện hạ?” Nàng thật kinh hỉ, “Ngươi tới thật đúng dịp, lát nữa là có thể nhìn thấy điệt nhi nữ rồi.”

Triệu Hữu Ngô cười nói: “Không phải Kim thái y đã nói là chất nữ à?”

“Cũng chưa chắc.” Phùng Liên Dung thán một tiếng, “Đáng tiếc Tam điện hạ vẫn chưa về.”

Triệu Hữu Ngô nhìn nàng một cái, thấy nàng chỉ mặc váy áo bình thường, do không ở trong cung, chỉ tùy ý chải đầu, mi mục như họa, ôn nhu có tình, cùng trong kí ức của hắn xem ra cũng không có bao nhiêu thay đổi, hắn cười nói: “Chắc là sắp rồi.”

Hai người cùng ngồi xuống.

Phùng Liên Dung cùng hắn cũng rất quen thuộc, hỏi: “Ngươi ở Tông nhân phủ, hàng ngày có bận không? Tiểu Dương và A Lý nói lâu rồi không gặp ngươi.”

Triệu Hữu Ngô nói: “Do là mới làm nên có chút bận, dạo này không rảnh, ngày khác sẽ đi xem bọn họ.” Hắn nhìn Phùng Liên Dung nói: “Hoàng thượng chuẩn nương nương ở đây mấy ngày?”

“Cái này thì không nói, có điều ta nghĩ dù sao cũng phải ở lại hai ngày, chờ Phượng nương thích ứng mới được.”

Triệu Hữu Ngô gật đật đầu: “Ta cũng ở mấy ngày, ít cũng phải đợi ca ca trở lại mới được.”

Hai người đang nói, bên ngoài lại có người gõ cửa, lần này Hạ Bá Ngọc không dẫn người vào, mà là bẩm báo trước: “Tứ điện hạ, nương nương, An Khánh Trưởng công chúa đến đây.”

An Khánh Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của Triệu Hữu Ngô, chỉ là người không được Triệu Hữu Đường tín nhiệm, bị cấm chỉ vào trong cung, dù là ngày lễ tết cũng không được đi vào, nhưng giữa bọn họ có liên hệ máu mủ, bất kể như thế nào, nàng cũng là tỷ tỷ của mình.

Triệu Hữu Ngô nhất thời cũng có chút do dự.

Nghe nói Triệu Hữu Trinh chuyển đến Tĩnh Vương phủ ở, An Khánh Trưởng công chúa còn từng gặp hắn mấy lần, Kim thị cũng nhận biết nàng, nàng lần này tới chắc là vì Kim thị muốn sinh, cũng là có ý tốt.

“Mời nàng vào đi.” Triệu Hữu Ngô nghĩ nghĩ, thủy chung vẫn là không ngăn cách phần thân tình này.

Chính là An Khánh Trưởng công chúa vừa vào cửa, không nghĩ tới Phùng Liên Dung thế nhưng cũng ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện