Buổi tối hai vợ chồng Lý Tư Nồng thầm thì đến nửa đêm, Lý Tư Vũ không muốn nghe. Hôm nay đi đường cô cũng mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ rồi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng khi cô thức dậy, Lý Tư Nồng đã đi làm từ sớm.
Trong nhà chỉ có mình thím Vương, Lý Tư Vũ có chút ngại ngùng.
Cả nhà đều đã ăn cơm xong, nên đi học đã đi học, nên đi làm cũng đã đi làm, cô ngược lại thì hay rồi, giờ mới dậy.
"Trong nồi còn cháo nóng, cháu rửa mặt rồi ra ăn đi, lát nữa Dương Quân sẽ về."
Thím Vương thấy cô đã dậy, bà ta nhớ lúc sáng Dương Quân có dặn dò, để cô chuẩn bị cho tốt, một hồi liền đi huyện thành.
"Vâng ạ, cám ơn thím Vương."
Lý Tư Vũ nhanh nhẹn rửa mặt ăn cơm, cô vừa ăn xong thì Dương Quân trở về, anh ta cuống cuồng bảo Lý Tư Vũ cầm túi đi.
Bát còn chưa kịp dọn dẹp, Lý Tư Vũ đã bị Dương Quân kéo đi.
Một đường chạy thẳng đến trạm xe, lúc đó Lý Tư Vũ mới biết một ngày chỉ có một chuyến xe buýt đến huyện thành, qua giờ này sẽ phải đợi đến ngày mai.
"Anh rể, sao anh không nói sớm, nếu em chuẩn bị trước thì cũng không đến mức vội vàng như vậy." Lý Tư Vũ nhìn Dương Quân oán trách, khiến cô chạy vội đến giờ còn đau vì xóc bụng.
Dương Quân cũng biết mình có chút gấp quá, anh ta lập tức xin lỗi cô, "Xin lỗi em, anh cũng là thấy thời gian sắp tới mà, hì hì. ”
Lý Tư Vũ thấy xe sắp ngồi đầy, cũng không nói tiếp, cô vội vàng lên xe tìm chỗ ngồi.
Dương Quân nhìn thấy đồng nghiệp quen thuộc và ngồi vào bên cạnh. Bởi vì kế bên không còn chỗ nên Lý Tư Vũ đành phải tìm chỗ khác.
Nhìn xung quanh, Lý Tư Vũ thấy một người quen.
Trước đây khi ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, cô đã từng gặp nam đồng chí kia, dáng vẻ rất đẹp trai.
Lý Tư Vũ thấy bên cạnh hắn không có ai, cô liền đi qua. "Bên cạnh anh có người ngồi chưa?"
Lâm Thành nhìn cũng không thèm nhìn người hỏi, anh lắc đầu và lấy đi túi màu đen trên ghế.
Mấy cô gái trẻ tuổi ở một bên đều ảo não quay đầu đi.
Lúc trước các cô lên xe đã phát hiện nam đồng chí đẹp trai này, nhưng bởi vì chỗ ngồi bên cạnh anh có một cái túi, còn tưởng đã có người ngồi.
Không ngờ rằng không có ai, đáng thương các cô cũng không có mở miệng hỏi.
"Đồng chí, hai chúng ta đổi chỗ ngồi được không? Tôi bị say xe. ”
Lý Tư Vũ nhìn cô gái nhỏ để tóc kiểu học sinh bên cạnh, cô lắc đầu cự tuyệt nói: "Hai chúng ta giống nhau, bạn có thể đi tìm người phía trước đổi. ”
Muốn cô ấy ngồi cách xa anh chàng đẹp trai sao? Không đời nào! Lý Tư Vũ khiêu khích liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nói chuyện, cô ngồi thẳng xuống, mắt nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ đó bị cô nói mặt đỏ tai hồng, tức giận còn muốn ngụy biện hai câu.
Lúc này, nhân viên bán vé lớn tiếng để mọi người ngồi xuống, chuẩn bị khởi hành.
Buổi sáng khi cô thức dậy, Lý Tư Nồng đã đi làm từ sớm.
Trong nhà chỉ có mình thím Vương, Lý Tư Vũ có chút ngại ngùng.
Cả nhà đều đã ăn cơm xong, nên đi học đã đi học, nên đi làm cũng đã đi làm, cô ngược lại thì hay rồi, giờ mới dậy.
"Trong nồi còn cháo nóng, cháu rửa mặt rồi ra ăn đi, lát nữa Dương Quân sẽ về."
Thím Vương thấy cô đã dậy, bà ta nhớ lúc sáng Dương Quân có dặn dò, để cô chuẩn bị cho tốt, một hồi liền đi huyện thành.
"Vâng ạ, cám ơn thím Vương."
Lý Tư Vũ nhanh nhẹn rửa mặt ăn cơm, cô vừa ăn xong thì Dương Quân trở về, anh ta cuống cuồng bảo Lý Tư Vũ cầm túi đi.
Bát còn chưa kịp dọn dẹp, Lý Tư Vũ đã bị Dương Quân kéo đi.
Một đường chạy thẳng đến trạm xe, lúc đó Lý Tư Vũ mới biết một ngày chỉ có một chuyến xe buýt đến huyện thành, qua giờ này sẽ phải đợi đến ngày mai.
"Anh rể, sao anh không nói sớm, nếu em chuẩn bị trước thì cũng không đến mức vội vàng như vậy." Lý Tư Vũ nhìn Dương Quân oán trách, khiến cô chạy vội đến giờ còn đau vì xóc bụng.
Dương Quân cũng biết mình có chút gấp quá, anh ta lập tức xin lỗi cô, "Xin lỗi em, anh cũng là thấy thời gian sắp tới mà, hì hì. ”
Lý Tư Vũ thấy xe sắp ngồi đầy, cũng không nói tiếp, cô vội vàng lên xe tìm chỗ ngồi.
Dương Quân nhìn thấy đồng nghiệp quen thuộc và ngồi vào bên cạnh. Bởi vì kế bên không còn chỗ nên Lý Tư Vũ đành phải tìm chỗ khác.
Nhìn xung quanh, Lý Tư Vũ thấy một người quen.
Trước đây khi ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, cô đã từng gặp nam đồng chí kia, dáng vẻ rất đẹp trai.
Lý Tư Vũ thấy bên cạnh hắn không có ai, cô liền đi qua. "Bên cạnh anh có người ngồi chưa?"
Lâm Thành nhìn cũng không thèm nhìn người hỏi, anh lắc đầu và lấy đi túi màu đen trên ghế.
Mấy cô gái trẻ tuổi ở một bên đều ảo não quay đầu đi.
Lúc trước các cô lên xe đã phát hiện nam đồng chí đẹp trai này, nhưng bởi vì chỗ ngồi bên cạnh anh có một cái túi, còn tưởng đã có người ngồi.
Không ngờ rằng không có ai, đáng thương các cô cũng không có mở miệng hỏi.
"Đồng chí, hai chúng ta đổi chỗ ngồi được không? Tôi bị say xe. ”
Lý Tư Vũ nhìn cô gái nhỏ để tóc kiểu học sinh bên cạnh, cô lắc đầu cự tuyệt nói: "Hai chúng ta giống nhau, bạn có thể đi tìm người phía trước đổi. ”
Muốn cô ấy ngồi cách xa anh chàng đẹp trai sao? Không đời nào! Lý Tư Vũ khiêu khích liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang nói chuyện, cô ngồi thẳng xuống, mắt nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ đó bị cô nói mặt đỏ tai hồng, tức giận còn muốn ngụy biện hai câu.
Lúc này, nhân viên bán vé lớn tiếng để mọi người ngồi xuống, chuẩn bị khởi hành.
Danh sách chương