Biệt Thự Hách Gia.
Buổi sáng, trong sảnh chính, Hách Liên Khiêm và Hách Liên Thành cùng Mạc Dao đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Từ bên ngoài cửa lớn, một người phụ nữ trung niên bước vào.
" Anh cả chuyện em đã nói với anh, anh đã suy nghĩ chưa? Anh mau quyết định, nếu không danh tiếng của Hách gia sẽ vì vậy mà ảnh hưởng. "
Người phụ nữ vừa nói chính là Hách Liên Thủy, cô út của Hách Liên Thành. Hai hôm trước, bà ta đến gặp Hách Liên Khiêm để khuyên ông nói với Hách Liên Thành sớm Ly hôn với Mạc Dao, để cưới vợ khác. Như vậy thì Hách Gia sẽ có người nối dõi.
Chuyện là, một người bạn của bà ta có một đứa con gái tên là Mạnh Nhi. Cô gái này vỗn dĩ rất thích Hách Liên Thành. Nhưng vì khi đó anh đi Anh Quốc, nên cô ta liền cưới người khác. Sau đó thì không biết lí do gì mà hai người li hôn.
Khi Hách Liên Thành về nước, cô ta có ý muốn quay lại với anh, nhưng lại bị anh từ trối vì anh sắp cưới Mạc Dao.
Đến nay Hách Liên Thành và Mạc Dao cưới nhau đã được hai năm. Mạnh Nhi kia vẫn chưa từ bỏ ý định của cô ta. Ngày nào cô ta cũng tới lui nhà Hách Gia chỉ mong gặp được Hách Liên Thành. Vì biết Mạc Dao mãi vẫn không có con, Mạnh Nhi liền nói với mẹ mình nhờ cô của Hách Liên Thành giúp mình. Vậy nên đó là lí do mà Hách Liên Thủy có mặt ở đây.
Lúc này, Hách Liên Khiêm mới nghiêm giọng nói :
" Liên Thủy, em không cần bàn chuyện này nữa, chị dâu em nhất định sẽ phản đối, Liên Thành nó sẽ nổi giận nếu anh xen vào chuyện của vợ chồng nó."
Nghe cha và cô nói chuyện, Hách Liên Thà cũng không có hứng thú mà ngồi lại. Người cô tên Hách Liên Thủy này, anh cực kì chán ghét, bản tính đã lắm mồm, lại hay thích xen vào chuyện của người khác.
" Cha, cô út, hai người cứ nói chuyện, con và vợ con xin phép đi trước."
Thấy anh định đi, Hách Liên Thủy lớn giọng : " Liên Thành con không được đi, hôm nay cô phải nói rõ với con chuyện này, con nên Ly hôn với Mạc Dao đi, sau đó cưới Mạnh Nhi, để Mạnh Nhi sinh con cho con. Hách Gia cần có người nối dõi. " Vừa nói bà ta vừa liếc qua Mạc Dao nói xiên xỏ.
" Hách Gia chúng ta không chứa một người vô sinh, không biết sanh con như nó. "
Mạc Dao lúc này đang yên lặng, vừa nghe Hách Liên Thủy nói xong, tay cô chợt run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi.
Cuối cùng, điều cô lo sợ cũng tới, cô lấy Hách Liên Thành được hai năm, nhưng mãi mà không có tin vui, trong khi đó, hai người cưới cùng cô là bạn thân Chu Thanh Vũ đã có hai đứa con rồi, em gái Chu Thanh Kỷ cũng mang bầu sắp sinh. Còn cô, một chút hi vọng cũng không có.
Nhiều lần cô từng đề nghị với anh về chuyện ly hôn với cô, để cưới người khác, nhưng anh toàn gạt phăng đi mà nói : " Cả đời anh chỉ có cô là vợ, không có con cũng không sao? Anh có cô là đủ rồi. " vì thế cô mới không buồn mà tiếp tục cố gắng vì anh.
Ở Hách Gia, lời ra tiếng vào, mọi người đều bàn tán về cô, họ nói cô vô sinh, không biết đẻ...
Hách Liên Thành là con Trai duy nhất, nên cô phải làm dâu nhà anh, tuy ba mẹ chồng rất thương cô, nhưng cô biết, họ vẫn luôn mong chờ có một đứa cháu nội. Bản thân Mạc Dao cũng vậy, cô luôn cảm thấy trống vắng trong lòng, chính là vì cô thiếu một đứa con. Cho đến hôm nay, cô út lại nhắc đến vấn đề này.
Thấy tay của Mạc Dao run rẩy, Hách Liên Thành liền nắm chặt tay cô, anh an ủi..
" Mạc Dao, không có chuyện gì đâu. Em đừng lo. Mặc kệ bà ta, em không cần để ý làm gì, trong Hách Gia, em chỉ cần biết đến cha mẹ, và anh là đủ rồi."
Mạc Dao nghe anh nói, cô bật khóc. " Nhưng mà Liên Thành, em không thể sinh con cho anh, chúng ta li hôn đi, anh cưới Mạnh Nhi, cô ấy sẽ sinh con cho anh, mọi việc sẽ được giải quyết. "
" Mạc Dao, em điên rồi sao? Anh không đồng ý chuyện này. Em đừng nhắc gì đến Mạnh Nhi kia nữa, cô ta li hôn với chồng, còn muốn lấy anh. Cô ta không biết nhục nhã sao? Đi, chúng ta về phòng. " Hách Liên Thành vừa nói, vừa kéo Mạc Dao đi.
" Liên Thành, con đứng lại đó cho ta, đúng là không biết gia giáo là gì, người lớn nói chuyện với con, con lại dùng hành động như vậy. Con đây là bị Mạc Dao làm u mê mà mất dạy với người lớn trong nhà."
Một câu này của Hách Liên Thủy trực tiếp làm Hách Liên Thành nổi giận. Bà Ta nên biết rằng, trong cái nhà này, anh mới là người nắm quyền, anh muốn làm chuyện gì, ngay cả cha mẹ anh cũng không có quyền can thiệp, đằng này, Hách Liên Thủy, bà ta là cái thá gì lại dám xen vào chuyện của anh. Cả nhà bà ta, đều dựa vào Hách Gia, ăn bám anh. Vậy mà con ở đây lên giọng dạy đời anh. Còn ép Mạc Dao ly hôn với anh. Bà ta muốn chết sao?
Buông tay Mạc Dao ra, Hách Liên Thành liền tới trước mặt Hách Liên Thủy, anh ngồi xuống ghế rồi lạnh giọng nói :
"Cô út, cô nói lại lời ban nãy cho tôi nghe xem, tôi còn chưa nghe rõ đâu."
Hách Liên Thủy nhìn đến khuôn mặt của Hách Liên Thành, bà ta có chút sợ hãi. Nhưng thấy Hách Liên Khiêm cha anh ngồi đó, bà ta nghĩ anh sẽ không dám làm gì, nên càng lấn lối, nói lớn :
"Liên Thành, vì danh tiếng của Hách Gia, con phải Ly hôn với Mạc Dao, cưới Mạnh Nhi đi con bé sẽ sinh người nỗi dõi cho Hách Gia."
"Hahahaha..." Hách Liên Thành cười lớn, anh gằn lên từng chữ.
"Hách Liên Thủy, đừng tưởng bà là cô ruột của tôi, thì tôi không dám làm gì bà. Thật buồn cười, bà ép Mạc Dao ly hôn với tôi chỉ vì cô ấy không sinh con cho tôi. Vậy sao bà không ly hôn với Dượng đi, để ông ấy lấy vợ khác mà sinh con chứ. Bao nhiêu năm nay, bà đã sinh cho ông ta mấy đứa con hả ?"
Hách Liên Thành nhìn Hách Liên Thủy rồi cười khẩy, anh nói tiếp :
"Tôi thật không hiểu, bà lấy can đảm ở đâu để ép tôi ly hôn với Mạc Dao. Bà không thấy bà nực cười lắm sao? Bản thân mình là gà mái không biết đẻ trứng lại đi chê bai người khác."
Nghe anh nói xong, Hách Liên Thủy xầm mặt lại vô cùng tức giận, bà ta hét lên.
" Hách Liên Thành mày vừa nói cái gì? Mày đúng là đồ hỗn láo. Sau đó bà ta quay sang Hách Liên Khiêm khóc lớn. Anh cả anh mau nói gì đi, không lẽ người cha như anh, không quản được nó sao?"
Thật là nhức đầu, Hách Liên Khiêm cau mày nhìn em gái mình, đã từng tuổi này, không an phận lại còn cứ thích gây chuyện xào xáo trong nhà lên. Ông tức giận quát lớn..
" Cô út, cô có thôi ngay không? Chuyện này chấm dứt tại đây không ai được nhắc tới nữa, cả cô út nữa, cô cứ làm cho cái nhà rối tung lên mới được hả? Nếu cô không muốn ở Hách Gia nữa, vậy thì thu dọn rồi đi khỏi. Người anh trai như ta không chứa em gái như cô." Nói xong, ông phất tay, mặt đầy tức giận bỏ đi.
Hách Liên Thành không thèm nhìn Hách Liên Thủy một cái, anh cũng kéo Mạc Dao rời đi theo, trước khi đi anh không quên cảnh cáo bà ta :
" Hách Liên Thủy, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn động đến Mạc Dao một lần nào nữa, tôi sẽ cho nhà bà cuốn xéo khỏi Hách Gia. Còn nữa, đừng để Mạnh Nhi đến đây làm phiền Mạc Dao, nếu không, tôi cho các người chết không nhắm mắt.."
Đoạn anh đưa Mạc Dao rời đi, để lại Hách Liên Thủy ở đó, vừa sợ hãi vừa căm tức không thôi..
" Mạc Dao, vì mày mà tao phải bẽ mặt, tao nhất định sẽ khiến mày trả giá..."
Buổi sáng, trong sảnh chính, Hách Liên Khiêm và Hách Liên Thành cùng Mạc Dao đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Từ bên ngoài cửa lớn, một người phụ nữ trung niên bước vào.
" Anh cả chuyện em đã nói với anh, anh đã suy nghĩ chưa? Anh mau quyết định, nếu không danh tiếng của Hách gia sẽ vì vậy mà ảnh hưởng. "
Người phụ nữ vừa nói chính là Hách Liên Thủy, cô út của Hách Liên Thành. Hai hôm trước, bà ta đến gặp Hách Liên Khiêm để khuyên ông nói với Hách Liên Thành sớm Ly hôn với Mạc Dao, để cưới vợ khác. Như vậy thì Hách Gia sẽ có người nối dõi.
Chuyện là, một người bạn của bà ta có một đứa con gái tên là Mạnh Nhi. Cô gái này vỗn dĩ rất thích Hách Liên Thành. Nhưng vì khi đó anh đi Anh Quốc, nên cô ta liền cưới người khác. Sau đó thì không biết lí do gì mà hai người li hôn.
Khi Hách Liên Thành về nước, cô ta có ý muốn quay lại với anh, nhưng lại bị anh từ trối vì anh sắp cưới Mạc Dao.
Đến nay Hách Liên Thành và Mạc Dao cưới nhau đã được hai năm. Mạnh Nhi kia vẫn chưa từ bỏ ý định của cô ta. Ngày nào cô ta cũng tới lui nhà Hách Gia chỉ mong gặp được Hách Liên Thành. Vì biết Mạc Dao mãi vẫn không có con, Mạnh Nhi liền nói với mẹ mình nhờ cô của Hách Liên Thành giúp mình. Vậy nên đó là lí do mà Hách Liên Thủy có mặt ở đây.
Lúc này, Hách Liên Khiêm mới nghiêm giọng nói :
" Liên Thủy, em không cần bàn chuyện này nữa, chị dâu em nhất định sẽ phản đối, Liên Thành nó sẽ nổi giận nếu anh xen vào chuyện của vợ chồng nó."
Nghe cha và cô nói chuyện, Hách Liên Thà cũng không có hứng thú mà ngồi lại. Người cô tên Hách Liên Thủy này, anh cực kì chán ghét, bản tính đã lắm mồm, lại hay thích xen vào chuyện của người khác.
" Cha, cô út, hai người cứ nói chuyện, con và vợ con xin phép đi trước."
Thấy anh định đi, Hách Liên Thủy lớn giọng : " Liên Thành con không được đi, hôm nay cô phải nói rõ với con chuyện này, con nên Ly hôn với Mạc Dao đi, sau đó cưới Mạnh Nhi, để Mạnh Nhi sinh con cho con. Hách Gia cần có người nối dõi. " Vừa nói bà ta vừa liếc qua Mạc Dao nói xiên xỏ.
" Hách Gia chúng ta không chứa một người vô sinh, không biết sanh con như nó. "
Mạc Dao lúc này đang yên lặng, vừa nghe Hách Liên Thủy nói xong, tay cô chợt run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi.
Cuối cùng, điều cô lo sợ cũng tới, cô lấy Hách Liên Thành được hai năm, nhưng mãi mà không có tin vui, trong khi đó, hai người cưới cùng cô là bạn thân Chu Thanh Vũ đã có hai đứa con rồi, em gái Chu Thanh Kỷ cũng mang bầu sắp sinh. Còn cô, một chút hi vọng cũng không có.
Nhiều lần cô từng đề nghị với anh về chuyện ly hôn với cô, để cưới người khác, nhưng anh toàn gạt phăng đi mà nói : " Cả đời anh chỉ có cô là vợ, không có con cũng không sao? Anh có cô là đủ rồi. " vì thế cô mới không buồn mà tiếp tục cố gắng vì anh.
Ở Hách Gia, lời ra tiếng vào, mọi người đều bàn tán về cô, họ nói cô vô sinh, không biết đẻ...
Hách Liên Thành là con Trai duy nhất, nên cô phải làm dâu nhà anh, tuy ba mẹ chồng rất thương cô, nhưng cô biết, họ vẫn luôn mong chờ có một đứa cháu nội. Bản thân Mạc Dao cũng vậy, cô luôn cảm thấy trống vắng trong lòng, chính là vì cô thiếu một đứa con. Cho đến hôm nay, cô út lại nhắc đến vấn đề này.
Thấy tay của Mạc Dao run rẩy, Hách Liên Thành liền nắm chặt tay cô, anh an ủi..
" Mạc Dao, không có chuyện gì đâu. Em đừng lo. Mặc kệ bà ta, em không cần để ý làm gì, trong Hách Gia, em chỉ cần biết đến cha mẹ, và anh là đủ rồi."
Mạc Dao nghe anh nói, cô bật khóc. " Nhưng mà Liên Thành, em không thể sinh con cho anh, chúng ta li hôn đi, anh cưới Mạnh Nhi, cô ấy sẽ sinh con cho anh, mọi việc sẽ được giải quyết. "
" Mạc Dao, em điên rồi sao? Anh không đồng ý chuyện này. Em đừng nhắc gì đến Mạnh Nhi kia nữa, cô ta li hôn với chồng, còn muốn lấy anh. Cô ta không biết nhục nhã sao? Đi, chúng ta về phòng. " Hách Liên Thành vừa nói, vừa kéo Mạc Dao đi.
" Liên Thành, con đứng lại đó cho ta, đúng là không biết gia giáo là gì, người lớn nói chuyện với con, con lại dùng hành động như vậy. Con đây là bị Mạc Dao làm u mê mà mất dạy với người lớn trong nhà."
Một câu này của Hách Liên Thủy trực tiếp làm Hách Liên Thành nổi giận. Bà Ta nên biết rằng, trong cái nhà này, anh mới là người nắm quyền, anh muốn làm chuyện gì, ngay cả cha mẹ anh cũng không có quyền can thiệp, đằng này, Hách Liên Thủy, bà ta là cái thá gì lại dám xen vào chuyện của anh. Cả nhà bà ta, đều dựa vào Hách Gia, ăn bám anh. Vậy mà con ở đây lên giọng dạy đời anh. Còn ép Mạc Dao ly hôn với anh. Bà ta muốn chết sao?
Buông tay Mạc Dao ra, Hách Liên Thành liền tới trước mặt Hách Liên Thủy, anh ngồi xuống ghế rồi lạnh giọng nói :
"Cô út, cô nói lại lời ban nãy cho tôi nghe xem, tôi còn chưa nghe rõ đâu."
Hách Liên Thủy nhìn đến khuôn mặt của Hách Liên Thành, bà ta có chút sợ hãi. Nhưng thấy Hách Liên Khiêm cha anh ngồi đó, bà ta nghĩ anh sẽ không dám làm gì, nên càng lấn lối, nói lớn :
"Liên Thành, vì danh tiếng của Hách Gia, con phải Ly hôn với Mạc Dao, cưới Mạnh Nhi đi con bé sẽ sinh người nỗi dõi cho Hách Gia."
"Hahahaha..." Hách Liên Thành cười lớn, anh gằn lên từng chữ.
"Hách Liên Thủy, đừng tưởng bà là cô ruột của tôi, thì tôi không dám làm gì bà. Thật buồn cười, bà ép Mạc Dao ly hôn với tôi chỉ vì cô ấy không sinh con cho tôi. Vậy sao bà không ly hôn với Dượng đi, để ông ấy lấy vợ khác mà sinh con chứ. Bao nhiêu năm nay, bà đã sinh cho ông ta mấy đứa con hả ?"
Hách Liên Thành nhìn Hách Liên Thủy rồi cười khẩy, anh nói tiếp :
"Tôi thật không hiểu, bà lấy can đảm ở đâu để ép tôi ly hôn với Mạc Dao. Bà không thấy bà nực cười lắm sao? Bản thân mình là gà mái không biết đẻ trứng lại đi chê bai người khác."
Nghe anh nói xong, Hách Liên Thủy xầm mặt lại vô cùng tức giận, bà ta hét lên.
" Hách Liên Thành mày vừa nói cái gì? Mày đúng là đồ hỗn láo. Sau đó bà ta quay sang Hách Liên Khiêm khóc lớn. Anh cả anh mau nói gì đi, không lẽ người cha như anh, không quản được nó sao?"
Thật là nhức đầu, Hách Liên Khiêm cau mày nhìn em gái mình, đã từng tuổi này, không an phận lại còn cứ thích gây chuyện xào xáo trong nhà lên. Ông tức giận quát lớn..
" Cô út, cô có thôi ngay không? Chuyện này chấm dứt tại đây không ai được nhắc tới nữa, cả cô út nữa, cô cứ làm cho cái nhà rối tung lên mới được hả? Nếu cô không muốn ở Hách Gia nữa, vậy thì thu dọn rồi đi khỏi. Người anh trai như ta không chứa em gái như cô." Nói xong, ông phất tay, mặt đầy tức giận bỏ đi.
Hách Liên Thành không thèm nhìn Hách Liên Thủy một cái, anh cũng kéo Mạc Dao rời đi theo, trước khi đi anh không quên cảnh cáo bà ta :
" Hách Liên Thủy, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn động đến Mạc Dao một lần nào nữa, tôi sẽ cho nhà bà cuốn xéo khỏi Hách Gia. Còn nữa, đừng để Mạnh Nhi đến đây làm phiền Mạc Dao, nếu không, tôi cho các người chết không nhắm mắt.."
Đoạn anh đưa Mạc Dao rời đi, để lại Hách Liên Thủy ở đó, vừa sợ hãi vừa căm tức không thôi..
" Mạc Dao, vì mày mà tao phải bẽ mặt, tao nhất định sẽ khiến mày trả giá..."
Danh sách chương