Hải Thành 1 năm sau.

Thấm thoát cũng một năm trôi qua, mọi thứ vẫn như vậy. Từ khi Chu Thanh Vũ và đám Tử Duệ ra nước ngoài, tin tức về lễ đính hôn của hai người vẫn không giảm.

Đâu đó ở các kênh giải trí tin tức, báo chí vẫn có hình ảnh về lễ đính hôn xa hoa của họ.

Trong một nhà hàng nhỏ gần Trường của mình, Chu Thanh Kỷ đang ngồi ăn điểm tâm để chờ Mạc Dao.

Hôm nay cô nhóc mặc một chiếc đầm qua đầu gối bằng ren màu trắng kín cổ, tay dài. Thêm một năm qua đi, cô nhóc tinh nghịch lại bỏ đi một chút trẻ con mà thêm vào một ít nữ tính nữa rồi. Càng xinh đẹp động lòng hệt như chị gái Chu Thanh Vũ của cô vậy!

Thấy Mạc Dao, cô vẫy tay gọi :

" Chị Mạc Dao em ngồi ở đây này." Khuôn mặt rạng rỡ cười tươi như ánh mặt trời.. Mạc Dao đi tới bàn xuống đối diện với Chu Thanh Kỷ.

" Thanh kỷ em hẹn chị có chuyện gì không? buổi trưa chị còn bận việc nên không ngồi lâu với em được. Đừng giận chị nhé! " Mạc Dao áy náy nhìn Cô nhóc.

" Ây da! không sao , chúng ta chỉ gọi điện thoại video cho chị em thôi, nói chuyện xong thì chị đi cũng được a! không mất thời gian gì đâu. Được không? Chị nhé..cô nhóc nài nỉ!"

" Ừm..thôi được! lâu rồi cũng không nói chuyện với chị em. " Mạc Dao đứng dậy bước qua ngồi cạnh Chu Thanh Kỷ.

Một cô bé nhỏ tuổi Chu Thanh Kỷ trong đồng phục nhân viên phục vụ, tay cầm bảng thực đơn đưa về phía Mạc Dao lễ phép hỏi :


" Thưa tiểu thư, cô dùng món gì ạ?"

Mạc Dao cầm lấy bảng thực đơn, cười rồi trả lại cho cô bé. Cô nói :

" Cho chị một phần sanwich được rồi! " Giọng nói rất nhã nhặn và dịu dàng.

Cô bé phục vụ ngẩn người nhìn hai người thiếu nữ trước mặt.

" Sao lại có người đã xinh đẹp mà còn dịu dàng như vậy a?"

" Tiểu Tâm em đứng ngây ra đó làm gì a? Mau đi mang điểm tâm cho khách đi ! " Anh Triệu quản lý nhẹ giọng nhắc nhở.

Cô bé giật mình, cuống quýt. " Vâng em đi ngay đây anh Triệu."

Một lát sau, tiểu Tâm bưng điểm tâm lên, vẻ mặt có chút áy náy. Cô bé nói :

" Xin lỗi hai vị, là do tôi thất lễ, bất lịch sự khi nhìn hai người như vậy !"

Thấy cũng không có chuyện gì lớn Chu Thanh Kỷ và Mạc Dao chỉ nhìn thoáng qua cô bé nói:

" Không sao, em đi làm việc của em đi, " nói rồi tiếp tục việc của họ.

Hai người cùng mở màn hình laptop lên thực hiện cuộc gọi cho Chu Thanh Vũ. Cuộc gọi được kết nối, trong màn hình laptop là một cô gái có gương mặt tuyệt mĩ, xinh đẹp, tóc nâu xoăn thả tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn như ánh trăng vậy. Không phải Chu Thanh vũ thì còn là ai được chứ?

Chu Thanh Vũ dường như chuẩn bị đi ngủ, vì ở Mĩ đang là buổi tối. Cô vẫy tay chào Mạc Dao và em gái qua màn hình điện thoại.

Ba người trò chuyện rất vui vẻ qua màn hình điện thoại. Hai cô gái cười tít mắt, không khí vui vẻ làm cho mấy nhân viên trong nhà hàng cũng vui lây.

Bỗng nhiên :

"Choang"

Là tiếng thủy tinh bị vỡ, tiếng động làm tất cả thực khách trong nhà hàng phải quay lại nhìn. Cách chỗ Mạc Dao và Chu Thanh Kỷ 5 hàng ghế, phía đối diện.

Một cô gái trạc tuổi Chu Thanh Kỷ, khuôn mặt xinh đẹp, kiêu kì đang đứng trước cô nhân viên phục vụ, thái độ khinh thường ra mặt, cô ta đanh đá nhìn cô bé đang ngồi sụp dưới đất nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, lên giọng mắng nhiếc :

" Không có mắt nhìn sao? hay bị mù à, làm đổ sữa lên giỏ sách của tôi. Bán cả cái mạng nhỏ của cô cũng không đền nổi túi xách cho tôi có biết chưa? Đồ bần hèn! "

Cô ta ngồi lại ghế, sắc mặt lại thay đổi 360°, cười giỡn với cô gái đi cùng.

Mạc Dao và Chu Thanh Kỷ cùng nhau nhìn sang,

" A..là cô bé tiểu Tâm lúc nãy mà!" Chu Thanh Kỷ nói với Mạc Dao.

Cô bé đang ngồi dưới sàn lau dọn và nhặt mảnh thủy tinh. Tay cô bị thủy tinh cứa vào, chảy máu tươi, chân mày nhíu chặt vì đau, nhưng vẫn phải cố nén lại vội đứng lên cúi đầu trước cô gái đanh đá kia để xin lỗi :


" Là tôi không cẩn thận, xin hãy tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ đền túi xách cho tiểu thư. "

" Nực cười, đồ bần hèn như cô cũng đủ tiền đền túi xách sao?" Cô gái ngồi cùng cười khinh bỉ giọng chễ giễu.

Mạc Dao nghe giọng nói, lập tức nhận ra, cô ả đó chính là Tô Nghiên Hy. Lúc nhìn sang cô ta quay lưng về phía hai người họ nên cô không biết, bây giờ cô ta lên tiếng, Mạc Dao mới xác định.

Thật là oan gia, buổi sáng ghé qua trường đã chạm chán một lần, suýt nữa thì đánh nhau, giờ thì lại gặp ở đây? Ông trời đây là cho cô cơ hội xử đẹp cô ta sao?

Mạc Dao còn chưa kịp đứng lên, bên này Thanh Kỷ đóng laptop kết thúc cuộc gọi với chị mình. Nhét laptop vào balo, cô nhóc đã đi vọt sang bên đó trước.

"Tiểu Kỷ đợi chị với !" haizz..con nhóc này lại nổi máu, \*mĩ nhân cứu mĩ nhân\* rồi a! Cô cũng xách theo túi xách theo vội qua.

\( ta dùng từ ngữ đổi một chúc..hihi\)

Tới chỗ hai cô gái kia, Chu Thanh Kỷ cầm thẻ của cô đập lên bàn..

" Rầm" cô lạnh giọng nói :

" Cái túi xách của cô đáng giá bao nhiêu, bản tiểu thư đền cho. Tốt nhất đồ của cô là hàng chính hiệu, nếu là hàng fake, bản tiểu thư sẽ cho cô biết thế nào là đền tiền a! "

" Cô là ai, mà đòi đền tiền chứ, cô có quan hệ gì với cô ta, nhìn bộ dạng của cô chắc cũng không phải tiểu thư danh giá gì." Cô gái đanh đá nhìn Chu Thanh Kỷ đánh giá một vòng lớn giọng quát :

" Không có tiền biến đi, hạng như cô không đáng để Lý tiểu thư Lý Thanh Túc tôi nói chuyện đâu.." vẻ mặt đầy đanh đá kia tỏ ý chễ giễu, khinh thường ra mặt.

" Ồ...Thì là ra Lý tiểu thư, nói cho cô biết, cô còn chưa đủ tư cách để biết đến thân phận của tôi đâu." Chu Thanh Kỷ trả lời thẳng thắn,vẻ mặt đầy khiêu khích.

Tiểu Tâm thấy có người vì mình chạy tới can thiệp, mà người đó lại chính là hai vị tiểu thư xinh đẹp lúc nãy, cô bé rất vui, nhưng không muốn vì mình mà mọi chuyện trở nên lớn hơn. Cô đứng trước mặt Lý Thanh Túc cúi người thật thấp, giọng thành khẩn :

" Lý tiểu thư, là lỗi của tôi, tôi hạ mình xin lỗi cô là được. Xin cô đừng làm lớn chuyện tôi sẽ bị đuổi việc mất."

Lý Thanh Túc cười giễu cợt, mở giọng chanh chua nói to:

" Ây da được thôi, nếu cô quỳ xuống dập đầu tôi ba cái, mọi chuyện coi như xong. "

" What??? dập đầu 3 cái, bà đây nghe lầm sao?"

Mạc Dao yên lặng nãy giờ vì câu nói này mà sôi máu, cô lôi Tiểu Tâm và Chu Thanh Kỷ lại phía sau. Tô nghiên Hy thấy được Mạc Dao, bật đứng dậy cũng kéo Lý Thanh Túc ra sau gọng chua ngoa..

" Ây dô!!! còn tưởng là ai, thì là là con chó đi theo Chu Thanh Vũ. " Cô ta khoanh hai tay trước ngực nói to lên , khiến mọi người xung quanh tò mò bu xem rất đông. Mạc Dao vẫn im lặng.

" Sao??? Bị tôi đoán đúng rồi, chủ nhân bỏ đi nước ngoài để lại con chó.." Còn chưa nói hết câu,

" Bốp "

Một âm thanh vang lên, Tô Nghiên Hy còn không kịp hoàn hồn thì lại nghe:


" Bốp "

Thêm một tiếng nữa, quá nhanh, cô ả đưa hai tay lên ôm mặt, hai tai như ù đi, khuôn mặt xưng vù in mười dấu tay rõ ràng,

" Á.. con điên Mạc Dao này, mày dám đánh tao sao, con điên, con điên "

Cô ả xù lông, hét lên lao tới đòi đánh Mạc Dao..

Nhưng một tiểu thư ăn xung mặc sướng đã quen làm sao đủ sức đánh lại Mạc Dao, cô ả vừa lao tới đã bị Mạc Dao xô cho té lăn trên mặt đất.

Chu Thanh Kỷ Phụt cười, cô khoanh tay nhìn Lý Thanh Túc..nói chậm từng chữ rõ ràng :

" Lý Tiểu Thư, chó cô mang theo quả nhiên huấn luyện rất đặc biệt, bản tiểu thư được rửa mắt rồi. " Cô lại bụm miệng cười, đắc ý. Quay về phía Tiểu Tâm mắt đang ngấn nước, cô nhẹ giọng nhắc nhở :

" Cô bé à, em nên nhớ, con người cả đời chỉ được dập đầu quỳ gối trước cha mẹ. Còn thứ không biết nói tiếng người, chỉ biết sủa tiếng động vật, căn bản không nên để vào mắt. "

Lý Thanh Túc nghe Chu Thanh Kỷ nói vậy bật khóc lớn lên, mặt đầy vẻ tội nghiệp, cô ta đổi giọng :

" Hai Vị Tiểu thư này chuyện không liên quan đến hai người, sao hai người quá đáng lại còn đánh chị Nghiên Hy, chúng tôi không có làm gì hết."

Cô ta vừa nói vừa khóc, mọi người thấy vậy cũng tỏ vẻ đồng tình... lên tiếng xì xào chỉ trỏ đám Mạc Dao.

" Con bà nó.. Diễn còn hơn ảnh hậu, đáng thương gì chứ? Vừa nãy còn xông xáo muốn đánh người giờ lại khúm núm lại. Thật là buồn nôn mất thôi, nổi hết da gà." Chu Thanh Kỷ mắng thầm..

Thấy mọi người có vẻ như đồng tình cho mình, Lý Thanh Túc khóc to hơn, nước mắt rơi đầy mặt, một bộ dạng ấm ức, ủy khuất không thể tả.. Tô nghiên Hy giả bộ té xuống, bộ dạng muốn ngất đi.

" Ôi đệt !! có luôn màn này nữa sao? hợp tác diễn xuất thật rất ăn ý a.. nhập vai cũng hoàn hảo nữa. Vừa nãy còn xù lông, giờ lại yếu đuối có bằng cấp.."

Chu Thanh Kỷ và Mạc Dao lắc đầu, cả hai cùng không hẹn mà nhìn nhau cùng nói nhỏ :

"Thật là...Quả nhiên Vật họp theo loài.. cả hai đều là Bạch Liên Hoa chính hiệu luôn"...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện