Không biết tai nạn xảy ra như nào, Phong Chấn Kiệt đã được đưa tới bệnh viện gần nhất, hiện tại chỉ có thể xác định người điều khiển phía trước thương khá nặng, hiện sống chết chưa rõ. Đầu chiếc xe Maybach gần như biến dạng, con xe bốn chỗ còn lại đang nằm lật ngược bên kia đường, gã tài xế điều khiển được xác nhận tử vong tại chỗ.
Biết được điều này, Quân Thiên Hàn lập tức bùng nổ. Lão già kia đủ ác, chẳng biết gã tài xế chết do tai nạn hay do thủ đoạn đã sắp đặt từ trước. Việc con trai cả bị thương, đời trước chắc chắn nhà họ Phong giấu nhẹm đi, không tiết lộ ra ngoài, hắn đương nhiên chẳng hay biết gì mà ngăn chặn lại. Tuy nhiên có thể chắc chắn Phong Chấn Kiệt thoát khỏi tử thần, giữ được mạng.
Mọi người đều đã có mặt tại bệnh viện, Quân Thiên Hàn cũng không nán lại lâu, nhường chân phân tích hiện trường cho cô cảnh sát phía sau, mau chóng rời đi.
Hắn vừa quay người, lập tức nghe thấy tiếng chân quen thuộc, bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt, cục bông nhỏ bé lao vào lòng Quân Thiên Hàn khóc nấc lên: " Hức… anh hai… Hàn Hàn… anh hai bị bệnh "
" A Hàn, thằng bé cứ đòi gặp con, dì đành đưa nó tới đây, phiền con rồi. " Mẹ Bảo đau lòng xoa đầu con trai, ánh mắt có chút xót xa. Phòng phẫu thuật vẫn chưa có dấu hiệu chuyển xanh, vẻ tiều tụy trên mặt cô hiện rõ, giọng nói cũng khàn đi đôi chút.
" Dì, không phiền, em cứ để con lo, dì nghỉ ngơi đi. " Quân Thiên Hàn tránh không nhắc đến người, dùng một tay bế bổng em nhỏ trong lòng lên, tay kia đưa lên chậm rãi xoa mãi tóc mềm mại, dịch dần xuống bao phủ cần cổ thon dài khẽ niết nhẹ: " Cục cưng, anh đưa em về nhà, bé ngoan… không khóc… "
Phong Miên quấn chặt anh trai nhỏ, hai tay phía trên cùng siết chặt đầu hắn, nước mắt từng giọt nhỏ xuống bờ vai săn chắc, mau chóng trượt xuống thấm ướt cổ áo Quân Thiên Hàn. Mẹ Bảo ngạc nhiên chớp mắt, ở bệnh viện con trai cô biết anh trai " bệnh ", lập tức đôi mắt to tròn ngập nước, chỉ mím môi nghẹn ngào không nói. Vậy mà vừa nhìn thấy Thiên Hàn, thằng bé đã khóc thành như vậy.
Dường như giữa hai đứa nhỏ có mối quan hệ khăng khít nào đó mà cô không hề hay biết, nó đã vượt quá tình anh em. Dương Tử Hi chăm chú nhìn động tác vô cùng thân thiết giữa hai anh em, rốt cuộc cái gì cũng nghĩ không ra. Quân Thiên Hàn đối với con trai cô còn tốt hơn cả bản thân, có lẽ thằng bé thực sự coi Bảo Bảo là em ruột của mình.
Dương Tử Hi quay trở lại bệnh viện, còn hắn đưa em về nhà. Bảo Bảo đã ngừng khóc, mắt vẫn còn đỏ, lặng lẽ không tiếng động dựa đầu lên cổ hắn, thỉnh thoảng cọ nhẹ vài cái. Quân Thiên Hàn dung túng hôn phớt cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu em, nhỏ giọng dỗ dành.
