Khu huấn luyện diễn tập mô phỏng.
Xuyên qua lửa đạn dày đặc, viên đạn chuẩn xác ghim vào tim quan chỉ huy đội địch, bên tai vang lên thông báo số liệu thương vong của hai đội, hai đội thoát ly khỏi chiến khu mô phỏng.
Ra khỏi chiến khu mô phỏng, Long Vũ đi xác nhận thành tích, Trác Kỳ Bảo và Sân Mộc ngồi xuống đất kiểm tra súng. Mễ Phi vỗ bụi đất trên người cũng ngồi xuống, ý bảo khu nghỉ ngơi bên ngoài khu huấn luyện. "Các ngươi xem."
Trác Kỳ Bảo nhìn vào thân ảnh ở khu nghỉ ngơi đầy ngạc nhiên "Nhã Phỉ, nhân vật chính trong buổi biểu diễn của học viện tối nay."
"Hình như nàng đang nhìn bên này."
"Phỏng chừng chưa thấy qua quân giáo sinh huấn luyện, lại đây xem náo nhiệt." Trác Kỳ Bảo suy đoán. "Kiểm tra súng nhanh lên, ta đói bụng."
Tháo xuống họng súng trong tay, Sân Mộc ngẩng đầu chạm phải tầm mắt Nhã Phỉ, nhớ đến bó hoa Hạnh Diên đỏ rực hôm trước, Sân Mộc không sao cả cúi đầu.
Lục tục có đội viện sinh khác từ chiến khu mô phỏng đi ra, Sân Mộc nhanh chóng đem súng kiểm tra xong, đứng dậy hướng phòng giám sát của giáo quan đi đến. "Đi giao nhiệm vụ."
Mọi người lần lượt đứng dậy đi theo, khu huấn luyện từ từ nhiều người lên, kết thúc huấn luyện của học viện tất cả tham gia phân tích kết quả huấn luyện.
"Nhã Phỉ tiểu thư, cần đi chuẩn bị cho buổi diễn đêm nay." Quản gia trí năng nhắc nhở.
Nhã Phỉ thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi khu nghỉ ngơi. "Quay về đi."
"Vâng, Nhã Phỉ tiểu thư!"
Nhà ăn học viện, Trác Kỳ Bảo móc ra mấy tấm vé đặt lên bàn "Vé cho chương trình đêm nay, vị trí xem tốt nhất."
"Ta còn huấn luyện chưa kết thúc." Mễ Phi có chút do dự.
"Huấn luyện có quan trọng cũng cần phải nghỉ ngơi, đem huấn luyện buổi tối hủy đi."
"Sắp tới sẽ thi cuối khóa, ta đã không theo kịp khóa chuyên ngành, còn muốn trừ đi thời gian học cơ giới, chương trình học song song làm ta sắp hỏng mất." Mễ Phi oán giận kêu khổ.
"Đi đi." Long Vũ lấy vé đưa cho Mễ Phi. "Áp lực học kỳ mới không quá nặng."
Trác Kỳ Bảo đem vé phân chia, vô tâm vô phế cười nói "Ta chơi trò "Tận thế" mấy tháng, hôm trước lại bị đánh chết đi đến khu phục sinh, ta đây cũng chưa khóc chết."
Bách An Ngưng thu hồi vé, nghi hoặc nhìn Trác Kỳ Bảo "Ta đã một thời gian chưa vào trò chơi, sao lại thế?"
"Ta đi M thị hoàn thành nhiệm vụ thu lương, bọn ta bị nhốt bốn ngày dưới cơn mưa to, chờ vận chuyển lương thực trở về thành thì đột nhiên gặp phải một con quái vật, gần trăm người đều chết, ngẫm lại bây giờ còn thấy đáng sợ."
Long Vũ và Bách An Ngưng hai mặt nhìn nhau, Long Vũ nói "Ta còn chưa đánh tới cửa đó."
"Virus biến dị." Sân Mộc uống xong ngụm canh cuối cùng cũng đuổi theo đề tài, mở miệng. "Virus phân hủy rồi tái sinh, biến dị thành dạng virus mới. Biến dị lần này chẳng những nhân loại bị cảm nhiễm, động vật, thực vật, côn trùng cũng đều biến dị."
Trác Kỳ Bảo kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ không thể tưởng. Sân Mộc tiếp tục nói "Con quái vật ngươi gặp kia hẳn là thú biến dị từ vườn bách thú phụ cận chạy ra, những động thực vật bị nhiễm biến dị, đa số chúng đều công kích quần thể, có thể còn khủng bố hơn tang thi vô số lần."
"Ta thiên." Trác Kỳ Bảo che miệng. "Này còn để nhân loại sống sao?"
"Cho nên ngươi đã chết."
"Sân Mộc ngươi đã thông qua cửa này sao?" Mễ Phi tò mò.
"Trong trò chơi có sự tồn tại thần kỳ, bug!"
"???"
Thời gian buổi diễn của Nhã Phỉ bắt đầu từ 7 giờ tối, vé ở hàng ghế đầu rất khó tìm, Trác Kỳ Bảo luôn có những mánh khóe làm người không thể đoán được.
Hiệu ứng sân khấu lộng lẫy, váy áo tinh mỹ hoa lệ, tóc dài nhu thuận kim sắc, âm thanh phảng phất như tiếng trời, Nhã Phỉ mỹ lệ ưu nhã đứng trên sân khấu, khiến viện sinh ngồi phía dưới như si như say.
Âm nhạc của Nhã Phỉ phảng phất như có ma lực, xoa dịu nội tâm cuồng bạo của mỗi người, buổi biểu diễn từ đầu đến cuối đều im ắng. Sân Mộc bình tĩnh nhìn nữ nhân trên sân khấu, trong âm nhạc của nữ nhân này có dị năng chữa trị.
Nàng là dị năng giả!
Thời gian biểu diễn là 4 tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc Sân Mộc theo dòng người rời khỏi hội trường, thời điểm chuẩn bị trở về túc khu, Nhã Phỉ mặc trang phục biểu diễn đi ra, vật trang trí trên tóc vàng còn chưa đổi đi.
Viện sinh rời đi nhộn nhạo dừng chân lại quan sát, Nhã Phỉ đi đến bên người Sân Mộc, đôi mắt ôn nhu nhìn Sân Mộc. "Ta có thể mời ngươi dùng bữa tối không?"
Bốn phía "ồ" lên một mảnh, dưới tầm mắt của mọi người Sân Mộc mặt không cảm xúc nhìn Nhã Phỉ, nhàn nhạt lui về phía sau kéo dài khoảng cách giữa hai người. "Ta đã có người yêu."
Tựa hồ không cho đường cự tuyệt, Sân Mộc tránh khỏi Nhã Phỉ tiếp tục rời đi, nhìn bóng lưng Sân Mộc biến mất trong đám người, Nhã Phỉ cũng không xấu hổ. "Lấy danh nghĩa của ta đưa hoa Hạnh Diên đến."
Sân Mộc trở lại túc khu ngồi xuống, vốn muốn liên lạc với Viên Úc Thần, nhưng thấy thời gian đã quá muộn sợ quấy rầy đến Viên Úc Thần nghỉ ngơi, Sân Mộc vẫn là từ bỏ.
Nhớ đến lời mời của Nhã Phỉ vừa rồi Sân Mộc khẽ nhíu mày, ánh mắt nữ nhân kia làm hắn rất không thoải mái, khi nàng nhìn về phía hắn rất giống đang nhìn một bộ sưu tầm trân quý, có thưởng thức, có si mê, lại duy nhất không có tôn trọng.
Thời gian Nhã Phỉ buổi diễn ở học viện là 3 ngày, chuyện Nhã Phỉ mời Sân Mộc chỉ trong một đêm toàn học viện đều biết được, hiện tại Sân Mộc ở học viện luôn không thiếu có người sôi nổi nghị luận.
Trong giờ học xạ kích, Sân Mộc bắn qua 30 phát súng di động đạt tiêu chuẩn, Lôi Minh xác định thời gian tạm dừng, Sân Mộc đứng ở nơi kiểm tra.
Lôi Minh tổng hợp số liệu ra thành tích bắn, gật đầu "Thành tích rất ổn định, nhưng muốn thông qua kỳ thi vẫn cần phải nỗ lực."
"Vâng, Lôi giáo quan!"
"Người tiếp theo, Trác Kỳ Bảo!"
......
Kết thúc môn xạ kích, Sân Mộc kiểm tra xong thiết bị chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, xa xa nhìn thấy Nhã Phỉ nghênh diện đi tới. "Ngươi hảo Sân Mộc."
Sân Mộc dừng lại nhìn nụ cười khéo léo của Nhã Phỉ, ôm cánh tay bảo "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta không có ác ý, ta chỉ muốn kết bạn với ngươi."
Sân Mộc duỗi tay kéo Trác Kỳ Bảo bên cạnh qua che trước mặt mình "Kết bạn thì tìm hắn."
"Sân Mộc!"
"Làm tốt công việc ca hát của mình, đừng tìm ta." Sân Mộc quay người ngăn cản Nhã Phỉ tiếp tục đuổi theo. "Cẩn thận chết không toàn thây."
Sân Mộc bước nhanh vào nhà ăn, trực tiếp lên lầu vào phòng riêng của Viên Cảnh Trạch. Viên Cảnh Trạch trên lầu đem sự tình xem rõ ràng "Nữ nhân này không đáng tin cậy, Sân Mộc ca ngươi cẩn thận đừng để bị lừa."
Lam Hòa nhìn Nhã Phỉ dưới lầu còn chưa rời đi, hi hi ha ha cười "Mị lực của Sân Mộc ca không ai địch nổi."
"Mục đích không thuần khiết." Sân Mộc nhận đồ uống Mộ Đồ, nói một câu.
Mấy người Trác Kỳ Bảo cũng lên, Mễ Phi lau mồ hôi cảm thán "Nữ nhân này cười đến thật khủng bố, trước kia ta còn rất thích nàng."
Cũng không đem chuyện Nhã Phỉ để trong lòng, mấy người nói nói cười cười cho qua. Sân Mộc xem quang não thuận miệng hỏi "Sự tình tòa nhà KM bây giờ thế nào?"
"Còn trong điều tra, bất quá phỏng chừng cũng không tra ra cái gì."
"Sự kiện khủng bố tập kích KM đã làm chết không ít nhân viên quân chính quan trọng, trong khoảng thời gian ngắn Liên Bang hẳn là sẽ hòa hoãn. Bất quá may mắn xử lý kịp lúc, nếu như chết hết ở trong đó, toàn bộ Lam Á tinh phỏng chừng đều sẽ đại biến."
"Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, có thể ở một nơi nghiêm mật như vậy thực thi tập kích KM, nghĩ đến chủ mưu toàn bộ sự kiện cũng là nhân vật lợi hại."
Nghe mấy người phân tích, Sân Mộc giấu đi suy nghĩ sâu xa trong mắt. Nếu thiếu niên kia là sự tồn tại giống hắn, như vậy bây giờ hắn ta ẩn ở đâu? Lý do khiến hắn ta làm chuyện này là gì? Có điều mưu tất có sở cầu, hắn ta muốn chính là cái gì? "Chuyện KM lần này làm oanh động Lam Á tinh, nhưng thật ra đã làm chúng ta quên đi hai chuyện." Trác Kỳ Bảo như suy tư gì nói.
"Chuyện gì?"
"Hôn ước giả của Nguyên soái đại nhân, còn có trò chơi tận thế."
Động tác uống nước của Sân Mộc dừng lại, Viên Cảnh Trạch nhíu mày nói "Đừng nói nữa, nhanh cơm nước xong buổi chiều còn có lớp."
Có Viên Cảnh Trạch quát bảo ngưng lại, mấy người đều ngừng bát quái, bắt đầu an tĩnh ăn cơm.
Thời gian Nhã Phỉ biểu diễn rất nhanh đã kết thúc, trong 3 ngày Nhã Phỉ trừ bỏ chuẩn bị cho buổi diễn thì chính là đến xem Sân Mộc huấn luyện. Tin đồn Nhã Phỉ thích Sân Mộc trong học viện càng truyền càng hung, rất mau liền truyền ra bên ngoài, vì thế Sân Mộc lại lần nữa quang vinh lên đầu đề.
Một số người yêu thích Sân Mộc, hầu hết đều gửi lời bảo Sân Mộc trên đường tan học phải cẩn thận một chút. Đối với chuyện đính hôn đã trải qua cùng Viên Úc Thần, Sân Mộc xem nhiều câu nhắn trên tinh võng, tỏ vẻ không quan hệ.
Nhã Phỉ rời đi cũng không tái kiến cùng Sân Mộc, mà cho người đưa tới một bó hoa Hạnh Diên, trong bó hoa xinh đẹp còn có lời nhắn của Nhã Phỉ.
"Ngươi sẽ tìm đến ta."
Lời nói không thể hiểu được làm Sân Mộc chạm không được não, Nhã Phỉ tới kỳ quái, đi cũng nhanh chóng gọn gàng, Sân Mộc tổng cảm thấy trong này có chút quỷ dị, không hiểu vì sao khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Danh sách chương