"Đáng hận nhất chính là, Ngô gia tiểu tử kia chẳng những không bị bắt giam, mà hắn lại còn đi khắp nơi rêu rao, nói sớm muộn cũng làm Phương gia ta táng gia bại sản, thực sự là si tâm vọng tưởng..."
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Phương Tranh đang định đi tiếp, nghe thấy vậy quay ngoắt đầu lại, thần sắc trên mặt có chút thay đổi.
" Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân lắm miệng!" Tiểu Ngũ thấy sắc mặt Phương Tranh khác thường, nhất thời hối hận bản thân đã lỡ lời. Được đề bạt làm cao cấp thư đồng chưa bao lâu, liền đã ở trước mặt thiếu gia nói bậy, đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao.
"Trước tiên đừng có chết vội, ngươi nói, tiểu tử Ngô gia kia muốn Phương gia ta táng gia bại sản?" Phương Tranh nheo mắt suy nghĩ, cất tiếng hỏi với ngữ khí bất thiện, biểu tình có xu hướng "sự yên tĩnh trước khi nổi bão".
"Đúng vậy, rất nhiều người trong kinh thành đều biết, ngay hôm thiếu gia ngài mới tỉnh lại, tiểu tử này ở Túy Tiên Lâu uống quá nhiều, vỗ bàn xuất khẩu ngông cuồng, lời đó cứ như vậy mà truyền ra, tiểu nhân cũng chỉ là nghe nói mà thôi." Tiểu Ngũ nhìn lướt qua sắc mặt Phương Tranh, dè dặt nói.
Phương Tranh cảm thấy có một cỗ lửa giận bừng bừng thiêu đốt bên trong lồng ngực.
Mẹ nó! Kiêu ngạo ta đã gặp qua, nhưng chưa gặp đứa nào kiêu ngạo như thế. Ngươi đánh người đã không chịu tới cửa nhận lỗi thì thôi, lại còn muốn làm ta táng gia bại sản, đây không phải là phá bát cơm của ta sao? Gì cũng có thể nhịn, nhưng việc này không thể nhịn được!
Phương Tranh từ ngày bị xuyên việt đã tự xác định cho mình một mục tiêu rõ ràng: không ra làm quan, không làm vương bá, sở cầu chỉ là làm một gã hoàn khố thiếu gia có ăn, có uống, có tiền. Mục tiêu này đối với người khác mà nói rất không có chí khí, nhưng Phương đại thiếu gia lại vô cùng yêu thích.
Với tiền tài quyền thế của Phương gia, mục tiêu này đã đạt được rồi, Phương Tranh cũng đang rất sung sướng hưởng thụ cuộc sống như thế. Hắn không có dã tâm, tương lai khi cha về hưu giao quyền cho hắn, hắn liền dự định yên ổn trông coi sản nghiệp, sau đó lấy về mấy lão bà, làm một phú ông giàu có, bình bình đạm đạm sống hết cuộc đời này.
Về phần những vai chính trong tiểu thuyết, vừa mới xuyên việt liền sáng chế hỏa dược, sáng chế máy hơi nước, sáng chế hỏa thương hỏa pháo... gặp quỷ hết đi! Thiếu gia không có thời gian nhàn rỗi đâu, ăn không ngồi rồi, ham muốn hưởng thụ mới chính là lý tưởng tối cao của hắn.
Hiện tại có kẻ muốn dìm chết lý tưởng của mình, Phương Tranh thực sự đã nổi nóng. Thử hỏi nếu như Phương gia sụp đổ, hắn sẽ ra sao bây giờ? Xin cơm trên đường phố hả? Càng chưa nói cha của hắn vì hắn mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy.
Tiểu tử Ngô gia kia, phải hung hăng giáo huấn một trận mới được, không vì riêng bản thân hắn, mà còn vì cha hắn nữa. Tuy rằng Phương Tranh biết tiểu tử Ngô gia chỉ nói ngoài miệng mà thôi, sản nghiệp Phương gia hôm nay đã trải rộng khắp Giang Nam, tựa như một mẫu hạm đang xuôi dòng, há nói quay đầu là có thể quay đầu ngay sao?
Nhưng mà nói ngoài miệng cũng không được, không sợ kẻ cắp trộm đồ, chỉ sợ kẻ cắp nhớ tới, không khiến cho hắn sợ hãi, ai biết về sau hắn sẽ giở thủ đoạn gì.
"Tiểu Ngũ, ngươi có biết bối cảnh của Ngô gia kia thế nào không?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu đã dự định ra tay, kế hoạch nhất định phải chu đáo chặt chẽ một chút, tránh cho tương lai xảy ra phiền phức.
" Bối cảnh? Ngô gia hắn có thể có bối cảnh gì chứ?" Tiểu Ngũ bĩu môi khinh thường nói: "Đơn giản chính là dùng bạc duy trì quan hệ giữa hắn và quan phủ mà thôi, nếu thực sự có nguy hiểm gì, quan phủ cũng chẳng quản đến sống chết của hắn đâu."

Được, lời này cũng có đạo lý, tiền thân thiếu chút nữa bị tiểu tử kia hại chết, quan phủ cũng đâu có ra mặt giúp đỡ Phương gia. Nói tóm lại, chung quy địa vị của thương nhân ở thời đại này không cao a. Trong con mắt những người làm quan, thương nhân là hạng người trục lợi, là đại danh từ chỉ sự nham hiểm giả dối, đã có phần nhận thức này, quan phủ sao có thể vì thương nhân mà ra mặt chứ?
Đó là một tin tức tốt, nói ngược lại, nếu như tiểu tử Ngô gia kia có làm sao, quan phủ hơn phân nửa sẽ không để ý tới. Về phần vị phủ doãn Kim Lăng Trần đại nhân kia, hắn cũng đừng nghĩ thoát được, cừu này bản thiếu gia coi như đã nhớ kỹ.
"Tiểu Ngũ, sau khi tiểu tử kia ăn cơm xong ở Túy Tiên Lâu, bình thường hắn sẽ làm gì nữa? Giờ còn sớm như vậy, hẳn là sẽ không về nhà ngủ đấy chứ?" Nếu như thực sự hắn về nhà ngủ, hôm nay đành phải bỏ qua vậy.
"Sao có thể chứ, phú gia công tử loại này, phàm sau khi ăn xong, đương nhiên là thừa lúc tửu hứng đang lên dạo quanh kỹ viện rồi."
Có hi vọng! Phương Tranh bất giác có chút hưng phấn: "Nga? Ngươi có biết bình thường hắn hay tới kỹ viện nhà nào không?"
Tiểu Ngũ không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Đương nhiên là Quỳnh Hoa Lâu, đi qua hẻm nhỏ bên kia đường là tới. Lần trước cùng thiếu gia ngài tranh đoạt Đào Hồng cô nương của Quỳnh Hoa Lâu, tiểu tử này hạ độc thủ, dùng thủ đoạn hèn hạ thắng ngài, hiện tại hứng thú vẫn còn chưa hết, đang cùng Đào Hồng cô nương quan hệ rất thân mật."
Đào... Đào Hồng? Kháo! Tiền thân của mình rốt cuộc là có phẩm vị thế nào đây? Mới nghe thấy tên thôi đã đủ tục rồi.
Phương đại thiếu gia đảo quanh con ngươi, đang tính kế trong lòng.
Phương Tranh nhỏ giọng phân phó nói: "Tiểu Ngũ, chỗ này cách nhà không xa, ngươi nhanh quay về, kêu mấy người hộ viện, nhớ kỹ phải chọn người nào thân thủ tốt, đầu óc linh hoạt, lặng lẽ tới nơi này tìm ta, đúng rồi, việc này không thể lộ liễu, ngàn vạn lần đừng cho cha mẹ ta biết, đi nhanh về nhanh!"
Tiểu Ngũ lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Phương Tranh một mình ngồi xổm ở đầu ngõ, cơ cảnh nhìn chằm chằm vào tửu lâu bên đường. Thời tiết lúc này tuy đã sang đầu hạ, nhưng khi về đêm khí trời vẫn có chút lạnh lẽo, Phương Tranh túm chặt trường sam ở cổ, không tự chủ được cả người run lên. Trông thấy tửu lâu bên đường thực khách ra ra vào vào, liên miên không dứt, trong lòng cực kỳ tức giận.
Mẹ nó! Ngươi ở bên trong ăn thịt uống rượu, lão tử lại như dân lang thang dứng bên ngoài canh chừng, tất cả đều là hoàn khố thiếu gia, nhưng đồng nhân bất đồng mệnh a. Đợi lát nữa không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, thiếu gia liền cùng họ với ngươi.
Tư vị chờ người khác thực không dễ chịu, đặc biệt dưới tình trạng vừa lạnh vừa đói, càng thấy khó khăn. Phương Tranh thầm đếm ở trong lòng, thẳng cho đến khi đếm tới năm trăm, rốt cuộc Tiểu Ngũ cũng đã trở lại.
Đi theo phía sau Tiểu Ngũ có năm người, dẫn đầu chính là một đại hán cao lớn, chừng ba mươi tuổi, khắp mặt đầy râu ria, Phương Tranh nhận ra hắn, hắn là người đứng đầu hộ viện của Phương phủ, tên là Trịnh Trượng, tính tình trầm mặc ít lời, thuộc hạ cũng có vài phần bản lĩnh.

Trịnh Trượng là người phương bắc, năm ấy khi hắn mười tám tuổi, quê nhà mất mùa, hắn cùng mẹ chạy nạn tới kinh thành, sau đó mẹ hắn ngã bệnh, vừa đúng lúc Phương lão gia đi ngang qua, tặng hai mươi lượng bạc cho mẹ hắn chẩn bệnh, đáng tiếc cuối cùng bệnh mẹ hắn vẫn không thể nào chữa khỏi, kéo dài được hơn một tháng rốt cuộc cũng xuôi tay ra đi. Trịnh Trượng không có ràng buộc, lại cảm cái ân Phương lão gia giúp đỡ lúc lâm nguy, vì vậy bái làm môn hạ Phương gia, Trịnh Trượng thời trẻ đã luyện qua công phu cùng một vị hòa thượng gặp nạn, một tay Thiếu Lâm Thông Tí Quyền rất có hỏa hầu, Phương lão gia liền cho hắn làm hộ viện đứng đầu Phương phủ.
Bốn người theo Trịnh Trượng tới, Phương Tranh cũng mang máng nhận ra, thấy bọn họ cơ thể tráng kiện, khôn khéo lão luyện, mặc dù không giống như miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp "thái dương nhô cao", nhưng cử chỉ lại hiển lộ một cỗ khí chất bưu hãn, chắc chắn bọn họ đều là hộ viện của Phương gia. Nói đến quả thật Phương lão gia cũng rất có tâm nhãn, vô thanh vô tức mà có thể tuyển được ngần này hán tử giang hồ về làm thuộc hạ.
Phương Tranh nhanh chóng tiến lên chào hỏi: "Trịnh đại ca, ngươi làm sao lại tự mình tới vậy?"
Trịnh Trượng người này không giỏi ăn nói, nghe thấy vậy cũng chỉ nhếch nhếch khóe miệng, biểu thị là hắn đã cười.
Thấy Trịnh Trượng tỏ ra quá khốc, Phương Tranh đành phải ôm quyền hướng đến bốn người phía sau, cao giọng nói: "Từ lâu đã nghe chư vị đại hiệp võ nghệ cao cường, hiệp danh vang xa, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp mặt!"
Màn chào hỏi "rắm chó không kêu" này dọa cho bốn vị "đại hiệp" đứng sau Trịnh Trượng phải liên tục chắp tay đáp lễ, lễ phép chẳng khác gì những thân sĩ nho nhã, nào có nửa điểm bóng dáng của "người trong giang hồ".
Một hán tử hơi lùn trong số đó khom lưng cười nói: "Nghe nói thiếu gia triệu tới có việc gấp, mấy huynh đệ tiểu nhân vội vã theo Trịnh Đầu Nhi chạy đến, thiếu gia có chuyện gì cứ việc phân phó, mấy huynh đệ tiểu nhân nhất định sẽ xông pha khói lửa, muôn chết không từ." (Trịnh Đầu Nhi: chỉ người đứng đầu trong đám hộ viện)
"Khách khí khách khí, xông pha khói lửa cũng không cần, độ khó không lớn tới mức ấy, chỉ cần giúp ta âm thầm đánh lén, hù dọa người một chút là được."
" Ha, cướp đường sao, sớm nói nha, đây vốn là nghề cũ của mấy anh em ta đó." Hán tử thấp lùn tỏ ra biểu tình chuyên nghiệp rất “có nghề” lên tiếng.
"A?" Phương Tranh thất kinh, nhìn không ra cha mình vốn là một thương nhân, lại còn có mặt tối như vậy, hộ viện trong nhà thậm chí có người đã từng làm sơn tặc cường đạo. Phương gia quả thật là ngọa hổ tàng long.
Hán tử thấp lùn giải thích: "Không dối gạt thiếu gia, mười năm trước mấy người anh em ta ở phương Bắc đã từng buôn bán không vốn, sống qua những ngày tiêu dao uống rượu chén lớn, chia vàng từng cân. Sau đó chúng ta lại mù mắt cướp đi số hàng quý của lão gia, Trịnh Đầu Nhi lúc đó đơn thương độc mã tìm lên núi, đem hơn chục người chúng ta đánh ngã, lúc đó mấy anh em chúng ta tâm phục khẩu phục liền theo Trịnh Đầu Nhi vào Phương gia..."
Nói còn chưa dứt lời, Trịnh Trượng đã ở một bên trừng mắt, hán tử thấp lùn ngượng ngùng cười, vuốt vuốt mũi ngậm miệng lại.
Trịnh Trượng quay sang nói với Phương Tranh: "Chuyện quá khứ đừng nhắc nữa, thiếu gia tính làm thế nào, tiểu nhân tất sẽ giải quyết chu toàn cho ngài."

Phương Tranh từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cha thu mấy gã sơn tặc làm hộ viện, hình như có vẻ không ổn cho lắm? Đổi nghề từ bán hoa quả sang bán thuốc trừ sâu, hắn có thể bán được không? Vạn nhất hắn có thói quen ăn vụng...
Ai, từ lúc nào mà mình lo xa như lão già vậy? Phương Tranh lắc lắc đầu, hướng về mọi người phân phó: "Rất đơn giản, chờ khi tiểu tử kia từ trong tửu lâu đi ra, phiền Trịnh đại ca dẫn người đi tới, trước tiên cứ một gậy đập ngất hắn, sau lại đưa tới chốn hoang vu dã ngoại không người, thiếu gia ta hôm nay phải khoản đãi hắn thật tốt mới được."
Nói xong, một bên làm ra vẻ cười dữ tợn, một bên nắn xương ngón tay, nhưng các đốt ngón tay hôm nay có phần hơi yếu, nắn bóp cả nửa ngày cũng không kêu được lấy một tiếng, sát khí đang tận lực bồi dưỡng cũng vì thế mà đại giảm.
Hán tử thấp lùn rõ ràng là loại người nói nhiều, lúc này không chịu nổi lại mở miệng: “Nghe Tiểu Ngũ nói, tiểu tử kia chính là điểm tử hại thiếu gia ngài hôn mê hơn một tháng?"
“Điểm tử là có ý gì?" Phương Tranh có phần không quá thích ứng với cách nói chuyện của người trong giang hồ.
"Ha ha, quen miệng không sửa được, đây là tiếng lóng, tiểu tử kia là hung thủ hại ngài hôn mê hơn một tháng hả?”
"Không sai, hôm nay coi như nắm được cơ hội thu thập hắn. Còn nữa, thiếu gia ta vẫn chưa bị hắn hại chết đâu, chỉ có thể gọi hắn là tên sinh sự, gọi hung thủ có vẻ không thích hợp cho lắm..."
"Sớm nên như thế! Thiếu gia ngài khoái ý ân cừu, thực là có phong phạm của người trong giang hồ!" Hán tử thấp lùn không để lỡ thời cơ, nhẹ nhàng tặng cho một cú rắm ngựa.
"Vậy sao?" Phương đại thiếu gia được vỗ mông mặt mày rạng rỡ: "Ta muốn luyện qua vài năm công phu, có thể có danh hiệu riêng trên giang hồ được hay không? Tỷ như Ngọc Diện Phi Long, Nhất Thụ Lê Hoa Áp Hải Đường gì đó..."
"..." Mọi người trầm mặc, làm như không nghe thấy những lời không tự lượng sức của thiếu gia.
Mấy người ngồi ở góc tường, vừa nói chuyện tào lao vừa chăm chú quan sát động tĩnh của tửu lâu, chờ vị Ngô công tử kia ăn uống no say đi ra.
Tràng cảnh này Phương Tranh tựa hồ có chút quen thuộc, trước đây hay ngồi xổm bên ngoài cổng trường, cùng với đám bạn chờ nữ sinh mình ngưỡng mộ tan học, chẳng phải cũng có bộ dạng như thế này sao. Thảo nào bản thân ngồi chồm hỗm cảm thấy rất là thoải mái, nếu như ngậm thêm điếu thuốc nữa thì lại càng giống.
"Thiếu gia, mấy người bọn họ... kỳ thực cũng không xấu, trước đây làm nghề không vốn cũng là do bức bách bất đắc dĩ..." Trịnh Trượng dường như nhìn ra được sự bất an mơ hồ trong lòng Phương Tranh, lên tiếng biện giải.
"Được, Trịnh đại ca, ta tin tưởng ngươi, chuyện hôm nay xong xuôi hãy giúp ta cảm tạ bọn họ. Về phần chỗ lão gia, nếu ông ấy không biết, vậy chuyện này chúng ta cũng đừng ai nói ra, nếu như đã biết, các ngươi cứ đổ hết lên người ta, ông ấy cũng không làm khó được các ngươi."
"Mọi người đều có phần, chúng ta hôm nay đã tới đây, cũng không muốn bản thân bị gạt ra ngoài." Trịnh Trượng nở nụ cười khó có được, ngữ khí bình thản.
Phương Tranh còn chưa kịp có biểu thị gì, Tiểu Ngũ đã lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu tử kia ra rồi!"

Mọi người hướng bên kia đường nhìn lại, thấy Ngô công tử đang lảo đảo được một tiểu nhị cúi đầu khom lưng đưa tới tận cửa. Ra khỏi tửu lâu, Ngô công tử liền rẽ luôn sang một cái hẻm nhỏ tối om như mực.
Thời cơ chín muồi, Phương Tranh lặng lẽ đánh mắt về phía Trịnh Trượng, Trịnh Trượng hiểu ý gật đầu, vẫy tay dẫn bốn người hộ viện tựa như nhàn nhã dạo chơi đi ngang qua đường, hướng về phía hẻm nhỏ.
Hôm nay hiển nhiên không phải là một ngày may mắn của Ngô công tử, tâm tình Ngô công tử có phần buồn bực.