" Chấn Kiệt anh ấy chỉ là ăn quá nhiều, đầy bụng nên phải đi bệnh viện, bác sĩ kêu là sẽ sớm khỏi thôi. Em đừng buồn… Hàn Hàn của em sẽ đau lòng lắm đấy. Nghe lời chồng, không khóc nữa, nhé? "
" Không mà… Bảo Bảo thấy anh trai chảy máu, nhiều lắm, nhiều như này này… "
Em nhỏ mếu máo đưa tay dang rộng, mô tả những gì mình thấy, sau đó lập tức nắm chặt mảng áo trước ngực Quân Thiên Hàn dụi dụi cặp mặt sưng đỏ.
" Đừng, làm như vậy sẽ bị đau, để anh lau cho em. " Hắn bế Bảo Bảo vô nhà tắm, thấm ướt khăn mềm, cẩn thận ấn nhẹ xung quanh khoé mắt ửng hồng, thấm hết nước mắt mặn chát đi.
Dỗ được em nhỏ ngủ xong, ba hắn gọi điện báo tin Phong Chấn Kiệt an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật, trước mắt còn chưa tỉnh, đang ở phòng hồi sức.
" Dạ, anh ấy tỉnh thì gọi lại, con đưa Bảo Bảo đến. "
Nhận được lời xác nhận từ ba mình, Quân Thiên Hàn yên tâm tắt máy, ánh mắt trở nên thâm trầm. Giới hạn của hắn là bảo bối nhỏ, chỉ cần là người làm em khóc, tuyệt không thể tha thứ.
" Trần Cao chứ gì… ông đợi đấy… "
…
Vài ngày sau đó, truyền thông đưa tin Trần Cao bị cảnh sát truy bắt vì tội buôn lậu, giam giữ người trái phép, công ty làm ăn thua lỗ lập tức đứng trên bờ vực phá sản, dự là chỉ đứng trụ được tối đa hai tuần. Lão ta mất hết tất cả chỉ sau một đêm, chịu không nổi cú sốc bất ngờ này, lập tức đột quỵ khi đang " thăng hoa " ngay tại khách sạn.
Phong Chấn Kiệt mạng lớn, nội thương đang dần hồi phục, cũng không gặp vấn đề nào quá lớn, ngoại trừ cánh tay phải đang băng bó thạch cao. Bảo Bảo đau lòng anh trai, hay ngồi cạnh thổi thổi vào đống đá trắng cứng ngắc đó, luôn miệng hỏi anh đỡ đau chưa.
Chấn Kiệt mí mắt giật giật, nhịn cười dùng cánh tay lành lặn còn lại xoa đầu em trai: " Nhờ có A Miên mà anh hết đau rồi, em giỏi quá. "
" Được rồi, anh em khoẻ re còn gì, có ốm yếu chỗ nào đâu nè. " Quân Thiên Hàn đổ cả bình dấm, mùi chua bốc lên nồng nặc, lập tức bế Phong Miên lên, tránh nhìn đến ánh mắt vô cùng khinh thường của anh vợ.
" Thôi được rồi, A Miên đi chơi cùng Thiên Hàn đi, anh trai buồn ngủ quá. "
Đây là nhượng bộ, là thầm chấp nhận dung túng cho cặp tình nhân nhỏ. Người anh già mắt nhắm mắt mở tuần tự giở chăn, nằm xuống và đắp lại. Phong Miên ngơ ngác nhìn anh trai diễn trò, ngây thơ đưa ngón cái làm kí hiệu " suỵt " với Quân Thiên Hàn, kéo tay hắn chạy bước nhỏ ra khỏi phòng.
Phong Chấn Kiệt đằng sau khẽ mở một bên mắt, hài lòng cười cười, vậy mà sau đó thực sự ngủ mất, căn phòng lần nữa trở về dáng vẻ yên tĩnh.
…
Quân Thiên Hàn vừa mới đưa em nhỏ ra ngoài chơi, lập tức gặp người quen. Mái tóc vàng nổi bật cùng cặp mắt xanh biển, đặc điểm quá rõ để biết người này là con lai. Chiều cao mét chín vô cùng vượt trội, đứng ở bất cứ đâu cũng thành tâm điểm của sự chú ý. Đây là bác sĩ ngoại quốc Cian, người vừa phẫu thuật kiêm bạn thân từ nhỏ của Phong đại thiếu.
Thấy ánh mắt em nhỏ dán vào y, hắn lại bật máu ghen, ánh mắt tối đi thấy rõ, giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn: " Cảm ơn. "
Ánh mắt đào hoa khẽ nheo lại, Cian bỗng nhiên bật cười: " Haha, có thật là cậu cảm ơn anh không vậy, sao cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh thế? "
Nói rồi màu xanh biển trong mắt thêm rực rỡ khi nhìn thấy cục bông nhỏ đằng sau lưng hắn: " Đây là em trai Kiệt sao, đã lớn từng này rồi. Anh nhớ lúc trước Kiệt cho anh xem ảnh, nhóc con mới bé tí từng này thôi. "
Cian táy máy tay chân tính nựng má Phong Miên, liền bị Quân Thiên Hàn đập cho một cái đau điếng, âm giọng cảnh cáo thấy rõ: " Mới bay từ Anh qua, lại thực hiện phẫu thuật, chắc hẳn anh mệt lắm, cần tôi tiễn anh đi nghỉ ngơi không? "
" Đương nhiên không rồi. " Cian tươi cười, chất giọng ôn hoà hoàn toàn trái ngược: " Bye bé con dễ thương nha, Cian lên chăm sóc anh trai em đây. "
Phong Miên tròn mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, kéo tay áo hắn thì thầm: " Anh trai đó rất đẹp nha. Còn… còn cao hơn cả anh luôn nè… "
Nhưng Hàn Hàn của em vẫn là đẹp nhất.
Quân Thiên Hàn chỉ cảm thấy như bị chồng nhỏ phản bội, lập tức hôn lên môi em vài cái, chỉ là chạm khẽ, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân lắm rồi.
" Tên điên đó là đồ cáo gian xảo, bảo bối đừng có nói chuyện với hắn! "
Biết được điều này, Quân Thiên Hàn lập tức bùng nổ. Lão già kia đủ ác, chẳng biết gã tài xế chết do tai nạn hay do thủ đoạn đã sắp đặt từ trước. Việc con trai cả bị thương, đời trước chắc chắn nhà họ Phong giấu nhẹm đi, không tiết lộ ra ngoài, hắn đương nhiên chẳng hay biết gì mà ngăn chặn lại. Tuy nhiên có thể chắc chắn Phong Chấn Kiệt thoát khỏi tử thần, giữ được mạng.
Mọi người đều đã có mặt tại bệnh viện, Quân Thiên Hàn cũng không nán lại lâu, nhường chân phân tích hiện trường cho cô cảnh sát phía sau, mau chóng rời đi.
Hắn vừa quay người, lập tức nghe thấy tiếng chân quen thuộc, bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt, cục bông nhỏ bé lao vào lòng Quân Thiên Hàn khóc nấc lên: " Hức… anh hai… Hàn Hàn… anh hai bị bệnh "
" A Hàn, thằng bé cứ đòi gặp con, dì đành đưa nó tới đây, phiền con rồi. " Mẹ Bảo đau lòng xoa đầu con trai, ánh mắt có chút xót xa. Phòng phẫu thuật vẫn chưa có dấu hiệu chuyển xanh, vẻ tiều tụy trên mặt cô hiện rõ, giọng nói cũng khàn đi đôi chút.
" Dì, không phiền, em cứ để con lo, dì nghỉ ngơi đi. " Quân Thiên Hàn tránh không nhắc đến người, dùng một tay bế bổng em nhỏ trong lòng lên, tay kia đưa lên chậm rãi xoa mãi tóc mềm mại, dịch dần xuống bao phủ cần cổ thon dài khẽ niết nhẹ: " Cục cưng, anh đưa em về nhà, bé ngoan… không khóc… "
Phong Miên quấn chặt anh trai nhỏ, hai tay phía trên cùng siết chặt đầu hắn, nước mắt từng giọt nhỏ xuống bờ vai săn chắc, mau chóng trượt xuống thấm ướt cổ áo Quân Thiên Hàn. Mẹ Bảo ngạc nhiên chớp mắt, ở bệnh viện con trai cô biết anh trai " bệnh ", lập tức đôi mắt to tròn ngập nước, chỉ mím môi nghẹn ngào không nói. Vậy mà vừa nhìn thấy Thiên Hàn, thằng bé đã khóc thành như vậy.
Dường như giữa hai đứa nhỏ có mối quan hệ khăng khít nào đó mà cô không hề hay biết, nó đã vượt quá tình anh em. Dương Tử Hi chăm chú nhìn động tác vô cùng thân thiết giữa hai anh em, rốt cuộc cái gì cũng nghĩ không ra. Quân Thiên Hàn đối với con trai cô còn tốt hơn cả bản thân, có lẽ thằng bé thực sự coi Bảo Bảo là em ruột của mình.
Dương Tử Hi quay trở lại bệnh viện, còn hắn đưa em về nhà. Bảo Bảo đã ngừng khóc, mắt vẫn còn đỏ, lặng lẽ không tiếng động dựa đầu lên cổ hắn, thỉnh thoảng cọ nhẹ vài cái. Quân Thiên Hàn dung túng hôn phớt cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu em, nhỏ giọng dỗ dành.
" Chấn Kiệt anh ấy chỉ là ăn quá nhiều, đầy bụng nên phải đi bệnh viện, bác sĩ kêu là sẽ sớm khỏi thôi. Em đừng buồn… Hàn Hàn của em sẽ đau lòng lắm đấy. Nghe lời chồng, không khóc nữa, nhé? "
" Không mà… Bảo Bảo thấy anh trai chảy máu, nhiều lắm, nhiều như này này… "
Em nhỏ mếu máo đưa tay dang rộng, mô tả những gì mình thấy, sau đó lập tức nắm chặt mảng áo trước ngực Quân Thiên Hàn dụi dụi cặp mặt sưng đỏ.
" Đừng, làm như vậy sẽ bị đau, để anh lau cho em. " Hắn bế Bảo Bảo vô nhà tắm, thấm ướt khăn mềm, cẩn thận ấn nhẹ xung quanh khoé mắt ửng hồng, thấm hết nước mắt mặn chát đi.
Dỗ được em nhỏ ngủ xong, ba hắn gọi điện báo tin Phong Chấn Kiệt an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật, trước mắt còn chưa tỉnh, đang ở phòng hồi sức.
" Dạ, anh ấy tỉnh thì gọi lại, con đưa Bảo Bảo đến. "
Nhận được lời xác nhận từ ba mình, Quân Thiên Hàn yên tâm tắt máy, ánh mắt trở nên thâm trầm. Giới hạn của hắn là bảo bối nhỏ, chỉ cần là người làm em khóc, tuyệt không thể tha thứ.
" Trần Cao chứ gì… ông đợi đấy… "
…
Vài ngày sau đó, truyền thông đưa tin Trần Cao bị cảnh sát truy bắt vì tội buôn lậu, giam giữ người trái phép, công ty làm ăn thua lỗ lập tức đứng trên bờ vực phá sản, dự là chỉ đứng trụ được tối đa hai tuần. Lão ta mất hết tất cả chỉ sau một đêm, chịu không nổi cú sốc bất ngờ này, lập tức đột quỵ khi đang " thăng hoa " ngay tại khách sạn.
Phong Chấn Kiệt mạng lớn, nội thương đang dần hồi phục, cũng không gặp vấn đề nào quá lớn, ngoại trừ cánh tay phải đang băng bó thạch cao. Bảo Bảo đau lòng anh trai, hay ngồi cạnh thổi thổi vào đống đá trắng cứng ngắc đó, luôn miệng hỏi anh đỡ đau chưa.
Chấn Kiệt mí mắt giật giật, nhịn cười dùng cánh tay lành lặn còn lại xoa đầu em trai: " Nhờ có A Miên mà anh hết đau rồi, em giỏi quá. "
" Được rồi, anh em khoẻ re còn gì, có ốm yếu chỗ nào đâu nè. " Quân Thiên Hàn đổ cả bình dấm, mùi chua bốc lên nồng nặc, lập tức bế Phong Miên lên, tránh nhìn đến ánh mắt vô cùng khinh thường của anh vợ.
" Thôi được rồi, A Miên đi chơi cùng Thiên Hàn đi, anh trai buồn ngủ quá. "
Đây là nhượng bộ, là thầm chấp nhận dung túng cho cặp tình nhân nhỏ. Người anh già mắt nhắm mắt mở tuần tự giở chăn, nằm xuống và đắp lại. Phong Miên ngơ ngác nhìn anh trai diễn trò, ngây thơ đưa ngón cái làm kí hiệu " suỵt " với Quân Thiên Hàn, kéo tay hắn chạy bước nhỏ ra khỏi phòng.
Phong Chấn Kiệt đằng sau khẽ mở một bên mắt, hài lòng cười cười, vậy mà sau đó thực sự ngủ mất, căn phòng lần nữa trở về dáng vẻ yên tĩnh.
…
Quân Thiên Hàn vừa mới đưa em nhỏ ra ngoài chơi, lập tức gặp người quen. Mái tóc vàng nổi bật cùng cặp mắt xanh biển, đặc điểm quá rõ để biết người này là con lai. Chiều cao mét chín vô cùng vượt trội, đứng ở bất cứ đâu cũng thành tâm điểm của sự chú ý. Đây là bác sĩ ngoại quốc Cian, người vừa phẫu thuật kiêm bạn thân từ nhỏ của Phong đại thiếu.
Thấy ánh mắt em nhỏ dán vào y, hắn lại bật máu ghen, ánh mắt tối đi thấy rõ, giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn: " Cảm ơn. "
Ánh mắt đào hoa khẽ nheo lại, Cian bỗng nhiên bật cười: " Haha, có thật là cậu cảm ơn anh không vậy, sao cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh thế? "
Nói rồi màu xanh biển trong mắt thêm rực rỡ khi nhìn thấy cục bông nhỏ đằng sau lưng hắn: " Đây là em trai Kiệt sao, đã lớn từng này rồi. Anh nhớ lúc trước Kiệt cho anh xem ảnh, nhóc con mới bé tí từng này thôi. "
Cian táy máy tay chân tính nựng má Phong Miên, liền bị Quân Thiên Hàn đập cho một cái đau điếng, âm giọng cảnh cáo thấy rõ: " Mới bay từ Anh qua, lại thực hiện phẫu thuật, chắc hẳn anh mệt lắm, cần tôi tiễn anh đi nghỉ ngơi không? "
" Đương nhiên không rồi. " Cian tươi cười, chất giọng ôn hoà hoàn toàn trái ngược: " Bye bé con dễ thương nha, Cian lên chăm sóc anh trai em đây. "
Phong Miên tròn mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, kéo tay áo hắn thì thầm: " Anh trai đó rất đẹp nha. Còn… còn cao hơn cả anh luôn nè… "
Nhưng Hàn Hàn của em vẫn là đẹp nhất.
Quân Thiên Hàn chỉ cảm thấy như bị chồng nhỏ phản bội, lập tức hôn lên môi em vài cái, chỉ là chạm khẽ, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân lắm rồi.
" Tên điên đó là đồ cáo gian xảo, bảo bối đừng có nói chuyện với hắn! "
Danh sách chương