EDITOR: HANNAH
Thiệu Quỳnh vui vể, phấn chấn ôm cuộn vải kia, liên tục nói lời cảm tạ với Thiệu Quỹ, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khó xử, đắn đo không biết chọn cuộn vải nào như khi nãy.
Thiệu Chấn Ngu vui vẻ nhìn các con trai và con gái mình, dường như rất hài lòng khi thấy các anh chị em nhường nhịn, yêu thương lẫn nhau.
Ngọc Hồ vốn đã đứng trong sảnh chính chờ Thiệu Tuần xuất cung từ trước, lúc này trên tay đang cầm cuộn vải mà Hoàng đế ban thưởng, đi theo sau Thiệu Tuần cùng trở về Lang Can Tiểu Trúc.
Chờ đến khi hai người họ đã đi cách viện chính một quãng xa, Ngọc Hồ mới hạ giọng hỏi: “Cô nương thực sự thích cuộn vải này sao? Sao hôm nay lại…”
Quả nhiên không hổ là nha đầu đã lớn lên bên cạnh Thiệu Tuần, hiểu rất rõ thói quen của tiểu thư nhà mình.
Thiệu Tuần nhếch miệng cười, đáp: “Sao có thể so đo với muội ấy được chứ?”
Đúng vậy, khung cảnh khi nãy chẳng có gì gọi là tình chị em đậm sâu cả, mà hoàn toàn là do Thiệu Tuần dùng chút thủ đoạn mới có được kết quả này.
Đối với những dịp người trong nhà phân chia đồ như thế này, từ nhỏ tới lớn, tâm tư của Thiệu Tuần đã được phân chia thành mấy giai đoạn.
Khi nàng còn nhỏ, chưa hiểu được điều gì thì chỉ biết thích cái gì lấy cái đó. Chỉ là cô bé con khi ấy lại không hiểu được, vì sao rõ ràng người lớn bảo nàng chọn trước nhưng khi nàng thực sự chọn được thứ mà mình thích thì lại chỉ nhận được phản ứng trái ngược. Ai cũng nói những câu giáo điều, dạy nàng phải yêu quý đệ đệ muội muội, không được tranh giành đồ với chúng.
Một bên là cha mẹ bảo nàng thích cái gì thì lấy cái đó, một bên khác sau khi nàng cầm thứ mà mình thích thì lại bị người khác phê bình. Khi còn nhỏ, mỗi lần bị mắng Thiệu Tuần đều mặt mày u ám như tro, trong đầu lại mơ hồ không biết phải làm sao bây giờ, những món quần áo, đồ chơi mà nàng thích cũng đành phải luyến tiếc dâng lên nhường cho người khác, chỉ có thể ôm thứ đồ khác, ngồi bệt xuống đất khóc nhè, khóc cho đến khi lão phu nhân ra mặt dỗ dành nàng, không còn ai mắng mỏ nàng nữa, lúc này mới thôi.
Sau đó đến một ngày, ước chừng là khi nàng 6-7 tuổi, có lẽ vì đã trưởng thành mà nàng bất ngờ và đột ngột hiểu ra thông suốt. Nàng lập tức hiểu rõ ràng tất cả những chuyện từ trước tới nay, nàng hiểu được rằng những đứa trẻ trong nhà này không phải cùng một mẹ sinh ra, cũng biết phụ thân nàng thích kiểu con gái như thế nào, ca ca thích một người muội muội như thế nào, thậm chí đệ đệ và muội muội thích một người tỷ tỷ như thế nào.
Nàng từ một đứa bé con thích cái gì lấy cái đó theo bản năng mà trưởng thành chỉ trong một đêm.
Khi ấy, muội muội cũng đã tới tuổi có thể tự mình quyết định, không còn phải phụ thuộc vào Trịnh thị từng giờ từng phút nữa, Thiệu Tuần quan sát liền phát hiện ra, đứa bé kia chỉ thích những thứ mà người khác thích, hay nói chính xác hơn là thứ mà Thiệu Tuần thích. Nàng ta vốn dĩ còn đang phân vân, đắn đo không lựa chọn được, thế nhưng chỉ cần tỷ tỷ để lộ ra thứ mà tỷ tỷ thích thì nàng ta sẽ theo phản xạ nói rằng mình cũng thích.
Có lẽ nàng ta cũng không có ý gì xấu, nếu gọi đó là bản năng hoặc bản tính trời sinh thì đúng hơn.
Vì thế, Thiệu Tuần đã học cách khiêm nhường, học cách nhân nhượng, và tiến thêm một bước, nàng học được cách che giấu sự yêu thích của chính mình đến mức có thể qua mắt được người khác để có thể giành được thứ mà nàng muốn.
Có lẽ cũng giống như Thiệu Quỳnh có bản năng, Thiệu Tuần dường như cũng có năng khiếu về phương diện này. Nàng có thể đem những cảm xúc thật của mình che giấu rất đúng lúc đúng chỗ, ban đầu còn có hơi gượng gạo nhưng sau vài lần thì đã không còn để lộ sơ hở. Người khác cũng sẽ chỉ nghĩ rằng nàng sau vài lần bị quở trách thì đã ngoan ngoãn vâng lời hơn mà thôi.
Lại qua mấy năm sau, sau khi đã phát triển được những tài sản do mẫu thân để lại, lượng tiền tài mà Thiệu Tuần có thể quản lý được càng lúc càng nhiều, dần dần nàng cũng chán cái màn diễn kịch này, những thứ mà người ta bảo nàng lựa chọn lại chẳng có gì khiến nàng để mắt đến. Dần dần, nàng thực sự trở nên khiêm nhường hơn, bất kể Thiệu Quỳnh có thích gì thì nàng cũng có thể chắp tay nhường lại.
Có lẽ cũng là vì trí tuệ của nàng đã trưởng thành đến độ nàng nhận ra một sự thật, rằng nàng đã không còn muốn những thứ mà phải dùng thủ đoạn để tranh đoạt nữa, còn thứ mà nàng thực sự cần thì bất kể thế nào, nàng cũng không chiếm được.
Còn khi nãy, nàng chỉ là giở lại mánh cũ mà thôi.
Ngọc Hồ tỏ vẻ nghi hoặc: “Loại vải này… thực sự quý giá vậy sao? Trước giờ người cũng đâu có thích màu đỏ nhạt đâu…”
Thực ra Thiệu Tuần cũng không nói rõ ra được là vì sao. Chỉ là, nghĩ đến nửa cánh tay áo bị xé rách vứt lại bên gối kia, lại tưởng tượng cảnh Thiệu Quỳnh mặc một bộ y phục có màu sắc như vậy, nàng liền cảm thấy…
“Có chút khó chịu…”
Thiệu Quỳnh vui vể, phấn chấn ôm cuộn vải kia, liên tục nói lời cảm tạ với Thiệu Quỹ, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khó xử, đắn đo không biết chọn cuộn vải nào như khi nãy.
Thiệu Chấn Ngu vui vẻ nhìn các con trai và con gái mình, dường như rất hài lòng khi thấy các anh chị em nhường nhịn, yêu thương lẫn nhau.
Ngọc Hồ vốn đã đứng trong sảnh chính chờ Thiệu Tuần xuất cung từ trước, lúc này trên tay đang cầm cuộn vải mà Hoàng đế ban thưởng, đi theo sau Thiệu Tuần cùng trở về Lang Can Tiểu Trúc.
Chờ đến khi hai người họ đã đi cách viện chính một quãng xa, Ngọc Hồ mới hạ giọng hỏi: “Cô nương thực sự thích cuộn vải này sao? Sao hôm nay lại…”
Quả nhiên không hổ là nha đầu đã lớn lên bên cạnh Thiệu Tuần, hiểu rất rõ thói quen của tiểu thư nhà mình.
Thiệu Tuần nhếch miệng cười, đáp: “Sao có thể so đo với muội ấy được chứ?”
Đúng vậy, khung cảnh khi nãy chẳng có gì gọi là tình chị em đậm sâu cả, mà hoàn toàn là do Thiệu Tuần dùng chút thủ đoạn mới có được kết quả này.
Đối với những dịp người trong nhà phân chia đồ như thế này, từ nhỏ tới lớn, tâm tư của Thiệu Tuần đã được phân chia thành mấy giai đoạn.
Khi nàng còn nhỏ, chưa hiểu được điều gì thì chỉ biết thích cái gì lấy cái đó. Chỉ là cô bé con khi ấy lại không hiểu được, vì sao rõ ràng người lớn bảo nàng chọn trước nhưng khi nàng thực sự chọn được thứ mà mình thích thì lại chỉ nhận được phản ứng trái ngược. Ai cũng nói những câu giáo điều, dạy nàng phải yêu quý đệ đệ muội muội, không được tranh giành đồ với chúng.
Một bên là cha mẹ bảo nàng thích cái gì thì lấy cái đó, một bên khác sau khi nàng cầm thứ mà mình thích thì lại bị người khác phê bình. Khi còn nhỏ, mỗi lần bị mắng Thiệu Tuần đều mặt mày u ám như tro, trong đầu lại mơ hồ không biết phải làm sao bây giờ, những món quần áo, đồ chơi mà nàng thích cũng đành phải luyến tiếc dâng lên nhường cho người khác, chỉ có thể ôm thứ đồ khác, ngồi bệt xuống đất khóc nhè, khóc cho đến khi lão phu nhân ra mặt dỗ dành nàng, không còn ai mắng mỏ nàng nữa, lúc này mới thôi.
Sau đó đến một ngày, ước chừng là khi nàng 6-7 tuổi, có lẽ vì đã trưởng thành mà nàng bất ngờ và đột ngột hiểu ra thông suốt. Nàng lập tức hiểu rõ ràng tất cả những chuyện từ trước tới nay, nàng hiểu được rằng những đứa trẻ trong nhà này không phải cùng một mẹ sinh ra, cũng biết phụ thân nàng thích kiểu con gái như thế nào, ca ca thích một người muội muội như thế nào, thậm chí đệ đệ và muội muội thích một người tỷ tỷ như thế nào.
Nàng từ một đứa bé con thích cái gì lấy cái đó theo bản năng mà trưởng thành chỉ trong một đêm.
Khi ấy, muội muội cũng đã tới tuổi có thể tự mình quyết định, không còn phải phụ thuộc vào Trịnh thị từng giờ từng phút nữa, Thiệu Tuần quan sát liền phát hiện ra, đứa bé kia chỉ thích những thứ mà người khác thích, hay nói chính xác hơn là thứ mà Thiệu Tuần thích. Nàng ta vốn dĩ còn đang phân vân, đắn đo không lựa chọn được, thế nhưng chỉ cần tỷ tỷ để lộ ra thứ mà tỷ tỷ thích thì nàng ta sẽ theo phản xạ nói rằng mình cũng thích.
Có lẽ nàng ta cũng không có ý gì xấu, nếu gọi đó là bản năng hoặc bản tính trời sinh thì đúng hơn.
Vì thế, Thiệu Tuần đã học cách khiêm nhường, học cách nhân nhượng, và tiến thêm một bước, nàng học được cách che giấu sự yêu thích của chính mình đến mức có thể qua mắt được người khác để có thể giành được thứ mà nàng muốn.
Có lẽ cũng giống như Thiệu Quỳnh có bản năng, Thiệu Tuần dường như cũng có năng khiếu về phương diện này. Nàng có thể đem những cảm xúc thật của mình che giấu rất đúng lúc đúng chỗ, ban đầu còn có hơi gượng gạo nhưng sau vài lần thì đã không còn để lộ sơ hở. Người khác cũng sẽ chỉ nghĩ rằng nàng sau vài lần bị quở trách thì đã ngoan ngoãn vâng lời hơn mà thôi.
Lại qua mấy năm sau, sau khi đã phát triển được những tài sản do mẫu thân để lại, lượng tiền tài mà Thiệu Tuần có thể quản lý được càng lúc càng nhiều, dần dần nàng cũng chán cái màn diễn kịch này, những thứ mà người ta bảo nàng lựa chọn lại chẳng có gì khiến nàng để mắt đến. Dần dần, nàng thực sự trở nên khiêm nhường hơn, bất kể Thiệu Quỳnh có thích gì thì nàng cũng có thể chắp tay nhường lại.
Có lẽ cũng là vì trí tuệ của nàng đã trưởng thành đến độ nàng nhận ra một sự thật, rằng nàng đã không còn muốn những thứ mà phải dùng thủ đoạn để tranh đoạt nữa, còn thứ mà nàng thực sự cần thì bất kể thế nào, nàng cũng không chiếm được.
Còn khi nãy, nàng chỉ là giở lại mánh cũ mà thôi.
Ngọc Hồ tỏ vẻ nghi hoặc: “Loại vải này… thực sự quý giá vậy sao? Trước giờ người cũng đâu có thích màu đỏ nhạt đâu…”
Thực ra Thiệu Tuần cũng không nói rõ ra được là vì sao. Chỉ là, nghĩ đến nửa cánh tay áo bị xé rách vứt lại bên gối kia, lại tưởng tượng cảnh Thiệu Quỳnh mặc một bộ y phục có màu sắc như vậy, nàng liền cảm thấy…
“Có chút khó chịu…”
Danh sách chương