Cho nên bà đặt tên cho con gái là Tư Vũ.
"Mẹ, bánh ngọt này mẹ ăn một chút, chờ con đi làm kiếm tiền, sau này mỗi ngày chúng ta đều ăn." Lý Tư Vũ lấy hết bánh ngọt ra, để cũng khá lâu rồi.
Đừng thấy cụ bà suốt ngày lải nhải, chính bà cũng không nỡ ăn mặc, sợ lương thực trong nhà không đủ.
"Được rồi, mẹ ăn, sau này đều ăn." Cụ bà cười không khép miệng lại được.
Ngày qua ngày sẽ càng tốt hơn, tuyết cũng hóa thành băng.
Lý Tư Vũ mang áo bông vào phòng, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mái hiên, dáng vẻ có chút cẩn thận.
Nhìn thấy Lý Tư Vũ tiến vào, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười, "Chị Tư Vũ! ”
Lý Tư Vũ nhìn cô gái suy nghĩ một chút, cô gái này tên là Dương Nhị Muội, là con của gia đình đối diện sân nhà cô.
Dương Nhị Muội cùng Lý Tư Vũ lớn như nhau, bình thường cũng thân thiết.
Nhưng Dương Nhị Muội không đi học, chỉ có Lúc Lý Tư Vũ ở nhà thì sẽ đến tìm cô.
Mỗi lần cô ta đến đều lừa Lý Tư Vũ lấy đồ ăn ngon đem cho cô ta, miệng ngọt còn có thể nịnh người.
Lý Tư Vũ cũng được cô ta nịnh đến vui vẻ, liền đem bánh quy của cụ bà cho Dương Nhị Muội ăn.
"Cô đến rồi." Lý Tư Vũ đối với loại người này không có cảm giác gì, cô không muốn kết thân.
Dương Nhị Muội dường như đã sớm quen với thái độ của Lý Tư Vũ, cô ta cũng không để ý, mặt dày đi theo ngồi bên cạnh Lý Tư Vũ.
“Chị Tư Vũ, hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi?” Dương Nhị Muội đã sớm muốn ăn bánh quy, nhưng trước đó nghe nói Lý Tư Vũ nhảy sông cô ta cũng không đến.
Cũng là sợ người không sống được, lỡ chết thì sẽ xui xẻo.
Bây giờ thấy Lý Tư Vũ đã khỏe hơn nhiều, nên cô ta lại đến.
Lý Tư Vũ vừa rồi đi vệ sinh mà xém chút bị đóng băng, bây giờ cô không muốn đi ra ngoài dù chỉ một chút.
Cô liếc mắt nhìn Dương Nhị Muội bên cạnh, "Bên ngoài có cái gì thú vị, lạnh muốn chết. ”
Dương Nhị Muội cũng biết bên ngoài lạnh, nhưng cụ bà ngồi trên giường, nên cô ta cũng không tiện nói cái khác.
Dương Nhị Muội chỉ có thể bỏ qua, trong lòng còn có chút đáng tiếc.
"Chị Tư Vũ, sao chị không đi tìm anh Siêu Việt chơi, anh ấy nghỉ phép về nhà ở nhiều ngày rồi."
Dương Nhị Muội biết Lý Tư Vũ và Trương Siêu Việt có hôn ước, cũng nghe nói chuyện từ hôn.
Lúc mới bắt đầu cô ta còn vui sướng khi người gặp họa một hồi lâu, không nghĩ tới Lý Tư Vũ nhanh như vậy lại giống như một người không có việc gì.
"Ta tìm anh ta làm gì, ở nhà rất tốt." Lý Tư Vũ thâm thúy nhìn Dương Nhị Muội, trong long cô khinh thường cách làm này của cô ta.
"Mẹ, bánh ngọt này mẹ ăn một chút, chờ con đi làm kiếm tiền, sau này mỗi ngày chúng ta đều ăn." Lý Tư Vũ lấy hết bánh ngọt ra, để cũng khá lâu rồi.
Đừng thấy cụ bà suốt ngày lải nhải, chính bà cũng không nỡ ăn mặc, sợ lương thực trong nhà không đủ.
"Được rồi, mẹ ăn, sau này đều ăn." Cụ bà cười không khép miệng lại được.
Ngày qua ngày sẽ càng tốt hơn, tuyết cũng hóa thành băng.
Lý Tư Vũ mang áo bông vào phòng, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mái hiên, dáng vẻ có chút cẩn thận.
Nhìn thấy Lý Tư Vũ tiến vào, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười, "Chị Tư Vũ! ”
Lý Tư Vũ nhìn cô gái suy nghĩ một chút, cô gái này tên là Dương Nhị Muội, là con của gia đình đối diện sân nhà cô.
Dương Nhị Muội cùng Lý Tư Vũ lớn như nhau, bình thường cũng thân thiết.
Nhưng Dương Nhị Muội không đi học, chỉ có Lúc Lý Tư Vũ ở nhà thì sẽ đến tìm cô.
Mỗi lần cô ta đến đều lừa Lý Tư Vũ lấy đồ ăn ngon đem cho cô ta, miệng ngọt còn có thể nịnh người.
Lý Tư Vũ cũng được cô ta nịnh đến vui vẻ, liền đem bánh quy của cụ bà cho Dương Nhị Muội ăn.
"Cô đến rồi." Lý Tư Vũ đối với loại người này không có cảm giác gì, cô không muốn kết thân.
Dương Nhị Muội dường như đã sớm quen với thái độ của Lý Tư Vũ, cô ta cũng không để ý, mặt dày đi theo ngồi bên cạnh Lý Tư Vũ.
“Chị Tư Vũ, hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi?” Dương Nhị Muội đã sớm muốn ăn bánh quy, nhưng trước đó nghe nói Lý Tư Vũ nhảy sông cô ta cũng không đến.
Cũng là sợ người không sống được, lỡ chết thì sẽ xui xẻo.
Bây giờ thấy Lý Tư Vũ đã khỏe hơn nhiều, nên cô ta lại đến.
Lý Tư Vũ vừa rồi đi vệ sinh mà xém chút bị đóng băng, bây giờ cô không muốn đi ra ngoài dù chỉ một chút.
Cô liếc mắt nhìn Dương Nhị Muội bên cạnh, "Bên ngoài có cái gì thú vị, lạnh muốn chết. ”
Dương Nhị Muội cũng biết bên ngoài lạnh, nhưng cụ bà ngồi trên giường, nên cô ta cũng không tiện nói cái khác.
Dương Nhị Muội chỉ có thể bỏ qua, trong lòng còn có chút đáng tiếc.
"Chị Tư Vũ, sao chị không đi tìm anh Siêu Việt chơi, anh ấy nghỉ phép về nhà ở nhiều ngày rồi."
Dương Nhị Muội biết Lý Tư Vũ và Trương Siêu Việt có hôn ước, cũng nghe nói chuyện từ hôn.
Lúc mới bắt đầu cô ta còn vui sướng khi người gặp họa một hồi lâu, không nghĩ tới Lý Tư Vũ nhanh như vậy lại giống như một người không có việc gì.
"Ta tìm anh ta làm gì, ở nhà rất tốt." Lý Tư Vũ thâm thúy nhìn Dương Nhị Muội, trong long cô khinh thường cách làm này của cô ta.
Danh sách chương