Biệt thự Vũ Duệ.
Lúc này mưa đã tạnh, đây có lẽ là cơn mưa to nhất kể từ khi bọn họ về Hải Thành. Trong phòng, Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ vừa thay đồ xong thì Thượng Kha đã tới trước cửa lớn.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân tôi đến đưa tài liệu. " Thượng Kha lịch sự gõ cửa.
Lời nói vừa dứt, cánh cửa đã được mở ra, Thượng Kha giật mình, sao giống như hai người đang đợi anh sẵn rồi á. Lục Minh Tử Duệ nhìn Thượng Kha từ đầu đến chân..anh nói :
" Anh đến rồi, mau vào nhà đi rồi nói chuyện. "
Vào ghế ngồi, Chu Thanh Vũ liền rót cho Thượng Kha một cốc nước ấm. Uống xong cốc nước, anh đưa tập tài liệu cho Tử Duệ, sau đó định đứng lên rời đi, lại bị Chu Thanh Vũ kéo lại, cô nói :
" Anh Thượng Kha, lát nữa anh đi cùng tụi em đến nhà Hách Liên Thành đi, hai ngày nay anh ấy không liên lạc được với Mạc Dao bạn em. "
Lục Minh Tử Duệ cắt ngang lời Chu Thanh Vũ, anh nói thẳng vào vấn đề...
" Thượng Kha, tên Hách Liên Thành kia hắn sắp như bị điên rồi..nếu chúng ta còn không giúp hắn, thì nhà Hách Liên không khéo lại mất người thừa kế luôn. "
" Hả?? Chuyện này..."
Thượng Kha có chút bất ngờ, nhắc đến Hách Liên Thành anh mới nhớ, hôm anh và đám người Tử Duệ về nước, anh không thấy Mạc Dao đâu nên mói hỏi Tiểu Kỷ. Cũng một lí do giống như Hách Liên Thành nghe được. Mạc Dao nói cô bị bệnh nên không đến được, nhưng hôm nay đã gần ba ngày rồi, sao cô ấy vẫn không đi gặp Hách Liên Thành.
Suốt bốn năm qua ở Anh Quốc cùng nhau, ít nhiều Thượng Kha anh và Hách Liên Thành cũng thân nhau như anh em trai vậy. Khi đó, ngày nào anh cũng phải ăn toàn cẩu lương của Hách Liên Thành và Mạc Dao.
Cả hai người họ hễ rảnh rỗi là lại gọi điện video, trò qua chuyện lại. Vô cùng hạnh phúc, vậy mà hôm nay, sau ba ngày Hách Liên Thành trở về rồi, Mạc Dao vẫn không tìm đến cậu ta, thậm chí còn mất liên lạc.
" Không lẽ...."
Thượng Kha nghi ngờ Mạc Dao đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng anh vẫn không thể xác định được chắc chắn. Nghĩ một lúc lâu, anh nói :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân chúng ta đi liền đi, tôi linh cảm có chuyện xảy ra với Mạc Dao rồi. "
Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ không hẹn mà cùng nói :
" Thượng Kha, anh cũng nghĩ giống tụi em sao? "
Thượng kha gật đầu. Cả ba người cùng nhìn nhau, ngầm hiểu ý. Họ cùng đi ra xe, rồi rời khỏi biệt thự đi đến nhà Hách Liên Thành.
\*\*\*
Nhà lớn Hách Liên gia.
Trong căn phòng lớn ánh đèn mờ nhạt, Hách Liên Thành nằm bẹp trên giường đôi mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, cả khuôn mặt không có một chút biểu cảm. Từ đuôi mắt, nước mắt cứ lặng yên theo hai gò má mà chảy xuống.
" Mạc Dao, sao lại thế này chứ? Bao năm qua anh chưa từng lừa gạt em, thậm chí anh tuyệt giao với tất cả mọi người phụ nữ... vậy mà tại sao, tại sao vậy Mạc Dao. Sao em lại kết hôn với tên Nam Cung Triệt kia. Sao em nỡ bóp nát tình yêu của anh như vậy chứ..? "
Hách Liên Thành không hiểu tại sao nữa, từ khi gặp Mạc Dao, anh hình như không còn là anh nữa, anh cảm thấy bản thân trở nên vô dụng, yếu đuối...anh khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh người con gái năm nào của anh mộc mạc giản dị.. lại hiện lên trong đầu..tim anh đau như dao cắt từng mảnh nhỏ. Anh cứ vậy mà tự mắng bản thân mình :
" Hách Liên Thành, mày đúng là ngu ngốc mà, Mạc Dao đã không còn yêu mày nữa rồi, buồn phiền làm gì chứ, vui lên mà tới dự hôn lễ của cô ấy đi thôi.. Mạc Dao đã chọn người khác rồi, vậy thì mày cũng nên mỉm cười mà chúc phúc cho cô ấy chứ, có đúng không? "
Anh cười phá lên trong đau khổ...
Bên ngoài biệt thự, quản gia đưa ba người Lục Minh Tử Duệ, Chu Thanh Vũ và Thượng Kha vào trong. Ngôi biệt thự này quả nhiên là xa hoa, có thể coi là bậc nhất ở Hải Thành này. So với nhà chính của Lục Gia, nhà chính của Hách Liên gia vẫn xa hoa hơn một chút.
" Lục Minh Thiếu gia, mọi người tới rồi sao? Thật tốt quá, cậu mau khuyên Liên Thành thiếu gia đi, từ buổi sáng khi cậu ấy về, liền nhận được thiếp mời của nhà Nam Cung, sau khi xem thiệp mời xong, thiếu gia liền về phòng đóng cửa không cho ai làm phiền nữa.. Từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng nữa. " Quản gia vừa khóc vừa nói.
Lục Minh Tử Duệ cau mày, anh nghiêm giọng hỏi :
" Thiệp mời đâu mau đưa tôi xem? "
Lão quản gia lắc đầu :
" Thiếu gia đã cầm theo nó đem vào phòng luôn rồi, tôi và mọi người đều không dám gọi cậu ấy. "
" Chậc...chết tiệt, mau đưa tôi đến phòng cậu ta, nhanh! "
Lục Minh Tử Duệ sốt ruột lớn giọng hối thúc quản gia.
Vị quản gia sợ run lên, vừa đi vừa chạy..miệng cũng lắp ba lắp theo.
" Vâng, vâng, vâng! " Lục Minh Thiếu gia mọi người mau theo tôi.
Đi thêm một đoạn, rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng..
" Mau mở cửa! " Thượng Kha nói đầu tiên.
" Thiếu gia khóa trái cửa rồi, hạ nhân chúng tôi không ai dám mở! " Vị quản gia run run trả lời.
" Chìa khóa đâu, đưa đây cho tôi. " Thượng Kha lại hỏi.
" Chìa khóa, chìa khóa....do Tiểu Tinh cầm..tôi đi gọi cậu ấy.." Quản gia rối lên..
" Không cần đâu." Lục Minh Tử Duệ nói xong, anh quay người lại dùng sức đạp mạnh cánh cửa..
" Rầm..! "
Cửa phòng bị đạp văng ra, bên trong tối mờ mờ, không có tiếng động, lại nồng nặc mùi thuốc lá, ngửi vào thôi liền muốn nôn. Mọi thứ bên trong không thể nhìn rõ..
" Hách Liên Thành, tên ngốc kia cậu mau ra đây cho tôi. "
Lục Minh Tử Duệ gọi lớn, nhưng vẫn không nghe câu trả lời. Lúc này, anh mới kéo Thượng Kha vào trong, quay lai anh dịu giọng nói với Chu Thang Vũ :
" Tiểu Vũ, em ở ngoài, bên trong mùi thuốc lá nồng lắm, không tốt cho em, ngoan đợi anh ra. "
Chu Thanh Vũ gật gật đầu, đồng ý chờ ở ngoài. Cả ba người còn lại đi vào bên trong, nguyên một căn phòng lớn chỉ toàn mùi thuốc lá, có xen lẫn ít mùi rượu.." Tên khốn này lúc nào cũng vậy..." Lục Minh Tử Duệ mắng thầm.
Thượng Kha lên tiếng : " Quản gia, ông mau mở đèn toàn bộ căn phòng này đi.."
" Vâng, vâng! "
Đèn vừa bật sáng lên, cảnh tượng đập vào mắt khiến ba người không khỏi kinh hãi. Trên giường, Hách Liên Thành uống đã gần hết hai chai rượu, xung quanh, những mẩu thuốc lá bị hút cạn vứt lộn xộn, trên mu bàn tay trái, đều phồng rộp lên vì vết châm của tàn thuốc..
Người đàn ông thấy đèn sáng, đôi mắt cau lại, rồi từ từ mở ra, nhìn thân ảnh trước mặt, Hách Liên Thành cười như không cười.. anh khẽ nói :
" Tên mặt lạnh kia, sao cậu lại ở đây..cậu đến đây làm gì? Hách Liên Thành tôi không sao, tôi rất ổn.. " nói rồi anh nấc lên, lại nấc lên từng hồi..
Nhìn bộ dạng của Hách Liên Thành, Lục Minh Tử Duệ điên tiết, anh nắm lấy cổ áo của Hách Liên Thành lên, không nể tình mà dáng luôn một đấm lên mặt..
" Thiếu gia cậu mau dừng tay. " Thượng Kha ôm Lục Minh Tử Duệ lại..
" Mau bỏ tay ra, nhanh ! " Lục Minh Tử Duệ lạnh giọng quát lên..
Thượng Kha kinh hãi vội buông tay ra, lần đầu tiên, anh thấy Lục Minh Tử Duệ ra tay đành Hách Liên Thành. Hai thằng nhóc này chơi với nhau từ nhỏ, tụi nó quá thân nên gần như biết rất rõ về người còn lại.
Hôm nay, Lục Minh Tử Duệ phải ra tay đánh Hách Liên Thành, thì sự việc này quá nghiêm trọng rồi. Thượng Kha vừa buông tay, Lục Minh Tử Duệ đi thẳng tới phía bàn rót một cốc nước đầy..đem tới trước mặt Hách Liên Thành. Anh cầm ly nước dội từ đầu xuống..
Thượng Kha lẫn vị quản gia kia, nhìn thấy một màn này, khônh ai dám ngăn cản..
Hách Liên Thành vừa bị dáng một đấm, anh gần như muốn thanh tỉnh, lại thêm nước lạnh dội xuống, cả người run lên, mặt cũng vì thế mà tỉnh táo hẳn, lúc này anh thật sự mới thấy đau, tay đau, miệng cũng đau...mở mắt ra mới nhìn rõ mọi thứ.
" Tử Duệ, cậu đến rồi sao? " Giọng Hách Liên Thành thì thào, khản đặc.
" Cậu còn nhận ra tôi sao? Hách Liên Thành cậu không phải bạn của tôi. A thành mà Tử Duệ tôi biết không phải loại người hèn yếu như cậu. Gặp chuyện gì cũng không dám đối mặt, cậu không xứng làm bạn của tôi. "
Nói xong một hơi, Lục Minh Tử Duệ xoay người định rời đi.
" Tử Duệ, đừng bỏ mặc mình, mình thật sự đau lắm, Mạc Dao đã bỏ mặc mình rồi, bây giờ ngay cả cậu cũng muốn bỏ mặc mình sao? "
Hách Liên Thành như một đứa trẻ lao tới ôm Lục Minh Tử Duệ..anh bật khóc, không phải khóc vì vết thương ở tay, không phải khóc vì bị cậu bạn thân của mình đánh, mà đau vì bản thân anh cảm thấy bất lực hoàn toàn..phía trước đường đi của anh bây giờ chỉ có màu đen..không có Mạc Dao, anh phải làm sao đây?
Lục Minh Tử Duệ cứ đứng ngây ra, mặc cho cậu bạn thân của mình ôm rồi khóc..anh không lên tiếng nữa, chỉ khẽ đưa tay vỗ vỗ tấm lưng kia an ủi.
Một lát sau, Lục Minh Tử Duệ mới dịu giọng, anh nói :
" Được rồi, nam nhi đổ máu không đổ lệ, cậu khóc là cho ai coi, cậu như vậy càng khiến cho tên Nam Cung Triệt đắc ý mà thôi. "
Thượng Kha lúc này mới nhắc nhở :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn còn chờ bên ngoài, chúng ta nên đi ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện thôi. Liên Thành cậu cũng mau thay đồ đi, sau đó chúng ta cùng tới nhà Mạc Dao."
Hách Liên Thành gật đầu, anh loạng choạng đi về phía phòng tắm..
" Quản gia, ông mau dọn dẹp lại chỗ này, chúng tôi xuống sảnh đợi trước. "
Quản gia gật đầu, ra khỏi phòng, cả ba người Lục Minh tử Duệ, Thượng Kha và Chu Thanh Vũ cùng xuống sảnh ngồi chờ, lúc này đồng hồ đã điểm gần bảy giờ tối.
Mười lăm phút sau, Hách Liên Thành cũng đi xuống, nhìn anh không còn nhếch nhác như hồi nãy nữa, khuôn mặt có chút xưng, bàn tay bị bỏng đã được bôi thuốc cẩn thận.
Hách Liên Thành ngồi xuống ghế, anh liền đưa tấm thiếp mời cho ba người cùng xem. Nhìn đến hai cái tên to tướng trong tấm thiếp..
NAM CUNG TRIỆT VÀ MẠC DAO
Vĩnh kết đồng tâm...
" Cái quái gì thế này? " Cả ba người đều sửng sốt..
" Không thể nào đâu, Mạc Dao không phải loại người đó đâu? Em rất chắc chắn, cậu ấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi. " Chu Thanh Vũ khẳng định.
" Nhưng thiếp mời đã đưa đến rồi, anh thật sự không biết làm thế nào cho phải, anh thử gọi điện cho cô ấy rất nhiều lần, nhưng đều không được. " Hách Liên Thành chậm rãi nói.
" Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện rồi, tên Nam Cung Triệt kia nhất định đã giở trò. " Thượng Kha nói chen vào.
Lục Minh Tử Duệ lúc này mới nghiêm túc lên tiếng. Anh nói :
" Được rồi, chúng ta ngồi đây đoán thì có ích gì, phải đi tìm hiểu mới xác định được. Cũng không còn sớm đâu, mau đi thôi, trên thiếp mời có nói, hai ngày sau hôn lễ sẽ cử hành, chúng ta phải nhanh lên. "
" Được.." tất cả cùng đồng ý với Tử Duệ.
Bốn người cùng lên xe rời khỏi nhà lớn của Hách Liên gia, cùng đi đến khu chung cư bình dân..nơi Mạc Dao sinh sống..
Ngồi trên xe, Hách Liên Thành lúc này mới bình tĩnh mà suy nghĩ lại, anh nhớ đến chuyện bốn năm trước đây, khi anh chạm trán Nam Cung Triệt lần đó..anh lúc đó đánh hắn gần như tàn phế, không ngờ hắn vẫn có thể hồi phục. Năm đó, vì nhìn trúng Mạc Dao, hắn không từ thủ đoạn mà muốn cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Thế nhưng lúc đó, Mạc Dao đã vì giữ trong sạch cho riêng anh mà đã cắn lưỡi tự vấn.
Sau đó, anh và cô luôn gọi điện thoại cho nhau, cho đến một tuần trước đó, khi anh chuẩn bị về nước, cô đã không gọi cho anh nữa, càng nghĩ càng thấy đúng, Mạc Dao, em đã bị tên khốn Nam Cung kia làm gì rồi.. Chắc chắn hắn đã ép Mạc Dao kết hôn cùng hắn..
Hách Liên Thành siết chặt hai nắm tay,
" Nam Cung Triệt nếu mày dám làm làm hại Mạc Dao..tao sẽ không để mày sống yên..."
Chiếc xe lướt nhanh qua từng dãy phố, buổi tối ở Hải Thành sau cơn mưa, lại càng âm u hơn. Không khí lạnh lẽo, ghê rợn.
" Mạc Dao, em nhất định phải chờ được anh, nhất định chờ anh nhé.."
Lúc này mưa đã tạnh, đây có lẽ là cơn mưa to nhất kể từ khi bọn họ về Hải Thành. Trong phòng, Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ vừa thay đồ xong thì Thượng Kha đã tới trước cửa lớn.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân tôi đến đưa tài liệu. " Thượng Kha lịch sự gõ cửa.
Lời nói vừa dứt, cánh cửa đã được mở ra, Thượng Kha giật mình, sao giống như hai người đang đợi anh sẵn rồi á. Lục Minh Tử Duệ nhìn Thượng Kha từ đầu đến chân..anh nói :
" Anh đến rồi, mau vào nhà đi rồi nói chuyện. "
Vào ghế ngồi, Chu Thanh Vũ liền rót cho Thượng Kha một cốc nước ấm. Uống xong cốc nước, anh đưa tập tài liệu cho Tử Duệ, sau đó định đứng lên rời đi, lại bị Chu Thanh Vũ kéo lại, cô nói :
" Anh Thượng Kha, lát nữa anh đi cùng tụi em đến nhà Hách Liên Thành đi, hai ngày nay anh ấy không liên lạc được với Mạc Dao bạn em. "
Lục Minh Tử Duệ cắt ngang lời Chu Thanh Vũ, anh nói thẳng vào vấn đề...
" Thượng Kha, tên Hách Liên Thành kia hắn sắp như bị điên rồi..nếu chúng ta còn không giúp hắn, thì nhà Hách Liên không khéo lại mất người thừa kế luôn. "
" Hả?? Chuyện này..."
Thượng Kha có chút bất ngờ, nhắc đến Hách Liên Thành anh mới nhớ, hôm anh và đám người Tử Duệ về nước, anh không thấy Mạc Dao đâu nên mói hỏi Tiểu Kỷ. Cũng một lí do giống như Hách Liên Thành nghe được. Mạc Dao nói cô bị bệnh nên không đến được, nhưng hôm nay đã gần ba ngày rồi, sao cô ấy vẫn không đi gặp Hách Liên Thành.
Suốt bốn năm qua ở Anh Quốc cùng nhau, ít nhiều Thượng Kha anh và Hách Liên Thành cũng thân nhau như anh em trai vậy. Khi đó, ngày nào anh cũng phải ăn toàn cẩu lương của Hách Liên Thành và Mạc Dao.
Cả hai người họ hễ rảnh rỗi là lại gọi điện video, trò qua chuyện lại. Vô cùng hạnh phúc, vậy mà hôm nay, sau ba ngày Hách Liên Thành trở về rồi, Mạc Dao vẫn không tìm đến cậu ta, thậm chí còn mất liên lạc.
" Không lẽ...."
Thượng Kha nghi ngờ Mạc Dao đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng anh vẫn không thể xác định được chắc chắn. Nghĩ một lúc lâu, anh nói :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân chúng ta đi liền đi, tôi linh cảm có chuyện xảy ra với Mạc Dao rồi. "
Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ không hẹn mà cùng nói :
" Thượng Kha, anh cũng nghĩ giống tụi em sao? "
Thượng kha gật đầu. Cả ba người cùng nhìn nhau, ngầm hiểu ý. Họ cùng đi ra xe, rồi rời khỏi biệt thự đi đến nhà Hách Liên Thành.
\*\*\*
Nhà lớn Hách Liên gia.
Trong căn phòng lớn ánh đèn mờ nhạt, Hách Liên Thành nằm bẹp trên giường đôi mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, cả khuôn mặt không có một chút biểu cảm. Từ đuôi mắt, nước mắt cứ lặng yên theo hai gò má mà chảy xuống.
" Mạc Dao, sao lại thế này chứ? Bao năm qua anh chưa từng lừa gạt em, thậm chí anh tuyệt giao với tất cả mọi người phụ nữ... vậy mà tại sao, tại sao vậy Mạc Dao. Sao em lại kết hôn với tên Nam Cung Triệt kia. Sao em nỡ bóp nát tình yêu của anh như vậy chứ..? "
Hách Liên Thành không hiểu tại sao nữa, từ khi gặp Mạc Dao, anh hình như không còn là anh nữa, anh cảm thấy bản thân trở nên vô dụng, yếu đuối...anh khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh người con gái năm nào của anh mộc mạc giản dị.. lại hiện lên trong đầu..tim anh đau như dao cắt từng mảnh nhỏ. Anh cứ vậy mà tự mắng bản thân mình :
" Hách Liên Thành, mày đúng là ngu ngốc mà, Mạc Dao đã không còn yêu mày nữa rồi, buồn phiền làm gì chứ, vui lên mà tới dự hôn lễ của cô ấy đi thôi.. Mạc Dao đã chọn người khác rồi, vậy thì mày cũng nên mỉm cười mà chúc phúc cho cô ấy chứ, có đúng không? "
Anh cười phá lên trong đau khổ...
Bên ngoài biệt thự, quản gia đưa ba người Lục Minh Tử Duệ, Chu Thanh Vũ và Thượng Kha vào trong. Ngôi biệt thự này quả nhiên là xa hoa, có thể coi là bậc nhất ở Hải Thành này. So với nhà chính của Lục Gia, nhà chính của Hách Liên gia vẫn xa hoa hơn một chút.
" Lục Minh Thiếu gia, mọi người tới rồi sao? Thật tốt quá, cậu mau khuyên Liên Thành thiếu gia đi, từ buổi sáng khi cậu ấy về, liền nhận được thiếp mời của nhà Nam Cung, sau khi xem thiệp mời xong, thiếu gia liền về phòng đóng cửa không cho ai làm phiền nữa.. Từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng nữa. " Quản gia vừa khóc vừa nói.
Lục Minh Tử Duệ cau mày, anh nghiêm giọng hỏi :
" Thiệp mời đâu mau đưa tôi xem? "
Lão quản gia lắc đầu :
" Thiếu gia đã cầm theo nó đem vào phòng luôn rồi, tôi và mọi người đều không dám gọi cậu ấy. "
" Chậc...chết tiệt, mau đưa tôi đến phòng cậu ta, nhanh! "
Lục Minh Tử Duệ sốt ruột lớn giọng hối thúc quản gia.
Vị quản gia sợ run lên, vừa đi vừa chạy..miệng cũng lắp ba lắp theo.
" Vâng, vâng, vâng! " Lục Minh Thiếu gia mọi người mau theo tôi.
Đi thêm một đoạn, rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng..
" Mau mở cửa! " Thượng Kha nói đầu tiên.
" Thiếu gia khóa trái cửa rồi, hạ nhân chúng tôi không ai dám mở! " Vị quản gia run run trả lời.
" Chìa khóa đâu, đưa đây cho tôi. " Thượng Kha lại hỏi.
" Chìa khóa, chìa khóa....do Tiểu Tinh cầm..tôi đi gọi cậu ấy.." Quản gia rối lên..
" Không cần đâu." Lục Minh Tử Duệ nói xong, anh quay người lại dùng sức đạp mạnh cánh cửa..
" Rầm..! "
Cửa phòng bị đạp văng ra, bên trong tối mờ mờ, không có tiếng động, lại nồng nặc mùi thuốc lá, ngửi vào thôi liền muốn nôn. Mọi thứ bên trong không thể nhìn rõ..
" Hách Liên Thành, tên ngốc kia cậu mau ra đây cho tôi. "
Lục Minh Tử Duệ gọi lớn, nhưng vẫn không nghe câu trả lời. Lúc này, anh mới kéo Thượng Kha vào trong, quay lai anh dịu giọng nói với Chu Thang Vũ :
" Tiểu Vũ, em ở ngoài, bên trong mùi thuốc lá nồng lắm, không tốt cho em, ngoan đợi anh ra. "
Chu Thanh Vũ gật gật đầu, đồng ý chờ ở ngoài. Cả ba người còn lại đi vào bên trong, nguyên một căn phòng lớn chỉ toàn mùi thuốc lá, có xen lẫn ít mùi rượu.." Tên khốn này lúc nào cũng vậy..." Lục Minh Tử Duệ mắng thầm.
Thượng Kha lên tiếng : " Quản gia, ông mau mở đèn toàn bộ căn phòng này đi.."
" Vâng, vâng! "
Đèn vừa bật sáng lên, cảnh tượng đập vào mắt khiến ba người không khỏi kinh hãi. Trên giường, Hách Liên Thành uống đã gần hết hai chai rượu, xung quanh, những mẩu thuốc lá bị hút cạn vứt lộn xộn, trên mu bàn tay trái, đều phồng rộp lên vì vết châm của tàn thuốc..
Người đàn ông thấy đèn sáng, đôi mắt cau lại, rồi từ từ mở ra, nhìn thân ảnh trước mặt, Hách Liên Thành cười như không cười.. anh khẽ nói :
" Tên mặt lạnh kia, sao cậu lại ở đây..cậu đến đây làm gì? Hách Liên Thành tôi không sao, tôi rất ổn.. " nói rồi anh nấc lên, lại nấc lên từng hồi..
Nhìn bộ dạng của Hách Liên Thành, Lục Minh Tử Duệ điên tiết, anh nắm lấy cổ áo của Hách Liên Thành lên, không nể tình mà dáng luôn một đấm lên mặt..
" Thiếu gia cậu mau dừng tay. " Thượng Kha ôm Lục Minh Tử Duệ lại..
" Mau bỏ tay ra, nhanh ! " Lục Minh Tử Duệ lạnh giọng quát lên..
Thượng Kha kinh hãi vội buông tay ra, lần đầu tiên, anh thấy Lục Minh Tử Duệ ra tay đành Hách Liên Thành. Hai thằng nhóc này chơi với nhau từ nhỏ, tụi nó quá thân nên gần như biết rất rõ về người còn lại.
Hôm nay, Lục Minh Tử Duệ phải ra tay đánh Hách Liên Thành, thì sự việc này quá nghiêm trọng rồi. Thượng Kha vừa buông tay, Lục Minh Tử Duệ đi thẳng tới phía bàn rót một cốc nước đầy..đem tới trước mặt Hách Liên Thành. Anh cầm ly nước dội từ đầu xuống..
Thượng Kha lẫn vị quản gia kia, nhìn thấy một màn này, khônh ai dám ngăn cản..
Hách Liên Thành vừa bị dáng một đấm, anh gần như muốn thanh tỉnh, lại thêm nước lạnh dội xuống, cả người run lên, mặt cũng vì thế mà tỉnh táo hẳn, lúc này anh thật sự mới thấy đau, tay đau, miệng cũng đau...mở mắt ra mới nhìn rõ mọi thứ.
" Tử Duệ, cậu đến rồi sao? " Giọng Hách Liên Thành thì thào, khản đặc.
" Cậu còn nhận ra tôi sao? Hách Liên Thành cậu không phải bạn của tôi. A thành mà Tử Duệ tôi biết không phải loại người hèn yếu như cậu. Gặp chuyện gì cũng không dám đối mặt, cậu không xứng làm bạn của tôi. "
Nói xong một hơi, Lục Minh Tử Duệ xoay người định rời đi.
" Tử Duệ, đừng bỏ mặc mình, mình thật sự đau lắm, Mạc Dao đã bỏ mặc mình rồi, bây giờ ngay cả cậu cũng muốn bỏ mặc mình sao? "
Hách Liên Thành như một đứa trẻ lao tới ôm Lục Minh Tử Duệ..anh bật khóc, không phải khóc vì vết thương ở tay, không phải khóc vì bị cậu bạn thân của mình đánh, mà đau vì bản thân anh cảm thấy bất lực hoàn toàn..phía trước đường đi của anh bây giờ chỉ có màu đen..không có Mạc Dao, anh phải làm sao đây?
Lục Minh Tử Duệ cứ đứng ngây ra, mặc cho cậu bạn thân của mình ôm rồi khóc..anh không lên tiếng nữa, chỉ khẽ đưa tay vỗ vỗ tấm lưng kia an ủi.
Một lát sau, Lục Minh Tử Duệ mới dịu giọng, anh nói :
" Được rồi, nam nhi đổ máu không đổ lệ, cậu khóc là cho ai coi, cậu như vậy càng khiến cho tên Nam Cung Triệt đắc ý mà thôi. "
Thượng Kha lúc này mới nhắc nhở :
" Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn còn chờ bên ngoài, chúng ta nên đi ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện thôi. Liên Thành cậu cũng mau thay đồ đi, sau đó chúng ta cùng tới nhà Mạc Dao."
Hách Liên Thành gật đầu, anh loạng choạng đi về phía phòng tắm..
" Quản gia, ông mau dọn dẹp lại chỗ này, chúng tôi xuống sảnh đợi trước. "
Quản gia gật đầu, ra khỏi phòng, cả ba người Lục Minh tử Duệ, Thượng Kha và Chu Thanh Vũ cùng xuống sảnh ngồi chờ, lúc này đồng hồ đã điểm gần bảy giờ tối.
Mười lăm phút sau, Hách Liên Thành cũng đi xuống, nhìn anh không còn nhếch nhác như hồi nãy nữa, khuôn mặt có chút xưng, bàn tay bị bỏng đã được bôi thuốc cẩn thận.
Hách Liên Thành ngồi xuống ghế, anh liền đưa tấm thiếp mời cho ba người cùng xem. Nhìn đến hai cái tên to tướng trong tấm thiếp..
NAM CUNG TRIỆT VÀ MẠC DAO
Vĩnh kết đồng tâm...
" Cái quái gì thế này? " Cả ba người đều sửng sốt..
" Không thể nào đâu, Mạc Dao không phải loại người đó đâu? Em rất chắc chắn, cậu ấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi. " Chu Thanh Vũ khẳng định.
" Nhưng thiếp mời đã đưa đến rồi, anh thật sự không biết làm thế nào cho phải, anh thử gọi điện cho cô ấy rất nhiều lần, nhưng đều không được. " Hách Liên Thành chậm rãi nói.
" Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện rồi, tên Nam Cung Triệt kia nhất định đã giở trò. " Thượng Kha nói chen vào.
Lục Minh Tử Duệ lúc này mới nghiêm túc lên tiếng. Anh nói :
" Được rồi, chúng ta ngồi đây đoán thì có ích gì, phải đi tìm hiểu mới xác định được. Cũng không còn sớm đâu, mau đi thôi, trên thiếp mời có nói, hai ngày sau hôn lễ sẽ cử hành, chúng ta phải nhanh lên. "
" Được.." tất cả cùng đồng ý với Tử Duệ.
Bốn người cùng lên xe rời khỏi nhà lớn của Hách Liên gia, cùng đi đến khu chung cư bình dân..nơi Mạc Dao sinh sống..
Ngồi trên xe, Hách Liên Thành lúc này mới bình tĩnh mà suy nghĩ lại, anh nhớ đến chuyện bốn năm trước đây, khi anh chạm trán Nam Cung Triệt lần đó..anh lúc đó đánh hắn gần như tàn phế, không ngờ hắn vẫn có thể hồi phục. Năm đó, vì nhìn trúng Mạc Dao, hắn không từ thủ đoạn mà muốn cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Thế nhưng lúc đó, Mạc Dao đã vì giữ trong sạch cho riêng anh mà đã cắn lưỡi tự vấn.
Sau đó, anh và cô luôn gọi điện thoại cho nhau, cho đến một tuần trước đó, khi anh chuẩn bị về nước, cô đã không gọi cho anh nữa, càng nghĩ càng thấy đúng, Mạc Dao, em đã bị tên khốn Nam Cung kia làm gì rồi.. Chắc chắn hắn đã ép Mạc Dao kết hôn cùng hắn..
Hách Liên Thành siết chặt hai nắm tay,
" Nam Cung Triệt nếu mày dám làm làm hại Mạc Dao..tao sẽ không để mày sống yên..."
Chiếc xe lướt nhanh qua từng dãy phố, buổi tối ở Hải Thành sau cơn mưa, lại càng âm u hơn. Không khí lạnh lẽo, ghê rợn.
" Mạc Dao, em nhất định phải chờ được anh, nhất định chờ anh nhé.."
Danh sách chương