Trung Tâm Thương Mại Hách Liên.
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân xuống xe, trời khá nắng, anh sợ cô nóng thì chóng mặt, liền cởi áo khoác giơ cao qua đầu để che cho vợ mình, anh nói.
"Đi nhanh kẻo nắng, để anh che cho ba mẹ con luôn."
Cô nghe anh nói vậy, tròn mắt nhìn anh, liền bật cười, chồng cô đúng là lố quá đi.
Hai người còn đang đi chưa đầy mấy bước chân, liền nghe đằng sau, tiếng trò truyện của một đôi nam nữ.
Cả hai vợ chồng cùng không hẹn nhau mà quay lại nhìn.
"Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên? Đáng ghét!! Trái đất đủ tròn, tại cái thành phố rộng lớn như vậy, thế mà lại cứ đụng phải cái loại người này." Hách Liên Mạc Hân thầm mắng.
Cô liền rảo bước và kéo tay Tử Thiên đi nhanh.
Anh cũng biết ý, nên che áo cho vợ mình rồi đi nhanh theo cô.
Nhưng là còn chưa kịp đi vào, hai người liền đã bị chặn lại.
"Ai nha...!! Đây không phải vợ chồng Lục Minh Thiếu gia sao, thật trùng hợp nha, thế mà cũng gặp được ở đây." Nhìn bụng nhỏ của Hách Liên Mạc Hân, Lâm Tuyết Liên bĩu môi giả thân thiện chào hỏi.
Hách Liên Mạc Hân cau mày, cô nói ngắn gọn.
"Làm phiền tránh ra, chó khôn không cản đường."
Lâm Tuyết Liên nghe Mạc Hân ví cô ta là chó, bỗng chốc liền tức tối, nhưng là cô ta không dám manh động vì ánh mắt như dao găm của Lục Minh Tử Thiên đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bộ dạng làm lành, tươi tắn, cô ta giả vờ nói cho qua.
"Woa, có thai rồi, chúc mừng nha..hai người cũng nhanh quá nhỉ, mới kết hôn liền có thai rồi."
Ngoài miệng nói là thế, nhưng mấy ai biết, cô ta bây giờ tức điên đến mức nào, nhất là khi Hách Liên Mạc Hân vậy mà lại có thai rồi.
Lại còn có thai với Lục Minh Tử Thiên, người đàn ông cô ta luôn ao ước.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, "con ả này sao lại nói ra cái lời khó nghe thế? Kết hôn không có thai thì vô sinh à, kể từ lần trước, khi anh dội cháo lên người cô ta, anh cũng gần như quên luôn cái bản mặt khiến anh chán ghét này.
Thế mà loáng cái, cô ta liền câu ngay được Âu Dương Phàm."
Vừa nhìn Âu Dương Phàm, anh lại điên máu.
Hôm nay, anh đưa vợ đi khám thai, nên mọi chuyện anh không muốn dây dưa.
Anh nhịn.
Quay qua vợ mình, anh cưng chiều mà nói.
"Hân, đi thôi em, ngoài đây trời nắng, lại thêm mùi hôi, sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ con em đó." Dứt lời, anh đỡ cô đi ngang hai con người kia.
Âu Dương Phàm nhìn hai người hạnh phúc, hắn ghen tị, hắn căm phẫn, vì cớ gì mà Thằng khốn thiếu gia đó, lại cướp đi món hời của hắn.
Đã vậy, lại còn nhiều lần đánh hắn đến người không ra người, cha hắn phải bỏ biết bao nhiêu triệu tệ để chạy chữa cho hắn...tất cả chỉ tại thằng khốn kia mà thôi.
Hắn nghiến răng, hét lớn.
"Lục Minh Tử Thiên, mày cho rằng mày ngon lắm hả, Hách Liên Mạc Hân, con đàn bà của mày có gì tốt, cái thai kia, chắc gì là của mày, trước khi quen mày, cô ta đã qua lại cùng tao đó thôi..
Mày tin tưởng cô ta."
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân vừa nghe Âu Dương Phàm nói xong, lập tức không khí xung quanh liền lạnh xuống tức thì.
Cả Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên đều không khỏi rùng mình một cái...
Lục Minh Tử Thiên quay mặt lại nhìn Âu Dương Phàm, giọng anh lạnh băng, "Thằng chó, mày nói cái gì? Lập lại lần nữa cho tao nghe xem..." lời còn chưa nói hết, tay anh đã nhanh chóng túm được cổ của hắn.
A...Âu Dương Phàm sợ xanh mặt.
Cái tật sợ chết mà lại cứ trêu vào Tử Thần.
"Thiên, kệ hắn ta, đừng đánh hắn, sẽ làm bẩn tay anh đó." Hách Liên Mạc Hân kéo tay Tử Thiên lại, lắc đầu, ý nói anh đừng để ý đến tên đó, sắm đồ cho con mới là quan trọng.
Lục Minh Tử Thiên nghe vợ nói, lại nhìn phản ứng của cô, lúc này anh mới nới lỏng tay, anh sợ cô thấy anh như vậy, sẽ sợ anh, sẽ ghét anh, huống hồ cô đang mang thai, không thể để cô thấy máu me kinh khủng như thế được, thế nên một lần nữa anh lại nhịn xuống.
Đẩy hắn ta ra xa, anh lạnh giọng cảnh cáo.
"Âu Dương Phàm, đây là lần cuối cùng tao tha cho mày, đừng đụng đến giới hạn của tao.
Bằng không, mày sẽ chết lúc nào không biết đó."
Nói xong, anh đưa tay kéo vợ mình đi.
Mà Lâm Tuyết Liên kia thì á khẩu, căn bản bị anh dọa cho sợ đến mất mật.
Đến khi hai vợ chồng Tử Thiên và Mạc Hân đi mất rồi, cô ta mới hoàn hồn.
Âu Dương Phàm vừa tức giận, vừa sợ, uất hận không biết để đâu cho hết.
"Không, không đời nào tao lại thua mày đâu thằng chó Lục Minh Tử Thiên kia, Hách Liên Mạc Hân vốn là của tao, nếu tao không có được cô ấy, thì mày cũng đừng hòng có được." Hai tay gắt gao siết chặt nắm đấm, hắn nghiến răng mà chửi thầm.
"Mẹ kiếp, thằng chó nhà Lục Minh, mày chờ đó, tao không để cho mày hạnh phúc mãi đâu, cứ cười đi, tao sẽ cho mày biết cái cảm giác mất cả vợ lẫn con nó đau đớn như thế nào? "
Nếu không đối đầu trực diện, thì ra tay phía sau, nếu không làm trong ánh sáng, thì dùng thủ đoạn trong bóng tối, lần này, hắn sẽ làm cho cái hạnh phúc kia tan nát.
Ăn không được thì đạp đổ, hắn lần này, sẽ chuẩn kế hoạch thật kĩ.
"Lục Minh Tử Thiên, nếu tao không khiến mày chết, thì tao cũng sẽ làm cho mày sống không bằng chết." Suy nghĩ trong đầu như thế, hắn cười phá lên, như một tên điên.
Cả khuôn mặt hắn hung ác, trán nổi cả gân xanh, nhìn quỷ dị, không khác quỷ ở địa ngục là bao.
Lâm Tuyết Liên nhìn bộ dạng của hắn, cô ta có chút run sợ.
Nhưng là đã quyết định đạp chân chung thuyền với hắn, thì sao có lùi bước.
Hơn nữa, cô phải loại bỏ con ả Hách Liên Mạc Hân đáng ghét kia, thì cô ta mới có cơ hội tiếp cận được Lục Minh Tử Thiên, người đàn ông mà cô ta yêu mến.
Hai kẻ điên rồ, mỗi kẻ một suy nghĩ tính toan, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ xấu xa, hại người.
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân, đôi vợ chồng hạnh phúc tay trong tay lựa đồ cho hai đứa con chưa trào đời của họ.
Chuyện không vui ban nãy, cả hai sớm đã quăng ra sau đầu.
Họ mải ao ước, mong chờ hai đứa con của họ, đắm chìm trong vui vẻ, hạnh phúc, mà không biết rằng, một âm mưu thâm hiểm, chia cắt gia đình nhỏ của họ sẽ xảy đến trong tương lai....
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân xuống xe, trời khá nắng, anh sợ cô nóng thì chóng mặt, liền cởi áo khoác giơ cao qua đầu để che cho vợ mình, anh nói.
"Đi nhanh kẻo nắng, để anh che cho ba mẹ con luôn."
Cô nghe anh nói vậy, tròn mắt nhìn anh, liền bật cười, chồng cô đúng là lố quá đi.
Hai người còn đang đi chưa đầy mấy bước chân, liền nghe đằng sau, tiếng trò truyện của một đôi nam nữ.
Cả hai vợ chồng cùng không hẹn nhau mà quay lại nhìn.
"Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên? Đáng ghét!! Trái đất đủ tròn, tại cái thành phố rộng lớn như vậy, thế mà lại cứ đụng phải cái loại người này." Hách Liên Mạc Hân thầm mắng.
Cô liền rảo bước và kéo tay Tử Thiên đi nhanh.
Anh cũng biết ý, nên che áo cho vợ mình rồi đi nhanh theo cô.
Nhưng là còn chưa kịp đi vào, hai người liền đã bị chặn lại.
"Ai nha...!! Đây không phải vợ chồng Lục Minh Thiếu gia sao, thật trùng hợp nha, thế mà cũng gặp được ở đây." Nhìn bụng nhỏ của Hách Liên Mạc Hân, Lâm Tuyết Liên bĩu môi giả thân thiện chào hỏi.
Hách Liên Mạc Hân cau mày, cô nói ngắn gọn.
"Làm phiền tránh ra, chó khôn không cản đường."
Lâm Tuyết Liên nghe Mạc Hân ví cô ta là chó, bỗng chốc liền tức tối, nhưng là cô ta không dám manh động vì ánh mắt như dao găm của Lục Minh Tử Thiên đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bộ dạng làm lành, tươi tắn, cô ta giả vờ nói cho qua.
"Woa, có thai rồi, chúc mừng nha..hai người cũng nhanh quá nhỉ, mới kết hôn liền có thai rồi."
Ngoài miệng nói là thế, nhưng mấy ai biết, cô ta bây giờ tức điên đến mức nào, nhất là khi Hách Liên Mạc Hân vậy mà lại có thai rồi.
Lại còn có thai với Lục Minh Tử Thiên, người đàn ông cô ta luôn ao ước.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, "con ả này sao lại nói ra cái lời khó nghe thế? Kết hôn không có thai thì vô sinh à, kể từ lần trước, khi anh dội cháo lên người cô ta, anh cũng gần như quên luôn cái bản mặt khiến anh chán ghét này.
Thế mà loáng cái, cô ta liền câu ngay được Âu Dương Phàm."
Vừa nhìn Âu Dương Phàm, anh lại điên máu.
Hôm nay, anh đưa vợ đi khám thai, nên mọi chuyện anh không muốn dây dưa.
Anh nhịn.
Quay qua vợ mình, anh cưng chiều mà nói.
"Hân, đi thôi em, ngoài đây trời nắng, lại thêm mùi hôi, sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ con em đó." Dứt lời, anh đỡ cô đi ngang hai con người kia.
Âu Dương Phàm nhìn hai người hạnh phúc, hắn ghen tị, hắn căm phẫn, vì cớ gì mà Thằng khốn thiếu gia đó, lại cướp đi món hời của hắn.
Đã vậy, lại còn nhiều lần đánh hắn đến người không ra người, cha hắn phải bỏ biết bao nhiêu triệu tệ để chạy chữa cho hắn...tất cả chỉ tại thằng khốn kia mà thôi.
Hắn nghiến răng, hét lớn.
"Lục Minh Tử Thiên, mày cho rằng mày ngon lắm hả, Hách Liên Mạc Hân, con đàn bà của mày có gì tốt, cái thai kia, chắc gì là của mày, trước khi quen mày, cô ta đã qua lại cùng tao đó thôi..
Mày tin tưởng cô ta."
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân vừa nghe Âu Dương Phàm nói xong, lập tức không khí xung quanh liền lạnh xuống tức thì.
Cả Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên đều không khỏi rùng mình một cái...
Lục Minh Tử Thiên quay mặt lại nhìn Âu Dương Phàm, giọng anh lạnh băng, "Thằng chó, mày nói cái gì? Lập lại lần nữa cho tao nghe xem..." lời còn chưa nói hết, tay anh đã nhanh chóng túm được cổ của hắn.
A...Âu Dương Phàm sợ xanh mặt.
Cái tật sợ chết mà lại cứ trêu vào Tử Thần.
"Thiên, kệ hắn ta, đừng đánh hắn, sẽ làm bẩn tay anh đó." Hách Liên Mạc Hân kéo tay Tử Thiên lại, lắc đầu, ý nói anh đừng để ý đến tên đó, sắm đồ cho con mới là quan trọng.
Lục Minh Tử Thiên nghe vợ nói, lại nhìn phản ứng của cô, lúc này anh mới nới lỏng tay, anh sợ cô thấy anh như vậy, sẽ sợ anh, sẽ ghét anh, huống hồ cô đang mang thai, không thể để cô thấy máu me kinh khủng như thế được, thế nên một lần nữa anh lại nhịn xuống.
Đẩy hắn ta ra xa, anh lạnh giọng cảnh cáo.
"Âu Dương Phàm, đây là lần cuối cùng tao tha cho mày, đừng đụng đến giới hạn của tao.
Bằng không, mày sẽ chết lúc nào không biết đó."
Nói xong, anh đưa tay kéo vợ mình đi.
Mà Lâm Tuyết Liên kia thì á khẩu, căn bản bị anh dọa cho sợ đến mất mật.
Đến khi hai vợ chồng Tử Thiên và Mạc Hân đi mất rồi, cô ta mới hoàn hồn.
Âu Dương Phàm vừa tức giận, vừa sợ, uất hận không biết để đâu cho hết.
"Không, không đời nào tao lại thua mày đâu thằng chó Lục Minh Tử Thiên kia, Hách Liên Mạc Hân vốn là của tao, nếu tao không có được cô ấy, thì mày cũng đừng hòng có được." Hai tay gắt gao siết chặt nắm đấm, hắn nghiến răng mà chửi thầm.
"Mẹ kiếp, thằng chó nhà Lục Minh, mày chờ đó, tao không để cho mày hạnh phúc mãi đâu, cứ cười đi, tao sẽ cho mày biết cái cảm giác mất cả vợ lẫn con nó đau đớn như thế nào? "
Nếu không đối đầu trực diện, thì ra tay phía sau, nếu không làm trong ánh sáng, thì dùng thủ đoạn trong bóng tối, lần này, hắn sẽ làm cho cái hạnh phúc kia tan nát.
Ăn không được thì đạp đổ, hắn lần này, sẽ chuẩn kế hoạch thật kĩ.
"Lục Minh Tử Thiên, nếu tao không khiến mày chết, thì tao cũng sẽ làm cho mày sống không bằng chết." Suy nghĩ trong đầu như thế, hắn cười phá lên, như một tên điên.
Cả khuôn mặt hắn hung ác, trán nổi cả gân xanh, nhìn quỷ dị, không khác quỷ ở địa ngục là bao.
Lâm Tuyết Liên nhìn bộ dạng của hắn, cô ta có chút run sợ.
Nhưng là đã quyết định đạp chân chung thuyền với hắn, thì sao có lùi bước.
Hơn nữa, cô phải loại bỏ con ả Hách Liên Mạc Hân đáng ghét kia, thì cô ta mới có cơ hội tiếp cận được Lục Minh Tử Thiên, người đàn ông mà cô ta yêu mến.
Hai kẻ điên rồ, mỗi kẻ một suy nghĩ tính toan, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ xấu xa, hại người.
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân, đôi vợ chồng hạnh phúc tay trong tay lựa đồ cho hai đứa con chưa trào đời của họ.
Chuyện không vui ban nãy, cả hai sớm đã quăng ra sau đầu.
Họ mải ao ước, mong chờ hai đứa con của họ, đắm chìm trong vui vẻ, hạnh phúc, mà không biết rằng, một âm mưu thâm hiểm, chia cắt gia đình nhỏ của họ sẽ xảy đến trong tương lai....
Danh sách chương