"Đứng lên đi."

Thiệu Tuần và Nhị công chúa cùng nhau đứng dậy, lui sang một bên.

Diện mạo Cung phi tương đối bình thường, ngay cả một câu người có tư sắc cũng không thể xưng được, khóe mắt bên ngoài và đuôi lông mày đều thoáng rũ xuống, tự nhiên mang theo hương vị sầu khổ, hơn nữa mi tâm đã có nếp nhăn không tính là nông, nhìn qua giống như một phụ nhân trung niên bình thường, mà không phải phi tử trong cung cẩm y ngọc thực.

Thiệu Tuần trước kia chưa từng chú ý đến vị nhị phẩm phi này, hiện tại nàng và Triệu Nhược Đồng thân thiết, lúc này mới phát hiện ngũ quan trên mặt Nhị công chúa phần lớn đều giống mẹ, nhưng những nơi khác không tính là bắt mắt, như ánh mắt, thái dương vân vân, những thứ này càng thêm giống hoàng đế, cũng có lẽ vì những nơi này, khiến nàng ấy càng thêm dễ nhìn hơn Cung phi, cũng sẽ không có vẻ quá mức bình thường.

Tuy rằng mời Cung phi, nhưng bởi vì hoàng đế đột nhiên giá lâm, người ở đây cũng không chủ động mở miệng, Cung phi cũng ngậm chặt miệng.

Hoàng đế nhìn lướt qua hạ nhân quỳ xuống đầy đất ở cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"

Câu trả lời vốn nên để chủ nhân Nhị công chúa trả lời, nhưng Thiệu Tuần đợi một lát, thấy vấn đề của Hoàng đế đã được đưa ra, nhưng Nhị công chúa ở bên cạnh nàng lại cúi đầu, hàm răng run rẩy, căn bản một câu không nói nên lời.

Thiệu Tuần bất đắc dĩ, chỉ có đi lên một bước mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay thần nữ tới thăm công chúa điện hạ, ai ngờ lại đụng phải bà vú không phân tôn ti, dám chậm trễ điện hạ."

Hoàng đế theo bản năng nhíu mày.

Cung phi ngạc nhiên ngẩng đầu: "Không, không có khả năng!" Nói xong quay đầu lại nhìn về phía Hoàng đế: "Bệ hạ, bà vú bên cạnh Nhược Đồng do thần thiếp tự mình chọn, từ trước đến nay đều quy củ..."

Hoàng đế nhìn bà ta một cái, từ chối cho ý kiến: "Để cho nàng nói xong."

Thiệu Tuần rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Không chỉ có nói lời vũ nhục, mà còn dám động thủ với điện hạ... Quả thực rát đáng hận, thần nữ nghĩ Cung phi nương nương nhất định bị điêu nô này che mắt, nên mới sai người tới mời, muốn mời nương nương tự mình xử trí bà ta, làm chủ cho điện hạ.”

Cung phi há miệng, hơn nửa ngày mới nói: "Thiệu cô nương, đây nhất định là hiểu lầm rồi, Trâu ma ma hơi nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn như vậy..."



Nếu bình thường nói không chừng hoàng đế cũng không tin có người dám chậm trễ nữ nhi của hắn, nhưng nhìn Triệu Nhược Đồng nơm nớp lo sợ lui về phía sau Thiệu Tuần, so sánh với Khác Kính công chúa khác biệt như trời với đất, đột nhiên cảm thấy nếu có tính tình này, nói không chừng thật sự có khả năng này.

Thiệu Tuần biết nếu hoàng đế không có mặt, Cung phi kiêng kỵ Thiệu Tuần, Thục phi và cả Anh Quốc phủ ở sau lưng nàng, nói không chừng thật sự có thể nghe theo nàng xử trí Trâu thị, nhưng hiện tại ở trước mặt Hoàng đế, nếu thật sự nhận sai sẽ thành bà ta dung túng người bên cạnh khắt khe với công chúa, hoặc bà ta thân là mẫu thân lại không chăm sóc chu toàn với công chúa, bởi vậy nghe thấy Cung phi luôn thay Trâu thị nói chuyện cũng không ngoài ý muốn.

"Vị nhũ mẫu kia nhục mạ công chúa, lại còn nói nếu bà ta là cha mẹ công chúa...."

Hoàng đế nhíu mày —— loại lời này ở trong dân gian còn được, nhưng ở trong cung thì sẽ có hiềm nghi bất kính, dù sao công chúa là huyết mạch hoàng gia, nhũ mẫuc có thân phận gì, cũng dám so với cha mẹ lá ngọc cành vàng, lớn hơn có thể nói là vượt quá giới hạn.

Cung phi ít nhiều có chút nóng nảy, bà ta không thể để cho Hoàng đế thật sự cho rằng người bên cạnh bà ta đều là loại người như vậy:

“...... Thiệu cô nương nhất định là nghe lầm... Nhược Đồng, con nói! Trâu ma ma đã từng đánh mắng con, còn nói lời này chưa?”

Triệu Nhược Đồng hoảng sợ ngước mắt lên, trong nháy mắt chạm vào tầm mắt Cung phi lại nhanh chóng cúi đầu.

Thiệu Tuần khẽ nhíu mày, không dám để Nhị công chúa trực tiếp đối diện với Cung phi, dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt, nếu thật sự tổn thương tình thân thì không tốt.

Cung phi thấy Nhị công chúa run rẩy không dám nói chuyện, theo bản năng muốn thừa thắng xông lên cố truy vấn: "Thiệu cô nương, sợ là ma ma này đắc tội ngài, lúc này mới nói quá lên, nhưng nô tỳ kia bản cung có vài phần hiểu biết, có lẽ quen giáo dục công chúa, sẽ hơi cậy già mà lên mặt, nhưng vẫn có chừng mực..."

Lời này cũng không chỉ nói Thiệu Tuần nghe lầm, mà đang ám chỉ là nàng phóng đại sự thật, cố ý vu hãm.

Cung phi nói xong một câu này thì có chút hối hận, dù sao bà ta cũng không phải thật sự muốn đắc tội Thiệu Tuần, nhưng lời đã nói ra, chỉ có thể nói lấp liếm vào: "Đương nhiên, ta nghĩ Thiệu cô nương nhất định là không nghe..."

"Có..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện