Song Phi Yến cầm thiệp mời trên tay, đoi môi bỗng dưng nở nụ cười lạnh:" Bằng vàng sao?"

"Tuân"

Không hổ danh là Liễu An Lam, hôn lễ này thật sự có vai trò quan trọng như thế, đại phú hào Liễu gia đúng là chịu chi tên để cho nữ nhi của mình được vang danh. Thư mời bằng vàng tinh xảo như thế này là điều có một không hai trên thế giưới ấy vậy mà cô ta vẫn làm được. Thứ nhất cũng khẳng định vai trò cua rminhf thứ hai cũng làm cho hôn lễ của nàng đã nổi bật càng nổi bật hơn

"Thanh Liêm, ngươi chờ thêm hai ngày nữa rồi hẵng đi gặp Thần Phu Phong, nhớ kĩ khi đi ăn, ăn mặc thật đẹp, nhưng đừng cho hắn chạm vào người, dùng mê hồn hươngl luôn càng tốt"

"Ý người là?"

"À quên, ta sẽ trả tự do cho ngươi hai tháng nêu như ngươi có thể dụ hắn không đến được hôn lễ"

Thanh Liêm vừa nghe thấy thế liên vui mừng, tử nhoe nàng đã bị bán vào thanh lâu, bươn trải giang hồ, may mắn được Song Phi Yến chuộc về, nếu như được tự do thì tốt quá rồi. Ở phủ quận chúa cũng thật tốt nhưng nàng vẫn chưa có cảm giác mình được làm chính mình, hai tháng là quá đủ với nàng. Nghĩ liên vui, Thanh Liêm hướng Song Phi Yến cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.

"Thuộc hạ nhất định không làm chủ tử thất vọng"

Song Phi Yến nhìn bóng dáng của Thanh Liêm rời đi, trong lòng cười khẽ, Liễu An Lam, rồi nàng sẽ hiểu cảm giác của Liễu Tiệp Dư khi bị người khác chà đạp sớm thôi.

Trên đường về, không có một động tĩnh gì gọi là đại công chúa chào đón nàng, phủ rộng lớn chỉ có mỗi mình nàng, khi hạ nhân sắp xếp xong thì cũng chỉ cho mình nàng đi vào, nha hoàn bên cạnh hoàng hậu đã căn dặn là không cho người khác, chỉ có mình Song Phi Yến ở trong đấy,

Nếu nói vậy ở đây hầu như bản thân tự phục vụ, không có người nấu ăn, không có người dọn dẹp, phòng Song Phi Yến và phòng Thất Thất ở đối diện nhau, dù vậy cũng phải đi cách nhau một cái ngự hoa viên. Một mình nàng đi vào, trời cũng đã gần xế chiều, cũng không thấy mặt của Thất Thất đâu, chỉ có mình nàng. Nhưng dù sao ở một mình nàng cũng không sợ.

Ở trên núi đã quen, mỗi lần sư phụ xuống núi về không kịp, nàng chỉ có thể ôm ác mộng mà ngủ một mình trong đêm lạnh lẽo. Nhiệt độ trên núi còn lạnh ngắt hơn ở đây, nhưng chính nàng không sợ lạnh, nàng sợ nóng nha.

Khi được hạ nhân hướng dẫn xung quanh chỗ này, kết cấu phủ đại công chúa rất đơn giản nên rất dễ nhớ. Khi hạ nhân hướng dẫn xong thì nhanh chân rời khỏi như bị ma đuổi.

Ung dung tự tại mở cửa đi vào, nhìn sơ qua một chút rồi đi ra ngoài, nhìn phía đối diện, Nếu như nàng đoán không lầm thì sự có mặt của nàng đại công chúa cũng phát hiện. Nhưng, nàng là khách, nàng ta không đón tiếp nàng, nàng cũng không thể mặt dày mà đến đấy trước được.

Dưới ống tay áo có một cái nỏ, đi vào trong viết ba chữ: "Dùng bữa không?" Gắn vào cái nỏ.

Dùng nội lực lảm nhận được vị trí cột gỗ bênh cạnh giường của nàng, nhắm- bắn.

Phi tiêu lao như bay xuyên qua cửa sổ. Nàng ngồi yên trên ban fchowf thư hồi âm. Nàng hi vọng đại công chúa sẽ phản hồi.

Thất Thất đang nhắm mắt dưỡng thần trong điện, hôm qua nàng thật sự say, rồi bỗng nhiên nhận ra mình đang ở một nơi hoang vu, chờ tỉnh táo lại chút rồi phi thân bay về. Trong phủ mình có người, nàng biết nhưng nàng cũng rất chờ mong đối phương sẽ làm gì khi ở một mình như thế. Khi cảm nhận được đối phương đang dương phi* thì ý nghĩ xuất hiện đầu tiên cua rnang đó chính là đối phương muốn giết nàng.

Nhưng ai ngờ phi tên nó đâm chính xác trên đâu fphias cây cột gỗ, Thất Thất nhẹ nhàng mở mắt, lười nhác vươn tay đến lấy phi tiêu, ở trong có một tờ giấy, nghi ngờ mở xem, bất giác mỉm cười- Thú vị.

Một phi tiêu khác bay đên Song Phi Yến,, nàng mở ra bỗng thấy dòng chữ:"Nếu ngươi có thể bắn trúng bản cung"

Nàng mỉm cười rất lớn, không hỏ danh là đại công chúa trong suy nghĩ của nàng, Không muốn đi thì nói không muốn đi, còn ở đó mà giết với không giết, phienf phức. Nàng vất tờ giấy, cũng không hồi âm, cùng Thanh Liêm đi xem cây Trúc Tuyết, lâu lắm rồi không gặp sư phụ nhưng lần này gặp lại cho hắn một cái bất ngờ không biết sư phụ nàng có cảm giác thế nào.

Ngày hôm sau, nàng vẫn như thường lệ, đi cả ngày gàn xết chiều trở về thì bắn cho đối phương cái phi tiêu, nhưng lần này nàng nhắm đối đối phương mà bắn,.

Thất Thất ở phía bên kia thấy cung tên hướng nàng mà bắn tới, nhưng nàng chanh tay cầm lấy, chỉ môt phân nữa nó đã đâm vào tim của nàng, nàng hứng thú mở ra xem có dòng chữ:" Thật đáng tiếc, khong thể giết được quận chúa"

Tiếng cười thahnh thúy phát ra từ phòng của đại công chúa, nàng sống trên đời lần đâu tiên gặp một cô nương thú vị như vậy, quận chúa quả nhiên không làm nàng thất vọng,

Lần này Song Phi Yến chờ mãi cũng không thấy phản hồi, cũng không để tâm lắm, lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau nàng vẫn như thường lệ ra khỏi phủ rồi về nhà lúc xế chiều vì công thức ché tạo thuốc rất đau đầu nên nàng cần một chút thời gian, nhưng không óc mặt ở phủ cũng là điều nghi ngờ rồi nhanh chóng đi về để kịp trời tối.

Nhưng đến ngang cửa,, ngay vị trí đấy cảm nhận được không có đại công chúa ở đấy, thay một bộ đồ đen phi công lên trên nóc nhà, tính lật một viên ngói xuống để quan sát nội thất bên trong. Bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng lao đến, nàng cảm nhận được mùi nguy hiểm liền giật mình quay lung tung chướng.

Vì cái chưởng này rất bất ngờ nên bị đánh may ra phải lùi mấy bướng,khuôn mặt xinh đẹp nhìn nàng đôi môi nhếch lên:" Phi Yến, võ công của nàng lại tang lên rồi"

Chính là lúc trước koong hề phát hiện được, giờ có thê rphast hiện mà phản công, thì đúng là một bước ngoặt lớn.

"Lạc Khuynh" Song Phi Yến nhìn người trước mắt như ma, bị dọa bất ngờ vì sợ có mặt của hắn, tay thả viên ngói xuống đồng thời thối lui thì trượt chân ngã. Chêts tiệt, sao lần nàng thấy hắn nàng đều lúng túng như vậy, nhanh chóng vận nội công để bật ngược lên thì có một bàn tay lớn vòng qua eo, mùi hương thanh mát ngập vào mũi của nàng. Nhanh như chớp nàng đã nawmfm gọn trong vòng tay của hắn từ từ hạ xuống đất.

Song Phi Yến bấy giờ mới hoảng hồn đẩy hắn ra, lúng túng hỏi:" Người, người đến đây làm cái gì?"

Lạc Khuynh nhìn nàng bỗng thở dài,:"Ta mới là người phải hỏi nàng, nàng đến đây làm gì" Lúc trước hắn có cảm báo nàng không nên đến đây, tự nhiên không hiêu rsao nàng có thể đột nhập được vào đây lại có thể lên nóc nhà, nếu như hắn không trở về phòng kịp thì chắc nàng đã phát hiện ra bí mật của hắn.

Song Phi Yến chột dạ, vẫn không muốn nói cho hắn biết là nàng đã đến đây, vì nàng còn nhiều nghi ngờ ề hai người là một, nàng chỉ biết bệnh của hắn, conf triệu chứng thì chưa kịp hỏi Thanh Liêm. Não hoạt động liên hồi, bỗng nhiên hướng hắn trở nên ngọt nào:

"Ta không phải vì nhớ sư phụ mà không có cách nào gawoj được người nên ta mới lẻn vào đây ư?"

Lạc Khuynh nhìn nàng tỏ vẻ thông minh, mỗi lẫn nàng nói dối là đoi mắt liền nhìn thẳng vào hắn, hắn hứng thú nhìn nàng, quả thật hắn cũng nớ nhưng dạo này bệnh tình của hắn phát triển theo hướng cực kì không tốt nên hắn cũng không thể gặp nàng.

"Sao phi Yến biết ta sẽ đến đây?"

Song Phi Yến bĩu môi giả vờ không biết:" Không phải vì Sư Phụ một mực bảo vệ đại công chúa nên ta mới tò mò sao?"

Lạc Khuynh lại đến một ta giữ chặt eo nàng, cúi sát vào mặt nàng rồi ma mị nói:" Phi Yến ghen sao?"

Nghe đến đây nàng cứng lại một chút, ghen sao? Nàng đã mất đi cái cảm giác ghen và cảm giác yêu thương ai đó chân thành từ lâu lắm rồi, khi nói từ này là một từ rất mở mẻ mới nàng cũng cho nàng lâm vào trầm tư.

Thấy nàng hồi lâu không nói Lạc Khuynh gõ đầu của nàng rồi bảo:" Nha đầu, đang nghĩ cái gì đấy?"

Nàng bỗng hoảng hồn, nhìn khuôn mặt ở gần mình như thế, tim đập rất nhanh. Nhanh chóng đổi sắc mắt, nắm tay hắn đồng thời dồn khoảng cách của hai người xa một chút, vui vẻ nói:

"Sư phụ, đi, ta dẫn người đi xem kịch"

p/s: Mặc dù Lam mới trở lại gần đây nhưng có nhiều bạn đọc ủng hộ Lam rất nhiệt tình. Điều đấy trở thành nguồn dộng lực rất lơn của Lam. Lạc Khuynhời nói cuối cùng của năm 2019. Chúc các đọc giả năm mới vui vẻ, thượng lộ bình an, ngàn ngập hạnh phúc nhaaa. Happy new year ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện