“… Được rồi.” Ân Quyết có chút khó xử, nỗ lực hồi tưởng, sau đó xoắn xuýt nói: “Thật ra ta cũng không nhớ rõ lắm, ta ấn tượng nhất đại khái chỉ có chuyện sau khi hóa hình…”
Long Sùng Vũ đột nhiên run lên, sau đó nói: “Hiện tại còn có thể không?”
Ân Quyết lắc đầu, “Không thể, bây giờ ta…” Nói xong đột nhiên ngừng lại, chủ yếu là vì quan hệ của máu rồng thân rồng, đó là cơ bản của hóa hình.
Nỗi khó chịu trong mắt Long Sùng Vũ trở nên rõ ràng, Ân Quyết cúi đầu ăn mì, giống như hoàn toàn không chú ý đến, họ đã không thể trở về trước kia nữa rồi.
Ăn mì xong, Ân Quyết mặt không biểu cảm đi qua Long Sùng Vũ, thấp giọng nói: “Chủ nhân, có việc lại gọi ta.”
Nói xong định trở về thanh ngọc.
Long Sùng Vũ sầm mặt, quát lên: “Đứng lại!”
Ân Quyết cứng người, dừng lại không động đậy.
Long Sùng Vũ xoa góc trán, hắn biết, với cách yêu thích và ăn hiếp của một mình khác, sớm muộn cũng chọc người dựng lông, giống như bây giờ, sẽ không la hét ầm ĩ, chỉ là chiến tranh lạnh với hắn, sau đó trưng mặt lạnh với hắn, đợi hắn vất vả vuốt thuận lông người ta rồi, vị buổi tối kia lại tìm chuyện cho hắn.
Rõ ràng trong lòng là một người rất dịu hòa, nhưng vẻ mặt lại luôn lạnh lẽo đến mức thậm chí khiến người ta hiểu lầm là y trời sinh lãnh đạm, thật ra người thế này là đơn thuần nhất, sao có thể nhẫn tâm ức hiếp được…. Long Sùng Vũ thực sự không hiểu mình buổi tối rốt cuộc có sở thích ác liệt gì.
Long Sùng Vũ thở dài, đưa tay kéo người lại gần, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi trước giờ chưa hề xem cậu là nô thú.”
Ân Quyết nghiêng đầu không nghe.
Long Sùng Vũ biết tâm kết của y ở đâu, lại giải thích tiếp: “Đó chỉ là một loại tình thú…” Ôm người đặt lên chân, nhiệt độ cơ thể của Ân Quyết hơi thấp, Long Sùng Vũ hận không thể ủ ấm cho y, “Nếu cậu muốn, tôi gọi cậu là chủ nhân cũng được.”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ: “Chủ nhân (>﹏ Đăng bởi: admin
Long Sùng Vũ đột nhiên run lên, sau đó nói: “Hiện tại còn có thể không?”
Ân Quyết lắc đầu, “Không thể, bây giờ ta…” Nói xong đột nhiên ngừng lại, chủ yếu là vì quan hệ của máu rồng thân rồng, đó là cơ bản của hóa hình.
Nỗi khó chịu trong mắt Long Sùng Vũ trở nên rõ ràng, Ân Quyết cúi đầu ăn mì, giống như hoàn toàn không chú ý đến, họ đã không thể trở về trước kia nữa rồi.
Ăn mì xong, Ân Quyết mặt không biểu cảm đi qua Long Sùng Vũ, thấp giọng nói: “Chủ nhân, có việc lại gọi ta.”
Nói xong định trở về thanh ngọc.
Long Sùng Vũ sầm mặt, quát lên: “Đứng lại!”
Ân Quyết cứng người, dừng lại không động đậy.
Long Sùng Vũ xoa góc trán, hắn biết, với cách yêu thích và ăn hiếp của một mình khác, sớm muộn cũng chọc người dựng lông, giống như bây giờ, sẽ không la hét ầm ĩ, chỉ là chiến tranh lạnh với hắn, sau đó trưng mặt lạnh với hắn, đợi hắn vất vả vuốt thuận lông người ta rồi, vị buổi tối kia lại tìm chuyện cho hắn.
Rõ ràng trong lòng là một người rất dịu hòa, nhưng vẻ mặt lại luôn lạnh lẽo đến mức thậm chí khiến người ta hiểu lầm là y trời sinh lãnh đạm, thật ra người thế này là đơn thuần nhất, sao có thể nhẫn tâm ức hiếp được…. Long Sùng Vũ thực sự không hiểu mình buổi tối rốt cuộc có sở thích ác liệt gì.
Long Sùng Vũ thở dài, đưa tay kéo người lại gần, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi trước giờ chưa hề xem cậu là nô thú.”
Ân Quyết nghiêng đầu không nghe.
Long Sùng Vũ biết tâm kết của y ở đâu, lại giải thích tiếp: “Đó chỉ là một loại tình thú…” Ôm người đặt lên chân, nhiệt độ cơ thể của Ân Quyết hơi thấp, Long Sùng Vũ hận không thể ủ ấm cho y, “Nếu cậu muốn, tôi gọi cậu là chủ nhân cũng được.”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ: “Chủ nhân (>﹏ Đăng bởi: admin
Danh sách chương