Theo Phương Tranh phỏng chừng, cũng không đúng, với tính tình của Phùng Cửu Đao, khảng định hắn sẽ vì những binh sĩ tử trận tại thảo nguyên mà xin tiền trợ cấp.
Quả nhiên, sau khi Phùng Cửu Đao nghe được hoàng thượng nói xong, bái xuống thật sâu nói: " Bẩm hoàng thượng, thứ gì mạt tướng cũng không cần. Nhưng cầu hoàng thượng có thể cho gia quyến của các tướng sĩ chết trận có thêm một ít trợ cấp, như vậy mạt tướng cùng toàn thể tướng sĩ vô cùng cảm tạ thánh ân!"
Phương Tranh nghe vậy liền nhếch miệng, nhìn hắn, đúng là không sai! Đều bị bổn thiếu gia nghĩ tới, người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, đối với nhau không có sự suy đoán trông chờ, sau này bổn thiếu gia nên biến thành ngốc nghếch hơn một chút mới cảm thấy vui sướng.
Sắc mặt hoàng thượng trầm thống nói: " Phùng tướng quân ở địa vị cao mà không quên đồng đội, trẫm rất vui mừng. Những tướng sĩ cùng bách tính vì Hoa triều xã tắc mà hi sinh, theo lý nên trợ cấp, không thể làm cho gia quyến các tướng sĩ thất vọng đau khổ. Phùng tướng quân yên tâm, sau đây trẫm sẽ hạ chỉ, lệnh cho Hộ Bộ thống nhất một danh sách những tướng sĩ chết trận, mỗi tháng sẽ được trợ cấp bạc."
Phùng Cửu Đao lễ bái nói: " Vi thần thay mặt các tướng sĩ chết trận bái tạ hoàng thượng long ân! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lúc này quần thần đều quỳ gối, hô to vạn tuế gia nhân đức.
Việc này đã qua, triều đình lại khôi phục bình tĩnh, Phùng Cửu Đao đã trở thành đại tướng của Long Vũ quân, có tư cách xếp hàng trong đội ngũ quan viên trong triều, tiểu thái giám đưa hắn đến đứng trong hàng võ tướng, Phương Tranh nhìn thấy Phùng Cửu Đao đang đứng gần như đối diện với mình, nhất thời vui mừng đến nhướng đôi mày, lần này thật tốt, có bạn rồi.
Vì vậy Phương Tranh hướng Phùng Cửu Đao dùng sức chớp mắt, Phùng Cửu Đao vẫn nghiêm túc, gương mặt không chút biểu tình, Phương Tranh vừa nháy mắt nhướng mày, vừa nhăn mặt đủ thứ, biểu tình của Phùng Cửu Đao trước sau như một, liếc cũng chưa từng liếc qua hắn. Phương Tranh tự mình làm một hồi, cảm thấy buồn chán, vì vậy thành thành thật thật dựa vào cây cột tiếp tục ngủ gục.
Quần thần cũng vẫn như thường ngày bẩm tấu những chuyện cần xử lý, một quốc gia lớn như vậy, sự tình phải giải quyết thì đủ loại, sông ngòi, trồng trọt, thuế má, binh hướng...Làm hoàng đế kỳ thực cùng rất khổ sở, cũng không biết vì sao lại có nhiều người cứ chém giết nhau giành giật vị trí này, ngồi lên rồi sau đó làm bản thân mình phải mệt mỏi đến chết khiếp, đáng giá như vậy hay sao?
Vào giữa trưa, lâm triều rốt cục kết thúc, Phương Tranh cùng quần thần hô to muôn năm xong, tất cả liền đi ra khỏi kim loan điện.
Sắc mặt Phan thượng thư hầm hầm đi ra đầu tiên, hoàn toàn khác với lúc trước, Phan thượng thư tựa hồ như ý thức được điều gì, cũng không cùng quần thần nói chuyện, cũng không hề nhìn Phương Tranh một lần, tùy ý hướng mọi người chắp tay, liền vội vã đi thẳng ra cửa cung.
