EDITOR: HANNAH

“Cô nương nói như vậy không khỏi quá tự hạ thấp bản thân rồi.” Ngọc Hồ nói: “Không phải là người không khiến người khác yêu mến mà là do Nhị cô nương sinh non, khi còn nhỏ cứ vài ba ngày lại ngã bệnh. Đàn ông ý mà, bản tính thích che chở kẻ yếu đuối, huống chi chúng ta lại lớn lên bên cạnh lão phu nhân, không thể so với Nhị cô nương và Tam thiếu gia từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở viện chính, thường xuyên tiếp xúc với thế tử. Một lần gặp là ba phần tình, chuyện thế tử không thể mặt, đối xử với bất công với người là có nhưng hai người là huynh muội ruột thịt, trong lòng ngài ấy chắc chắn yêu thương người hơn.”

Trong lòng Thiệu Tuần hiểu rõ sự thật không phải như vậy. Nàng không được những người xung quanh yêu mến bằng tiểu muội, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra điều này. Không nói đến chuyện phu nhân là mẹ kế của nàng, ngay cả phụ thân và các ca ca, đệ đệ trong nhà đều cưng chiều muội muội hơn. Có đôi lúc nàng thấy khi bọn họ ở bên nhau mới là người một nhà thực sự, còn mình càng cố chen vào càng thấy lạc lõng. Duyên phận chính là như vậy, sẽ không vì việc ai với ai có quan hệ huyết thống gần hơn ai mà thay đổi.

Cũng không phải nàng không để tâm mà là có để tâm cũng vô ích. Nếu nàng cứ giống như hồi nhỏ, không có được tình yêu thương mình muốn có cố chấp vòi vĩnh, cuối cùng cũng chỉ mất mặt một cách ngu ngốc, làm người ta khinh thường.

Đã trưởng thành rồi, dù sao cũng phải thừa nhận có những thứ dù bản thân có cố gắng bao nhiêu cũng không giành được.

Ngọc Hồ từ nhỏ đã là nha hoàn theo hầu bên cạnh lão phu nhân, lớn hơn Thiệu Tuần vài tuổi, đã ở bên cạnh Thiệu Tuần từ khi nàng còn nằm trong tã lót, sau này lại được phân đi theo nàng, từ đó trong mắt trong tim đều chỉ hướng về cô nương nhà mình, đương nhiên cảm thấy trong khắp thiên hạ này, không ai là không yêu quý nàng. Thiệu Tuần cũng không muốn tranh luận nhiều, chỉ nói:

“Được rồi, cất vòng tay đi. Dù sao cũng là đồ mà đại ca tặng, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”

Ngọc Hồ vốn còn định khuyên nàng cứ đeo trên người, cũng để cho thế tử thấy rằng nàng rất yêu thích, nhưng nghĩ đến Nhị cô nương nhận được cả đống quà, nhìn lại vòng tay này cũng thấy hơi khó chịu, cuối cùng nàng ta vâng lệnh cất vòng vào trong rương.

*****

Ngày hôm sau, khi Thiệu Tuần đang được bọn nha hoàn hầu hạ thử y phục mặc trong tiệc mừng thọ của Thục phi nương nương, một nha hoàn chuyên trực ở viện chính chạy tới thông báo:

“Cô nương mau tới Vinh An Đường một chuyến. Đại biểu thiếu gia và biểu cô nương tới chơi, đang trò chuyện với phu nhân đó!”



Không đợi Thiệu Tuần kịp phản ứng, Lưu Thúy đã phì cười, nói: “Cô nương mau nhanh lên đi, trang điểm thật đẹp vào.”

Mấy nha hoàn đều che miệng cười.

Không trách vì sao các nàng lại trêu ghẹo như vậy. Người được gọi là Đại biểu thiếu gia Trịnh Vân Kiều kia là anh họ đằng ngoại, con của bác Thiệu Tuần. Phụ thân hắn Trịnh Vĩnh Minh là anh ruột cùng mẹ sinh ra của Trịnh Vĩnh Tình, mẹ đẻ Thiệu Tuần. Trước đây, quan hệ giữa hai huynh muội rất tốt, năm đó Trịnh Vân Kiều ra đời trước, khi Trịnh Vĩnh Tình mang thai, hai người họ từng nói đùa nếu đứa trẻ trong bụng Trịnh Vĩnh Tình là con gái thì sau này sẽ gả làm dâu cho anh họ.

Đáng tiếc sau đó khi Trịnh Vĩnh Tình sinh Thiệu Tuần lại vì khó sinh mà qua đời, chuyện hôn ước kia cũng không được chính thức công khai, chỉ là hai phủ ít nhiều có sự ăn ý, đều cân nhắc việc kết thân cho con cháu làm thông gia, bởi vậy mà khi nhắc tới Trịnh Vân Kiều, ai cũng nghĩ tới Đại tiểu thư Thiệu Tuần đầu tiên.

Thiệu Tuần khẽ vỗ vào người Lưu Thúy, cũng không nhịn được mà tủm tỉm cười.

Trịnh Vân Kiều tính cách hiền hòa, hành động cử chỉ lễ độ, mấy năm nay đối xử với Thiệu Tuần cũng rất dịu dàng, khác với những người khác. Hơn nữa từ khi còn nhỏ, bên cạnh nàng bất kể là người lớn trong nhà hay đại ca cũng đều cố ý vô tình ám chỉ tới mối hôn sự này, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, Thiệu Tuần cũng không có cách nào giữ tâm lặng như nước.

Vị biểu ca này ngoại hình rất khá, xuất thân tốt, tính tình tốt, quan trọng nhất là nhân phẩm cũng tốt, hoàn toàn không có kiểu kiêu căng ngạo mạn thường thấy ở con cháu quan lại. Thiệu Tuần cũng không phải kiểu người “mắt để trên đỉnh đầu”, trong lòng có chút thiện cảm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà lần này thật không khéo, khi nàng tới Vinh An Đường thấy mợ Công Tôn thị đang nói chuyện với Trịnh, bên cạnh chỉ có biểu muội Vân Linh năm nay mười bốn tuổi.

Thấy Thiệu Tuần bước vào, Trịnh thị cười nói: “Con tới muộn mất rồi, thế tử, Vân Kiều và A Anh đã ra ngoài cưỡi ngựa mất rồi. Con tới trò chuyện với Vân Linh muội muội đi.”

Thiệu Tuần hơi sững người. Nàng vừa mới nghe tin báo đã tới ngay, không rề rà chút nào, sao lại muộn được chứ? Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu, nàng không nghĩ nhiều nữa, bước tới chào hỏi Công Tôn thị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện