Lương Khang Sinh nhìn Khúc Ý một hồi lâu, Khúc Ý mới biết Lương Khang Sinh đã thức dậy.
"Dậy rồi sao không gọi ta?" Khúc Ý đặt sách xuống, đứng dậy chăm sóc Lương Khang Sinh, những việc này y đã sớm làm quen, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Cảnh đẹp ý vui biến mất làm Lương Khang Sinh không khỏi thở dài, không muốn nằm tiếp, chính mình tự ngồi dậy: "Ý ca nhi, đệ ngồi đó đi, hiện tại sức khỏe của ta vẫn còn tốt, những việc này ta có thể tự làm được."
Mặc dù Lương Khang Sinh hiện tại sinh long hoạt hổ trước mặt y, nhưng trong tiềm thức của Khúc Ý thì Lương Khang Sinh vẫn là người ốm yếu, cho nên y vẫn như cũ đứng dậy giúp Khang Sinh chỉnh lại y phục.
Sinh long hoạt hổ: khỏe mạnh hoạt bát
Nghĩ nghĩ, Lương Khang Sinh không cự tuyệt sự hỗ trợ của Khúc Ý, vừa mặc y phục vừa cùng Khúc Ý nói chuyện: "Ý ca nhi, đệ vừa xem sao?"
Sách trong phòng mình, Lương Khang Sinh đã xem không biết bao nhiêu lần, đối với mỗi quyển đều hiểu rất rõ, dù ở xa nhưng thông qua một số từ ngữ cũng có thể nhận ra đó là quyển nào.
Khúc Ý gật đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ân, quyển này so với quyển trước đây huynh cho ta xem thì khó hơn."
Trước kia Lương Khang Sinh đã dạy cho Khúc Ý những bài học vỡ lòng, đương nhiên so với quyển sách kia đơn giản hơn, bất quá bên trong quyển sách này có lời chú giải của Lương Khang Sinh, nếu như Khúc Ý đọc không hiểu câu chữ trong sách thì có thể đọc phần giải thích của Lương Khang Sinh, cũng có thể hiểu được đôi chút.
Lương Khang Sinh đã thay y phục xong, lôi kéo Khúc Ý ngồi lại trên trường kỷ cạnh cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa: "Quyển sách này đúng là hơi khó hiểu, đâu nào, chỗ nào không hiểu ta giải thích cho đệ."
Đầu xuân, ánh nắng chiều tà vô cùng ôn hòa, chiếu lên khuôn mặt của Lương Khang Sinh, khiến cho đường nét trên mặt hắn trở nên sâu sắc hơn.
Lúc này Lương Khang Sinh chưa gầy đến độ chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, dáng người hắn đĩnh đạt, khuôn mặt ôn nhã, tiếng nói dịu dàng, khiến Khúc Ý nhìn mà sửng sốt, khuôn mặt ửng đỏ.
Lương Khang Sinh cầm sách nhìn Khúc Ý, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, ánh mắt chuyển động: "Phu lang, tướng công của đệ đẹp trai không?"
Không nghĩ tới Lương Khang Sinh lại nói như vậy, đôi mắt luôn cất chưa nỗi ưu sầu nhạt của Khúc Ý trừng to, nỗi buồn trong ánh mắt dường như tiêu tán, chỉ còn lại sự kinh ngạc, một lát sau, vệt đỏ trên mặt càng lan trộng hơn, vẻ mặt sinh động đó làm trái tim của Lương Khang Sinh rung động không thôi.
"Ân, sao lại trừng to mắt như vậy, phu lang chắc là rất thích rồi." Lương Khang Sinh để sách qua một bên, nghiêng người khiến gương mặt hắn gần với Khúc Ý hơn.
Trước kia, Khúc Ý ở cùng với Lương Khang Sinh rất bình đạm, y chiếu cố sinh hoạt của Lương Khang Sinh, nếu tinh thần của hắn tốt sẽ dạy y đọc chữ, như là người nhà bình thường với nhau, lại có chút giống như lão sư và học trò, Khúc Ý đối với Lương Khang Sinh vừa thân cận vừa tôn kính.
Chính là lúc này, quan hệ của bọn họ dường như chỉ còn lại thân cận cùng thân mật, Khúc Ý có chút vô thố.
Vô thố/无措: 1. Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi | 2.Không chấp nhất; không câu nệ | 3.Không cách nào mua sắm.
Lương Khang Sinh nhìn lông mi Khúc Ý không ngừng rung động, hắn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, cười to: "Như thế nào, lúc trước ta bị bệnh nặng nên cả người thiếu sức sống, hiện tại sức khỏe còn tốt, hẳn là không đến mức dọa đến Ý ca nhi chứ."
Sau khi nói xong, Lương Khang Sinh kéo dài khoảng cách giữa hai người, không khí ái muội và khẩn trương cũng theo đó hòa hoãn lại.
Khúc Ý nhìn Lương Khang Sinh tuy vẫn còn gầy ốm nhưng lại anh tuấn, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu thấp giọng nói: "Không có, rất đẹp."
Những lời này có thể hiểu là dù là Lương Khang Sinh thân mang bệnh tật của trước đâu hay Lương Khang Sinh vẫn còn khỏe của hiện tại đều đẹp trai.
Phản ứng của Khúc Ý khiến Lương Khang Sinh cảm thấy kinh ngạc, sao trước đây hắn lại không cảm thấy Ý ca nhi đáng yêu như vậy, may mắn ông trời cho thêm một cơ hội, hắn gắt gao mà nhìn Khúc Ý, cũng luyến tiếc dời mắt đi.
Cúi đầu trong chốc lát, Khúc Ý cố gắng áp chế sự ngượng ngùng xuống, kinh ngạc lúc đầu qua đi, hiện tại muốn cùng Lương Khang Sinh nói chính sự.
Trong lòng Lương Khang Sinh tiếc nuối chậc một tiếng, bất quá nhìn thần sắc nghiêm túc của Khúc Ý, hắn cũng nghiêm túc theo.
Khúc Ý nói đến Trang Khánh Trạch, thần sắc của Lương Khang Sinh nghiêm túc lên theo. Đời trước sau khi chết, hắn vẫn luôn theo bên người Khúc Ý, hắn suy nghĩ rất nhiều, so với Khúc Ý còn sâu hơn, hắn cũng hoài nghi Trang Khánh Trạch, người mà cả nhà bọn họ tín nhiệm nhất.
Bọn họ nói chuyện trong chốc lát, ngoài viện liền có tiếng bước chân, Lương Đa Cốc bị Xảo Cần phái đi mời thiếu gia và thiếu phu lang đi kính rượu, tham dự gia yến.
Lương Khang Sinh vỗ vỗ tay Khúc Ý: "Mặc kệ có phải là cữu cữu hay không, tối nay nhìn xem rồi lại nói."
Do dự một chút, Lương Khang Sinh lại nói: "Ý ca nhi, thật ra trước đây nương luôn cảm thấy có lỗi với đệ, thái độ lãnh đạm với đệ không phải là vì không thích đệ, chủ yếu là bà không biết phải đối mặt với đệ như thế nào, trong lòng nương vẫn còn mâu thuẫn..."
Khúc Ý ngăn không để Lương Khang Sinh tiếp tục nói nữa, hiểu lầm ở đời trước đã sớm được gỡ bỏ, Khúc Ý và Trang thị cùng nhau sinh sống nhiều năm, nào còn để ý chuyện cũ nữa.
Lại nói, hiện tại cùng đời trước không giống nhau, quan hệ giữa y và bà mẫu Trang thị sẽ không có hiểu lầm nữa, Khúc Ý cười: "Tướng công, huynh yên tâm, lòng ta hiểu rõ mà."
Bà mẫu: mẹ chồng
Lương Khang Sinh nhìn Khúc Ý không còn khúc mắc, lại nghĩ đời trước sau khi hắn chết, Khúc Ý và nương vẫn ở cùng nhau, trong lòng thả lỏng, nắm tay Khúc Ý ra ngoài.
Rốt cuộc lúc này Trang thị mới có thời gian nghỉ ngơi, bà ngồi ở nhà chính chờ nhi tử và phu lang đến kính trà, trong lúc nhàn rỗi, bà lại nhịn không được mà nghĩ tới chuyện Khúc Ý thắt cổ mà đệ đệ bà đã nói, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi phu lang mới vào cửa kính trà cho trưởng bối thì mới đến gia yến, khi kính trà sẽ không có người ngoài ở đây, cho dù Trang Khánh Trạch là đệ đệ ruột của Trang thị cũng không ngoại lệ, nên hiện tại chỉ có một mình bà ngồi đây.
Lúc bà đang miên man suy nghĩ, Lương Khang Sinh và Khúc Ý đã đến bên ngoài cửa, Xảo Cần vẫn luôn chờ ở ngoài, nhìn bọn họ đi tới, lập tức nàng tươi cười mà tiến lên đón.
Khi nói chuyện, ánh mắt Xảo Cần không tự chủ mà nhìn về phía cổ của Khúc Ý, cổ của y trơn bóng trắng nõn, trang phục màu đỏ rực rỡ càng khiến cổ y trắng hơn, hoàn toàn không có gì không thích hợp.
Trong lòng nghĩ đến cổ của Khúc Ý, Xảo cần bưng trà thiếu chút nữa đổ ra, làm Khúc Ý và Lương Khang Sinh nhìn đều cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau, Lương Khang Sinh và Khúc Ý bước vào trong, Trang thị vẫn còn ngồi phát ngốc, không biết nghĩ chuyện gì mà vô cùng nhập tâm đến nỗi không để ý đôi tân nhân đã đến rồi.
Xảo Cần áp xuống các loại hoang mang trong lòng, cất cao giọng: "Thiếu gia, thiếu phu lang không cần vội, phu nhân đã ở bên trong rồi."
Lúc này Trang thị mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, có chút sững sờ mà nhìn 2 người họ.
"Hôm nay là ngày đại hỉ, phu nhân thấy thiếu gia và thiếu phu lang thì vô cùng vui mừng." Xảo Cần nhanh chóng bưng trà đến trước mặt Trang thị, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe được nói với Trang thị: "Phu nhân, cổ của thiếu phu lang không có vết thương."
Xảo Cần là có ý nhắc nhở Trang thị, cái gọi là Khúc Ý thắc cổ có thể không phải là sự thật, Trang thị không cần thể hiện sự nghi hoặc ra ngoài.
Ai biết Trang thị vừa nghe xong lời nói của Trang thị liền nhanh chóng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cổ của Khúc Ý.
Khúc Ý không cảm thấy xa lạ trước cái nhìn của Trang thị, đời trước y cũng bị Trang thị nhìn như vậy, khi đó y cho rằng Trang thị nhìn y như vậy là bởi vì không thích y.
Lúc này Khúc Ý lại không nghĩ giống như đời trước, bất quá ánh mắt lần này của Trang thị cũng không giống lúc trước, khiến Khúc Ý thấy khó hiểu.
Lương Khang Sinh nhắn mày, nhanh chóng cùng Khúc Ý quỳ xuống, nâng chung trà lên: "Nương, mời người uống trà.".
Nhìn cổ Khúc Ý thập phần trơn bóng, tâm sự cả một buổi trưa của Trang thị cũng buông lỏng hơn, giờ khắc này trong đầu bà lại có nhiều ý nghĩ. Bà đã nghĩ, nếu trên cổ Khúc Ý có vết thương bà cũng sẽ làm bộ như không thấy, rốt cuộc đã cưới người vào cửa, mặt kệ trước kia thế nào, về sau cứ đối xử với y tốt hơn là được.
Hiện tại nhìn thấy cổ Khúc Ý không có bất kỳ vết thương nào, bà đương nhiên không cần lo lắng nữa, cả người dường như trở nên thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi nháy mắt tiêu tán đi hết.
Bị giọng nói của nhi tử làm bừng tỉnh, Trang thị chớp mắt, biểu tình tươi sáng hơn, nụ cười cũng vui vẻ hơn: "Được...được! nương nhìn thấy hai đứa liền cảm thấy rất vui vẻ."
Trang thị nhìn Khúc Ý ngoan ngoãn trong lòng càng yêu thích hơn, bà vội đứng lên đỡ Khúc Ý đứng dậy: "Hài tử ngoan..."
Khi Trang thị đối với Khúc Ý vừa yêu thích vừa cảm thấy có lỗi, thì bên phía Khúc gia không còn yên tĩnh được nữa, bởi vì Khúc Nhị Ngưu mang theo Khúc Tứ Ngưu mệt mỏi về đến nơi.
"Dậy rồi sao không gọi ta?" Khúc Ý đặt sách xuống, đứng dậy chăm sóc Lương Khang Sinh, những việc này y đã sớm làm quen, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Cảnh đẹp ý vui biến mất làm Lương Khang Sinh không khỏi thở dài, không muốn nằm tiếp, chính mình tự ngồi dậy: "Ý ca nhi, đệ ngồi đó đi, hiện tại sức khỏe của ta vẫn còn tốt, những việc này ta có thể tự làm được."
Mặc dù Lương Khang Sinh hiện tại sinh long hoạt hổ trước mặt y, nhưng trong tiềm thức của Khúc Ý thì Lương Khang Sinh vẫn là người ốm yếu, cho nên y vẫn như cũ đứng dậy giúp Khang Sinh chỉnh lại y phục.
Sinh long hoạt hổ: khỏe mạnh hoạt bát
Nghĩ nghĩ, Lương Khang Sinh không cự tuyệt sự hỗ trợ của Khúc Ý, vừa mặc y phục vừa cùng Khúc Ý nói chuyện: "Ý ca nhi, đệ vừa xem
Sách trong phòng mình, Lương Khang Sinh đã xem không biết bao nhiêu lần, đối với mỗi quyển đều hiểu rất rõ, dù ở xa nhưng thông qua một số từ ngữ cũng có thể nhận ra đó là quyển nào.
Khúc Ý gật đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ân, quyển này so với quyển trước đây huynh cho ta xem thì khó hơn."
Trước kia Lương Khang Sinh đã dạy cho Khúc Ý những bài học vỡ lòng, đương nhiên so với quyển sách kia đơn giản hơn, bất quá bên trong quyển sách này có lời chú giải của Lương Khang Sinh, nếu như Khúc Ý đọc không hiểu câu chữ trong sách thì có thể đọc phần giải thích của Lương Khang Sinh, cũng có thể hiểu được đôi chút.
Lương Khang Sinh đã thay y phục xong, lôi kéo Khúc Ý ngồi lại trên trường kỷ cạnh cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa: "Quyển sách này đúng là hơi khó hiểu, đâu nào, chỗ nào không hiểu ta giải thích cho đệ."
Đầu xuân, ánh nắng chiều tà vô cùng ôn hòa, chiếu lên khuôn mặt của Lương Khang Sinh, khiến cho đường nét trên mặt hắn trở nên sâu sắc hơn.
Lúc này Lương Khang Sinh chưa gầy đến độ chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, dáng người hắn đĩnh đạt, khuôn mặt ôn nhã, tiếng nói dịu dàng, khiến Khúc Ý nhìn mà sửng sốt, khuôn mặt ửng đỏ.
Lương Khang Sinh cầm sách nhìn Khúc Ý, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, ánh mắt chuyển động: "Phu lang, tướng công của đệ đẹp trai không?"
Không nghĩ tới Lương Khang Sinh lại nói như vậy, đôi mắt luôn cất chưa nỗi ưu sầu nhạt của Khúc Ý trừng to, nỗi buồn trong ánh mắt dường như tiêu tán, chỉ còn lại sự kinh ngạc, một lát sau, vệt đỏ trên mặt càng lan trộng hơn, vẻ mặt sinh động đó làm trái tim của Lương Khang Sinh rung động không thôi.
"Ân, sao lại trừng to mắt như vậy, phu lang chắc là rất thích rồi." Lương Khang Sinh để sách qua một bên, nghiêng người khiến gương mặt hắn gần với Khúc Ý hơn.
Trước kia, Khúc Ý ở cùng với Lương Khang Sinh rất bình đạm, y chiếu cố sinh hoạt của Lương Khang Sinh, nếu tinh thần của hắn tốt sẽ dạy y đọc chữ, như là người nhà bình thường với nhau, lại có chút giống như lão sư và học trò, Khúc Ý đối với Lương Khang Sinh vừa thân cận vừa tôn kính.
Chính là lúc này, quan hệ của bọn họ dường như chỉ còn lại thân cận cùng thân mật, Khúc Ý có chút vô thố.
Vô thố/无措: 1. Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi | 2.Không chấp nhất; không câu nệ | 3.Không cách nào mua sắm.
Lương Khang Sinh nhìn lông mi Khúc Ý không ngừng rung động, hắn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, cười to: "Như thế nào, lúc trước ta bị bệnh nặng nên cả người thiếu sức sống, hiện tại sức khỏe còn tốt, hẳn là không đến mức dọa đến Ý ca nhi chứ."
Sau khi nói xong, Lương Khang Sinh kéo dài khoảng cách giữa hai người, không khí ái muội và khẩn trương cũng theo đó hòa hoãn lại.
Khúc Ý nhìn Lương Khang Sinh tuy vẫn còn gầy ốm nhưng lại anh tuấn, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu thấp giọng nói: "Không có, rất đẹp."
Những lời này có thể hiểu là dù là Lương Khang Sinh thân mang bệnh tật của trước đâu hay Lương Khang Sinh vẫn còn khỏe của hiện tại đều đẹp trai.
Phản ứng của Khúc Ý khiến Lương Khang Sinh cảm thấy kinh ngạc, sao trước đây hắn lại không cảm thấy Ý ca nhi đáng yêu như vậy, may mắn ông trời cho thêm một cơ hội, hắn gắt gao mà nhìn Khúc Ý, cũng luyến tiếc dời mắt đi.
Cúi đầu trong chốc lát, Khúc Ý cố gắng áp chế sự ngượng ngùng xuống, kinh ngạc lúc đầu qua đi, hiện tại muốn cùng Lương Khang Sinh nói chính sự.
Trong lòng Lương Khang Sinh tiếc nuối chậc một tiếng, bất quá nhìn thần sắc nghiêm túc của Khúc Ý, hắn cũng nghiêm túc theo.
Khúc Ý nói đến Trang Khánh Trạch, thần sắc của Lương Khang Sinh nghiêm túc lên theo. Đời trước sau khi chết, hắn vẫn luôn theo bên người Khúc Ý, hắn suy nghĩ rất nhiều, so với Khúc Ý còn sâu hơn, hắn cũng hoài nghi Trang Khánh Trạch, người mà cả nhà bọn họ tín nhiệm nhất.
Bọn họ nói chuyện trong chốc lát, ngoài viện liền có tiếng bước chân, Lương Đa Cốc bị Xảo Cần phái đi mời thiếu gia và thiếu phu lang đi kính rượu, tham dự gia yến.
Lương Khang Sinh vỗ vỗ tay Khúc Ý: "Mặc kệ có phải là cữu cữu hay không, tối nay nhìn xem rồi lại nói."
Do dự một chút, Lương Khang Sinh lại nói: "Ý ca nhi, thật ra trước đây nương luôn cảm thấy có lỗi với đệ, thái độ lãnh đạm với đệ không phải là vì không thích đệ, chủ yếu là bà không biết phải đối mặt với đệ như thế nào, trong lòng nương vẫn còn mâu thuẫn..."
Khúc Ý ngăn không để Lương Khang Sinh tiếp tục nói nữa, hiểu lầm ở đời trước đã sớm được gỡ bỏ, Khúc Ý và Trang thị cùng nhau sinh sống nhiều năm, nào còn để ý chuyện cũ nữa.
Lại nói, hiện tại cùng đời trước không giống nhau, quan hệ giữa y và bà mẫu Trang thị sẽ không có hiểu lầm nữa, Khúc Ý cười: "Tướng công, huynh yên tâm, lòng ta hiểu rõ mà."
Bà mẫu: mẹ chồng
Lương Khang Sinh nhìn Khúc Ý không còn khúc mắc, lại nghĩ đời trước sau khi hắn chết, Khúc Ý và nương vẫn ở cùng nhau, trong lòng thả lỏng, nắm tay Khúc Ý ra ngoài.
Rốt cuộc lúc này Trang thị mới có thời gian nghỉ ngơi, bà ngồi ở nhà chính chờ nhi tử và phu lang đến kính trà, trong lúc nhàn rỗi, bà lại nhịn không được mà nghĩ tới chuyện Khúc Ý thắt cổ mà đệ đệ bà đã nói, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi phu lang mới vào cửa kính trà cho trưởng bối thì mới đến gia yến, khi kính trà sẽ không có người ngoài ở đây, cho dù Trang Khánh Trạch là đệ đệ ruột của Trang thị cũng không ngoại lệ, nên hiện tại chỉ có một mình bà ngồi đây.
Lúc bà đang miên man suy nghĩ, Lương Khang Sinh và Khúc Ý đã đến bên ngoài cửa, Xảo Cần vẫn luôn chờ ở ngoài, nhìn bọn họ đi tới, lập tức nàng tươi cười mà tiến lên đón.
Khi nói chuyện, ánh mắt Xảo Cần không tự chủ mà nhìn về phía cổ của Khúc Ý, cổ của y trơn bóng trắng nõn, trang phục màu đỏ rực rỡ càng khiến cổ y trắng hơn, hoàn toàn không có gì không thích hợp.
Trong lòng nghĩ đến cổ của Khúc Ý, Xảo cần bưng trà thiếu chút nữa đổ ra, làm Khúc Ý và Lương Khang Sinh nhìn đều cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau, Lương Khang Sinh và Khúc Ý bước vào trong, Trang thị vẫn còn ngồi phát ngốc, không biết nghĩ chuyện gì mà vô cùng nhập tâm đến nỗi không để ý đôi tân nhân đã đến rồi.
Xảo Cần áp xuống các loại hoang mang trong lòng, cất cao giọng: "Thiếu gia, thiếu phu lang không cần vội, phu nhân đã ở bên trong rồi."
Lúc này Trang thị mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, có chút sững sờ mà nhìn 2 người họ.
"Hôm nay là ngày đại hỉ, phu nhân thấy thiếu gia và thiếu phu lang thì vô cùng vui mừng." Xảo Cần nhanh chóng bưng trà đến trước mặt Trang thị, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe được nói với Trang thị: "Phu nhân, cổ của thiếu phu lang không có vết thương."
Xảo Cần là có ý nhắc nhở Trang thị, cái gọi là Khúc Ý thắc cổ có thể không phải là sự thật, Trang thị không cần thể hiện sự nghi hoặc ra ngoài.
Ai biết Trang thị vừa nghe xong lời nói của Trang thị liền nhanh chóng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cổ của Khúc Ý.
Khúc Ý không cảm thấy xa lạ trước cái nhìn của Trang thị, đời trước y cũng bị Trang thị nhìn như vậy, khi đó y cho rằng Trang thị nhìn y như vậy là bởi vì không thích y.
Lúc này Khúc Ý lại không nghĩ giống như đời trước, bất quá ánh mắt lần này của Trang thị cũng không giống lúc trước, khiến Khúc Ý thấy khó hiểu.
Lương Khang Sinh nhắn mày, nhanh chóng cùng Khúc Ý quỳ xuống, nâng chung trà lên: "Nương, mời người uống trà.".
Nhìn cổ Khúc Ý thập phần trơn bóng, tâm sự cả một buổi trưa của Trang thị cũng buông lỏng hơn, giờ khắc này trong đầu bà lại có nhiều ý nghĩ. Bà đã nghĩ, nếu trên cổ Khúc Ý có vết thương bà cũng sẽ làm bộ như không thấy, rốt cuộc đã cưới người vào cửa, mặt kệ trước kia thế nào, về sau cứ đối xử với y tốt hơn là được.
Hiện tại nhìn thấy cổ Khúc Ý không có bất kỳ vết thương nào, bà đương nhiên không cần lo lắng nữa, cả người dường như trở nên thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi nháy mắt tiêu tán đi hết.
Bị giọng nói của nhi tử làm bừng tỉnh, Trang thị chớp mắt, biểu tình tươi sáng hơn, nụ cười cũng vui vẻ hơn: "Được...được! nương nhìn thấy hai đứa liền cảm thấy rất vui vẻ."
Trang thị nhìn Khúc Ý ngoan ngoãn trong lòng càng yêu thích hơn, bà vội đứng lên đỡ Khúc Ý đứng dậy: "Hài tử ngoan..."
Khi Trang thị đối với Khúc Ý vừa yêu thích vừa cảm thấy có lỗi, thì bên phía Khúc gia không còn yên tĩnh được nữa, bởi vì Khúc Nhị Ngưu mang theo Khúc Tứ Ngưu mệt mỏi về đến nơi.
Danh sách chương