Ngô công tử xuất thân từ một thương nhân thế gia, luận về tài phú, Ngô gia so với Kim Lăng Phương gia kém hơn một bậc, phương diện sinh ý kinh doanh không tốt bởi vì rất nhiều nguyên nhân, chung quy luôn bị Phương gia đè ép. Vì vậy Ngô lão gia bất đắc dĩ đành phải đem hiệu buôn của mình mở rộng về phía nam xa xôi, phí tổn trút vào không ít, lại không nghĩ rằng vận khí thực sự quá đen, vừa vặn đúng lúc Giao Chỉ Quốc ở phía nam phản loạn, phản quân chiếm lấy Vũ Châu, cướp bóc sạch sẽ các cửa hàng trong thành, một phần ba gia tài Ngô gia đã vỡ tan như bọt nước. (Giao Chỉ vốn là tên một quận của Việt Nam khi xưa, thời kì nhà Triệu thôn tính Âu Lạc, đã chia Âu Lạc làm 2 quận là Giao Chỉ và Cửu Chân, Giao Chỉ cũng được dùng làm tên gọi những người Việt cổ. Chắc tác giả cũng không có ý gì khi nhắc đến cái tên này, mọi người vào đây để tìm hiểu thêm về lịch sử Việt Nam nhé: )
Việc này khiến Ngô lão gia rất tức giận, liên lụy khiến Ngô công tử ăn phải không ít khổ đầu của cha. Ngô công tử dưới cơn uất ức tìm tới thanh lâu mua say, lại gặp phải tiền thân của Phương Tranh, thù mới hận cũ nhất tề bùng lên trong lòng, vì vậy tung độc thủ đẩy hắn xuống dưới lầu.
Ngô công tử vốn tưởng làm vậy là đã lập công cho Ngô gia, vui mừng khấp khởi chạy đến trước mặt Ngô lão gia khoe công lao, ai biết được lại đổi lấy một trận bạt tai của Ngô lão gia, ngay lập tức lôi hắn thẳng đến phủ nha Kim Lăng, tặng cho phủ doãn Trần đại nhân một xấp ngân phiếu thật dầy, Trần đại nhân dựa vào đống bạc trắng lóa đó, áp đi cáo trạng của Phương gia, chuyện này mới tính là miễn cưỡng yên ổn.
Thoáng cái đã qua gần nửa năm, sinh ý của Ngô gia tới hôm nay càng ngày càng sa sút, Phương Tranh sau khi gặp chuyện không may, Phương lão gia không có cửa để cáo trạng, trong cơn giận dữ, bèn liên hợp với những hiệu buôn khác ở thành Kim Lăng, tiến hành chèn ép sinh ý của Ngô gia. Ngô gia từ một phú thương đứng thứ nhì Kim Lăng trước đây, cho tới bây giờ đã tụt xuống làm một hiệu buôn nhị tam lưu, hậu quả như vậy, lúc trước Ngô gia phụ tử cũng không hề nghĩ tới.
Hôm nay Ngô lão gia lại không biết vì sao mà phát cáu, kiếm chuyện rồi đem Ngô công tử ra hung hăng mắng một trận, Ngô công tử phiền muộn hết mức, một thân một mình chạy tới Túy Tiên Lâu uống rượu mua say, cũng định đem phiền muộn của cả ngày hôm nay hung hăng phát tiết ở trên người Đào Hồng, ------ đem nàng trói vào đầu giường rồi tùy ý làm nhục, có lẽ cũng là một biện pháp phát tiết không tệ. Ngô công tử nở nụ cười, cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.
Suy nghĩ tuy mỹ hảo, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Khi đi vào giữa hẻm nhỏ tối om, Ngô công tử đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút gì là lạ, một loại dự cảm bất thường đột nhiên sinh ra, tính cảnh giác của con người là trời sinh, khi hắn cảm giác được có điều không ổn, liền không chút do dự lập tức xoay người quay lại.
Ngô công tử cảnh giác như vậy là chính xác, xoay người trở về cũng là chính xác, duy nhất một điều không chính xác chính là: khi hắn có phản ứng thì thực sự đã hơi muộn một chút.
Ở đầu hẻm đã bị ba bóng người cao lớn chặn kín, phía sau, cũng lặng lẽ tiến tới hai người.
Nhìn thấy trận thế đóng cửa đánh chó trước mắt, có thể nói là lai giả bất thiện, Ngô công tử cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu rõ bọn chúng vì mình mà tới.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn định nói: "Các vị hảo hán có gì chỉ giáo?"
Câu trả lời, chính là một gậy hung hăng đập vào sau gáy, liền đó hắn như con chó chết bị lôi lên một chiếc xe ngựa rồi rời khỏi thành...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện