Ngoài hang động đang đổ tuyết lớn. Huyết Phong – Light

Vào ba ngày trước, Đồ Tử và sói con cùng đội ngũ săn bắt của nhân tộc đang trên đường trở về, kết quả xảy ra bi kịch, tuyết lớn đổ xuống chưa bao lâu họ đã bị lạc mọi người.

Hiện tại là năm thứ mười sau lần động đất lớn đó, cũng là năm mà tộc loại trên đất liền phát sinh xung đột kịch liệt nhất với tang thi, các tộc đều tổ chức đội ngũ phát động tấn công, nghiên cứu dị năng và người tiến hóa của nhân tộc cũng có bước tiến lớn.

Thế là Đồ Tử kiên quyết dẫn sói con mập mạp gia nhập vào một đội ngũ trong đó, trước khi đi hắn còn qua thăm hai cụ mà Ân Quyết và Long Sùng Vũ phó thác cho hắn chăm sóc, hai cụ dẫn đứa bé đã hiểu chuyện đứng ở trước cửa khu an toàn Lâm Sơn đã được tu sửa như tường đồng vách sắt để tiễn hắn, tựa hồ rất luyến tiếc và lo lắng.

Ngược lại Đồ Tử thì vô cùng bình tĩnh biểu đạt nhiều nhất là một tháng, hắn chắc chắn sẽ về, kết quả bây giờ… đại khái hai cụ đã nhận được tin hắn mất tích rồi…

Đồ Tử ngẩng đầu nhìn khe hở trên đỉnh hang, hang động này không tính là quá sâu, đại khái cao cỡ hơn hai mét một chút, nhưng khá rộng rãi, được hình thành vào cơn động đất lớn rất lâu về trước, khi đó nơi này từng có người trốn, cho nên còn chất một đống củi khô, dù sao cũng có thể cho họ thoải mái nằm một chút.

Đồ Tử không cẩn thận rớt vào cái hang này, lúc đó tuy kinh hoảng, nhưng khi chạm đất hai chân hắn vẫn chống đỡ được, xấu là xấu ở sau đó, đợi khi sói con cũng nhảy theo vào, Đồ Tử đã nằm dưới đất rồi, do không nhìn rõ tình hình bên trong, hắn đẫm phải một quả cầu thủy tinh mà con nít chơi…

Bên quả cầu thủy tinh còn có một bộ xương nhỏ, có thể tưởng tượng được cảnh tượng trước kia – đứa bé đói lạnh chơi quả cầu đợi ba mẹ mang thức ăn về.

Đồ Tử bị trẹo chân, không bao lâu cổ chân đã sưng to.

Sói con đi vòng quanh người hắn cũng không phát hiện được túi của họ.

Đồ Tử buồn bực nói: “Đừng tìm nữa, tôi đánh rơi túi ở ngoài…”

Khi hắn té xuống trừ khẩu súng cầm trong tay, túi đeo đã bị hắn giấu sau vách núi không xa hang động, vốn hắn định đi tuần tra mảnh đất này xong sẽ trở về lấy, nào biết khi xui xẻo thì đến uống nước cũng bị mắc kẽ răng.

Đồ Tử lại than thở lần nữa, sau khi chờ đợi rất lâu trong hang động, tuyết lớn bên ngoài vẫn không dừng, thời tiết quái dị của đại lục này đã không còn khiến ai kinh ngạc nữa, nhưng bọn họ thiếu nước thiếu lương thực thiếu thuốc, cũng không thể cứ ở yên chờ như vậy.

Đồ Tử cảm thấy không được, bèn nói: “Chúng ta phải đi lấy đồ về trước.”

Sói con kêu gào gào, ngẩng đầu nhìn cửa động, thử đạp lên cục đá để nhảy lên.

Đồ Tử vội nói: “Đợi đã.”

Sói con rất mất kiên nhẫn quay đầu qua, nhẹ kêu với Đồ Tử.

Đồ Tử chỉ đành giải thích: “Lấy túi xong thì mau về, cẩn thận tang thi.”

Sói con gật đầu, liếm vuốt, nhờ Đồ Tử đứng cho nó mượn vai dùng lực phóng lên bắt được tảng đá bên mép động.

Đồ Tử thấy sói con dừng lại quan sát một lúc ở cửa động, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.

Nơi giấu túi không xa, đại khái cách cửa động năm mươi mét, nhưng chỉ trong thời gian đi và về, Đồ Tử lại nghe thấy tiếng bước chân đột ngột, kèm theo đó là tiếng gào thét bén nhọn.

Sắc mặt Đồ Tử biến đổi, chống vào tường lắng nghe động tĩnh, một phút sau một cái túi màu gạo bị sói con ném xuống cửa động.

Nhưng sói con lại quay người dẫn tang thi chạy về hướng khác, Đồ Tử lập tức biến sắc: “Trở về!”

Sói con không hề do dự dẫn tang thi đi xa khỏi hang động Đồ Tử đang trốn.

Sói con còn chưa hóa hình, trừ hàm răng nhọn khiến hắn run rẩy ra thì nó gần như không còn vũ khí nào khác để tấn công, mà toàn thân tang thi đều là độc, lại gần cắn xé căn bản là đâm đầu vào chỗ chết, huống chi bình thường khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều là Đồ Tử cản trước mặt, sói con chỉ phụ trách trinh sát và trợ giúp, thiếu sót kinh nghiệm thực chiến như vậy, Đồ Tử chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Bên trong túi có dây thừng, Đồ Tử đứng không vững, liền trực tiếp dùng dây cột vài vòng quanh cổ chân, sau khi kéo chặt thì thử đi, tuy vẫn còn đau lắm, nhưng không phải là không thể chịu đựng.

Năng lực nhảy của Đồ Tử rất tốt, cái này là trời sinh, mỗi lần sau khi chọc giận sói con đều có thể thành công thoát khỏi khiến sói con tức muốn chết, cho nên lối ra trên vách núi đối với hắn mà nói không quá mức khó khăn.

Bên ngoài một vùng trắng xóa, ánh mắt không ngừng bị tuyết bay làm cho mơ hồ, Đồ Tử chống bên cửa động, ẩn ẩn thấy được một bãi máu cách đó hơn mười mét, nhưng không có thi thể, Đồ Tử hít sâu một cái để bình tĩnh lại, đuổi theo dấu chân đã sắp bị tuyết lắp bằng.

Hắn tin sói con có thể tránh khỏi nguy hiểm, nhưng hiện tại khí hậu ác liệt, chỉ cần không cẩn thận thì rất dễ mất phương hướng.

Hơn mười phút sau, Đồ Tử không thể không tái mặt dừng bước trong trời tuyết lớn, hắn đã mất dấu sói con…

Hiện tại cách tốt nhất chính là trở về hang động đó để chờ đợi, nếu không mù quáng tìm kiếm thế này thì tỷ lệ chạm mặt sói con là rất thấp, tuy về lý trí Đồ Tử biết rõ nên làm như thế, nhưng trong tim hắn lại như có một đống lửa, một mặt hắn nóng ruột không biết sói con có về trước chưa, một mặt lại lo lắng liệu sói con có thể thoát khỏi sự truy bắt của tang thi không.

Đồ Tử đổ mồ hôi lạnh, trừ tang thi mà sói con gặp lúc vừa đi ra, hắn cũng không tìm thấy sinh vật nào khác ở chỗ này, hắn trở lại hang động, đốt yêu hỏa, sau đó để lại một mẩu giấy cho sói con rồi tiếp tục ra ngoài tìm kiếm.

Tuy sói con không thích nói chuyện, nhưng nó biết chữ, bình thường Đồ Tử rảnh rỗi sẽ dạy nó, cho nên hắn tin cho dù tính tình sói con nóng nảy nhưng cũng biết nặng nhẹ, đây là lần đầu tiên họ tính sai, Đồ Tử nghĩ nếu sói con bị thương thì phải làm sao? Nếu không tìm được đường thì phải làm sao? Sắc mặt Đồ Tử trắng dọa người, cho đến khi trời tối, hắn lại trở về hang động, sói con vẫn chưa về, quần áo trên người Đồ Tử đã cứng đến kết băng, hắn tỉ mỉ nhớ lại những nơi đã tìm kiếm hôm nay, không có thu hoạch gì, hắn phát hiện một thi thể của tang thi biến dị, đầu bị tấn công vỡ nát, tuy thi thể vô cùng mới, nhưng trên người không có vết cắn, không giống như sói con làm.

Nhưng sói con sẽ đi đâu chứ? Không có thức ăn, không có tổ ấm tránh gió tuyết, nếu không bị thương, tại sao nó không về? Đồ Tử chậm rãi ngã lên cỏ khô, không ngừng xây dựng tâm lý cho mình.

Trán hắn nóng hổi, quần áo ẩm ướt còn dính trên người, cổ chân cũng sưng không còn ra nguyên đạng.

Cho đến nửa đêm, cửa hang xuất hiện tiếng động, Đồ Tử cảm giác dường như có người đến, muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng đột nhiên bị một thanh niên xa lạ nhảy xuống đẩy lên đống cỏ khô, Đồ Tử choáng váng, càng không gượng dậy nổi.

“Đừng động.”

Đại khái là do quá lâu không nói chuyện, giọng của thanh niên thấp trầm đầy sức hút, Đồ Tử ngẩn người nhìn thanh niên một lát, cuối cùng sốt đến mắt đầy tơ máu mới chậm rãi ngất đi.

Cho đến sáng hôm sau, Đồ Tử cảm thấy trên vai hơi lạnh, nhẹ co người lại, lúc này thanh niên mới mở mắt ra, đại khái là vừa giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt cậu còn hơi mơ hồ, sau khi thấy người trong lòng mới hơi thả lỏng.

Đồ Tử tựa vào ***g ngực rộng lớn chắc nịch của thanh niên mà ngủ, quần áo toàn thân đã bị lột sạch, thân thể thanh niên rất nóng, cậu ôm chặt hắn, đắp thêm một cái áo lớn là cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tối qua thanh niên đã giúp Đồ Tử bôi thuốc lên cổ chân, Đồ Tử cũng chậm rãi hạ sốt. Sáng sớm Đồ Tử còn đang ngủ say, thanh niên đã đặt hắn vào đống cỏ khô sưởi ấm, rồi lại lấy chút thức ăn còn trong túi ra rã đông, sau khi ngâm mềm rồi lại dùng yêu hỏa làm nóng, từng chút một đút vào miệng Đồ Tử.

Người không sinh bệnh một khi sinh bệnh thì sẽ đặc biệt nghiêm trọng, Đồ Tử máy móc nuốt vào, hắn có thể cảm giác được bên cạnh có người đang chăm sóc mình, cho dù mắt chua xót không thể mở ra được cũng cảm thấy yên tâm bất ngờ.

Thanh niên đút đồ ăn cho Đồ Tử xong, mới nhăn mặt lặng lẽ đưa tay mình ra, cậu vẫn chưa quen với thân thể này, hôm qua lúc chạy vừa hóa hình đã té ngã bị tang thi đuổi kịp, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, nói không chừng đã bị cắn tại chỗ rồi.

Hóa hình xong là lần đầu tiên giết chết tang thi, nhưng thanh niên rất khẳng định bản thân đã có được sức mạnh cường đại.

Thế là thanh niên liền tìm chỗ trốn trước, tốn một chút thời gian thích ứng với thân thể sau khi hóa hình, vì không mặc quần áo, nên cậu phải tìm kiếm một vài bộ đồ trong tiểu trấn dưới núi.

Cậu vẫn luôn nghĩ xem có nên trở về bên cạnh Đồ Tử không, trước khi hóa hình cậu biết bản thân quá yếu ớt, không có Đồ Tử có lẽ cậu căn bản không thể sinh tồn, nhưng hiện tại thì khác. Với năng lực của yêu tộc và tri thức có được sau khi hóa hình, cậu đã không còn yếu đuối nữa, không cần Đồ Tử bảo vệ nữa…

Thanh niên âm trầm suy nghĩ, cho đến khi trong đầu hiện lên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Đồ Tử, cậu mới như vừa bừng tỉnh, nhảy bật lên chạy về phía hang động trên núi. Huyết Phong – Light

Cậu nhớ đến lời Đồ Tử đã nói với cậu trước đó, hắn nói: “Chúng ta cùng bầu bạn.”

Nếu cậu rời khỏi Đồ Tử, Đồ Tử sẽ chỉ còn một mình, cậu chỉ cần nghĩ đến đó sẽ cảm thấy đau lòng cho hắn. Thanh niên phiền não không thôi, sau khi giúp Đồ Tử lau sạch thức ăn dính bên miệng, cậu hơi chần chừ, sau đó nhẹ tiến lên ngửi cổ Đồ Tử, là mùi cỏ xanh nhàn nhạt và… mùi thịt thỏ!

Thanh niên liếm khóe môi, đúng! Đây chính là vấn đề mà cậu lo lắng! Vì ngăn cản bản thân không thể khắc chế bản năng làm ra những chuyện tổn thương gân não, cậu lấy áo bọc kín Đồ Tử, không những bọc kín bưng, còn muốn che luôn da thịt trắng nõn, rồi cậu chậm rãi lùi ra vách tường.

Cậu nhớ lại lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên Đồ Tử thấy mình lộ ra địch ý cũng như vậy, đặt thức ăn ngon trước mặt cậu, sau đó cẩn thận lùi ra ranh giới an toàn, ánh mắt thì dịu dàng nhu hòa…

Đây là phương thức biểu đạt thiện ý.

Khóe môi thanh niên hơi cong lên, khi ngẩng đầu mới phát hiện Đồ Tử đã hoàn toàn tỉnh táo, trợn to mắt kinh hãi co trong đống cỏ nhìn mình.

Khóe môi thanh niên lại rũ xuống, cũng không nói gì, chỉ mắt to trừng mắt nhỏ với Đồ Tử.

Đồ Tử bị đôi mắt xanh như sói nhìn chằm chằm, toàn thân run rẩy không thể khống chế, ấp úng nói: “Cậu… cậu là…”

Thanh niên nhàn nhạt nói: “Sói.”

Giờ phút này, điều đầu tiên Đồ Tử nghĩ đến là ___ cứu… cứu mạng QAQ…!!! Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện