Cuối cùng cũng lên tới, quả nhiên là Lục Thị, công ty này quá lớn mạnh rồi, không ngờ trụ sở chính lại cao đồ sộ như vậy, Hách Liên Mạc Hân thầm cảm thán trong lòng, nếu cô đoán không lầm thì tòa nhà này phải tới 70 tầng, quá cao đi.
Đứng trước cửa văn phòng Chủ Tịch, An Mạt và thư kí kia lui ra, còn Hách Liên Mạc Hân thì ở lại.
"Bác Duệ, Mạc Hân đến rồi, con vào được không?" Hách Liên Mạc Hân lễ phép lên tiếng.
"Được, con cứ vào tự nhiên!" Lục Minh Tử Duệ bên trong nói vọng ra.
Hách Liên Mạc Hân nhẹ đẩy cửa phòng đi vào, ngay bàn làm việc, cô thấy Lục Minh Tử Duệ, ông đang chăm chú vào màn hình máy vi tính, cô khẽ tiến lại gần rồi nhìn vào màn hình, thì ra ông đang làm một mô hình thiết kế gì đó, nhìn như là một cây thông noel vậy.
"Bác Duệ, con đến rồi, bác khỏe không ạ?" Hách Liên Mạc Hân nhẹ nhàng nhã nhặn lên tiếng hỏi.
Lục Minh Tử Duệ, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ông vội đứng dậy, nhẹ tay nhấp chuột để lưu bản vẽ lại rồi khép màn hình máy tính xuống.

Ông cười hiền từ rồi đáp :
"Mạc Hân đến rồi à, thật lâu rồi mới được gặp con, con bé này từ khi làm CEO thật khó để con đến nhà chúng ta chơi, vợ ta, bà ấy nhớ con lắm đấy."
"Thật không Bác Duệ, con cũng nhớ bác Thanh Vũ lắm, còn có Tử Thanh và Tử Yến nữa." Hách Liên Mạc Hân háo hức, ánh mắt long lanh sáng lên mà hỏi dồn cha chồng tương lai của cô.
Nhìn cô con dâu tương lai phản ứng thích thú đến náo nức như đứa trẻ con, Lục Minh Tử Duệ lắc đầu phì cười, ông hỏi cô, giọng châm chọc :
"Mạc Hân à, con chỉ nhớ Bác Thanh Vũ, Tử Thanh, Tử Yến thôi sao? Ta thấy hình như là con đã bỏ sót một người rồi đó?"
"Dạ, con..con.." Hách Liên Mạc Hân vừa nghe ông hỏi vậy, cô lập tức xấu hổ, gương mặt hồng lên, thật ra người cô nhớ nhất đương nhiên là Lục Minh Tử Thiên rồi, nhưng làm sao cô dám khai ra chứ? Cô nhớ đến kiếp trước, " khi anh và cô gặp ở bãi đậu xe nơi nhà hàng Đông Du, rồi tại vườn hoa hồng của Lục Gia, nhớ đến khuôn mặt của anh tại sảnh chính khi đỡ cho cô tránh khỏi cái tát của Hách Liên Thành, cha cô.
Nhớ đến gương mặt của anh khi bị cô trách móc mắng nhiếc không thương tiếc lúc ở bờ sông Hải Thành, rồi khi cô say mèm trong đem mưa hôm ấy.

Đó cũng là lần cuối cùng cô thấy anh, cho đến khi bản thân rơi vào kết cục bi thảm nhất, thì cô không còn cơ hội được gặp anh nữa.
Từ khi trọng sinh lại, chưa đầy hai ngày, thế mà trong đầu Hách Liên Mạc hân toàn là hình ảnh của Lục Minh Tử Thiên ở kiếp trước, nhưng tiếc thay, cô chỉ nhìn thấy lúc anh lạnh lùng, băng giá, ngoài ra anh ít cười, ít mở miệng nói chuyện, thật khó gần vô cùng.
Thế nên với cô mà nói, việc đó căn bản chính là một đoạn là kí ức buồn, mà không ai khác người tạo nên những kí ức đó lại là bản thân cô, vì mỗi lần cô thấy anh, gặp anh, cô chỉ biết trách móc, từ chối làm tổn thương trái tim của anh."
Càng nghĩ Hách Liên Mạc Hân càng cảm thấy bản thân mình thật đáng hận, lẫn ngu ngốc mà, con người ta đúng là chỉ khi mất đi cái quan trọng, thì mới biết hồi hận.

Cô khẽ cúi đầu thở dài, không dám đối diện với cha chồng của cô.
Lục Minh Tử Duệ nhìn bộ dạng cô con dâu tương lai của ônh đang nhập tâm suy tư gì đó, ông đoán là cô vẫn chưa nghe ra vấn đề mà ông hỏi hồi nãy, khẽ nhăn mày một chút, ông mới hỏi.
"Mạc Hân, Mạc Hân, con bị cái gì thế? Sao lại nhập tâm suy tư như vậy?"
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, nghe tiếng Lục Minh Tử Duệ, Hách Liên Mạc Hân mới giật mình hoàn hồn, vội vàng giải thích,
"Không có, Bác Duệ, con không có suy nghĩ gì hết đâu, con chỉ..chỉ.." Cô ấp úng rồi tìm mãi mà vẫn không có được một lý do nào để biện minh thật tốt cho việc cô vừa nhớ và suy nghĩ về anh.
Lục Minh Tử Duệ liền bật cười, ông lúc này mới nói thẳng ra, "Mạc Hân, con là đang nhớ Tử Thiên con trai ta đúng chứ? Con làm sao giấu được ta đây.

Trên trán con hiện rõ hai chữ nhớ nó rồi kìa ! "
"Bác Duệ..con..con không?" Thật xấu hổ mà, cô thật muốn trốn vào cái gầm bàn kia quá, cha chồng tương lai của cô đúng là bậc thầy yêu đương nha, chỉ cần nhìn biểu hiện của con dâu tương lai là biết cô đang nghĩ gì? Chợt nhớ tới cái mô hình trong máy vi tính của ông, cô liền nhanh trí mà đổi chủ đề.
"Bác Duệ, khi nãy con thấy bác đang đồ họa một mô hình trên máy vi tính, nhìn rất giống cây thông noel, là để làm gì vậy ạ?"
Lục Minh Tử Duệ nhìn Hách Liên Mạc Hân, ông khẽ cười rồi nghĩ thầm, "con bé này trong cái khó, lại ló cái khôn sao? Vậy mà lại chuyển chủ đề được ngay luôn, quả nhiên là con gái của tên Hách Liên Thành kia mà, giảo hoạt còn hơn hắn.

Thảo nào mà con bé lại có thể điều hành Hách Thị dễ dàng như vậy."
Nhẹ quay người đi trở lại bàn máy tính, ông gọi :
"Mạc Hân, con lại đây!" Sau khi cô bước tới, kéo một chiếc ghế khác rồi ngồi xuống, ông liền mở máy tính ra, rồi nhấp vào thư mục ông lưu khi nãy, lập tức mô hình kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ mới nhìn Hách Liên Mạc Hân mà hỏi, "Mạc Hân, con là nói đến mô hình này đó hả?"
"Vâng ạ," chính là nó! Cô nghiêm túc đáp.
Lục Minh Tử Duệ nhấp chuột phóng to mô hình lên, sau đó bắt đầu giải thích cặn kẽ cho con dâu của mình.


Ông nói :
"Mạc Hân à, thật ra đây chính dự án ta đang làm được một thời gian rồi, là món quà dành cho Tử Thiên con ta, ngay khi nó trở về nước vào lễ giáng sinh năm nay.

Tên của món quà này là "Christmas tree" nghĩa là "Cây Thông Giáng Sinh.

"
Hách Liên Mạc Hân nghe ông nói xong, cô tròn xoe mắt mà kinh ngạc, xen lẫn bất ngờ và thích thú.

Cô nhìn chăm chăm vào màn hình, những họa tiết nhiều màu sắc nổi bật lên nền màu xanh, thực đẹp, cô lại hỏi :
"Bác Duệ, dự án này được tiến hành xây dựng chưa ạ?"
Ông gật đầu rồi nói, "đã tiến hành một thời gian rồi, có lẽ sẽ xong trước lễ giáng sinh.

Dự án này ta cho người xây dựng trên khuôn đất Ngự Viên của Lục Gia nhà chúng ta, nếu con muốn thấy nó, thì sau khi hoàn thành, ta sẽ đích thân đến nhà con mời gia đình con đến tham dự lễ khán thành nhé."
"Vâng ạ," Hách Liên Mạc Hân vui vẻ gật đầu.

Sau đó cô đứng lên, cúi đầu lễ phép chào ông.
"Bác Duệ không còn chuyện gì nữa, con xin phép trở về công ty ạ, hôm nay con đến đây chỉ là hỏi thăm sức khỏe của bác với..với.."
Vừa nghĩ đến anh, hai gò má của cô lại bất giác đỏ lên..mãi cô mới lí nhí nói được hai chữ Tử Thiên.

Lục Minh Tử Duệ nhìn biểu cảm của con dâu tương lai, ông phì cười, nói : "Được rồi, Mạc Hân, con nhớ Tử Thiên thì cứ nói thẳng, sao lại ấp úng thế chứ? "
Đoạn ông mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy nhỏ rồi viết thật nhanh vào đó số điện thoại và weibo của Lục Minh Tử Thiên, sau đó đặt tờ giấy vào tay cô ông nói tiếp : "Mạc Hân, nếu con muốn thấy mặt nó thì gọi cho nó nhé."
Hách Liên Mạc Hân cầm chặt tờ giấy nhỏ trong tay, trong lòng vui sướng không thôi, cô lễ phép nói :
"Bác Duệ, con biết rồi, con sẽ gọi điện cho anh ấy.

Bây giờ con xin phép đi trước ạ."
"Được, con đi đi.

" Lục Minh Tử Duệ gật đầu trả lời.
Sau khi ra khỏi Văn Phòng, Hách Liên Mạc Hân mới thở phào, thật căng thẳng mà, biết là chỗ thân quen nhưng dù sao cũng là cha chồng tương lai của cô, nên bất giác cô cũng cảm thấy áp lực.

Nhớ lại mô hình kia, cô vẫn cảm thán không thôi, "nếu nó hoàn thành, nhất định sẽ rất đẹp, cảm giác một đôi tình nhân được ở cạnh nhau trên tầng cao nhất của cây thông rực rỡ đó trong đêm giáng sinh, cùng nhau ngắm đèn, lắng nghe tiếng chuông giáo đường, thì còn gì lãng mạn hơn nữa chứ?"
Vừa nghĩ cô vừa cười một mình, lòng thầm nói :
"Tử Thiên à, anh mau trở lại nha, Mạc Hân thực sự rất muốn gặp anh..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện