Khi đó thanh danh Thiệu Tuần bị hủy hết, chỉ có thể gả cho Đại hoàng tử, hôn sự bên phía Trịnh gia tất nhiên cũng thất bại.
Không bao lâu khi nàng được khiêng vào Ngô vương phủ, trong nhà đã truyền đến tin tức, nói Trịnh Vân Kiều đã đính hôn cùng muội muội Thiệu Quỳnh, sau hai năm nữa sẽ thành thân.
Cảm giác cụ thể khi nghe được tin tức này là gì thì Thiệu Tuần đã không còn ấn tượng, nhưng nàng chung quy vẫn hơi tiếc nuối.
Dù sao từ nhỏ tới lớn nàng và Trịnh Vân Kiều lên cùng cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, hắn làm người cũng không có gì để soi mói, quan trọng nhất là, nếu nàng gả vào Trịnh gia, nàng có thể sớm chiều ở chung cùng ngoại tổ mẫu yêu thương mình, so với gả cho người hoàn toàn xa lạ thì may mắn hơn nhiều.
Nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, muốn nói thống khổ hay không thì cũng chẳng có, dù sao tình cảm nàng dành cho Trịnh Vân Kiều đa phần là tình huynh muội, tình nam nữ cũng có, nhưng rất ít, còn chưa đủ để cho nàng vì chuyện này mà phẫn hận.
Ít nhất không bằng ý hận lúc còn bé cảm thấy Thiệu Quỳnh cướp đi ca ca.
Hơn nữa lúc ấy nàng còn phải ứng phó Tề thị, ứng phó Triệu Ngôn Huyên, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ tình yêu gì cả, nghe qua tin này, khổ sở chưa đến hai ngày đã quên đi.
Hiện tại vừa nghe thấy tên Trịnh Vân Kiều, phản ứng đầu tiên của nàng đã là em rể chứ không phải biểu ca.
Trong lòng Ngọc Hồ tràn đầy nghi ngờ, không biết phản ứng này của Thiệu Tuần là sao, dù sao cơ hội để con gái hiện tại có thể ở chung với vị hôn phu trước hôn nhân quá khó khăn, trước kia những lúc như thế này thì Thiệu Tuần cũng khá vui vẻ, sao hôm nay...
Thiệu Tuần cũng không giải thích, chủ yếu là thật sự không dễ giải thích, chỉ tiếp tục luyện chữ của mình, làm như không phát hiện vẻ rối rắm của Ngọc Hồ.
Muốn nói là đại tiểu thư Công phủ Anh Quốc, một tay bút tốt này của nàng cũng không làm nhục thân phận của mình, hơn mười năm cần mẫn luyện như một ngày, tốt xấu gì cũng đã có chút thành công, không chỉ hình thức tốt, thậm chí đã mơ hồ có phong cách của mình, người ngoài nhìn cũng tán thưởng không thôi. Không chỉ như thế, cầm kỳ thư họa châm thuê nữ công của nàng kỳ thật cái nào cũng rất có thể ra tay, không có chỗ nào sẽ làm mất mặt trong nhà.
Dù sao nàng làm tốt có thể được người khen hay không còn chưa biết, nhưng nếu nàng có khuyết điểm so với đệ muội, thì chắc chắn sẽ bị nắm lấy điểm yếu.
Ngoại trừ không đủ thân thiết với người nhà, ở mọi phương diện nàng đều sẽ làm tới mức hoàn hảo mới được, nhưng nói có phải thật sự thích mấy thứ này hay không, vậy thì chỉ có trời mới biết.
Tiểu nha đầu truyền lời kia vốn chỉ chốc lát sau nên trở về phục mệnh, ai biết qua một thời gian dài nàng ấy mới thở hổn hển chạy về.
Ngọc Hồ nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi đi đâu đùa giỡn sao? Sao để trì hoãn cho đến bây giờ?”
Tiểu nha đầu kêu oan: "Ngọc Hồ tỷ tỷ, ta không lười biếng, lúc ta đi đến chỗ Thế tử, không ngờ ngài ấy cũng bị phu nhân gọi tới chính viện, nói sẽ lập tức trở về, nhưng ta đợi một hồi lâu cũng không đợi được người, chỉ có thể đi tới Vinh An Đường, kết quả bên kia lại nói phu nhân phân phó hai người bọn họ mang theo Tam thiếu gia đi ra ngoài mua sách, làm ta mất công chạy qua một chuyến..."
Viện tử của Thiệu Qũy cách xa Lang Can tiểu trúc nhất, nếu lại đi tới Vinh An Đường một chuyến, quả thật phải tốn không ít cong sức.
Ngọc Hồ nghe xong gật đầu, bảo tiểu nha đầu đi xuống, nhưng Thiệu Tuần lại hơi nhăn lông mày.
Mặc dù nàng không tính thông minh nhạy bén đỉnh cao, nhưng cũng không thể trì độn đến mức này.
Đây là lần thứ mấy? Gần đây hình như vẫn luôn như vậy, thật ra hai nhà Thiệu Trịnh có mối quan hệ thông gia tốt đẹp, hơn nữa quan hệ giữa Trịnh Vân Kiều và Thiệu Qũy cũng không tệ, bởi vậy lâu lâu hắn sẽ đến Anh Quốc Công phủ bái phỏng, mà người trong nhà đều biết hắn bảy tám phần sẽ là phu quân tương lai của Thiệu Tuần, bởi vậy chờ khi hắn vừa đến, mười lần sẽ có chín lần tới thông báo cho Thiệu Tuần đi gặp mặt.
Nhưng họ đã không gặp nhau bao lâu rồi?
Thiệu Tuần nghĩ đến không lâu trước khi mình chạy tới Vinh An Đường cũng không hề trì hoãn, nhưng hết lần này tới lần khác Trịnh Vân Kiều lại rất không trùng hợp mà rời đi.
Mà chuyện này trước đó cũng từng xảy ra có hai lần, khi đó nàng chưa từng nghĩ nhiều, nhưng không biết lần này có phải biết ngoại trừ mình, Thiệu Quỳnh cũng có khả năng gả cho Trịnh Vân Kiều hay không, lại thêm một lần gặp phải chuyện "không khéo" này, nàng không thể ngăn lại suy nghĩ có ý khác kia.
Thiệu Tuần đặt bút trong tay lên giá bút, sống lưng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt trở nên có chút ý vị sâu xa.
——— Hôn sự của Thiệu Quỳnh và Trịnh Vân Kiều, Trịnh thị có phải đã sớm có tính toán không?
Hoặc là nói, từ trước khi Thiệu Tuần xảy ra chuyện, bà ta có phải đã hạ quyết tâm chia rẽ hôn sự này hay không?
Kỳ thật Trịnh thị đối đãi với Thiệu Tuần cũng không tính là xấu, nên có đều sẽ có, cũng chưa bao giờ khó xử nàng, sự quan tâm của bà ta đối với Thiệu Tuần phần lớn thời gian cũng là thật, theo lý thuyết Thiệu Tuần không nên dùng tâm tư như vậy để phỏng đoán mẹ kế.
Nhưng những thiện ý này đều ở dưới tình huống không chạm đến lợi ích của Thiệu Quỳnh mới có, nếu nói Trịnh thị có lòng nhẫn tâm thật sự có ra chủ ý này, nói thật Thiệu Tuần không hề thấy kỳ quái.
Nữ tử quanh năm ở hậu trạch không giống nam tử, bọn họ có thể dùng khoa cử tiến thân, có thể viết sách lập đạo, thậm chí có thể buôn bán trồng trọt kiếm tiền tài tìm đường ra, nữ tử thì không được, vinh quang cả đời của các nàng sẽ liên hệ tới cha và chồng, sau khi xuất giá thì khác, trước khi lập gia đình, cách để có thể sống thoải mái chỉ có thể là tranh giành tình yêu của cha mẹ và anh em.
Mà những tình yêu này đều sẽ có hạn, cho ngươi nhiều hơn một chút, ta tự nhiên sẽ ít đi một chút, đặc biệt là đối với hai nữ hài tử có địa vị tương đối bất đồng và khác mẫu thân mà nói, ai càng thân cận với phụ thân huynh đệ, thì có thể đạt được càng nhiều lợi ích chân thật, đây là sự thật mà không ai có thể phủ nhận.
Không bao lâu khi nàng được khiêng vào Ngô vương phủ, trong nhà đã truyền đến tin tức, nói Trịnh Vân Kiều đã đính hôn cùng muội muội Thiệu Quỳnh, sau hai năm nữa sẽ thành thân.
Cảm giác cụ thể khi nghe được tin tức này là gì thì Thiệu Tuần đã không còn ấn tượng, nhưng nàng chung quy vẫn hơi tiếc nuối.
Dù sao từ nhỏ tới lớn nàng và Trịnh Vân Kiều lên cùng cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, hắn làm người cũng không có gì để soi mói, quan trọng nhất là, nếu nàng gả vào Trịnh gia, nàng có thể sớm chiều ở chung cùng ngoại tổ mẫu yêu thương mình, so với gả cho người hoàn toàn xa lạ thì may mắn hơn nhiều.
Nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, muốn nói thống khổ hay không thì cũng chẳng có, dù sao tình cảm nàng dành cho Trịnh Vân Kiều đa phần là tình huynh muội, tình nam nữ cũng có, nhưng rất ít, còn chưa đủ để cho nàng vì chuyện này mà phẫn hận.
Ít nhất không bằng ý hận lúc còn bé cảm thấy Thiệu Quỳnh cướp đi ca ca.
Hơn nữa lúc ấy nàng còn phải ứng phó Tề thị, ứng phó Triệu Ngôn Huyên, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ tình yêu gì cả, nghe qua tin này, khổ sở chưa đến hai ngày đã quên đi.
Hiện tại vừa nghe thấy tên Trịnh Vân Kiều, phản ứng đầu tiên của nàng đã là em rể chứ không phải biểu ca.
Trong lòng Ngọc Hồ tràn đầy nghi ngờ, không biết phản ứng này của Thiệu Tuần là sao, dù sao cơ hội để con gái hiện tại có thể ở chung với vị hôn phu trước hôn nhân quá khó khăn, trước kia những lúc như thế này thì Thiệu Tuần cũng khá vui vẻ, sao hôm nay...
Thiệu Tuần cũng không giải thích, chủ yếu là thật sự không dễ giải thích, chỉ tiếp tục luyện chữ của mình, làm như không phát hiện vẻ rối rắm của Ngọc Hồ.
Muốn nói là đại tiểu thư Công phủ Anh Quốc, một tay bút tốt này của nàng cũng không làm nhục thân phận của mình, hơn mười năm cần mẫn luyện như một ngày, tốt xấu gì cũng đã có chút thành công, không chỉ hình thức tốt, thậm chí đã mơ hồ có phong cách của mình, người ngoài nhìn cũng tán thưởng không thôi. Không chỉ như thế, cầm kỳ thư họa châm thuê nữ công của nàng kỳ thật cái nào cũng rất có thể ra tay, không có chỗ nào sẽ làm mất mặt trong nhà.
Dù sao nàng làm tốt có thể được người khen hay không còn chưa biết, nhưng nếu nàng có khuyết điểm so với đệ muội, thì chắc chắn sẽ bị nắm lấy điểm yếu.
Ngoại trừ không đủ thân thiết với người nhà, ở mọi phương diện nàng đều sẽ làm tới mức hoàn hảo mới được, nhưng nói có phải thật sự thích mấy thứ này hay không, vậy thì chỉ có trời mới biết.
Tiểu nha đầu truyền lời kia vốn chỉ chốc lát sau nên trở về phục mệnh, ai biết qua một thời gian dài nàng ấy mới thở hổn hển chạy về.
Ngọc Hồ nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi đi đâu đùa giỡn sao? Sao để trì hoãn cho đến bây giờ?”
Tiểu nha đầu kêu oan: "Ngọc Hồ tỷ tỷ, ta không lười biếng, lúc ta đi đến chỗ Thế tử, không ngờ ngài ấy cũng bị phu nhân gọi tới chính viện, nói sẽ lập tức trở về, nhưng ta đợi một hồi lâu cũng không đợi được người, chỉ có thể đi tới Vinh An Đường, kết quả bên kia lại nói phu nhân phân phó hai người bọn họ mang theo Tam thiếu gia đi ra ngoài mua sách, làm ta mất công chạy qua một chuyến..."
Viện tử của Thiệu Qũy cách xa Lang Can tiểu trúc nhất, nếu lại đi tới Vinh An Đường một chuyến, quả thật phải tốn không ít cong sức.
Ngọc Hồ nghe xong gật đầu, bảo tiểu nha đầu đi xuống, nhưng Thiệu Tuần lại hơi nhăn lông mày.
Mặc dù nàng không tính thông minh nhạy bén đỉnh cao, nhưng cũng không thể trì độn đến mức này.
Đây là lần thứ mấy? Gần đây hình như vẫn luôn như vậy, thật ra hai nhà Thiệu Trịnh có mối quan hệ thông gia tốt đẹp, hơn nữa quan hệ giữa Trịnh Vân Kiều và Thiệu Qũy cũng không tệ, bởi vậy lâu lâu hắn sẽ đến Anh Quốc Công phủ bái phỏng, mà người trong nhà đều biết hắn bảy tám phần sẽ là phu quân tương lai của Thiệu Tuần, bởi vậy chờ khi hắn vừa đến, mười lần sẽ có chín lần tới thông báo cho Thiệu Tuần đi gặp mặt.
Nhưng họ đã không gặp nhau bao lâu rồi?
Thiệu Tuần nghĩ đến không lâu trước khi mình chạy tới Vinh An Đường cũng không hề trì hoãn, nhưng hết lần này tới lần khác Trịnh Vân Kiều lại rất không trùng hợp mà rời đi.
Mà chuyện này trước đó cũng từng xảy ra có hai lần, khi đó nàng chưa từng nghĩ nhiều, nhưng không biết lần này có phải biết ngoại trừ mình, Thiệu Quỳnh cũng có khả năng gả cho Trịnh Vân Kiều hay không, lại thêm một lần gặp phải chuyện "không khéo" này, nàng không thể ngăn lại suy nghĩ có ý khác kia.
Thiệu Tuần đặt bút trong tay lên giá bút, sống lưng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt trở nên có chút ý vị sâu xa.
——— Hôn sự của Thiệu Quỳnh và Trịnh Vân Kiều, Trịnh thị có phải đã sớm có tính toán không?
Hoặc là nói, từ trước khi Thiệu Tuần xảy ra chuyện, bà ta có phải đã hạ quyết tâm chia rẽ hôn sự này hay không?
Kỳ thật Trịnh thị đối đãi với Thiệu Tuần cũng không tính là xấu, nên có đều sẽ có, cũng chưa bao giờ khó xử nàng, sự quan tâm của bà ta đối với Thiệu Tuần phần lớn thời gian cũng là thật, theo lý thuyết Thiệu Tuần không nên dùng tâm tư như vậy để phỏng đoán mẹ kế.
Nhưng những thiện ý này đều ở dưới tình huống không chạm đến lợi ích của Thiệu Quỳnh mới có, nếu nói Trịnh thị có lòng nhẫn tâm thật sự có ra chủ ý này, nói thật Thiệu Tuần không hề thấy kỳ quái.
Nữ tử quanh năm ở hậu trạch không giống nam tử, bọn họ có thể dùng khoa cử tiến thân, có thể viết sách lập đạo, thậm chí có thể buôn bán trồng trọt kiếm tiền tài tìm đường ra, nữ tử thì không được, vinh quang cả đời của các nàng sẽ liên hệ tới cha và chồng, sau khi xuất giá thì khác, trước khi lập gia đình, cách để có thể sống thoải mái chỉ có thể là tranh giành tình yêu của cha mẹ và anh em.
Mà những tình yêu này đều sẽ có hạn, cho ngươi nhiều hơn một chút, ta tự nhiên sẽ ít đi một chút, đặc biệt là đối với hai nữ hài tử có địa vị tương đối bất đồng và khác mẫu thân mà nói, ai càng thân cận với phụ thân huynh đệ, thì có thể đạt được càng nhiều lợi ích chân thật, đây là sự thật mà không ai có thể phủ nhận.
Danh sách chương