\*\*\*
Ba tháng sau. Biệt Thự Nam Cung gia.
Kể từ khi Nam Cung Triệt chết đi. Không khí đau buồn lẫn u ám vẫn còn lại trong ngôi nhà này mãi vẫn chưa hết. Tất cả người trong nhà họ, từ chủ cho đến tớ đều cười không nổi.
Trong sảnh chính, Nam Cung Thành và Nam Cung Văn đang ngồi trên sô pha cùng nói chuyện. Gần ba tháng nay, giá cổ phiếu của công ty nhà Nam Cung tụt hơn phân nửa, nếu không cải thiện được, sẽ phải phá sản.
Vì vậy Nam Cung Thành mới kêu Nam Cung Văn cháu nội đích tôn của ông ta về, cùng thảo luận đưa ra đối sách giúp công ty của ông ta vực dậy. Hai người đang nói, chợt bên ngoài cửa lớn, một người phụ nữ đi vào, trên khuôn mặt chét cả lớp phấn dày. Bà ta chính là mẹ của Nam Cung Triệt, Từ Vân.
" Cha, tại sao người không báo thù cho tiểu Triệt. Nó thật chết oan uổng. Cha cứ vậy mà bỏ qua cho nhà Lục Minh sao? Con không ngờ cha lại vô tình như vậy.. " Từ Vân lên giọng chất vấn.
" Câm miệng, cô còn chất vấn. Nếu không phải bình thường Từ Vân cô nuông chiều thằng bé, khiến nó không nên thân đi gây chuyện với người ta, làm sao nó bị người ta giết chứ? " Nam Cung Thành giận dữ quát lên khiến Từ Vân run sợ, ngồi phịch xuống ghế. Không dám nói một lời.
Nam Cung Thành nói tiếp :
" Từ Vân, Cô nên biết, Hải Thành không như nước Mĩ, ở đây, hai nhà Hách Liên và Lục Minh chính là hai con rồng lớn. Bọn họ có quan hệ vô cùng thân thích, Thằng bé Tiểu Triệt biết bao nhiêu cô gái không chọn lại lớn gan bắt cóc người phụ nữ của quý tử nhà Hách Liên. Đã vậy, nó lại còn động luôn vào con dâu nhà Lục Minh. Vì vậy Lục Minh Tử Duệ mới giết nó. Cô tưởng rằng ta không muốn báo thù sao, tiểu Triệt cũng là cháu ruột của ta, nhưng cô có biết chồng cô vì chuyện công ty sụt giá cổ phiếu mà muốn điên rồi không. Cô lại còn ở đây chất vẫn lão già này. Nếu cô thích báo thù, vậy thì biến khỏi Nam Cung Gia rồi tự sinh tự diệt đi. "
" Cha, con biết lỗi rồi, xin cha đừng đuổi con đi. " Từ Vân khóc lóc van xin, sau đó nhìn đến Nam Cung Văn bà ta nói :
" Nam Cung Văn, cậu về đây làm gì? Cậu về để cười vào mặt tôi sao? "
" Không liên quan đến dì.? Nam Cung Văn lạnh lùng nói.
Từ Vân khinh thường nhìn Nam Văn rồi nói.
" Gớm ! Làm như mình thanh cao, giỏi giang lắm. Ăn nói với người lớn mà không có một chút lễ độ nào. Đúng là thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. "
Vừa nghe xong câu này, Nam Cung Thành thật sự tức giận quát lên.
" Từ Vân, cô thật quá quắt, mau cút ngay khỏi chỗ này ngay cho tôi. "
" Cha, con nói sai gì chứ? Nam Cung Văn nó đúng là như vậy, mẹ nó vì nó mà chết, chị ấy cũng đâu có dạy nó. Huống hồ nó bao năm nay, không hề ở nhà chúng ta. Một tên bác sĩ như nó thì hiểu gì về kinh doanh mà thảo luận kia chứ? " Từ Vân vẫn ngưỡng cổ lên cãi lí.
" Mẹ Nó vì nó mà chết, nó là thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. "
Câu nói này của Từ Vân thực sự làm Nam Cung Văn điên tiết, anh đứng dậy lao đến bóp cổ của Từ Vân khiến bà ta bất ngờ không kịp phản ứng..Chỉ phát ra tiếng ú ớ..gần như tắt thở.
" Bà nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem, bà nói đi, nói đi..nói đi chứ..bà câm rồi sao? " Nam Cung Văn gầm lên.
" Tiểu Văn con làm sao vậy, mau buông nó ra, tiểu Văn có nghe ông nội nói hay không? " Nam Cung Thành vội can ngăn.
Một chút lí trí còn lại trong Nam Cung Văn khiến anh nén cơn giận xuống. Anh buông tay ra, Từ Vân ngồi xụp xuống, cổ vì bị bóp chặt mà tím bầm.
Nam Cung Văn ánh mắt lạnh lẽo, anh gằn lên từng chữ :
" Từ Vân, bà, con gái bà sao cứ thích gây chuyện với tôi, tôi vì ông nội và cha mà bỏ qua cho các người rất nhiều lần, tại sao cứ muốn chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi nói rồi, đừng động vào mẹ của tôi cho dù bà ấy đã chết. Đây là lần cuối cùng tôi tha cho bà. Nếu còn lần nữa, tôi cho bà vĩnh viễn biến khỏi thế gian này, bà biết chưa. Còn nữa...bà nên trông chừng đứa con gái còn lại của bà đi, bằng không cô ta lại gây họa khắp nơi..liên lụy đến nhà Nam Cung. "
Từ Vân nhìn Nam Cung Văn mà sợ chết khiếp, nước mắt dàn dụa khiến lớp phấn trôi đi, nhòe nhoẹt hết cả mặt, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Vội vàng đứng dậy đi thẳng về phòng.
Lần sau, đố bà ta còn dám đụng vào anh dù chỉ một lần. Sau đó Nam Cung Văn quay sang nói với Nam Cung Thành :
" Ông nội, hôm khác ông nội đến biệt thự của con, chúng ta bàn tiếp. Còn bây giờ con không có tâm trạng. Còn một điều này nữa.."
" Ông nội, nếu ông kêu con về để vực công ty trở lại con sẽ dốc hết sức mình, nhưng nếu ông nội cần con để giúp ông báo thù Lục Gia thì con sẽ không làm. Ân oán bao giờ mới kết thúc.. " Nam Cung Văn suy nghĩ một lát anh nói tiếp :
" Nhà Lục Minh, bốn năm trước không phải chính ông nội đã cho người sát hại con trai của họ sao, ông nội có biết Lục Minh Tử Duệ kia đã hôn mê suốt bốn năm không? Thế nhưng họ vẫn không làm gì nhà chúng ta. Cho đến khi Tiểu Triệt lại muốn con dâu nhà họ. Họ làm sao có thể để yên. Tiểu Triệt là tự làm tự chịu. Con sẽ không vì nó mà bác bỏ nguyên tắc của bản thân. Xin lỗi ông, Nam Cung Văn con cả đời này sẽ không bao giờ làm con cờ cho hai người. Xin phép ông nội, Con về đây. "
Nói rồi, Nam Cung Văn đứng dậy rời đi. Anh thực mệt mỏi. Anh cảm thấy mình sai rồi khi quyết định về đây. Về làm gì chứ? Ở đây chả có gì lưu luyến cả. Ngay cả cô gái mà anh thích cũng chả thuộc về anh. Thì ở đây làm gì. Anh không muốn bản thân mình phải cuốn vào ân oán của ông nội và cha anh. Họ suốt ngày chỉ biết đấu đá, muốn làm bá chủ một vùng..
Trong sảnh chỉ còn lại một mình Nam Cung Thành ngồi trên ghế.
" Choang.." li trà trong tay bị ông ta ném mạnh xuống đất. Thật tức chết..
Tiểu Văn vậy mà biết hết tất cả những gì ông nội và cha nó làm. Vậy nên bây giờ nó thẳng thừng từ chối giúp đỡ.
" Ân Oán bao giờ mới kết thúc sao? Không đâu nó không kết thúc được đâu. Lục Minh Tử Hạo, mọi thứ ông có được lí ra đều là của tôi. " Nam Cung Thành nghiến răng. Ân oán hai mươi năm trước, ông mãi không thể quên.
" Lục Minh Tử Hạo, năm đó, nếu không có ông, Thải Điềm đã lấy tôi, Nam Cung Thành tôi cũng không phải mang cái danh là kẻ tham ô công quỹ, buộc phải rời khỏi Hải Thành mà sang Mĩ..sống cực khổ, khiến người vợ hữu danh vô thực vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện, vì sinh bệnh mà chết. "
Nam Cung Thành đứng dậy, cười gằn lên :
" Lục Minh Tử Hạo, trừ khi Nam Cung Thành tôi chết, nếu không ông cũng đừng mong sống yên. Ông đã cướp cái gì từ tôi, tôi cũng sẽ hủy đi những gì mà ông đang có. Nhất là đứa cháu trai bảo bối kia của ông, nó thoát một lần, nhưng sẽ không may mắn mà thoát lần nữa đâu.. "
Ba tháng sau. Biệt Thự Nam Cung gia.
Kể từ khi Nam Cung Triệt chết đi. Không khí đau buồn lẫn u ám vẫn còn lại trong ngôi nhà này mãi vẫn chưa hết. Tất cả người trong nhà họ, từ chủ cho đến tớ đều cười không nổi.
Trong sảnh chính, Nam Cung Thành và Nam Cung Văn đang ngồi trên sô pha cùng nói chuyện. Gần ba tháng nay, giá cổ phiếu của công ty nhà Nam Cung tụt hơn phân nửa, nếu không cải thiện được, sẽ phải phá sản.
Vì vậy Nam Cung Thành mới kêu Nam Cung Văn cháu nội đích tôn của ông ta về, cùng thảo luận đưa ra đối sách giúp công ty của ông ta vực dậy. Hai người đang nói, chợt bên ngoài cửa lớn, một người phụ nữ đi vào, trên khuôn mặt chét cả lớp phấn dày. Bà ta chính là mẹ của Nam Cung Triệt, Từ Vân.
" Cha, tại sao người không báo thù cho tiểu Triệt. Nó thật chết oan uổng. Cha cứ vậy mà bỏ qua cho nhà Lục Minh sao? Con không ngờ cha lại vô tình như vậy.. " Từ Vân lên giọng chất vấn.
" Câm miệng, cô còn chất vấn. Nếu không phải bình thường Từ Vân cô nuông chiều thằng bé, khiến nó không nên thân đi gây chuyện với người ta, làm sao nó bị người ta giết chứ? " Nam Cung Thành giận dữ quát lên khiến Từ Vân run sợ, ngồi phịch xuống ghế. Không dám nói một lời.
Nam Cung Thành nói tiếp :
" Từ Vân, Cô nên biết, Hải Thành không như nước Mĩ, ở đây, hai nhà Hách Liên và Lục Minh chính là hai con rồng lớn. Bọn họ có quan hệ vô cùng thân thích, Thằng bé Tiểu Triệt biết bao nhiêu cô gái không chọn lại lớn gan bắt cóc người phụ nữ của quý tử nhà Hách Liên. Đã vậy, nó lại còn động luôn vào con dâu nhà Lục Minh. Vì vậy Lục Minh Tử Duệ mới giết nó. Cô tưởng rằng ta không muốn báo thù sao, tiểu Triệt cũng là cháu ruột của ta, nhưng cô có biết chồng cô vì chuyện công ty sụt giá cổ phiếu mà muốn điên rồi không. Cô lại còn ở đây chất vẫn lão già này. Nếu cô thích báo thù, vậy thì biến khỏi Nam Cung Gia rồi tự sinh tự diệt đi. "
" Cha, con biết lỗi rồi, xin cha đừng đuổi con đi. " Từ Vân khóc lóc van xin, sau đó nhìn đến Nam Cung Văn bà ta nói :
" Nam Cung Văn, cậu về đây làm gì? Cậu về để cười vào mặt tôi sao? "
" Không liên quan đến dì.? Nam Cung Văn lạnh lùng nói.
Từ Vân khinh thường nhìn Nam Văn rồi nói.
" Gớm ! Làm như mình thanh cao, giỏi giang lắm. Ăn nói với người lớn mà không có một chút lễ độ nào. Đúng là thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. "
Vừa nghe xong câu này, Nam Cung Thành thật sự tức giận quát lên.
" Từ Vân, cô thật quá quắt, mau cút ngay khỏi chỗ này ngay cho tôi. "
" Cha, con nói sai gì chứ? Nam Cung Văn nó đúng là như vậy, mẹ nó vì nó mà chết, chị ấy cũng đâu có dạy nó. Huống hồ nó bao năm nay, không hề ở nhà chúng ta. Một tên bác sĩ như nó thì hiểu gì về kinh doanh mà thảo luận kia chứ? " Từ Vân vẫn ngưỡng cổ lên cãi lí.
" Mẹ Nó vì nó mà chết, nó là thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. "
Câu nói này của Từ Vân thực sự làm Nam Cung Văn điên tiết, anh đứng dậy lao đến bóp cổ của Từ Vân khiến bà ta bất ngờ không kịp phản ứng..Chỉ phát ra tiếng ú ớ..gần như tắt thở.
" Bà nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem, bà nói đi, nói đi..nói đi chứ..bà câm rồi sao? " Nam Cung Văn gầm lên.
" Tiểu Văn con làm sao vậy, mau buông nó ra, tiểu Văn có nghe ông nội nói hay không? " Nam Cung Thành vội can ngăn.
Một chút lí trí còn lại trong Nam Cung Văn khiến anh nén cơn giận xuống. Anh buông tay ra, Từ Vân ngồi xụp xuống, cổ vì bị bóp chặt mà tím bầm.
Nam Cung Văn ánh mắt lạnh lẽo, anh gằn lên từng chữ :
" Từ Vân, bà, con gái bà sao cứ thích gây chuyện với tôi, tôi vì ông nội và cha mà bỏ qua cho các người rất nhiều lần, tại sao cứ muốn chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi nói rồi, đừng động vào mẹ của tôi cho dù bà ấy đã chết. Đây là lần cuối cùng tôi tha cho bà. Nếu còn lần nữa, tôi cho bà vĩnh viễn biến khỏi thế gian này, bà biết chưa. Còn nữa...bà nên trông chừng đứa con gái còn lại của bà đi, bằng không cô ta lại gây họa khắp nơi..liên lụy đến nhà Nam Cung. "
Từ Vân nhìn Nam Cung Văn mà sợ chết khiếp, nước mắt dàn dụa khiến lớp phấn trôi đi, nhòe nhoẹt hết cả mặt, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Vội vàng đứng dậy đi thẳng về phòng.
Lần sau, đố bà ta còn dám đụng vào anh dù chỉ một lần. Sau đó Nam Cung Văn quay sang nói với Nam Cung Thành :
" Ông nội, hôm khác ông nội đến biệt thự của con, chúng ta bàn tiếp. Còn bây giờ con không có tâm trạng. Còn một điều này nữa.."
" Ông nội, nếu ông kêu con về để vực công ty trở lại con sẽ dốc hết sức mình, nhưng nếu ông nội cần con để giúp ông báo thù Lục Gia thì con sẽ không làm. Ân oán bao giờ mới kết thúc.. " Nam Cung Văn suy nghĩ một lát anh nói tiếp :
" Nhà Lục Minh, bốn năm trước không phải chính ông nội đã cho người sát hại con trai của họ sao, ông nội có biết Lục Minh Tử Duệ kia đã hôn mê suốt bốn năm không? Thế nhưng họ vẫn không làm gì nhà chúng ta. Cho đến khi Tiểu Triệt lại muốn con dâu nhà họ. Họ làm sao có thể để yên. Tiểu Triệt là tự làm tự chịu. Con sẽ không vì nó mà bác bỏ nguyên tắc của bản thân. Xin lỗi ông, Nam Cung Văn con cả đời này sẽ không bao giờ làm con cờ cho hai người. Xin phép ông nội, Con về đây. "
Nói rồi, Nam Cung Văn đứng dậy rời đi. Anh thực mệt mỏi. Anh cảm thấy mình sai rồi khi quyết định về đây. Về làm gì chứ? Ở đây chả có gì lưu luyến cả. Ngay cả cô gái mà anh thích cũng chả thuộc về anh. Thì ở đây làm gì. Anh không muốn bản thân mình phải cuốn vào ân oán của ông nội và cha anh. Họ suốt ngày chỉ biết đấu đá, muốn làm bá chủ một vùng..
Trong sảnh chỉ còn lại một mình Nam Cung Thành ngồi trên ghế.
" Choang.." li trà trong tay bị ông ta ném mạnh xuống đất. Thật tức chết..
Tiểu Văn vậy mà biết hết tất cả những gì ông nội và cha nó làm. Vậy nên bây giờ nó thẳng thừng từ chối giúp đỡ.
" Ân Oán bao giờ mới kết thúc sao? Không đâu nó không kết thúc được đâu. Lục Minh Tử Hạo, mọi thứ ông có được lí ra đều là của tôi. " Nam Cung Thành nghiến răng. Ân oán hai mươi năm trước, ông mãi không thể quên.
" Lục Minh Tử Hạo, năm đó, nếu không có ông, Thải Điềm đã lấy tôi, Nam Cung Thành tôi cũng không phải mang cái danh là kẻ tham ô công quỹ, buộc phải rời khỏi Hải Thành mà sang Mĩ..sống cực khổ, khiến người vợ hữu danh vô thực vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện, vì sinh bệnh mà chết. "
Nam Cung Thành đứng dậy, cười gằn lên :
" Lục Minh Tử Hạo, trừ khi Nam Cung Thành tôi chết, nếu không ông cũng đừng mong sống yên. Ông đã cướp cái gì từ tôi, tôi cũng sẽ hủy đi những gì mà ông đang có. Nhất là đứa cháu trai bảo bối kia của ông, nó thoát một lần, nhưng sẽ không may mắn mà thoát lần nữa đâu.. "
Danh sách chương