Quần thần mơ hồ tách khỏi Phương Tranh vài bước, đối với Phan thượng thư tựa hồ cũng không còn nhiệt tình như xưa. Trước khi thế cục còn chưa rõ ràng, đối với hai nhân vật chuyên gây mưa gió, chính mình nên bảo trì cự ly một chút cho thỏa đáng. Nói không chính xác là xem hai vị này đánh cờ coi ai sẽ thắng, vạn nhất đội đi sai, làm hại mình còn liên lụy đến toàn gia.
Phương Tranh nhìn theo bóng lưng Phan thượng thư cười nhạt mấy tiếng, lào già kia, chúng ta chờ xem, thiếu gia sẽ chơi với ngươi, xem ai thu thập ai trước.
" Phương laco đệ, hôm nay lâm triều, ngươi vì Phùng mỗ cùng những huynh đệ chết trận trượng nghĩa nói thẳng, Phùng mỗ đứng bên ngoài điện đều nghe được, Phùng mỗ...Ai, Phùng mỗ không nói được gì, ta cùng các huynh đệ vô cùng ghi khắc đại đức của lão đệ!" Phùng Cửu Đao nói sau lưng Phương Tranh, giọng nói tràn ngập sự cảm kích.
Phương Tranh xoay người cười nói: " Phùng đại ca, khách khí quá, chúng ta là huynh đệ, hà tất lại khách sáo, hỗ trợ hẳn nên làm, chỉ cần đừng nhắc đến tiền, chuyện gì cũng dễ nói..."
Phùng Cửu Đao tuôn mồ hôi: "..."
Phương Tranh vỗ vai hắn cười nói: " Ai, ngươi đúng là không có chút tính hài hước, lẽ nào ngươi không phát hiện ta là một người rất khôi hài hay sao?"
Phùng Cửu Đao hiển nhiên là một người không biết khôi hài, vì thế đối với lời hài hước của Phương Tranh không chút hiểu biết, chỉ nhìn Phương Tranh đăm đăm nói: " Phương lão đệ, Phùng mỗ đã sớm nhìn ra ngươi là một hán tử, quả nhiên Phùng mỗ không nhìn lầm. Vì các huynh đệ đã chết trận, lão đệ không tiếc đắc tội quyền quý trong triều đương thời, loại phẩm đức này thật sự là đạo đức tốt, làm cho Phùng mỗ kính phục!"
Phương Tranh cười gượng, có vẻ rất là chột dạ. Kỳ thực hắn cũng không hoàn toàn vì các tướng sĩ, lào già kia vốn có xích mích với thiếu gia ta, hơn nữa thiếu gia chỉ vì muốn đơn giản tranh một chút khẩu khí cho ngươi mà thôi.
Bất quá, nếu Phùng Cửu Đao đã ca ngợi hắn nhiều như vậy, không tiếp nhận cũng không hợp, bản thiếu gia không thể làm gì khác hơn là sợ hãi mà nhận - thật đúng là “sợ mà nhận" lấy a...
Lúc này Tào công công đi tới trước mặt Phương Tranh, vẻ mặt tươi cười nói: " Phương đại nhân, ta phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh ngài đến ngự thư phòng."
Phương Tranh vội chắp tay nói: " Khổ cực Tào công công, hạ quan đi ngay."
Nói xong từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu, nhét vào trong tay Tào công công, cùng giao tiếp với thái giám trong cung, điều này đã thành lệ cũ.
Phùng Cửu Đao thấy hoàng thượng tuyên gặp Phương Tranh, không dám chậm trễ thời gian của hắn, chào Phương Tranh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Phương Tranh kéo Tào công công cùng đi, nhỏ giọng hỏi: " Ai, Tào công công, hôm nay tâm tình hoàng thượng thế nào? Ngài…có tức giận hay không?"
Dù sao hôm nay làm nháo tại triều đình, hoàng thượng khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, làm trò trước mặt quần thần là một chuyện, nhưng sau đó thu thập Phương Tranh lại là chuyện khác. Luận trò chơi đấu trí, ai có thể chơi qua tay hoàng đế? Phương Tranh có chút lo lắng, sợ vị hoàng đế vui giận bất thường này lại muốn cho hắn ăn đòn.
Tào công công cười tươi rói như đoa hoa cúc: " Ngài cứ yên tâm đi, tâm tình lúc này của hoàng thượng không tệ. Ta vừa nghe lão nhân gia còn đang cười đó."
Vậy thì ta an tâm. Phương Tranh lấy lại bình tình, đi nhanh theo Tào công công tới ngự thư phòng.
Sau khi hành lễ, Phương Tranh lén lút nhìn hoàng thượng, thấy biểu tình của hắn bình thản, đang cầm bút phê duyệt tấu chương.
Phương Tranh là một người cơ trí, thấy thế liền tiến nhanh tới, xắn tay áo bắt đầu mài mực cho hoàng thượng.
Hoàng thượng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Phương Tranh vội vàng nở nụ cười lấy lòng hắn. Hoàng thượng cũng không phản ứng, sau cái liếc mắt lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Quân thần hai người cứ trầm mặc trong bầu không khí như vậy suốt nửa canh giờ, Phương Tranh mài mực tới mức cổ tay đau nhức, thấy hoàng thượng còn chưa có ý ngừna tay, vìvậy buông thỏi mực trong tay xuống, lại tìm ra một cây quạt, bắt đầu quạt cho hoàng thượng.
Một lúc lâu, hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: " Phương Tranh, ngươi đang quạt cho trẫm, hay đang quạt cho chính ngươi?"
" A?" Phương Tranh cả kinh nhìn cây quạt trong tay mình, nguyên lai quạt quạt, cũng không phát giác ra đang quay lại quạt cho mình.
Cười một tiếng ngượng ngùng, Phương Tranh xấu hổ nói: " Thật không phải, hoàng thượng, vi thần ở nhà chưa từng hầu hạ người khác, hì hì, chưa có kinh nghiệm..."
Rốt cục hoàng thượng buông bút xuống, thở dài nói: " Phương Tranh, ngươi thật sự là quá lỗ mãng, bảo trẫm nên nói ngươi thế nào đây?"
Phương Tranh cười nói: " Dạ dạ dạ, hoàng thượng cao kiến, vi thần thực sự không thích hợp hỗn trong triều đường....Ách, sai rồi, không thích hợp phát triển trong triều đường...hì hì.."
Hoàng thượng nói: " Từng cử động trong triều đình đều liên quan đến thiên hạ thương sinh, tự tính tình hồ đồ của ngươi, tương lai rớt đầu cũng không biết chết như thế nào. Ngươi nói một chút, ngươi vào triều mới vài ngày, liền kết xuống thù hận lớn như vậy với Phan thượng thư. Nếu kéo lâu dài, cả triều văn võ chẳng phải đều bị ngươi đắc tội? Người thanh niên, trước khi làm việc gì, thì nên suy nghĩ kỹ cho thỏa đáng."
Phương Tranh đã hiểu rõ, không ngờ hoàng thượng gọi tới là để giáo huấn ta. Được, lão tử thành thành thật thật ra vẻ đáng thương, vị lão gia tử này ta thật sự không thể trêu vào.
Ai biết hoàng thượng nói vài câu thì thay đối ý: " Nhưng...hành vi hôm nay của ngươi, tuy đánh bậy đánh bạ, lại bị ngươi qua được, ha ha. Phương Tranh, vận khí của ngươi cũng không sai."
" A?" Phương Tranh cực kỳ kinh ngạc: " Hoàng thượng, là ý tứ gì?"
" Phan thượng thư, ai, làm cho trẫm rất thất vọng!" Hoàng thượng trầm thống nói.
" Phan thượng thư vốn là nguyên lão hai triều, ngày xưa lúc trẫm còn là thái tử, Phan thượng thư đã là Lại Bộ Tả Thị Lang của tiên hoàng, trải qua hơn mười năm, từ một thị lang nho nhỏ, lên chức chấp chưởng chức thượng thư của quan lại Hoa triều, kiêm nhiệm chức thái sư thái tử, địa vị trên quần thần, dưới một người mà trên trăm triệu người. Trẫm đối với hắn thật không tệ, mấy năm nay giao nhiều quyền lực cho hắn, đối với hắn thật sự tín nhiệm, không nghĩ tới hắn...Ai!"
" Không nghi tới nhân phẩm hắn không tốt?" Phương Tranh thủ tiếp lời thăm dò.
Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn: " Nhân phẩm người khác không tốt, cũng còn tốt hơn so với ngươi!"
Hoàng thượng than thở: " Năm gần đây Phan thượng thư càng lúc càng làm cho trẫm thất vọng. Bè cánh đấu đá, mưu hại đại thần, tham ô quốc khố, đầu độc thái tử...Từng chuyện từng chuyện, từng việc từng việc, thật làm trẫm đau lòng không thôi!"
Phương Tranh nghe được ngẩn người, nguyên lai hoàng thượng cũng biết lão gia hỏa này không phải là thứ tốt sao? Vậy thì dễ rồi, lão tử phụng chỉ đi quét nhà hắn, nam thì bắt chém đầu toàn bộ, nữ thì sao, trẻ tươi xinh đẹp lưu lại cho mình, ân, cấp cho Mập Mạp cùng Phùng đại ca mấy người, còn già xấu thì sung quân, gia sản thì tịch thu, ta phân nửa, quốc khố phân nửa, cái này gọi là hai bên cùng tốt, chia năm năm...
" Hoàng thượng anh minh, cuộc đời vi thần trung tâm ngay thẳng, ghét ác như cừu, thần đã sớm nhìn ra người này không giống người tốt, cho nên vi thần không sợ quyền quý, dám mắng hắn ngay giữa triều đình, a, sai, là cãi nhau, cãi nhau."
Hoàng thượng hậm hực nói: " Hôm nay ngươi gây chuyện, suýt chút nữa phá hủy đại sự của trầm! Ngươi cũng biết tội?"
Phương Tranh thất kinh: " Hoàng thượng, vi thần không có a!"
Hoàng thượng hừ nói: " Việc triều đình, chỉ một là động toàn bộ, giống như ngươi cứ chạy đụng loạn, sẽ làm cho hắn cảnh giác, nếu hắn lập tức thu liễm, ẩn nấp cánh chim, cục diện trẫm bày ra, đã bị ngươi một mình phá hủy!”
" A?" Phương Tranh giật mình mở to miệng, hoàng thượng lão gia tử âm hiểm quá nha, đối phó một người mà đã chuẩn bị lâu như vậy, mà cần thiết vậy sao? Trực tiếp hạ thánh chỉ bắt hắn đem đi chém không phải là gọn gàng hơn.
Đôi mắt sắc bén của hoàng thượng tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Phương Tranh, cười lạnh nói: " Bởi vậy nói ngươi còn quá trẻ, những năm gần đây, Phan thượng thư ở trong triều quảng kết vây cánh, cầm giữ triều chính, lừa trên gạt dưới, chẳng biết có bao nhiêu bí mật và thế lực mà không ai biết, ngươi cho là hoàng đế luôn vạn năng sao? Một đạo thánh chỉ là có thể giải quyết bất luận việc gì sao? Đến lúc đó vây cánh của hắn như tro tàn lại cháy, thậm chí trực tiếp đứng lên tạo phản, trầm nên làm gì bây giờ? Đối đãi địch nhân, sẽ không động thủ, một ngày động thủ, nhất định phải nắm chắc mười phần đưa hắn vào chỗ chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn, bằng không chính là tự cấp cho mình thêm nhiều phiền toái, tự đào mộ chôn mình."
Quá thâm ảo, nghe không hiểu...Vây cánh có nhiều, thì lại hạ thêm vài đạo thánh chỉ thôi, bắt hết cả đám, không phải được sao? Trong đầu những người cổ đại này rốt cục có bao nhiêu quanh co đến như vậy đây?
Quả nhiên, sau khi Phùng Cửu Đao nghe được hoàng thượng nói xong, bái xuống thật sâu nói: " Bẩm hoàng thượng, thứ gì mạt tướng cũng không cần. Nhưng cầu hoàng thượng có thể cho gia quyến của các tướng sĩ chết trận có thêm một ít trợ cấp, như vậy mạt tướng cùng toàn thể tướng sĩ vô cùng cảm tạ thánh ân!"
Phương Tranh nghe vậy liền nhếch miệng, nhìn hắn, đúng là không sai! Đều bị bổn thiếu gia nghĩ tới, người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, đối với nhau không có sự suy đoán trông chờ, sau này bổn thiếu gia nên biến thành ngốc nghếch hơn một chút mới cảm thấy vui sướng.
Sắc mặt hoàng thượng trầm thống nói: " Phùng tướng quân ở địa vị cao mà không quên đồng đội, trẫm rất vui mừng. Những tướng sĩ cùng bách tính vì Hoa triều xã tắc mà hi sinh, theo lý nên trợ cấp, không thể làm cho gia quyến các tướng sĩ thất vọng đau khổ. Phùng tướng quân yên tâm, sau đây trẫm sẽ hạ chỉ, lệnh cho Hộ Bộ thống nhất một danh sách những tướng sĩ chết trận, mỗi tháng sẽ được trợ cấp bạc."
Phùng Cửu Đao lễ bái nói: " Vi thần thay mặt các tướng sĩ chết trận bái tạ hoàng thượng long ân! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lúc này quần thần đều quỳ gối, hô to vạn tuế gia nhân đức.
Việc này đã qua, triều đình lại khôi phục bình tĩnh, Phùng Cửu Đao đã trở thành đại tướng của Long Vũ quân, có tư cách xếp hàng trong đội ngũ quan viên trong triều, tiểu thái giám đưa hắn đến đứng trong hàng võ tướng, Phương Tranh nhìn thấy Phùng Cửu Đao đang đứng gần như đối diện với mình, nhất thời vui mừng đến nhướng đôi mày, lần này thật tốt, có bạn rồi.
Vì vậy Phương Tranh hướng Phùng Cửu Đao dùng sức chớp mắt, Phùng Cửu Đao vẫn nghiêm túc, gương mặt không chút biểu tình, Phương Tranh vừa nháy mắt nhướng mày, vừa nhăn mặt đủ thứ, biểu tình của Phùng Cửu Đao trước sau như một, liếc cũng chưa từng liếc qua hắn. Phương Tranh tự mình làm một hồi, cảm thấy buồn chán, vì vậy thành thành thật thật dựa vào cây cột tiếp tục ngủ gục.
Quần thần cũng vẫn như thường ngày bẩm tấu những chuyện cần xử lý, một quốc gia lớn như vậy, sự tình phải giải quyết thì đủ loại, sông ngòi, trồng trọt, thuế má, binh hướng...Làm hoàng đế kỳ thực cùng rất khổ sở, cũng không biết vì sao lại có nhiều người cứ chém giết nhau giành giật vị trí này, ngồi lên rồi sau đó làm bản thân mình phải mệt mỏi đến chết khiếp, đáng giá như vậy hay sao?
Vào giữa trưa, lâm triều rốt cục kết thúc, Phương Tranh cùng quần thần hô to muôn năm xong, tất cả liền đi ra khỏi kim loan điện.
Sắc mặt Phan thượng thư hầm hầm đi ra đầu tiên, hoàn toàn khác với lúc trước, Phan thượng thư tựa hồ như ý thức được điều gì, cũng không cùng quần thần nói chuyện, cũng không hề nhìn Phương Tranh một lần, tùy ý hướng mọi người chắp tay, liền vội vã đi thẳng ra cửa cung.
Quần thần mơ hồ tách khỏi Phương Tranh vài bước, đối với Phan thượng thư tựa hồ cũng không còn nhiệt tình như xưa. Trước khi thế cục còn chưa rõ ràng, đối với hai nhân vật chuyên gây mưa gió, chính mình nên bảo trì cự ly một chút cho thỏa đáng. Nói không chính xác là xem hai vị này đánh cờ coi ai sẽ thắng, vạn nhất đội đi sai, làm hại mình còn liên lụy đến toàn gia.
Phương Tranh nhìn theo bóng lưng Phan thượng thư cười nhạt mấy tiếng, lào già kia, chúng ta chờ xem, thiếu gia sẽ chơi với ngươi, xem ai thu thập ai trước.
" Phương laco đệ, hôm nay lâm triều, ngươi vì Phùng mỗ cùng những huynh đệ chết trận trượng nghĩa nói thẳng, Phùng mỗ đứng bên ngoài điện đều nghe được, Phùng mỗ...Ai, Phùng mỗ không nói được gì, ta cùng các huynh đệ vô cùng ghi khắc đại đức của lão đệ!" Phùng Cửu Đao nói sau lưng Phương Tranh, giọng nói tràn ngập sự cảm kích.
Phương Tranh xoay người cười nói: " Phùng đại ca, khách khí quá, chúng ta là huynh đệ, hà tất lại khách sáo, hỗ trợ hẳn nên làm, chỉ cần đừng nhắc đến tiền, chuyện gì cũng dễ nói..."
Phùng Cửu Đao tuôn mồ hôi: "..."
Phương Tranh vỗ vai hắn cười nói: " Ai, ngươi đúng là không có chút tính hài hước, lẽ nào ngươi không phát hiện ta là một người rất khôi hài hay sao?"
Phùng Cửu Đao hiển nhiên là một người không biết khôi hài, vì thế đối với lời hài hước của Phương Tranh không chút hiểu biết, chỉ nhìn Phương Tranh đăm đăm nói: " Phương lão đệ, Phùng mỗ đã sớm nhìn ra ngươi là một hán tử, quả nhiên Phùng mỗ không nhìn lầm. Vì các huynh đệ đã chết trận, lão đệ không tiếc đắc tội quyền quý trong triều đương thời, loại phẩm đức này thật sự là đạo đức tốt, làm cho Phùng mỗ kính phục!"
Phương Tranh cười gượng, có vẻ rất là chột dạ. Kỳ thực hắn cũng không hoàn toàn vì các tướng sĩ, lào già kia vốn có xích mích với thiếu gia ta, hơn nữa thiếu gia chỉ vì muốn đơn giản tranh một chút khẩu khí cho ngươi mà thôi.
Bất quá, nếu Phùng Cửu Đao đã ca ngợi hắn nhiều như vậy, không tiếp nhận cũng không hợp, bản thiếu gia không thể làm gì khác hơn là sợ hãi mà nhận - thật đúng là “sợ mà nhận" lấy a...
Lúc này Tào công công đi tới trước mặt Phương Tranh, vẻ mặt tươi cười nói: " Phương đại nhân, ta phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh ngài đến ngự thư phòng."
Phương Tranh vội chắp tay nói: " Khổ cực Tào công công, hạ quan đi ngay."
Nói xong từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu, nhét vào trong tay Tào công công, cùng giao tiếp với thái giám trong cung, điều này đã thành lệ cũ.
Phùng Cửu Đao thấy hoàng thượng tuyên gặp Phương Tranh, không dám chậm trễ thời gian của hắn, chào Phương Tranh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Phương Tranh kéo Tào công công cùng đi, nhỏ giọng hỏi: " Ai, Tào công công, hôm nay tâm tình hoàng thượng thế nào? Ngài…có tức giận hay không?"
Dù sao hôm nay làm nháo tại triều đình, hoàng thượng khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, làm trò trước mặt quần thần là một chuyện, nhưng sau đó thu thập Phương Tranh lại là chuyện khác. Luận trò chơi đấu trí, ai có thể chơi qua tay hoàng đế? Phương Tranh có chút lo lắng, sợ vị hoàng đế vui giận bất thường này lại muốn cho hắn ăn đòn.
Tào công công cười tươi rói như đoa hoa cúc: " Ngài cứ yên tâm đi, tâm tình lúc này của hoàng thượng không tệ. Ta vừa nghe lão nhân gia còn đang cười đó."
Vậy thì ta an tâm. Phương Tranh lấy lại bình tình, đi nhanh theo Tào công công tới ngự thư phòng.
Sau khi hành lễ, Phương Tranh lén lút nhìn hoàng thượng, thấy biểu tình của hắn bình thản, đang cầm bút phê duyệt tấu chương.
Phương Tranh là một người cơ trí, thấy thế liền tiến nhanh tới, xắn tay áo bắt đầu mài mực cho hoàng thượng.
Hoàng thượng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, Phương Tranh vội vàng nở nụ cười lấy lòng hắn. Hoàng thượng cũng không phản ứng, sau cái liếc mắt lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Quân thần hai người cứ trầm mặc trong bầu không khí như vậy suốt nửa canh giờ, Phương Tranh mài mực tới mức cổ tay đau nhức, thấy hoàng thượng còn chưa có ý ngừna tay, vìvậy buông thỏi mực trong tay xuống, lại tìm ra một cây quạt, bắt đầu quạt cho hoàng thượng.
Một lúc lâu, hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: " Phương Tranh, ngươi đang quạt cho trẫm, hay đang quạt cho chính ngươi?"
" A?" Phương Tranh cả kinh nhìn cây quạt trong tay mình, nguyên lai quạt quạt, cũng không phát giác ra đang quay lại quạt cho mình.
Cười một tiếng ngượng ngùng, Phương Tranh xấu hổ nói: " Thật không phải, hoàng thượng, vi thần ở nhà chưa từng hầu hạ người khác, hì hì, chưa có kinh nghiệm..."
Rốt cục hoàng thượng buông bút xuống, thở dài nói: " Phương Tranh, ngươi thật sự là quá lỗ mãng, bảo trẫm nên nói ngươi thế nào đây?"
Phương Tranh cười nói: " Dạ dạ dạ, hoàng thượng cao kiến, vi thần thực sự không thích hợp hỗn trong triều đường....Ách, sai rồi, không thích hợp phát triển trong triều đường...hì hì.."
Hoàng thượng nói: " Từng cử động trong triều đình đều liên quan đến thiên hạ thương sinh, tự tính tình hồ đồ của ngươi, tương lai rớt đầu cũng không biết chết như thế nào. Ngươi nói một chút, ngươi vào triều mới vài ngày, liền kết xuống thù hận lớn như vậy với Phan thượng thư. Nếu kéo lâu dài, cả triều văn võ chẳng phải đều bị ngươi đắc tội? Người thanh niên, trước khi làm việc gì, thì nên suy nghĩ kỹ cho thỏa đáng."
Phương Tranh đã hiểu rõ, không ngờ hoàng thượng gọi tới là để giáo huấn ta. Được, lão tử thành thành thật thật ra vẻ đáng thương, vị lão gia tử này ta thật sự không thể trêu vào.
Ai biết hoàng thượng nói vài câu thì thay đối ý: " Nhưng...hành vi hôm nay của ngươi, tuy đánh bậy đánh bạ, lại bị ngươi qua được, ha ha. Phương Tranh, vận khí của ngươi cũng không sai."
" A?" Phương Tranh cực kỳ kinh ngạc: " Hoàng thượng, là ý tứ gì?"
" Phan thượng thư, ai, làm cho trẫm rất thất vọng!" Hoàng thượng trầm thống nói.
" Phan thượng thư vốn là nguyên lão hai triều, ngày xưa lúc trẫm còn là thái tử, Phan thượng thư đã là Lại Bộ Tả Thị Lang của tiên hoàng, trải qua hơn mười năm, từ một thị lang nho nhỏ, lên chức chấp chưởng chức thượng thư của quan lại Hoa triều, kiêm nhiệm chức thái sư thái tử, địa vị trên quần thần, dưới một người mà trên trăm triệu người. Trẫm đối với hắn thật không tệ, mấy năm nay giao nhiều quyền lực cho hắn, đối với hắn thật sự tín nhiệm, không nghĩ tới hắn...Ai!"
" Không nghi tới nhân phẩm hắn không tốt?" Phương Tranh thủ tiếp lời thăm dò.
Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn: " Nhân phẩm người khác không tốt, cũng còn tốt hơn so với ngươi!"
Hoàng thượng than thở: " Năm gần đây Phan thượng thư càng lúc càng làm cho trẫm thất vọng. Bè cánh đấu đá, mưu hại đại thần, tham ô quốc khố, đầu độc thái tử...Từng chuyện từng chuyện, từng việc từng việc, thật làm trẫm đau lòng không thôi!"
Phương Tranh nghe được ngẩn người, nguyên lai hoàng thượng cũng biết lão gia hỏa này không phải là thứ tốt sao? Vậy thì dễ rồi, lão tử phụng chỉ đi quét nhà hắn, nam thì bắt chém đầu toàn bộ, nữ thì sao, trẻ tươi xinh đẹp lưu lại cho mình, ân, cấp cho Mập Mạp cùng Phùng đại ca mấy người, còn già xấu thì sung quân, gia sản thì tịch thu, ta phân nửa, quốc khố phân nửa, cái này gọi là hai bên cùng tốt, chia năm năm...
" Hoàng thượng anh minh, cuộc đời vi thần trung tâm ngay thẳng, ghét ác như cừu, thần đã sớm nhìn ra người này không giống người tốt, cho nên vi thần không sợ quyền quý, dám mắng hắn ngay giữa triều đình, a, sai, là cãi nhau, cãi nhau."
Hoàng thượng hậm hực nói: " Hôm nay ngươi gây chuyện, suýt chút nữa phá hủy đại sự của trầm! Ngươi cũng biết tội?"
Phương Tranh thất kinh: " Hoàng thượng, vi thần không có a!"
Hoàng thượng hừ nói: " Việc triều đình, chỉ một là động toàn bộ, giống như ngươi cứ chạy đụng loạn, sẽ làm cho hắn cảnh giác, nếu hắn lập tức thu liễm, ẩn nấp cánh chim, cục diện trẫm bày ra, đã bị ngươi một mình phá hủy!”
" A?" Phương Tranh giật mình mở to miệng, hoàng thượng lão gia tử âm hiểm quá nha, đối phó một người mà đã chuẩn bị lâu như vậy, mà cần thiết vậy sao? Trực tiếp hạ thánh chỉ bắt hắn đem đi chém không phải là gọn gàng hơn.
Đôi mắt sắc bén của hoàng thượng tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Phương Tranh, cười lạnh nói: " Bởi vậy nói ngươi còn quá trẻ, những năm gần đây, Phan thượng thư ở trong triều quảng kết vây cánh, cầm giữ triều chính, lừa trên gạt dưới, chẳng biết có bao nhiêu bí mật và thế lực mà không ai biết, ngươi cho là hoàng đế luôn vạn năng sao? Một đạo thánh chỉ là có thể giải quyết bất luận việc gì sao? Đến lúc đó vây cánh của hắn như tro tàn lại cháy, thậm chí trực tiếp đứng lên tạo phản, trầm nên làm gì bây giờ? Đối đãi địch nhân, sẽ không động thủ, một ngày động thủ, nhất định phải nắm chắc mười phần đưa hắn vào chỗ chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn, bằng không chính là tự cấp cho mình thêm nhiều phiền toái, tự đào mộ chôn mình."
Quá thâm ảo, nghe không hiểu...Vây cánh có nhiều, thì lại hạ thêm vài đạo thánh chỉ thôi, bắt hết cả đám, không phải được sao? Trong đầu những người cổ đại này rốt cục có bao nhiêu quanh co đến như vậy đây?
Danh sách chương