Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh cũng từng học qua võ công, anh quá rõ muốn Kiều Uyển Uyển vun tay như vậy, không phải mấy năm không thể luyện ra như vậy.
Anh nhớ lại lúc Kiều Uyển Uyển đối mặt với thôn bá Vương Lai Phúc, bộ dạng sợ hãi cầu cứ anh.
Đôi mắt đen của anh chìm trong sâu sắc.
Bà Tống chạy tới khi nghe tiếng đập mạnh: “Cái vun tay lợi hại của Kiều Uyển Uyển như vậy, còn cần con cứu từ trong tay thôn bá sao? Ta nhìn nó một người đánh được 10 người đàn ông, đều không có vấn đề gì!”
Bà Tống mặc dù không biết võ cồng, nhưng nhìn cô như vậy! Bà nhìn Tống Duyên Minh trầm mặc không nói gì, sợ Tống Duyên Minh bị vẻ đẹp của Kiều Uyển Uyển mê hoặc, lại thêm dầu vào lửa: “Ta thấy Kiều Uyển Uyển tám phần là đồng bọn với cái gì thôn bá đó! Cái gì mà ép hôn, chính là muốn con đưa sinh lễ! Không ngờ lại tính toán như vậy”.
“Mẹ, sự việc chưa điều tra rõ ràng, mẹ cũng nói bừa”.
Tống Duyên Minh cũng cảm thấy trên người Kiều Uyển Uyển có rất nhiều bí mặt, nhưng anh tin Kiều Uyển Uyển không phải người xấu, cũng không phải là đồng bọn của đám lưu manh du đãng Vương Lai Phúc.
Bà Tống bĩu môi: “Con biết không mẹ lúc nãy nhìn thấy nó, một mình trốn phía sau khách sạn làm gì không?”
Tống Duyên Minh: “?”
Bà Tống: “Mẹ nhìn thấy nó đứng đó ăn vụn khoai lang, hừ!” Nó chẳng thuần túy, “Khẳng định là lẻn vào phòng bếp sau khách sạn để trộm”.
“Mẹ, khoai lang là cô ấy đưa từ nhà đến”.
“Khoai lang là của nó, trong lòng không có ma, sao lại trốn để ăn?”
Lời của bà Tống chắn họng Tống Duyên Minh rồi.
Bà Tống nhăn mặt: “Mẹ xem con sau này cưới nó về, cả nhà chúng ta đều sống không yên. Ôi chao, sớm biết con xuống quê gặp phải hồ ly tinh như vậy, mẹ nói cái gì cũng sẽ không cho con đi”.
“Mẹ, cô ấy không có tồi tệ như mẹ nghĩ, vừa rồi mẹ không phải nhìn thấy cô ấy hành hiệp trượng nghĩa sao?”
Bà Tống nghe được Tống Duyên Minh lặp đi lặp lại bảo vệ Kiều Uyển Uyển, trong lòng càng không vui: “Hừ! Vẫn may là cô ta hành hiệp trượng nghĩa, không thì đứa con trai ngốc như con, bị lừa còn bị giam trong một cái trống. Mẹ nói con biết! Không được đưa sinh lễ cho Kiều Uyển Uyển, một chút tiền cũng không được đưa!”
Tống Duyên Minh cũng từng học qua võ công, anh quá rõ muốn Kiều Uyển Uyển vun tay như vậy, không phải mấy năm không thể luyện ra như vậy.
Anh nhớ lại lúc Kiều Uyển Uyển đối mặt với thôn bá Vương Lai Phúc, bộ dạng sợ hãi cầu cứ anh.
Đôi mắt đen của anh chìm trong sâu sắc.
Bà Tống chạy tới khi nghe tiếng đập mạnh: “Cái vun tay lợi hại của Kiều Uyển Uyển như vậy, còn cần con cứu từ trong tay thôn bá sao? Ta nhìn nó một người đánh được 10 người đàn ông, đều không có vấn đề gì!”
Bà Tống mặc dù không biết võ cồng, nhưng nhìn cô như vậy! Bà nhìn Tống Duyên Minh trầm mặc không nói gì, sợ Tống Duyên Minh bị vẻ đẹp của Kiều Uyển Uyển mê hoặc, lại thêm dầu vào lửa: “Ta thấy Kiều Uyển Uyển tám phần là đồng bọn với cái gì thôn bá đó! Cái gì mà ép hôn, chính là muốn con đưa sinh lễ! Không ngờ lại tính toán như vậy”.
“Mẹ, sự việc chưa điều tra rõ ràng, mẹ cũng nói bừa”.
Tống Duyên Minh cũng cảm thấy trên người Kiều Uyển Uyển có rất nhiều bí mặt, nhưng anh tin Kiều Uyển Uyển không phải người xấu, cũng không phải là đồng bọn của đám lưu manh du đãng Vương Lai Phúc.
Bà Tống bĩu môi: “Con biết không mẹ lúc nãy nhìn thấy nó, một mình trốn phía sau khách sạn làm gì không?”
Tống Duyên Minh: “?”
Bà Tống: “Mẹ nhìn thấy nó đứng đó ăn vụn khoai lang, hừ!” Nó chẳng thuần túy, “Khẳng định là lẻn vào phòng bếp sau khách sạn để trộm”.
“Mẹ, khoai lang là cô ấy đưa từ nhà đến”.
“Khoai lang là của nó, trong lòng không có ma, sao lại trốn để ăn?”
Lời của bà Tống chắn họng Tống Duyên Minh rồi.
Bà Tống nhăn mặt: “Mẹ xem con sau này cưới nó về, cả nhà chúng ta đều sống không yên. Ôi chao, sớm biết con xuống quê gặp phải hồ ly tinh như vậy, mẹ nói cái gì cũng sẽ không cho con đi”.
“Mẹ, cô ấy không có tồi tệ như mẹ nghĩ, vừa rồi mẹ không phải nhìn thấy cô ấy hành hiệp trượng nghĩa sao?”
Bà Tống nghe được Tống Duyên Minh lặp đi lặp lại bảo vệ Kiều Uyển Uyển, trong lòng càng không vui: “Hừ! Vẫn may là cô ta hành hiệp trượng nghĩa, không thì đứa con trai ngốc như con, bị lừa còn bị giam trong một cái trống. Mẹ nói con biết! Không được đưa sinh lễ cho Kiều Uyển Uyển, một chút tiền cũng không được đưa!”
Danh sách chương