EDITOR: HANNAH
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cũng không hiểu vì sao mà hôm nay Thiệu Tuần cứ mãi là tiêu điểm bàn tán. Đại Hoàng tử phi Tề thị nói: “Nhìn dung mạo này của Thiệu tiểu thư, chẳng trách nương nương lại yêu mến như vậy. Tiếc rằng con gái lớn không thể giữ trong nhà, qua vài năm nữa đã thành người nhà người ta, đây chẳng phải là thiệt thòi sao?”
Đại Hoàng tử liếc nhìn thê tử của mình.
Thục phi phá ra cười, chỉ chỉ tay về phía Tề thị, nói: “Con nhóc này, nói trúng nỗi lòng của ta rồi đó.”
Tề thị dáng người hơi đẫy đà, khi cười bộ ngực và cánh tay đều hơi rung lên, chiếc quạt cầm trong tay nhẹ nhàng che lấy mặt, nói: “Sao nào, chẳng lẽ nương nương không có cách nào để giữ nàng ở bên cạnh người lâu dài hay sao?”
Mí mắt Thiệu Tuần giật liên tục… Chủ đề này quá nguy hiểm, nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, mình chỉ vào cung dự tiệc mừng thọ thế mà lại phải đối mặt với tình cảnh này.
Đúng là tuổi nàng còn nhỏ nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Tam Hoàng tử… Chuyện này sao lại thình lình “rơi” xuống đầu mình cơ chứ? Rõ ràng lúc trước Thục phi hoàn toàn không có ý kia! Kết quả, câu nói tiếp theo của Thục phi lại như sấm rền giữa mùa xuân, nổ vang bên tai nàng: “Sao người lại cho rằng ta không có cách chứ? Cách thì ta có sẵn ở đây rồi này.”
Nói đến đây, ý định đã quá rõ ràng. Tề thị và các mệnh phụ cùng nở nụ cười, kết thúc chủ đề này. Tuy có không ít người trong lòng đang thầm so đo ghen ghét nhưng lúc này trên mặt mọi người đều tỏ vẻ trêu ghẹo như thể đây là chuyện đáng mừng, chỉ còn Thiệu Tuần trong lòng bất an, một lát sau đã viện cớ muốn hầu hạ mẫu thân, chủ động xin Thục phi cho mình lui xuống.
Thục phi lắc đầu, nói: “Bên cạnh mẫu thân con đã có A Quỳnh còn gì, bên cạnh ta không thể thiếu con được. Chỉ một lát nữa bọn họ sẽ bắt đầu mời rượu, mấy ngay nay đầu ta cứ choáng váng không khỏe, vẫn phải nhờ con uống giúp ta.” Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiệu Tuần, hỏi: “Không lẽ con không muốn giúp cô sao?”
Thiệu Tuần ngập ngừng một chút rồi đáp: “Sao nương nương lại nói vậy, đây là vinh hạnh của thần nữ.”
Thục phi hài lòng gật đầu, xoay người hài hứng xem diễn.
*****
Quả nhiên, chỉ một lúc sau đã có người bưng chén rượu đi tới chúc thọ Thục phi. Nàng ta nói mấy ngày nay trong người không khỏe, chỉ uống được mấy chén rồi để Tam Hoàng tử và Thiệu Tuần uống thay.
Trong những yến tiệc nơi hậu cung như thế này, loại rượu được dùng toàn là rượu trái cây để trong ly nhỏ, uống thêm mấy chén cũng không sao, chỉ là nếu qua thời gian dài cũng sẽ khó chịu. Đến khi đám người trong yến tiệc chúc thọ xong, Thiệu Tuần đã thấy hơi váng đầu.
Nàng dùng ngón tay xoa xoa thái dương, không còn đứng vững.
Đại Hoàng tử cùng Tề thị sóng vai bước lên, chủ động chạm ly với Thiệu Tuần: “Nếu nương nương không khỏe, vậy chúng ta mời rượu biểu muội cũng như nhau.”
Nét mặt Thiệu Tuần cứng đơ. Lúc này nàng đã hơi sau, tâm tư cũng khó kiểm soát hơn, trong đầu chỉ nghĩ: “Ai là biểu muội nhà ngươi, tránh xa ta ra!”
Thế nhưng bề ngoài nàng chỉ có thể cắn môi, khóe miệng hơi giật giật, nói: “Đại điện hạ khách khí rồi, mời.”
Nói xong, nàng uống cạn chén rượu.
Đại Hoàng tử quan sát nàng một lượt, hơi nheo mắt rồi cười nói: “Biểu muội đã uống sảng khoái như vậy, không ngại uống thêm mấy chén chứ?”
Thiệu Tuần hít một hơi thật sâu, không đợi nàng đáp lời, Tề thị đã hạ giọng nói: “Điện hạ quá lỗ mãng rồi. Thiệu cô nương là mỹ nhân liễu yếu đào tơ, đã đứng còn không vững rồi, người còn bảo người ta uống rượu?”
Tam Hoàng tử thấy vậy, lại thấy hai má Thiệu Tuần đã ửng đỏ, không khỏi nảy sinh lòng thương, tiến lên, nói đỡ cho nàng: “Biểu muội đã say rồi, hay là đi nghỉ ngơi đi, ở đây còn có ta.”
Thiệu Tuần đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng chờ được một câu này, lập tức quẳng mấy lời khách sáo sang một bên, đã định nghe theo nhưng khi lời tới bên miệng lại dừng lại, quay đầu nhìn Thục phi.
Thục phi đang chống cằm xem kịch, nghe được cuộc đối thoại bên này quay đầu nói: “Nhìn mặt con đỏ lên rồi kìa, đã say rồi sao?”
Nàng ta vẫy tay gọi một cung nữ hầu hạ tới, ra lệnh: “Ngươi dẫn A Tuần tới Noãn Hương Các nghỉ ngơi đi, hầu hạ chu đáo vào.”
Thiệu Tuần nhận được sự cho phép này thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Thục phi rồi lui xuống.
Tam Hoàng tử không yên tâm, nói: “Cần ta dẫn muội đi không?”
Thiệu Tuần vội vàng lắc đầu từ chối. Thục phi nghe xong cũng chế nhạo: “Ái chà, mẫu thân con đây còn bao nhiêu việc, thế mà con định chạy đi đâu?”
Tam Hoàng tử nghe xong đành từ bỏ ý định.
Ngược lại, Đại Hoàng tử thấy Thiệu Tuần đã rời đi, ở đây chỉ còn lại nữ quyến, trong lòng thấy nhàm chán nên chỉ cùng Tam Hoàng tử uống thêm mấy chén rượu rồi để Tề thị ở lại, bản thân mình cáo từ rời đi trước.
Đi theo Thiệu Tuần là cung nữ bên cạnh Thục phi, thời gian gần đây khá được trọng dụng, làm việc cũng chu toàn, dẫn Thiệu Tuần đang đầu váng mắt hoa tới nơi mà những người quyền quý thường ở khi vào cung, Noãn Hương Các.
Trong người Thiệu Tuần thấy khó chịu. Rượu này có tác dụng chậm, ban đầu không có cảm giác gì nhưng chỉ một lát sau tầm nhìn của nàng bắt đầu mờ dần, chỉ có thể tựa vào người cung nữ kia, bước chân lảo đảo bước vào cửa.
Cho dù trong người nàng không khỏe nhưng vẫn còn chút lý trí, cố gắng giữ tinh thần ngẩng đầu lên, khi nhìn tấm biển lớn bên trên đúng thật viết ba chữ “Noãn Hương Các”, lúc này mới thở phào, đi theo cung nữ tìm một gian phòng nghỉ lại.
Cung nữ kia cẩn thận chăm sóc Thiệu Tuần cởi giày và tất, nằm xuống giường, dịu dàng nói: “Thiệu cô nương, người cứ nghỉ tạm ở đây đã, để nô tỳ quay về bẩm báo với nương nương, một lát nữa sẽ quay lại. Nếu người có chỗ nào không thoải mái thì hãy gọi người, trong cung này có người trực hầu hạ.”
Thiệu Tuần đã không mở được mắt ra nổi nữa. Nàng gật đầu trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhìn theo bóng dáng cung nữ bước ra ngoài, khép cửa lại. Tầm mắt nàng xoay chuyển, trong cơn mơ màng đảo mắt nhìn cách bài trí xa hoa trong cung khác hẳn với gia đình bình thường. Trong làn khói mờ tỏa ra từ lư hương đặt giữa phòng, nàng không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cũng không hiểu vì sao mà hôm nay Thiệu Tuần cứ mãi là tiêu điểm bàn tán. Đại Hoàng tử phi Tề thị nói: “Nhìn dung mạo này của Thiệu tiểu thư, chẳng trách nương nương lại yêu mến như vậy. Tiếc rằng con gái lớn không thể giữ trong nhà, qua vài năm nữa đã thành người nhà người ta, đây chẳng phải là thiệt thòi sao?”
Đại Hoàng tử liếc nhìn thê tử của mình.
Thục phi phá ra cười, chỉ chỉ tay về phía Tề thị, nói: “Con nhóc này, nói trúng nỗi lòng của ta rồi đó.”
Tề thị dáng người hơi đẫy đà, khi cười bộ ngực và cánh tay đều hơi rung lên, chiếc quạt cầm trong tay nhẹ nhàng che lấy mặt, nói: “Sao nào, chẳng lẽ nương nương không có cách nào để giữ nàng ở bên cạnh người lâu dài hay sao?”
Mí mắt Thiệu Tuần giật liên tục… Chủ đề này quá nguy hiểm, nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, mình chỉ vào cung dự tiệc mừng thọ thế mà lại phải đối mặt với tình cảnh này.
Đúng là tuổi nàng còn nhỏ nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Tam Hoàng tử… Chuyện này sao lại thình lình “rơi” xuống đầu mình cơ chứ? Rõ ràng lúc trước Thục phi hoàn toàn không có ý kia! Kết quả, câu nói tiếp theo của Thục phi lại như sấm rền giữa mùa xuân, nổ vang bên tai nàng: “Sao người lại cho rằng ta không có cách chứ? Cách thì ta có sẵn ở đây rồi này.”
Nói đến đây, ý định đã quá rõ ràng. Tề thị và các mệnh phụ cùng nở nụ cười, kết thúc chủ đề này. Tuy có không ít người trong lòng đang thầm so đo ghen ghét nhưng lúc này trên mặt mọi người đều tỏ vẻ trêu ghẹo như thể đây là chuyện đáng mừng, chỉ còn Thiệu Tuần trong lòng bất an, một lát sau đã viện cớ muốn hầu hạ mẫu thân, chủ động xin Thục phi cho mình lui xuống.
Thục phi lắc đầu, nói: “Bên cạnh mẫu thân con đã có A Quỳnh còn gì, bên cạnh ta không thể thiếu con được. Chỉ một lát nữa bọn họ sẽ bắt đầu mời rượu, mấy ngay nay đầu ta cứ choáng váng không khỏe, vẫn phải nhờ con uống giúp ta.” Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiệu Tuần, hỏi: “Không lẽ con không muốn giúp cô sao?”
Thiệu Tuần ngập ngừng một chút rồi đáp: “Sao nương nương lại nói vậy, đây là vinh hạnh của thần nữ.”
Thục phi hài lòng gật đầu, xoay người hài hứng xem diễn.
*****
Quả nhiên, chỉ một lúc sau đã có người bưng chén rượu đi tới chúc thọ Thục phi. Nàng ta nói mấy ngày nay trong người không khỏe, chỉ uống được mấy chén rồi để Tam Hoàng tử và Thiệu Tuần uống thay.
Trong những yến tiệc nơi hậu cung như thế này, loại rượu được dùng toàn là rượu trái cây để trong ly nhỏ, uống thêm mấy chén cũng không sao, chỉ là nếu qua thời gian dài cũng sẽ khó chịu. Đến khi đám người trong yến tiệc chúc thọ xong, Thiệu Tuần đã thấy hơi váng đầu.
Nàng dùng ngón tay xoa xoa thái dương, không còn đứng vững.
Đại Hoàng tử cùng Tề thị sóng vai bước lên, chủ động chạm ly với Thiệu Tuần: “Nếu nương nương không khỏe, vậy chúng ta mời rượu biểu muội cũng như nhau.”
Nét mặt Thiệu Tuần cứng đơ. Lúc này nàng đã hơi sau, tâm tư cũng khó kiểm soát hơn, trong đầu chỉ nghĩ: “Ai là biểu muội nhà ngươi, tránh xa ta ra!”
Thế nhưng bề ngoài nàng chỉ có thể cắn môi, khóe miệng hơi giật giật, nói: “Đại điện hạ khách khí rồi, mời.”
Nói xong, nàng uống cạn chén rượu.
Đại Hoàng tử quan sát nàng một lượt, hơi nheo mắt rồi cười nói: “Biểu muội đã uống sảng khoái như vậy, không ngại uống thêm mấy chén chứ?”
Thiệu Tuần hít một hơi thật sâu, không đợi nàng đáp lời, Tề thị đã hạ giọng nói: “Điện hạ quá lỗ mãng rồi. Thiệu cô nương là mỹ nhân liễu yếu đào tơ, đã đứng còn không vững rồi, người còn bảo người ta uống rượu?”
Tam Hoàng tử thấy vậy, lại thấy hai má Thiệu Tuần đã ửng đỏ, không khỏi nảy sinh lòng thương, tiến lên, nói đỡ cho nàng: “Biểu muội đã say rồi, hay là đi nghỉ ngơi đi, ở đây còn có ta.”
Thiệu Tuần đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng chờ được một câu này, lập tức quẳng mấy lời khách sáo sang một bên, đã định nghe theo nhưng khi lời tới bên miệng lại dừng lại, quay đầu nhìn Thục phi.
Thục phi đang chống cằm xem kịch, nghe được cuộc đối thoại bên này quay đầu nói: “Nhìn mặt con đỏ lên rồi kìa, đã say rồi sao?”
Nàng ta vẫy tay gọi một cung nữ hầu hạ tới, ra lệnh: “Ngươi dẫn A Tuần tới Noãn Hương Các nghỉ ngơi đi, hầu hạ chu đáo vào.”
Thiệu Tuần nhận được sự cho phép này thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Thục phi rồi lui xuống.
Tam Hoàng tử không yên tâm, nói: “Cần ta dẫn muội đi không?”
Thiệu Tuần vội vàng lắc đầu từ chối. Thục phi nghe xong cũng chế nhạo: “Ái chà, mẫu thân con đây còn bao nhiêu việc, thế mà con định chạy đi đâu?”
Tam Hoàng tử nghe xong đành từ bỏ ý định.
Ngược lại, Đại Hoàng tử thấy Thiệu Tuần đã rời đi, ở đây chỉ còn lại nữ quyến, trong lòng thấy nhàm chán nên chỉ cùng Tam Hoàng tử uống thêm mấy chén rượu rồi để Tề thị ở lại, bản thân mình cáo từ rời đi trước.
Đi theo Thiệu Tuần là cung nữ bên cạnh Thục phi, thời gian gần đây khá được trọng dụng, làm việc cũng chu toàn, dẫn Thiệu Tuần đang đầu váng mắt hoa tới nơi mà những người quyền quý thường ở khi vào cung, Noãn Hương Các.
Trong người Thiệu Tuần thấy khó chịu. Rượu này có tác dụng chậm, ban đầu không có cảm giác gì nhưng chỉ một lát sau tầm nhìn của nàng bắt đầu mờ dần, chỉ có thể tựa vào người cung nữ kia, bước chân lảo đảo bước vào cửa.
Cho dù trong người nàng không khỏe nhưng vẫn còn chút lý trí, cố gắng giữ tinh thần ngẩng đầu lên, khi nhìn tấm biển lớn bên trên đúng thật viết ba chữ “Noãn Hương Các”, lúc này mới thở phào, đi theo cung nữ tìm một gian phòng nghỉ lại.
Cung nữ kia cẩn thận chăm sóc Thiệu Tuần cởi giày và tất, nằm xuống giường, dịu dàng nói: “Thiệu cô nương, người cứ nghỉ tạm ở đây đã, để nô tỳ quay về bẩm báo với nương nương, một lát nữa sẽ quay lại. Nếu người có chỗ nào không thoải mái thì hãy gọi người, trong cung này có người trực hầu hạ.”
Thiệu Tuần đã không mở được mắt ra nổi nữa. Nàng gật đầu trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhìn theo bóng dáng cung nữ bước ra ngoài, khép cửa lại. Tầm mắt nàng xoay chuyển, trong cơn mơ màng đảo mắt nhìn cách bài trí xa hoa trong cung khác hẳn với gia đình bình thường. Trong làn khói mờ tỏa ra từ lư hương đặt giữa phòng, nàng không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Danh sách chương